18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian

Chương 19: Chương 19




Bởi vì trong một căn phòng kính phía trước…

Có rất nhiều người tụ tập.

Nổi bật nhất trong căn phòng.

Là một màn hình lớn được treo cao.

Trên màn hình…

Đang công khai phát sóng một đoạn phim đầy nhơ nhuốc.

Hơi thở tôi nghẹn lại.

Và ngay lúc này…

Tôi nhìn thấy người phụ nữ xuất hiện trong đoạn phim.

Cô ấy đang đứng ngay cạnh màn hình lớn.

Cô ấy…

Không mặc gì cả.

Đôi mắt trống rỗng.

Cơ thể lặng lẽ đứng yên, giống như một con búp bê vô hồn…

Hoặc một món hàng đang chờ được chọn lựa.

Tiếng roi vun vút xé gió.

Một người đàn ông trung niên, ăn mặc như huấn luyện viên.

 

Vừa nói gì đó, vừa quất roi thật mạnh lên người cô gái.

Máu tươi trào ra.

Biểu cảm vô hồn trên gương mặt cô ấy cuối cùng cũng lộ ra một tia đau đớn.

Bên cạnh tôi, giọng nói của Tiểu Lưu vang lên rất khẽ:

“Đó là hình phạt dành cho kẻ bỏ trốn.”

“Ngoài ra…”

“Những tấm kính này, là để phục vụ những kẻ có dính líu tiền bạc và t.ì.n.h d.ụ.c với tổ chức đứng sau.”

“Chúng có thể ‘thưởng thức’ màn trình diễn mà không bị ai phát hiện.”

Những người phụ nữ bị hành hạ kia…

Chắc chắn đều biết rõ sự tồn tại của loại kính này.

Nhưng dù có biết, thì bọn họ vẫn phải…

 

Tôi không dám nghĩ tiếp nữa.

Tôi và Tiểu Lưu không thể nán lại quá lâu.

Chúng tôi tiếp tục tiến lên phía trước.

Một dãy phòng kính hiện ra trước mắt.

Chúng nằm đối diện nhau,

Trải dài hai bên hành lang.

Nhưng…

Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng bên trong, tôi sững người.

Chân gần như khựng lại.

Những căn phòng đối xứng hoàn hảo.

Giường trắng.

Chăn trắng.

Không có quá nhiều giường, nhưng màu trắng dày đặc…

Kết hợp với sự đối xứng gò bó…

Khiến nơi này giống như một nhà tù.

Hoặc…

Giống như…

Tổ ong.

Đúng vậy.

Cảnh tượng trước mắt, giống hệt như cấu trúc bên trong của một tổ ong.

Rùng mình.

Lạnh gáy.

Từng sợi thần kinh căng lên như sắp đứt đoạn.

Trong những căn phòng ấy,

Có không ít người.

Bọn họ đều là phụ nữ.

Trẻ trung. Xinh đẹp.

Nhưng…

Ánh mắt trống rỗng.

Đồng phục giống hệt nhau.

Họ ngồi trên giường, im lặng, không ai cất tiếng.

Nhìn thấy những người phụ nữ này, tôi đã hiểu tất cả.

Trước đó, khi nhìn thấy những căn phòng kính khác,

Tôi chỉ nghĩ rằng công ty tìm người An Tâm là một “địa điểm giao dịch” cho hoạt động mại dâm phi pháp.

Nhưng giờ tôi đã biết—

Không chỉ là một “địa điểm giao dịch”.

Mà còn là nơi giam giữ, vận chuyển, điều phối những cô gái bị lừa bán, bị ép “mất tích”.

Tôi rùng mình.

Cả cơ thể run lên.

Lòng bàn tay lạnh ngắt.

Quá đáng sợ.

Quá kinh hoàng.

Một công ty “từ thiện”—

Được gia đình các cô gái mất tích đặt trọn niềm tin.

Nhưng chính nó lại lợi dụng chính sự “tin tưởng” đó.

Lợi dụng những manh mối do thân nhân cung cấp…

Để thực hiện các phi vụ buôn người một cách tinh vi.

Tầng 18 và tầng 1.

Giữa chúng là khoảng cách 17 tầng.

Những bậc cha mẹ, những thân nhân đang đau khổ tìm kiếm con gái của họ…

Họ đâu biết rằng—

Đứa con mà họ yêu thương.

Người thân mà họ mong ngóng từng ngày,

Thực chất vẫn luôn ở gần họ đến thế.

Ngay trong chính tòa nhà này.

Ngay bên trong công ty tìm người An Tâm này.

Địa ngục vốn là thứ trừu tượng.

Vốn là nơi chỉ tồn tại dưới lòng đất.

Nhưng tại sao…

Tôi lại cảm thấy mình đang đứng giữa một địa ngục có thật?

Một địa ngục được dựng lên giữa lòng nhân gian, nằm trên tầng 18 của một tòa cao ốc?

Tin nhắn dượng gửi cho tôi:

【Tiêu Tiêu, người đại diện pháp nhân của công ty tìm người An Tâm chính là bạn trai cháu, Lương Tuyên.】

Sau khi rời khỏi công ty, tối hôm đó tôi gặp ác mộng.

Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.

Những cô gái bị khống chế, bị “mất tích” một cách bí ẩn.

Người phụ nữ bị giam cầm mà tôi hay mơ thấy gần đây…

Tôi nhắm mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Tối nay khi về nhà, tôi nhắn tin cho bạn trai Lương Tuyên, hỏi anh ấy mai có rảnh không. Tôi hiếm khi có ngày nghỉ, muốn rủ anh ấy đi dạo phố.

Nhưng ngày mai là ngày làm việc, sao anh ấy có thể rảnh được chứ?

Theo như tôi biết, Lương Tuyên vẫn đang làm việc tại một công ty, tôi thậm chí còn từng đến đó xem.

Đúng là diễn rất đạt.

Không nằm ngoài dự đoán, anh ấy nhắn lại:

【Tiêu Tiêu, mai anh phải đi làm. Hay là buổi tối anh đưa em đi dạo nhé?】

Tôi cười, đáp:

【Được, vậy hẹn gặp lại anh.】

Điều anh ấy không biết là, tôi không định đi dạo phố, mà chỉ muốn xem thử ngày mai anh ấy có thực sự không ở nhà hay không—

Vì tôi đã quyết định quay lại nhà Lương Tuyên một lần nữa.

Tôi chuẩn bị sẵn găng tay trong suốt, phong bì giấy thoáng khí và tăm bông.

Dựa vào những cuộc trò chuyện gần đây, bố của Lương Tuyên đang đi công tác, vài ngày nữa mới về.

Còn Lương Niệm, vào giờ này chắc chắn cũng không có ở nhà.

Còn về mật khẩu cửa nhà Lương Tuyên…

Hôm Lương Niệm về, khi cô ta nhập mật khẩu, tôi tuy quay lưng lại nhưng điện thoại thì đã bật chế độ quay video.

Vậy nên, tôi đã ghi lại rất rõ ràng mật khẩu cửa của nhà họ Lương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.