A Âm - Nhất Lê

Chương 12:




30

Cuối cùng, Thừa Nguyên Chỉ vẫn không trả túi thơm lại cho ta, chỉ tháo miếng ngọc bội mới đó xuống buộc vào thắt lưng của ta.

Sau đó hắn nói cho ta biết vụ ám sát đã có chút manh mối, có lẽ sau năm mới sẽ điều tra rõ nguyên nhân.

Hắn khuyên ta yên tâm, không cần lo lắng trưởng tỷ sẽ vì chuyện mưu phản mà mất mạng.

Những lời Thừa Nguyên Chỉ nói xem như ngầm khẳng định chuyện ở Ký Châu không liên quan đến vụ ám sát, ta liền ngoan ngoãn để hắn ôm ta xoay một vòng, không còn nhắc đến việc đòi lại túi thơm nữa, trong lòng thậm chí còn cảm thấy ngọt ngào.

Quả nhiên, bản lĩnh xử trí khéo léo, co được dãn được của Thừa Nguyên Chỉ khiến ta cũng phải tự thẹn không bằng.

Bởi vì biết được chuyện trước đây Dương gia vẫn luôn lợi dụng Tề gia, ta không còn nhìn Dương Hoàng hậu bằng ánh mắt ấm áp như trước nữa.

Nhưng ta cũng hiểu rằng, bất kể Dương gia từng phản bội hay lừa gạt Tề gia ra sao thì đó cũng chỉ là mối thù riêng giữa hai nhà Tề Dương, không ảnh hưởng đến vị trí hoàng hậu của Dương Chiêu Nhi, càng không liên quan đến tôn ti Hoàng gia.

Vì thế, ta vẫn giữ đúng bổn phận hàng ngày đến cung Phượng Nghi thỉnh an, chỉ là không còn chịu ở lại đó lâu thêm một khắc nào, cũng không còn động đến món thịt nướng Tiêu Dao trong cung Phượng Nghi nữa.

Năm Tân Kiến thứ bảy, gió lạnh thổi suốt một đêm.

Ngày đầu tiên của năm mới, ta lại đến cung Phượng Nghi thỉnh an nhưng khi tất cả phi tần đã rời đi, ta lại vô tình bị tụt lại phía sau.

Vừa bước ra khỏi cung Phượng Nghi, ta đã nghe thấy tiếng Dương Hoàng hậu đầy vẻ lãnh đạm vang lên ở phía sau.

“Ân oán năm xưa, nếu Du phi có thể thản nhiên đối diện thì không cần phải lo lắng rằng Tề Lệnh sẽ bị đối xử hà khắc.”

Ta đột ngột quay đầu lại, chạm phải ánh mắt lạnh nhạt xa cách của Dương Chiêu Nhi.

Nàng ấy đứng trang nghiêm trong điện, nhìn ta từ phía xa, cây trâm Phượng Hoàng trên đầu lấp lánh chói mắt.

Nhị tỷ Tề Lệnh? Tim ta chợt trùng xuống.

Ta vẫn luôn do dự, không biết có nên nói ra chuyện của Dương gia với người nhà Tề gia hay không. Nguyên nhân chính là vì nhị tỷ Tề Lệnh đã gả cho Dương Hy, mùa thu năm nay còn vừa mới hạ sinh đích nữ Dương Như Như.

Khi đó, trong bức thư nhị tỷ gửi vào cung báo hỷ không chỉ có niềm vui khi lần đầu làm mẫu thân, mà còn là sự mãn nguyện đối với cuộc sống bình yên hiện tại.

Chuyện năm xưa đã không còn ai nhắc lại, hiện tại nhị tỷ đang rất hạnh phúc mãn nguyện với Dương Hy.

Ta không biết ngày đó Dương Hy cầu hôn nhị tỷ có mang ý đồ riêng gì không, cũng không biết bây giờ liệu có nên thay đổi tình thế hay không, không biết việc che giấu hay nói ra sự thật mới là tốt cho nhị tỷ.

Ta lưỡng lự, không biết phải lựa chọn thế nào.

Ta thu lại bước chân vừa đặt ra ngoài cổng cung, đối diện với Dương Chiêu Nhi.

Lời nói của nàng ấy lúc này rốt cuộc có ý gì? Dùng nhị tỷ để uy hiếp ta sao? Không muốn ta nói ra chuyện Dương gia phản bội ngày trước sao?

Dương Hoàng hậu biết rất rõ Tề gia là điểm yếu dễ bị tổn thương của ta nhưng nàng ấy lại đứng trước mặt ta đầy vẻ cao ngạo, giống như không gì có thể lay chuyển được.

Từ khi Dương Chiêu Nhi nhập cung, mấy người con thứ của Dương gia lần lượt phân nhà, tự lập môn hộ.

Mặc dù sau này Dương phụ giữ chức Tư Không, Dương Hiên được phong làm Phụng thường nhưng các nhánh của Dương gia rất ít qua lại, cho nên không tạo thành thế lực ngoại thích.

Hơn nữa, Dương Chiêu Nhi vốn lạnh lùng, từ khi vào cung chưa bao giờ nhắc đến nhà ngoại, mối quan hệ với gia đình cực kỳ lạnh nhạt.

Thậm chí có lần, khi Dương Tư Không thăng quan, Trịnh Mỹ nhân nịnh nọt mấy câu phụ tử Dương hoàng hậu tình cảm sâu đậm, Dương Chiêu Nhi vốn ít khi bộc lộ sự giận dữ đã trừng mắt lạnh lẽo, cười nhạt hai tiếng, khiến Trịnh Mỹ nhân sợ hãi đến mức chân tay bủn rủn suốt ba bốn ngày.

Dường như từ sau khi Dương Chiêu Nhi vào cung, nàng ấy đã hoàn toàn trở thành con dâu hoàng gia, đổi sang họ Thừa, cắt đứt mọi liên hệ với Dương gia một cách triệt để.

Nếu nói Dương gia không phải là chỗ dựa của nàng ấy thì càng không thể là điểm yếu của nàng ấy.

Giờ đây, ta đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện, cũng hiểu rằng chỗ dựa thực sự của Dương Chiêu Nhi chính là di chỉ miệng vàng lời ngọc của tiên hoàng nhưng sự lạnh nhạt đối với Dương gia đến mức này quả thực khiến người khác không thể hiểu nổi.

Thế nhưng, lần này Hoàng thượng bị ám sát, Dương Hiên đã liều mình chắn một đao cho Hoàng thượng, thái độ Dương Tư Không lại cực kỳ khác thường, vô cùng bi phẫn, viết xuống hịch văn kêu gọi tiêu diệt phản tặc.

Trong cung ngoài cung đều đồn đại rằng Dương hoàng hậu nhờ có Nhị ca trung thành bảo vệ chủ mà cả đời này có thể vững vàng trên ngôi Hoàng hậu. Dương gia, vốn là một tập thể rời rạc đột nhiên gắn kết lại thành một khối vững chắc.

“Năm mới đã đến, đều nói gạt bỏ chuyện cũ đón chào điều mới, Du phi đừng vì những chuyện xưa cũ mà khiến bản thân thêm phiền muộn.”

Hoàng hậu khẽ ngẩng đầu lên, giữ tư thế cao quý, ngay cả bộ dao trên búi tóc cũng không hề lay động chút nào.

“Dương Hy đối với nhị tỷ ta có thật lòng không?” Ta nhìn Hoàng hậu cất tiếng hỏi.

Ta cũng biết rằng chuyện xưa đã không thể vãn hồi, cũng hiểu rằng cho dù năm đó Dương gia không phản bội, Tề gia cũng chưa chắc đạt được mong muốn.

Nếu như Tiên hoàng đã sớm có lựa chọn thì cuối cùng tám phần Tề gia cũng sẽ binh bại như núi đổ.

Cho dù là như vậy, đối mặt với sự phản bội và phụ bạc, ta tự nhiên vẫn không thể tha thứ.

Nhưng so với việc có truy cứu đến cùng hay không, ta lại quan tâm hơn đến việc sau tất cả những lời dối trá ấy, nhị tỷ ta liệu có thể nhận được chút thật lòng nào từ Dương Hy hay không.

Trong mắt Hoàng hậu thoáng lộ vẻ kinh ngạc nhưng ngay sau đó lại trở nên lạnh lùng, giọng nói vẫn điềm đạm như cũ: “Bản cung không biết. Nhưng bản cung có thể đảm bảo rằng Tề Lệnh sẽ sống cả đời bình an như ý.”

Không biết? Ta chăm chú nhìn Dương Chiêu Nhi nhưng nàng ấy chỉ lười biếng rời ánh mắt khỏi trên người ta, hướng về phía mặt trời đang từ từ mọc lên ở phương Đông, gương mặt không biểu lộ chút nào về thật giả, vui buồn.

Thôi vậy.

Ta xoay người muốn rời đi, phía sau vang lên giọng nói không chút cảm xúc của Hoàng hậu, lạnh lùng đến mức thấu xương: “Du phi, thế sự khó khăn, làm gì có chuyện trời chiều theo ý người. Cho dù có chân tình cũng không thể xoay chuyển càn khôn, nếu lần này ngươi nói ra, Tề Lệnh nhất định sẽ rơi vào đường cùng.”

Ta vịn lên tay Liên Nhi, bước ra khỏi cung Phụng Nghi, trong lòng đã biết không ai có thể chịu nổi chuyện cũ, còn nói ra làm gì.

Dương hoàng hậu, xét cho cùng vẫn là người Dương gia.

Có thể nàng ấy không cần dựa vào thế lực Dương gia để ngồi vững trên ngôi vị Hoàng hậu, cũng chẳng thèm nhắc đến mấy người huynh đệ con thứ kia.

Nhưng đến thời điểm cần thiết, nàng ấy chắc chắn vẫn sẽ bảo vệ thanh danh của Dương gia. Những chuyện phản bội bạn cũ, làm tổn hại thanh danh gia tộc, nàng ấy tuyệt đối sẽ không để ta lan truyền ra ngoài.

Dương Chiêu Nhi, Dương hoàng hậu, có thể không dựa vào gia thế của nhà ngoại để nâng cao bản thân nhưng cũng tuyệt đối không cho phép gia tộc để lại vết nhơ cho mình.

Nhưng ta cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ cần Dương Hy mãi mãi đối xử tốt với Nhị tỷ của ta, dù đó là tình cảm giả dối, nếu hắn ta có thể diễn vở kịch này đến suốt đời, ta cũng sẵn lòng làm một người câm, để chuyện năm xưa Dương gia phản bội Tề gia mãi mãi bị chôn vùi.

Chỉ là, ta hạ quyết tâm từ nay về sau nhất định sẽ không để người Tề gia dây dưa thêm bất cứ mối quan hệ nào với Dương gia nữa.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Về sau, hễ gặp người mang họ Dương, ta nhất định sẽ tránh xa.

Thế nhưng, đúng như lời từ miệng quạ đen của Dương Chiêu Nhi: “Thế sự khó khăn, làm gì có chuyện trời chiều theo ý người. Cho dù có chân tình cũng không thể xoay chuyển càn khôn.”

Tin tức Dương Hiên đột nhiên bệnh nặng nguy kịch đã làm dấy lên một trận sóng lớn trong triều đình và hậu cung.

Nói thật ra thì ta chưa từng tìm hiểu kỹ càng chuyện lần này Dương Hiên bị thương.

Một là vì chuyện ở điện Hưng Đức đã khiến tâm trí ta phân tâm mấy ngày bận rộn thêu túi thơm cho Hoàng thượng.

Hai là trong lòng ta vẫn chắc chắn rằng Dương Hiên chắn đao chẳng qua cũng chỉ vì muốn giúp Dương hoàng hậu củng cố tiền đồ, làm sao có thể nguy hiểm đến tính mạng?

Vì vậy, khi tin tức Dương Phụng thường bệnh tình nguy kịch truyền đến cung Trường Hỷ, ta thực sự bất ngờ, khó lòng tin nổi.

Lại nghe nói ngay cả Hoàng hậu nương nương vốn luôn điềm tĩnh khi nghe tin cũng làm rơi vỡ chén trà, ta càng cho rằng đây là lời đồn đại vô căn cứ.

So với việc tin rằng Dương Chiêu Nhi sẽ vì một người huynh trưởng con thứ mà run tay làm rơi chén trà, thà rằng ta tin nàng ấy vì cây trâm Phượng Vũ lấp lánh cắm lệch nửa tấc mà khóc nức nở còn hợp lý hơn.

Ta không khỏi cảm thấy bất an, giống như phản xạ sợ hãi sau khi trải qua một lần bị rắn cắn.

Cứ nghĩ tới Dương gia lại đang âm mưu làm chuyện lớn, khiến ta lo lắng bọn họ có thể đang chuẩn bị gây ra tai họa nào đó cho Tề gia hoặc cho ta.

Với chút công phu mèo cào của ta, chắc chắn không thể né tránh được.

Mặc dù gây chuyện thì ta lành nghề nhưng tránh họa lại không phải sở trường của ta.

Ta cần phải tìm một chỗ an toàn để tránh tai vạ.

Thế nên gần đây, chỉ cần Thừa Nguyên Chỉ vừa hạ triều, ta lập tức bưng chén canh hầm chạy thẳng vào điện Hưng Đức.

Từ trưa cho đến tận lúc đi ngủ, ta đều bám lấy bên cạnh Thừa Nguyên Chỉ.

Dù ta tâm tư đơn giản không nhìn thấu được Dương gia đang ngấm ngầm toan tính điều gì nhưng Hoàng thượng Thừa Nguyên Chỉ lại là một người bụng dạ sâu xa, tâm cơ thâm hiểm, thêm mấy Dương gia cũng chẳng so bì nổi.

Nương tựa vào cây đại thụ thì hưởng bóng mát, ta chỉ cần ôm chặt lấy đùi Thừa Nguyên Chỉ, dù có tai họa nào rơi xuống đầu ta cũng sẽ có Thừa Nguyên Chỉ gánh thay.

“Nàng cứ ôm lấy cánh tay trẫm làm gì?”

Mới qua vài ngày mà Hoàng thượng đã phát hiện ra gần đây ta quả thực quá mức ân cần.

Tối hôm đó, khi hắn thắp đèn phê duyệt tấu chương, tay phải cầm bút, ánh mắt chăm chú nhìn cánh tay trái bị ta ôm chặt, chân mày hơi nhíu lại: “Nếu như không phải biết nàng không có bản lĩnh đó, trẫm còn tưởng nàng đang muốn thừa cơ dòm ngó chính sự, can thiệp triều chính.”

“Hoàng thượng, ngài có điều không biết đấy thôi, gần đây thần thiếp cứ cảm thấy lạnh lẽo, giống như sắp bị kẻ tiểu nhân tính kế. Ngài là Hoàng thượng, trên người có long khí bảo vệ, thần thiếp mượn tay ngài ôm một chút để trấn áp tiểu nhân.”

Ta một tay ôm lấy cánh tay Hoàng thượng không rời, tay kia vội vàng lật sang trang tiếp theo của quyển thoại bản vừa đọc xong.

“Vậy kẻ tiểu nhân đó có phải là nàng không?”

Vết thương trên cánh tay phải Hoàng thượng đã đỡ hơn nhiều, hắn buông bút ngự xuống, tiện tay nhấc bộ long bào vàng thêu rồng bên cạnh phủ lên người ta.

“Nàng mặc phong phanh như vậy thì khoác thêm áo vào. Chẳng lẽ trẫm đã cắt giảm ngân lượng hay vải vóc trong cung của nàng sao?”

“Hoàng thượng, ngài che mất sách của thần thiếp rồi.”

Ta thò đầu ra khỏi bộ long bào thêu rồng, ném quyển thoại bản sang một bên, ôm chặt lấy cánh tay trái, cằm tựa lên vai Hoàng thượng, mắt đảo quanh một vòng, uất ức nói: “Thần thiếp không dám giấu giếm Hoàng thượng, gần đây thần thiếp quả thật thấy bất an, mồ hôi trộm đổ ra trên trán, cả người đều không thoải mái.”

“Mồ hôi trộm?” Hoàng thượng đưa tay sờ lên trán ta, ánh mắt mang theo đôi chút dò xét: “Có phải nàng lại gây hoạ gì rồi không?”

“Bây giờ đôi mắt gian xảo của Gia Nghĩa lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cung Trường Hỷ, thần thiếp có thể gây ra hoạ gì chứ, vô cùng an phận thủ thường.”

Ta hất cằm ngồi thẳng người dậy, nghĩ đến việc gần đây mỗi lần Gia Nghĩa đi tuần tra lục cung là lại cứ quanh quẩn ở cửa cung Trường Hỷ, trong lòng đột nhiên cảm thấy bực bội.

“Chẳng lẽ Gia Nghĩa muốn làm thái giám của cung Trường Hỷ sao?”

“Hừ.” Hoàng thượng siết chặt áo bào quấn quanh người ta, rút ra một bản tấu chương từ trong đống tấu chương trên bàn.

“Gia Nghĩa đã dâng tấu chương xin cưới Liên Nhi rồi. Ban đầu trẫm định đợi đến đêm Nguyên Tiêu khi tới cung của nàng mới hỏi ý kiến của nàng nhưng xem ra không cần đợi đến Nguyên Tiêu nữa.”

“Cái gì?” Ta giật mình, bật dậy, hất bộ áo bào phủ trên người xuống: “Hắn lại dám nhòm ngó Liên Nhi của thần thiếp sao?”

“Nhòm ngó Liên Nhi của nàng?” Hoàng thượng nhíu mày, giọng điệu đầy vẻ không hài lòng.

“À, không phải.” Ta vội vàng xua tay, thấy sắc mặt trầm xuống của Thành Nguyên Chỉ, ta thật sự có cảm giác như vừa bị bắt quả tang đang làm chuyện mờ ám.

“Ý thần thiếp là hắn dám nhòm ngó Liên Nhi trong cung của thần thiếp!”

“Nàng ấy là người trong cung của nàng, nếu như nàng không đồng ý, trẫm đương nhiên sẽ không ép buộc.” Hoàng thượng đặt tấu chương xuống: “Nếu nàng muốn giữ lại cung nữ đó bên mình thì cứ để nàng ấy ở lại trong cung. Trẫm sẽ từ chối Gia Nghĩa.”

“Không... không phải, chỉ là thần thiếp không thể tự ý quyết định thay Liên Nhi...”

Đầu óc ta rối bời, vẫn chưa biết liệu Liên Nhi có thực lòng thích Gia Nghĩa hay không, phải bàn bạc với nàng ấy trước mới có thể quyết định được.

“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cầu kiến.” Tiếng của Tiểu Hạ Tử từ ngoài điện vọng vào.

Hoàng hậu? Dương Chiêu Nhi?

Trái tim ta đột nhiên thắt lại, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.

“Thần thiếp bái kiến hoàng thượng.” Hoàng hậu bước vào điện, thấy ta đang yên lặng đứng bên cạnh Hoàng thượng cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào.

Ta quan sát kỹ nét mặt của Hoàng hậu, không biết có phải do bóng đêm hay không, tại sao ta lại cảm thấy sắc mặt của Hoàng hậu có chút tiều tụy.

Một người luôn lạnh lùng kiêu ngạo, luôn giữ vững phong thái như Dương Chiêu Nhi sao lại để bản thân trông tiều tụy thế này?

“Hoàng hậu có việc gì?” Hoàng thượng ngồi thẳng lưng, hờ hững hỏi một câu.

“Thần thiếp vừa nhận được thư nhà, gia huynh Dương Hiên của thần thiếp bệnh tình trở nặng, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Thần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng, xin Hoàng thượng ân chuẩn...” Dương Hoàng hậu liếc nhìn ta một cái, sau đó quỳ xuống đất, cúi đầu mạnh mẽ, trong giọng nói của nàng ấy thậm chí đã có chút run rẩy: “... ân chuẩn cho Du phi được xuất cung gặp mặt gia huynh của thần thiếp lần cuối!”

Cái gì? Đôi mắt ta trợn tròn.

Quả nhiên, quả nhiên mà, đúng là tai họa đã rơi xuống đầu ta rồi!

31

Dương Hiên bệnh tình trở nặng thì liên quan gì đến ta? Tại sao lại bắt ta đi gặp hắn ta?

Ta kinh ngạc lại đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Hoàng hậu nhưng nàng ấy chỉ tiếp tục dập đầu quỳ lạy với Hoàng thượng, lặp lại lời thỉnh cầu ban nãy.

Hoàng thượng cầm bút phê duyệt tấu chương, mí mắt cũng không thèm nhấc lên chút nào, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng từ cổ họng: “Không chuẩn.”

“Gia huynh của thần thiếp là vì cứu Hoàng thượng mà bị thương.” Hoàng hậu vẫn quỳ nhưng thân mình thẳng tắp, từng lời nói ra đều vô cùng mạnh mẽ.

“Tự làm tự chịu.” Bút trong tay Hoàng thượng đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu liếc nhìn Hoàng hậu: “Nàng tưởng trẫm hoàn toàn không biết gì sao?”

“Hoàng thượng anh minh, tự nhiên biết rõ gia huynh của thần thiếp thực sự vô tội.”

Hoàng hậu vẫn không đổi sắc mặt, chỉ có đôi tay khẽ run nhẹ: “Vụ ám sát ở Thái Miếu, thần thiếp biết Hoàng thượng muốn điều tra rõ chân tướng. Thần thiếp nắm giữ thứ mà Hoàng thượng vẫn luôn muốn.”

Hoàng thượng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, rũ mắt nhìn Hoàng hậu, cười lạnh: “Hoàng hậu thật tốt bụng nhưng trẫm không cần.”

“Nếu không có bằng chứng xác thực, cho dù trong lòng Hoàng thượng đã có phán đoán nhưng làm thế nào để luận tội, làm thế nào để phục chúng?”

Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn thẳng Hoàng thượng.

Trong ánh sáng của ngọn nến đang cháy, ta bất ngờ nhận ra dưới mắt nàng ất có quầng thâm mà phấn dày cũng không che được.

Chẳng lẽ Hoàng hậu thật sự đã mấy đêm không ngủ?

“Con người làm việc nhất định sẽ có dấu vết, trẫm có thể từ từ tìm.” Hoàng thượng lại cúi xuống phê duyệt tấu chương, giọng điệu đã có chút mất kiên nhẫn: “Hoàng hậu lui xuống đi, đừng tự rước họa vào thân.”

Hoàng hậu vẫn quỳ bất động, chậm rãi quay đầu liếc nhìn ta một cái: “Nếu thần thiếp nguyện nhường lại ngôi vị Trung cung thì sao?”

Hoàng thượng thoáng khựng lại, đột nhiên nhìn về phía Hoàng hậu, ta cũng trợn tròn mắt nhìn nàng ấy.

Dương Chiêu Nhi là bị người khác ép buộc không thể làm theo ý mình hay là chịu kích thích đến phát điên rồi?

Dương Chiêu Nhi vẫn bình tĩnh nhìn Hoàng thượng, gương mặt đầy vẻ cương quyết.

“Ngôi vị Trung cung?” Hoàng thượng cất giọng đầy ẩn ý sâu xa, liếc nhìn Hoàng hậu rồi bước đến bên cạnh ta.

Ánh mắt hắn nhìn ta như có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại không thể nói rõ ràng.

Ánh mắt của Hoàng hậu cũng dõi theo Hoàng thượng, cuối cùng dừng lại trên người ta.

Chuyện này... chuyện này là thế nào? Ta lập tức rùng mình, các ngươi đều nhìn ta làm gì?

Này này này, Thừa Nguyên Chỉ, thu lại ánh mắt mập mờ dính đầy keo của ngươi đi. Ngươi không thấy ánh mắt Dương Chiêu Nhi hận không thể ăn tươi nuốt sống ta sao?

“Thần thiếp không thèm.” Ta vội vàng xua tay.

Cái ngôi vị Trung cung gì đó, ta còn không tự biết mình nặng mấy cân mấy lạng hay sao, việc của lục cung bộn bề phức tạp, đủ loại chuyện lớn nhỏ chẳng ai giải quyết được, nếu ta ngồi lên cái vị trí Hoàng hậu này, chắc chắn sẽ khiến cả lục cung hợp lại tạo phản.

Vừa nghĩ đến đây, ta đột nhiên nhìn về phía Dương Chiêu Nhi, trong lòng lập tức sáng tỏ như gương, ta biết ngay nàng ấy đang đào hố chờ ta nhảy vào mà.

“Không thèm?” Hoàng thượng lập tức thu lại ánh mắt nồng nhiệt, nhìn ta, sắc mặt trầm xuống.

“Ý thần thiếp là không thèm để ý đến danh phận ngoài thân này, ha ha, được làm phi tần của Hoàng thượng, thần thiếp đã mãn nguyện lắm rồi.” Ta vội vàng cười khan hai tiếng, cuống quýt giải thích, nếu như bây giờ Thừa Nguyên Chỉ nổi cơn ghen tuông vô lý thì chẳng cần Dương Chiêu Nhi tốn công đào hố cho ta nữa.

“Thần thiếp cảm thấy làm Du Phi là tốt lắm rồi, chữ Du còn là phong hào Hoàng thượng đích thân ban cho, thật vui vẻ. Thần thiếp vô cùng vô cùng thích, không cầu gì thêm.”

Vào cung đã bảy năm, thời gian thật đúng là không tha ai, cuối cùng cũng biến ta thành một kẻ nịnh bợ.

“Hừ.” Hoàng thượng tỏ vẻ “ta còn không biết trong lòng nàng đang tính toán điều gì sao”, đi một vòng rồi quay trở lại ngồi vào thư án, đối diện Hoàng hậu, giọng nói lại lạnh nhạt như lúc đầu: “Hoàng hậu lui xuống đi, cứ giữ thật vững ngôi vị Trung cung của mình.”

“Tề Âm.” Dương Chiêu Nhi đột ngột đứng dậy, ánh mắt vẫn dán chặt vào trên người ta, không rời lấy một chút: “Nhị ca ta đối với ngươi...”

“Hoàng hậu!” Hoàng thượng cắt ngang lời Hoàng hậu, giọng nói đã ẩn chứa lửa giận: “Đừng chạm vào giới hạn của trẫm!”

Dương Chiêu Nhi không nói thêm gì nữa, chỉ mím chặt môi, vài sợi tóc lòa xòa trước trán, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn ta không chớp.

Ta nhìn nữ tử trước mắt, quầng thâm nhạt nhòa dưới mắt, đôi môi đã bị nàng ấy cắn đến bật máu, đột nhiên trong lòng ta có chút hoang mang.

Đây vẫn là Hoàng hậu Dương Chiêu Nhi từng giây từng phút để tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, trang phục nghiêm cẩn, một sợi tóc cũng không lệch sao?

“Du phi, bản cung có một thứ mà ngươi nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú.”

Hoàng hậu chậm rãi chỉnh lại những sợi tóc trước trán, giọng nói nhẹ nhàng vang lên, không còn một chút kích động hay mất kiểm soát nào, khuôn mặt cũng dần lấy lại vẻ ung dung thường ngày.

Được rồi, ta lập tức thu hồi sự phân tâm của mình, nàng ấy vẫn là Dương Chiêu Nhị cao ngạo, bình thản, tâm như biển rộng.

“Là thứ gì vậy?” Ta nhịn một hồi lâu, cuối cùng cũng mặt dày mở miệng hỏi.

Hoàng thượng nhíu mày liếc nhìn ta, ta giả vờ như không thấy. Đương nhiên ta biết Dương Chiêu Nhi nói như vậy chỉ để dụ ta hỏi tiếp nhưng ta thực sự rất tò mò!

“Thư tuyệt mệnh của Hàn Giang Nguyệt.”

Giọng điệu của Hoàng hậu vô cùng bình thản nhưng ánh mắt nhìn ta lại tràn đầy tự tin.

Ta giật mình kinh ngạc, thư tuyệt mệnh của Nhị tẩu, sao có thể?

Năm đó, vào ngày thứ ba sau khi cả nhà Hàn gia bị xử chém, Nhị tẩu khoác áo tang, buộc sợi lụa trắng lên cổ mà tự vẫn, quyết chí đi theo mẫu tộc, không để lại một chữ nào.

Làm sao Dương Chiêu Nhi có thể biến ra từ hư không một lá thư tuyệt mệnh của Nhị tẩu được?

“Hàn Giang Nguyệt vì một bức thư của gia phụ ta mà tự vẫn. Lá thư tuyệt mệnh ấy đã bị một nội gián của Dương gia trong Tề gia phát hiện, sau đó được đưa đến tay bản cung.” Hoàng hậu nhìn ta, ánh mắt không lộ ra chút cảm xúc nào.

“Nương nương nói, là phụ thân người ép chết Nhị tẩu của ta sao?” Ta căm hận nhìn Dương Chiêu Nhi lúc này vẻ mặt vẫn rất thản nhiên, không thể kiềm chế cơn giận ngút trời trong lòng.

“Khi đo Nhị tẩu của ta đã mang thai nhiều tháng, Tề gia chúng ta và Dương gia các ngươi có thù oán gì, Nhị tẩu của ta lại có thâm thù đại hận gì với Dương gia các ngươi, đến mức các ngươi phải ép buộc đến mức đó?”

“Mối thù giết con, mối thù giết huynh, có được tính là thâm thù đại hận không?” Dương Chiêu Nhi đối mặt với chất vấn của ta vẫn không lay động, chỉ là giọng nói hơi khàn đi.

“Đại ca ruột của bản cung bị Hàn Giang Lê sỉ nhục đến chết, sau khi chết còn phải chịu nỗi oan khuất, ô nhục thanh danh không thể rửa sạch. Mẫu thân sinh hạ bản cung xong cũng ôm hận mà ra đi, chết không nhắm mắt. Hỏi có thù hận gì không? Dương gia và Hàn gia vốn là thù sâu như biển.”

Lời của Dương Chiêu Nhi giống như đẩy ta vào hầm băng.

Thù sâu như biển? Đại ca ruột của nàng ấy? Vị đích trưởng tử Dương gia mà người ta đồn rằng vì vướng vào một vụ việc phong lưu mà chết rất nhục nhã ấy sao? Vị trưởng tử Dương gia vì cái chết không mấy tốt đẹp của mình đã khiến gia tộc bị khinh thường suốt bao nhiêu năm ấy sao? Cái chết của hắn ta lại có ẩn tình khác, hơn nữa còn liên quan đến Hàn Giang Lê của Hàn gia sao?

Ta bàng hoàng, hai chân tê dại, nhớ lại dáng vẻ bẩn thỉu của Hàn Giang Lê năm đó khi ta bắt gặp hắn ta ngang nhiên trêu ghẹo thiếu nữ trên phố, sắc mặt ta lập tức tái nhợt.

Không ngờ Hàn Giang Lê lại đốn mạt đến mức không phân biệt nam nữ như vậy.

“Cho tới bây giờ Dương gia chưa từng có ý nhắm vào Tề gia, chỉ là người Hàn gia nhất định phải chết.”

Dương Chiêu Nhi nhìn ta, từng chữ từng câu đều nói ra vô cùng rõ ràng.

Không biết có phải vì mọi chuyện đã trôi qua quá nhiều năm hay không, khi nói về những chuyện cũ này, ánh mắt của nàng ấy không còn mang quá nhiều oán hận, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng thấu xương.

“Bản cung biết Tề Viễn vì cái chết của Hàn Giang Nguyệt mà trong lòng vẫn chưa buông bỏ được. Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, lá thư tuyệt mệnh trong tay bản cung là thứ duy nhất trên đời này có thể an ủi được tâm trạng u uất bao nhiêu năm qua của Tề Viễn.”

Ta nhìn Dương Chiêu Nhi, mặc dù trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng cũng biết lời nàng ấy nói không phải không có lý.

Nếu Nhị tẩu thực sự để lại một bức thư tuyệt mệnh cho Nhị ca, Nhị tẩu vốn có tâm địa thiện lương, lá thư ấy chắc là những lời nhắn nhủ tốt đẹp, từ biệt nhẹ nhàng, có lẽ thật sự sẽ giúp được Nhị ca an lòng, thậm chí là buông bỏ.

Nhị ca, Nhị ca của ta...

Cuối cùng ta hạ quyết tâm, nhìn thoáng qua Dương Chiêu Nhi rồi xoay người, hướng về phía Hoàng thượng vẫn đang im lặng rất lâu mà khẩn cầu:

“Hoàng thượng, có thể nào...”

Hoàng thượng lạnh mặt, không nhìn về phía ta, chỉ thẳng thừng cắt ngang lời ta, quay sang Dương Hoàng hậu nói:

“Đêm đã khuya, Hoàng hậu định để phi tần của trẫm giữa đêm đi thăm gia quyến thần tử sao?”

“Cũng giống như lần trước, cải trang làm cung nữ...” Hoàng hậu nói đến đây thì đột nhiên khựng lại, ánh mắt lộ vẻ hoảng hốt thoáng qua, hai tay nắm chặt lại, không nói thêm lời nào.

Ta kinh ngạc nhìn sang Dương Chiêu Nhi.

Việc lần trước ta cải trang thành cung nữ xuất cung thăm phụ thân bệnh nặng vốn là chuyện vô cùng bí mật, ngay cả vụ Huệ phi hành thích ta cũng bị Hoàng thượng dùng tội danh khác để che đậy.

Làm sao Hoàng hậu biết được?

Thậm chí còn sắp xếp sẵn kế hoạch để ta một lần nữa giả dạng cung nữ lén xuất cung đến gặp Dương Hiên giữa đêm?

“Hoàng hậu không hổ là chủ của lục cung, đối với hậu cung của trẫm, đối với phi tần của trẫm, mọi cử chỉ đều nắm rõ như lòng bàn tay.” Hoàng thượng ném tấu chương xuống bàn “bộp” một tiếng.

“Bản cung chưa từng có ý muốn lấy mạng ngươi.” Lồng ngực Hoàng hậu phập phồng, im lặng hồi lâu rồi nhìn ta nói ra từng câu từng chữ, cuối cùng hít sâu một hơi, quay sang nhìn Hoàng thượng.

“Đúng vậy, bản cung từng để lộ tin tức cho Lý Bảo lâm nhưng bản cung chỉ muốn lợi dụng nàng ta để đồn đại chuyện này ra bên ngoài, dùng dư luận chèn ép Vĩnh An cung, củng cố địa vị Trung cung của bản cung mà thôi. Bản cung chưa từng có ý định tổn thương đến tính mạng của Du phi.”

“Nàng nghĩ nếu nàng thực sự có ý muốn hại đến tính mạng của nàng ấy, trẫm có thể để nàng ngồi yên ở vị trí Hoàng hậu đến hôm nay sao?” Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng.

“Hoàng thượng thánh minh.” Nghe được lời Hoàng thượng, Hoàng hậu lại thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn sang ta, nói.

“Chuyện đã đến nước này, bản cung không ngại nói thẳng. Đêm nay, hoặc là ngươi đi gặp gia huynh của bản cung một lần, hoặc là để cho Tề Viễn cả đời sống như một người đã chết. Du phi tự mình cân nhắc đi.”

“Đủ rồi, lui xuống!” Hoàng thượng đứng dậy, nhìn về phía Hoàng hậu, trong mắt không che giấu được vẻ âm trầm nặng nề.

Hoàng hậu nhìn ta thật lâu, cuối cùng hành lễ với Hoàng thượng rồi lui ra ngoài.

Trong điện Hưng Đức im ắng đến mức chỉ còn nghe được tiếng gió thổi từng đợt ở bên ngoài.

Sắc mặt Hoàng thượng lạnh lùng, không nói một lời, bóng dáng hắn dưới ánh nến lay động trên tấm bình phong phía sau, chập chờn không ngừng rọi vào mắt ta.

“Hoàng thượng.” Ta chọc chọc vào cánh tay Hoàng thượng, cuối cùng là người mở miệng trước, giọng nói mang đầy vẻ cầu khẩn, vừa nghe đã hiểu.

Dương Chiêu Nhi đã xé rách mặt nạ, vì Nhị ca của nàng ấy mà lấy bức thư tuyệt mệnh ra uy hiếp ta. Còn ta, vì Nhị ca của mình, cũng không thể không nhảy vào bẫy của nàng ấy, ta nhất định phải đến trong phủ của Dương Hiên một chuyến.

“Hoàng thượng, thần thiếp chỉ đến phủ của Dương Hiên xem một chút, trên đường đi thần thiếp nhất định sẽ cẩn thận, không có nguy hiểm gì đâu, cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian, có được không?” Ta tiếp tục chọc chọc vào tay Hoàng thượng: “Nếu Hoàng thượng không yên tâm, vậy để thần thiếp mang theo Gia Nghĩa đi cùng có được không?”

“Nàng có biết Dương Hiên vì nàng mới đỡ đao thay trẫm không?” Hoàng thượng quay đầu nhìn về phía ta, ngón tay ta đang chọc vào tay Hoàng thượng đột ngột cứng đờ lại.

Cái gì? Vì ta? Không phải hắn ta vì Dương Hoàng hậu muốn ngồi vững ngôi vị Hoàng hậu sao?

“Năm đó trước khi Dương gia bị lưu đày, Dương Tư Không đã vào cung cầu xin trẫm, nói rằng trước kia con trai thứ hai của ông ta là Dương Hiên từng có hôn ước với nàng, hy vọng đón nàng về Dương phủ để tránh khỏi lưu đày.”

Giọng Hoàng thượng trong không gian trống trải của điện Hưng Đức nghe vừa xa xăm vừa không chân thực:

“Nhưng trẫm đã sớm quyết định nạp nàng vào cung, nên nói với ông ta rằng trẫm cùng Tề gia thù hận quá sâu, phải phạt nàng nhập cung làm tỳ nữ. Vốn nghĩ rằng như vậy sẽ hoàn toàn cắt đứt sự si tâm vọng tưởng cuối cùng của Dương Hiên.”

“Nhưng hắn vẫn không từ bỏ. Cho dù nàng đã là phi tần của trẫm, hắn vẫn dám mơ tưởng đến người của trẫm.” Hoàng thượng trầm giọng, trong mắt ẩn hiện tia đỏ:

“Hắn cũng thật có tài năng, phân gia lập phủ, một lòng một dạ dồn sức cho triều chính, từng bước từng bước trèo lên vị trí Phụng thường. Sau đó, hết lần này đến lần khác, hắn viết tấu chương gửi đến trẫm, bóng gió rằng xưa nay các vị minh quân đều rộng lượng khoan dung, khuyên trẫm buông bỏ thù hận xưa, khoan dung với Tề gia, đối xử bao dung với nàng.”

“Nàng là người của trẫm, trẫm yêu nàng, bảo vệ nàng, dựa vào đâu để hắn phải khoa tay múa chân?”

Hoàng thượng nắm chặt hai tay, ta khó nhọc nuốt nước bọt một cái, miệng lưỡi khô khốc.

“Trẫm chỉ nhìn hắn, xem hắn định mơ tưởng đến nữ nhân của trẫm đến khi nào!”

“Sau khi Giác Nhi ra đời, cuối cùng hắn cũng yên tĩnh lại.”

Tay trái Hoàng thượng kẹp chặt ngón tay cái đeo ngọc Dương chi ban chỉ, gân xanh nổi lên, cả cánh tay khẽ run:

“Trẫm cứ tưởng hắn cuối cùng đã biết thời thế nhưng trẫm lại sai rồi. Trong Thái miếu, hắn bất chấp tất cả lao đến trước mặt trẫm để chắn đao, máu tươi chảy ra đầy đất, trước khi hôn mê vẫn còn níu lấy tay trẫm, muốn trẫm đối xử tốt với nàng.”

“Hắn dựa vào cái gì mà nói ra lời như vậy? Chỉ dựa vào hôn ước không thành ngày xưa thôi sao?” Hoàng thượng nhìn ta chằm chằm, trong mắt toàn là lửa giận.

“Trẫm cần một văn thần yếu nhược như hắn chắn đao thay mình sao? Trẫm còn chưa trách hắn vướng chân vướng tay hại trẫm bị thương ở cánh tay, hắn ngược lại còn muốn trẫm đối xử tốt với nàng. Trẫm không cho phép nàng đi gặp hắn, không cho phép hắn thổ lộ lòng mình ở trước mặt nàng, càng không cho phép hắn mượn cái chết để lưu lại một dấu ấn không thể phai mờ trong lòng nàng!”

“Trẫm đã triệu tập tất cả Thái y giỏi nhất chữa trị cho hắn, dùng những dược liệu quý giá nhất để bảo vệ tính mạng hắn. Hắn chắc chắn không chết được, nàng không cần phải đi gặp hắn. Những gì hắn muốn nói, trẫm đã nói thay hắn với nàng rồi. Nàng ở lại bên cạnh trẫm, không được đi đâu hết.”

Hoàng thượng siết chặt ngọc ban chỉ trên ngón tay đến mức bật máu.

Ta hoảng hốt nắm lấy tay Hoàng thượng, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay đang siết chặt ấy ra, nhìn thấy trong lòng bàn tay Hoàng thượng đã thấm đầy mồ hôi.

Kể chuyện thì cứ kể thôi, cần gì phải dùng sức mạnh bóp chặt tay mình như vậy chứ?

Ta lườm Hoàng thượng một cái, không hài lòng: “Vết thương ở cánh tay phải đã lành rồi, sẽ không rách ra nữa chứ?"

Đôi mắt đầy băng giá của Hoàng thượng lập tức tan chảy, hắn thấp giọng nói: “Không đâu.”

“Vậy là tốt rồi. Kể chuyện thì chỉ dùng miệng, đừng động tay nữa.” Ta khẽ gạt cánh tay của Hoàng thượng sang một bên, tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống đùi Hoàng thượng, rồi vòng tay qua cổ Hoàng thượng để mình không bị ngã.

“Nếu Hoàng thượng không muốn thần thiếp đi, vậy thần thiếp sẽ không đi. Cùng lắm thì thần thiếp bảo Gia Nghĩa đột nhập cung Phượng Nghi, lục soát vài lần cũng tìm ra bức thư kia thôi.”

Sắc mặt Hoàng thượng trở nên kỳ lạ, một tay giữ lấy eo ta để ngăn ta lắc lư.

“Nàng chỉ nghe được mỗi chuyện đó thôi sao?”

“Hoàng thượng có cách nào tốt hơn sao?” Ta xoa cằm mình, hai mắt sáng lên, nhìn Hoàng thượng: “Trực tiếp hạ chỉ lục soát cung luôn sao?”

“Đừng nói nhảm.” Hoàng thượng trừng mắt nhìn ta, hắng giọng một cái: “Nàng thực sự không nhận ra mối tình si của Dương Hiên dành cho nàng sao?”

“Nhận ra chứ.” Ta gật đầu, nhanh chóng bịt miệng Thừa Nguyên Chỉ trước khi hắn kịp nói tiếp: “Nhưng A Âm tuyệt đối sẽ không để những thứ gọi là mối tình si ấy làm lay động tâm trí mình.”

Huống chi, thứ tình cảm này ta không thể gánh nổi, Hoàng thượng nhà ta hay ghen tuông thế nào, trong lòng ta biết rõ hơn ai hết.

“A Âm là của A Chỉ, không cần bất cứ người nào khác.” Ta che miệng Hoàng thượng, cười ha ha nịnh nọt: “A Chỉ đừng giận nữa nhé.”

“Nếu lúc trước trẫm không nạp nàng vào cung thì sao?” Hoàng thượng nhìn ta, gỡ bàn tay ta khỏi miệng hắn, nắm chặt trong tay mình, giọng điệu nghiêm túc.

Hả? Không nạp ta vào cung?

“Nếu như nàng vào Dương phủ, Dương Hiên cũng sẽ ngoan ngoãn phục tùng, chiều chuộng nàng hết mực, nàng có thể nào cũng thích hắn không?”

Hoàng thượng siết chặt tay ta, ánh mắt như xoáy sâu vào tâm can ta.

“Đến bây giờ hắn vẫn chưa cưới thê tử. Nếu như lúc trước nàng vào phủ, hắn chắc chắn không có thiếp thất khác. Liệu nàng có trở thành A Âm của hắn, không cần bất cứ người nào khác không?”

“Sẽ không đâu!” Ta buột miệng đáp lại, ánh mắt kiên định.

Hoàng thượng vẫn nhìn ta chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm, không nói một lời.

Ta chỉ còn cách suy nghĩ kỹ hơn một chút, nếu như ta không biết việc Dương gia phản bội Tề gia, không biết Dương Tư Không hại chết Nhị tẩu ta, không biết ân oán không đội trời chung giữa Dương gia và Hàn gia, thì có lẽ lâu dần ta cũng sẽ... Nhưng ta lập tức lắc đầu, lấy đâu ra nhiều “nếu” như vậy chứ?

“Hoàng thượng đã cắt đứt tất cả những “nếu như” đó rồi. Hoàng thượng nạp thần thiếp vào cung, để thần thiếp yêu ngài. Vậy thần thiếp sẽ không bao giờ trở thành “nếu như” của ai khác.” Ta nhìn Hoàng thượng, rồi cúi đầu có chút ấm ức: “Vì sao Hoàng thượng lại tức giận với thần thiếp vì những chuyện không thể xảy ra như vậy?”

Hoàng thượng kinh ngạc nhìn ta thật lâu, sau đó lại nhéo eo ta một cái, đột nhiên hỏi: “Gần đây có phải nàng mập lên rồi không?”

Hả? Cái gì cơ?

“Mập thế này, cho dù Dương Hiên có gặp lại nàng, sợ rằng mộng tưởng cũng tan thành mây khói, tình cảm ban đầu cũng khó mà giữ được.”

Ánh mắt u ám của Thành Nguyên Chỉ tan biến, hắn nhìn ta từ đầu đến chân một lượt, vẻ mặt như đang chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng: “Thật là thảm.”

A Chỉ, ta nói cho ngươi biết, ngươi ăn nói cẩn thận đấy!

Ta hậm hực, ngọn lửa báo thù trong lòng bùng lên.

Đừng tưởng ta yêu ngươi mà ngươi muốn nói gì thì nói.

Ta... Ta... Ta nhìn xuống eo mình, hình như gần đây có hơi mập lên thật nhưng đâu đến mức biến hình?

Ngươi nói lại lần nữa thử xem, nói nữa ta cào ngươi bây giờ!

Nhưng lý trí của ta cứ liên tục nhắc nhở phải bình tĩnh, phải giữ bình tĩnh. Hoàng thượng nhà ta có dung mạo thế này, tuyệt đối không thể vì một phút nóng nảy mà bị ta hủy hoại, nếu không người chịu thiệt chẳng phải chính là ta sao?

Khi trong lòng ta còn đang rối bời suy nghĩ, Hoàng thượng lại đột nhiên gõ vào trán ta một cái: “Nàng đi sớm về sớm, không được nói một lời với Dương Hiên!”

“Hả?” Ta nhất thời không phản ứng kịp: “Hoàng thượng cho phép thần thiếp xuất cung sao?”

“Nếu nàng không đi, nàng nghĩ Hoàng hậu có để lại bức thư tuyệt bút đó chờ nàng lục ra sao?” Hoàng thượng đứng dậy, nắm tay ta bước ra bên ngoài điện, gọi Tiểu Hạ Tử canh cửa.

“Nàng đi theo Tiểu Hạ Tử tới cung Phượng Nghi. Hừ, Hoàng hậu chắc là đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho nàng rồi.”

“A Chỉ, chàng là tốt nhất!” Ta cảm thấy trái tim như rơi vào biển mật ngọt, mặc kệ bên cạnh có người hay không, ta nhón chân hôn nhẹ lên má trái của Thừa Nguyên Chỉ.

Đám người Tiểu Hạ Tử và Liên Nhi vội vàng quay lưng lại, che mặt.

“Để Gia Nghĩa đi cùng. Đi nhanh về nhanh.” Hoàng thượng hắng giọng một cái, ra hiệu cho Tiểu Hạ Tử đi trước thắp đèn dẫn đường.

“Vâng! Hoàng thượng ở điện Hưng Đức chờ thần thiếp trở về nhé!” Ta lại lén hôn lên má phải của Thừa Nguyên Chỉ một cái, rồi vịn Liên Nhi chạy theo Tiểu Hạ Tử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.