A Âm - Nhất Lê

Chương 7:




20

“Tề Nô Nhi?” Ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc trước mắt, trong lòng tràn ngập kinh ngạc không nói nên lời.

Mặc dù y mặc áo quần đen đi giày, tóc buộc cao gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng không còn nét ngây ngô ngày trước, cũng chẳng còn vẻ thô kệch vụng về nhưng ta vừa nhìn đã nhận ra ngay, lập tức gọi ra tên của y

Thậm chí, từ đôi mắt và đường nét trên khuôn mặt, ta vẫn có thể nhận ra vài phần chân thật và thẳng thắn của y giống như năm xưa.

Người này chính là Tề Nô Nhi, từng là thành viên đắc lực của bang Thiên Phúc, võ nghệ siêu quần nhưng tính khí ngây ngô chất phác, sức lực lớn nhưng lòng dạ lại thẳng thắn, giản đơn, là cánh tay đắc lực của ta. Làm sao ta có thể quên được?

Nhưng rõ ràng người mà Hoàng thượng gọi đến là Gia Nghĩa, Thống lĩnh Vũ Lâm vệ mà?

“Thần, Thống lĩnh Vũ Lâm vệ Gia Nghĩa, tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Chiêu nghi.”

Giọng nói và dáng vẻ của y đều nghiêm túc chuẩn mực, chỉ là nói đến chữ cuối cùng giọng nói lại nhỏ dần, trên mặt còn lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Âm thanh trầm thấp, mỗi chữ mỗi câu lọt vào tai ta vô cùng rõ ràng. Đây... đây rõ ràng chính là giọng nói của người đêm đó đã đỡ Liên Nhi!

Ta đột nhiên đứng bật dậy, đầu óc choáng váng, trong lòng chợt hiểu ra tất cả.

Thì ra là vậy, thì ra là vậy!

Ta còn nói tại sao giọng nói ấy lại nghe quen tai đến thế, sáu năm đã qua, giọng nói của Tề Nô Nhi không còn trong trẻo như thời niên thiếu, mà đã trở nên trầm thấp hơn nhiều nhưng vẫn giữ lại chút âm sắc ngày xưa.

Ngữ điệu vẫn như vậy, không hề thay đổi, đơn giản thẳng thắn, không chút quanh co.

Đơn giản thẳng thắn, không chút quanh co.

Trong lòng ta thầm mỉa mai chính mình: những từ này dùng để miêu tả ta thì đúng hơn.

Y đơn giản thẳng thắn, đơn giản đến mức từ một gia nô không nơi nương tựa một bước trở thành Thống lĩnh Vũ Lâm vệ được Hoàng thượng tín nhiệm nhất?

“Gia Nghĩa?” Ta nổi giận đùng đùng, chuyện cũ năm đó ùa về, ta chống nạnh nhìn Tề Nô Nhi từ trên xuống dưới.

Tề Nô Nhi cúi thấp đầu, mặt đỏ đến tận mang tai.

“Không phải ngươi từng nói mình không tên không họ, không có phụ mẫu sao?”

“Bẩm Chiêu nghi, thần đúng là không tên không họ, không có phụ mẫu. Là Hoàng thượng ban tên Gia Nghĩa cho thần năm thần sáu tuổi...” Tề Nô Nhi vẫn quỳ, không dám ngẩng đầu lên, giọng nói thoáng chút do dự và e dè.

Ta lập tức quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm Hoàng thượng.

Tên cẩu Hoàng đế này da mặt dày tới mức nào chứ, nói đến nước này mà sắc mặt vẫn không hề thay, thản nhiên cầm chén trà giống như câu không liên quan gì đến mình.

“Sáu... sáu tuổi được ban tên sao?” Ta kinh ngạc đến lắp bắp.

Tề Nô Nhi, vị đại tướng của bang Thiên Phúc có thể lấy một chọi mười, vào năm sáu tuổi đã được Hoàng thượng ban tên?

Nhưng khi ta gặp y, y đã mười một tuổi rồi! Lẽ nào... suy đoán trong lòng ta thật khó tin: “Ngươi vẫn luôn là người của Hoàng thượng?”

Ngay từ lần đầu gặp ta Tề Nô Nhi đã là thuộc hạ của Ninh vương sao?

“Tuy là người của trẫm nhưng trong lòng nàng đầy hoài nghi muốn gặp hắn, trẫm vẫn gọi hắn tới, chẳng phải sao?”

Ánh mắt Hoàng thượng đầy vẻ vô tội, nói vòng vo sang chuyện khác, giọng điệu còn mang chút nghĩa khí: “Nếu như nàng chê bai hắn trước đây có điều giấu diếm, muốn đánh muốn mắng, trẫm tuyệt đối không bao che.”

Ta nhất thời cứng họng không nói được gì.

Y có điều che giấu ư? Đó không phải là bởi vì hắn sai y đến bang Thiên Phúc của ta, nên y mới phải che giấu sao?

Tên cẩu Hoàng đế này, hắnlại rũ bỏ toàn bộ trách nhiệm một cách sạch sẽ. Năm đó hắn cài gián điệp nhỏ bên ta, rốt cuộc có mục đích gì chứ”

Tề Nô Nhi sáu tuổi, tức là ta năm tuổi, lúc đó chính là năm Cảnh Đức thứ bảy, năm ấy, Tiên Hoàng đã đăng cơ được vài năm, sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng lập Hoàng nhị tử làm Thái tử, đồng thời ân chuẩn hoàng lục tử, tức Thành Nguyên Chỉ, xuất cung lập phủ, phong hiệu Ninh, mà khi ấy Ninh vương mới chỉ tám tuổi.

Ta bỏ mặc Tề Nô Nhi ở bên cạnh, chỉ một mực nhìn Hoàng thượng mà tức giận, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không dám nói ra miệng.

Nếu nói về mưu kế, làm sao ta sánh được với một Ninh Vương điện hạ mới tám tuổi đã được phong vương, xây phủ?

Vì vậy, ta nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, cùng với Tề Nô Nhi bên cạnh, trông chẳng khác gì hai con tôm luộc đỏ rực.

“Đừng có đổ oan cho trẫm, không phải trẫm muốn cài hắn ở bên cạnh nàng đâu.” Tên cẩu Hoàng đế kia từ trước đến nay vẫn luôn nhìn thấu tâm tư của ta.

Ta còn chưa nói gì, chỉ trừng mắt nhìn hắn nhưng hắn đã đoán được rằng trong lòng ta nhất định muốn cho hắn một bạt tai mà không dám ra tay.

Hắn mỉm cười đầy ẩn ý, nói ra một câu trúng ngay tim đen: “Năm đó là nàng nhất quyết muốn giữ hắn lại, trẫm nhịn đau cắt thịt. Mấy năm đó, vì Gia Nghĩa bận rộn chơi đùa cùng nàng, an nguy của trẫm suýt chút nữa không được đảm bảo.”

Hoàng thượng vẻ mặt như được lợi mà vẫn cố làm bộ ấm ức nhưng ta lại không thể nào phản bác lại được, bởi vì từng câu từng chữ trong lời nói của Hoàng thượng đều nhắm đến điểm mấu chốt, đều là sự thật.

Chẳng phải là năm đó chính ta đã nài nỉ đủ kiểu mới để cho Tề Nô Nhi được gia nhập bang Thiên Phúc sao?

Chuyện này kể ra thì dài, lần đầu tiên ta gặp Tề Nô Nhi là vào năm Cảnh Đức thứ mười hai.

Khi đó, phụ mẫu cảm thấy đã dạy dỗ không nổi ta nữa, những chuyện như văn chương nữ công hay cầm kỳ thi họa cũng không ép buộc nữa.

Bọn họ cũng từ bỏ luôn ý định giữ ta ở trong nhà, mở một mắt nhắm một mắt để ta làm loạn khắp nơi.

Vì vậy, thời gian đó ta thường xuyên lẻn ra ngoài khỏi Tề phủ, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã tập hợp được một nhóm trẻ con cỡ năm, sáu đứa, lập ra bang Thiên Phúc ở một ngôi miếu Thổ địa bên chợ Đông, quyết tâm gây dựng nên nghiệp lớn tại kinh thành.

Hôm qua đánh con chó đen cắn người bậy bạ trên đường ở chợ Đông, hôm nay lại nhổ mấy bụi rau củ cải của lão Lưu bán rau hay đánh người.

Ban đầu, phụ thân ta còn lo lắng một tiểu cô nương như ta suốt ngày quậy phá khắp đầu đường cuối hẻm có khi sẽ gây ra rắc rối hoặc bị người ta bắt nạt.

Nhưng lâu dần, ông ấy phát hiện ta đi theo sư phụ của đại ca học được chút công phu quyền cước, tuy không giỏi lắm nhưng ít ra chạy trốn lại hết sức cao minh nên ông ấy cũng dần yên tâm, chỉ một lòng cầu mong làng trên xóm dưới tuyệt đối đừng nhận ra tiểu cô nương nhanh nhẹn ngang ngược kia là con gái út của Tề gia là được.

Nhưng trời chẳng chiều lòng người, ngày hôm đó, ta mặc bộ váy vàng nhạt mà mẫu thân tự tay may, dây lụa nhẹ nhàng bay trong gió.

Mặc dù ta cảm thấy rất đẹp nhưng cũng ngại hơi vướng víu. Tuy vậy, khi chuồn ra khỏi phủ, ta vẫn cố gắng giữ gìn, không dám làm bẩn tà váy vì sợ mẫu thân nhìn thấy sẽ buồn.

Thế nhưng thật không may, hôm đó khi ta dẫn theo bốn năm thành viên của bang Thiên Phúc còn chưa kịp đi đến chợ Đông, vừa bước vào con hẻm Thuận Nghĩa cạnh đó đã gặp một tên vô lại chẳng biết từ đâu xuất hiện, gã đang kéo vạt áo của một cô nương giở trò sàm sỡ. Cô nương kia bị sợ đến mức không dám la không dám động, chỉ biết khóc như hoa lê trong mưa.

Giữa ban ngày ban mặt, ở ngay dưới chân thiên tử mà lại dám cưỡng đoạt dân nữ sao?

Trong đầu ta lập tức hiện lên vô số cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân trong các giai thoại giang hồ.

Chỉ tiếc rằng, ta quên mất mình chỉ là một tiểu nha đầu cao chưa tới bốn thước, cũng quên mất rằng những kẻ dám làm càn dưới chân thiên tử đều không phải loại dễ đối phó.

“Thả cô nương ấy ra!” Ta lớn tiếng quát một tiếng, khí thế dâng trà nhưng giọng nói lại có chút non nớt.

Khuyết điểm không che được ưu điểm, ta tự an ủi mình như vậy.

“Tiểu nha đầu ở đâu ra mà dám xen vào chuyện của ông mày?” Tên lưu manh kia lập tức dừng tay, quay đầu nhìn ta, con mắt đột nhiên nheo lại: “Nhỏ thì nhỏ thật nhưng lại là một mỹ nhân tương lai đấy.”

Ta nuốt nước bọt một cái, trong lòng bắt đầu cảm thấy có chút e ngại. Nhìn thấy tên lưu manh cao hơn ta rất nhiều dẫn theo gã sai vặt cũng cao không kém bỏ cô nương kia qua một bên, đi từng bước đi về phía ta.

Thôi bỏ đi, anh hùng không chịu thiệt thòi trước mắt, cô nương kia cũng đã chạy xa, rồi, ta nên nhanh chóng rời khỏi đây.

Ta liếc mắt ra hiệu cho đồng bọn xung quanh, định bụng thi triển khinh công chạy thoát.

Nhưng ta còn chưa kịp chạy được hai bước đã giẫm phải dải lụa trên tay áo, ngã sấp mặt xuống đất.

Áo xuân mỏng manh, đầu gối và lòng bàn tay lập tức bị trầy xước, rớm máu lấm tấm.

Ta mặc kệ đau đớn, vội vàng bò dậy định tiếp tục chạy thì cánh tay đã bị tóm chặt.

“Chạy cũng nhanh đấy.” Tên lưu manh kia nắm chặt cánh tay ta, nhìn ta từ đầu đến chân, trong mắt đầy ý đồ xấu: “Nhìn yếu đuối mỏng manh như bóp ra nước được mà lại chịu đau rất giỏi nhỉ.”

“Buông bản bang chủ ra!” Ta cố gắng nhớ lại bài học của sư phụ dạy võ đã chỉ giáo, lập tức nhấc chân đạp thẳng vào mũi gã. Tên lưu manh bị trúng đòn, máu mũi lập tức tuôn ra.

“Đồ khốn kiếp, muốn chết sao?” Lời nói còn chưa dứt, tên lưu manh kia đã siết chặt tay ta hơn.

Ta đau đến run rẩy cả người nhưng vẫn cắn răng không để rơi nước mắt, trừng mắt nhìn gã đầy căm hận.

Gã lại mắng chửi đầy ác ý: “Trên dưới kinh thành này không có mấy người dám động vào ông đây, Hàn đại gia ta muốn xem thử một nha đầu như ngươi có mấy lá gan mà dám...”

Gã còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên bị một cước đá mạnh văng ra xa.

Ta ngã xuống đất, ngẩn người nhìn thiếu niên mặc áo xanh không biết từ đâu xuất hiện.

Thân thủ của y cực kỳ nhanh nhẹn và dứt khoát, đánh cho tên lưu manh cùng gã sai vặt mặt mày bầm tím, hoảng hốt bỏ chạy.

Thần binh giáng thế sao? Ta kích động đứng dậy, phủi bụi đất dính trên áo quần, lết từng bước tập tễnh chạy đến bên cạnh thiếu niên, ánh mắt sáng rực đầy hào hứng.

Nhưng thiếu niên gầy gò kia mặc kệ ta hỏi han đủ điều, chỉ ngây ngô nhìn ta, nói mình là một gia nô lang thang, không có tên họ, chỉ tiện đường đi ngang qua mà thôi.

Thỉnh thoảng y lại gãi gãi sau đầu, ánh mắt cứ lảng tránh nhìn ra sau lưng ta.

Ta quay đầu lại nhìn, phía sau lưng ta chỉ là con hẻm Thuận Nghĩa vắng tanh không một bóng người.

Ta tháo cây trâm Đông Châu trên đầu, cởi vòng ngọc phỉ thúy trên tay, tháo xuống khóa bình an đeo trên cổ, nhét tất cả vào trong tay thiếu niên ngơ ngác kia: “Ngươi không có nhà, mấy thứ này đem đổi bạc, tìm khách điếm mà ở. Ngươi gia nhập bang Thiên Phúc giúp đỡ ta, sau này ta sẽ cho ngươi nhiều bạc, rất nhiều bạc, có được không?”

Ánh mắt thiếu niên kia vẫn lảng tránh, lắc đầu.

“Vậy ta mua đồ ăn cho ngươi nhé? Kẹo hồ lô ở tiệm nhỏ nhà họ Kỷ ở phía nam thành vừa to vừa tròn, bánh hoa quế của bà cụ Tiêu ở chợ Tây thì mềm dẻo ngọt thơm, còn có cánh gà kho ở Quế Phường nữa, vừa vào miệng đã tan ngay, được không?”

Thiếu niên vẫn lảng tránh, lắc đầu.

“Vậy quần áo thì sao? Quần áo của ngươi vừa rồi đánh nhau đã nhăn nhúm hết cả rồi. Đồ vải Lưu Vân Phong Thanh của cửa tiệm Diên Phúc rất đẹp, đại ca ta cũng mặc loại đó. Võ nghệ của huynh ấy giống ngươi… à, nhưng có lẽ giỏi hơn một chút. Ta mua cho ngươi được không?”

Thiếu niên vẫn lảng tránh, lắc đầu.

Ta có chút thất vọng, thầm nghĩ tại sao y lại không giống những anh hùng hào kiệt trong sách giang hồ gì cả.

“Ngươi thật sự không muốn gia nhập bang Thiên Phúc sao? Võ công của ngươi giỏi như vậy, không muốn hành hiệp trượng nghĩa, cướp của người giàu chia cho người nghèo sao? Ngươi muốn mãi là một nô bộc không chủ, âm thầm chịu đựng qua ngày như thế sao? Chưa từng nghĩ đến những hoài bão cao xa hơn sao?”

Thiếu niên kia bị ta hỏi đến ngẩn người, sau một lúc lâu, ánh mắt mới bắt đầu nhìn lại phía ta, cuối cùng mới gật đầu, rụt rè nói: “Được.”

“Thật sao?” Ta kích động nhìn thiếu niên ngây ngốc trước mặt: “Vậy... vậy từ giờ ngươi sẽ tên là Tề Nô Nhi nhé.”

Dù xuất thân là nô bộc nhưng đã mang họ Tề nhà ta, sau này chắc chắn sẽ làm nên chuyện, vang danh thiên hạ.

Từ đó về sau, mỗi lần ta lẻn ra khỏi phủ, luôn dẫn theo Tề Nô Nhi.

Y cả ngày ngây ngô, không thích nói chuyện nhưng lại rất giỏi đánh nhau, mỗi lần gặp phải đám du côn, lưu manh, ta không cần phải vắt chân lên cổ bỏ chạy nữa.

Trong phủ ngoài phủ, ta ngày càng nghênh ngang, kiêu ngạo, cuối cùng khắp cả kinh thành đều biết đến con gái út của Tề gia mặc dù xinh đẹp nhưng không dễ chọc vào.

Điều này làm phụ thân ta phải đau đầu một thời gian dài.

Tất nhiên, kể từ khi Tề Nô Nhi đi theo ta, y không còn lo chuyện cơm ăn áo mặc nữa.

Mặc giờ nghĩ lại, những ngày rong chơi chạy nhảy khắp kinh thành ấy thật sự không thể gọi là “hoài bão cao xa”.

Đến khi Tề gia gặp nạn, ta không còn gặp lại y nữa.

Ta kéo mình khỏi dòng suy nghĩ.

Hôm nay, ta đột nhiên hiểu ra vì sao ngày hôm đó ánh mắt Tề Nô Nhi lại luôn lảng tránh như vậy.

Hóa ra hôm ấy, Hoàng thượng cũng có mặt ở con hẻm Thuận Nghĩa, chỉ là không xuất đầu lộ diện mà thôi.

Tề Nô Nhi thân là nô bộc, mọi quyết định đương nhiên phải nhìn sắc mặt chủ nhân mà làm việc.

Ta còn nói tại sao Hoàng thượng biết ta từng sáng tác khúc nhạc chế giễu Ninh vương.

Chắc chắn Tề Nô Nhi đã kể lại cho hắn.

Tề Nô Nhi vốn đã là người của Hoàng thượng nhưng lại nói dối là gia nô lang thang không chủ.

Hoàng thượng sắp đặt Tề Nô Nhi ở bên cạnh ta rốt cuộc là để làm gì?

Vì chuyện ta đánh hắn trên thành lầu sao?

Hay vì tranh đoạt hoàng vị với Thái tử, cho nên muốn lợi dụng ta để giám sát Tề gia và hãm hại Thái tử?

Nghĩ đến đây, trong lòng ta trở nên lạnh lẽo.

“Trẫm không phải hạng tiểu nhân như vậy.”

Hoàng thượng nhìn ta cúi đầu trầm tư, sắc mặt u ám, liền đứng dậy gõ vào trán ta một cái.

Ta ôm lấy trán, trong lòng đầy căm hận. Sao lại thế này? Sao lần nào hắn cũng đều có thể nhìn thấu hết mọi tâm tư của ta?

Không phải tiểu nhân sao? Chẳng phải vì nhị ca cưới tẩu tẩu Hàn gia, lại thêm ta đánh ngài trên thành lâu, ngài mới cố ý bảo Tề Nô Nhi nói dối hay sao? Khi đó ta mới chỉ mười tuổi…

Ánh mắt Hoàng thượng trở nên sâu thẳm, nhìn ta chằm chằm, khiến ta đột nhiên ngừng lời.

Ta mới mười tuổi sao?

Mùa xuân năm Cảnh Đức thứ mười hai, ta mười tuổi.

Khi đó, nhị ca vẫn chưa vừa gặp đã yêu đích nữ Hàn Giang Nguyệt của Hàn gia, hai nhà Tề Hàn cũng chưa từng có qua lại.

Phải đến mấy tháng sau, vào mùa đông, nhị ca tình cờ gặp được con gái Hàn gia trong bộ áo hồ cừu đỏ giữa tuyết, vẻ đẹp kinh diễm như bước ra từ trong thơ ca.

Hàn Giang Nguyệt cũng đã ngưỡng mộ tài danh của nhị ca từ lâu.

Hai nhà môn đăng hộ đối, hai bên lại có tình cảm với nhau, chỉ vài ngày sau đã định hôn sự, rước tân nương về nhà.

Còn mùa xuân năm ấy, khi ta gặp Tề Nô Nhi, triều đình vẫn còn sóng yên biển lặng.

Thái tử vẫn là Thái tử, Ninh Vương vẫn là Ninh Vương, chưa có cảnh đấu đá ngươi chết ta sống, cũng chưa có cảnh tranh đấu chốn triều đường.

Khi đó, theo như lời Thái hậu nói, Tiên hoàng vẫn chỉ mong Ninh Vương có thể được bình an phú quý cả đời mà thôi.

Ta từng nghĩ rằng lần đầu chúng ta gặp mặt là trên tường thành kia, vào ngày lễ cập kê của đại tỷ, một năm rưỡi sau đó.

Nhưng đối với Hoàng thượng mà nói, ngày hôm ấy cũng không phải lần đầu tiên hắn gặp ta.

Ta kinh ngạc nhìn Hoàng thượng, cảm giác giống như mình đã bỏ lỡ điều gì đó.

“Đã nghĩ thông chưa?” Hoàng thượng mỉm cười trêu chọc nhìn ta cúi đầu trầm tư, trên tay xoay chuỗi tràng hạt, dáng vẻ đầy thích thú.

Hình như ta hiểu đôi chút nhưng lại như không hiểu.

Chẳng lẽ ngày hôm đó, Hoàng thượng thực sự vô tình nhìn thấy cảnh ta giả vờ làm anh hùng nhưng lại bị người khác ức hiếp?

Rồi vì một phút thiện ý, hắn mới sai Tề Nô Nhi ra tay giúp đỡ?

Sau đó, cũng vì một phút thiện ý, hắn đồng ý để Tề Nô Nhi gia nhập vào bang Thiên Phúc của ta?

Sau đó lặp đi lặp lại nhiều lần, tiếp tục vì thiện ý mà để Tề Nô Nhi cùng ta làm loạn khắp kinh thành?

Còn ta thì lại không biết tốt xấu, hồ đồ lỗ mãng mà ra tay đánh hắn ở trên tường thành, trong khi phe Thái tử và phe Ninh Vương đang đấu đá đến mức không đội trời chung, ta lại càng đổ thêm dầu vào lửa, bịa đặt bài hát chế giễu hắn khắp đầu đường cuối hẻm.

Vậy mà hắn vẫn nhẫn nhịn không nổi giận, sai Tề Nô Nhi bảo vệ chu toàn ta mỗi lần ta ra khỏi phủ sao?

Rồi ta lại chẳng biết lòng tốt đó, còn cả gan đánh hắn trên thành lâu.

Khi đó phe thái tử và phe Ninh Vương đấu tranh ác liệt, ta lại không ngừng chế nhạo ngài bằng những bài hát châm biếm nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn, để Tề Nô Nhi bảo vệ ta mỗi lần ta ra khỏi phủ sao?

Hắn làm vậy vì lý do gì?

Đột nhiên, ta cảm thấy có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, ta đã hiểu sai về Ninh Vương.

Chỉ vì khi đó hai nhà Hàn gia và Tề gia có quan hệ thông gia ràng buộc chặt chẽ, một bên vinh thì cả hai cũng vinh, một bên tổn hại thì hai bên cùng tổn hại.

Trong lòng ta hướng về Tề gia đương nhiên cũng thiên vị Hàn gia.

Bởi vì nhị tẩu tài sắc vẹn toàn mà ta cố tình bỏ qua việc trưởng tử Hàn gia, Hàn Giang Lê, là một kẻ vô lại thường trêu ghẹo dân nữ nơi ngõ hẻm.

Bởi vì đại tỷ là Thái tử phi thân phận tôn quý được người người kính trọng, ta cũng mặc nhiên lựa chọn bỏ qua chuyện Thái tử yếu kém vô năng, Đông cung mỹ nhân thành đàn.

Đối với ta, việc Hàn gia thấy Thái tử không có khả năng kế vị mà nổi dậy mưu phản dẫn đến cả tộc bị tru di, hay Tề gia bởi vì lúc trước từng hãm hại Ninh Vương mà bị phán quyết lưu đày, khiến cho ta, một kẻ mang tội danh con gái tội thần, phải vào cung. Giữa ta và hoàng thượng đúng là có mối thù cũ của gia tộc.

Nhưng ngẫm lại, những thù oán ấy đều là do Tề gia của ta có lỗi với hắn trước.

Hắn có tức giận, có hận thù cũng là lẽ đương nhiên nhưng cuối cùng, hắn vẫn phong ta làm Tài nhân, không bắt ta làm nô tỳ, để ta ở tại cung Vĩnh An. Mặc dù nơi ấy nhìn có vẻ hoang vắng lạnh lẽo nhưng thực ra lại là một nơi yên bình, tránh xa những sóng gió tranh đoạt chốn hậu cung.

Với tính cách được nuông chiều của ta xưa nay, nếu ở giữa các phi tần, chỉ sợ rằng lại xảy ra cảnh gà bay chó chạy, không ai thu xếp nổi.

Suy nghĩ kỹ lại, hắn đối với ta thật sự là thấu hiểu quá rõ ràng, cũng sắp xếp mọi thứ vô cùng chu toàn.

Hiểu rõ ta như vậy, làm sao chỉ có thể vì lần gặp gỡ thoáng qua trên tường thành? Sắp xếp chu đáo như vậy, làm sao có thể là vì hận ta mà muốn trả thù?

Thái hậu nói, Hoàng thượng đã yêu một cô nương mà hắn vốn không nên yêu.

Lúc đầu ta nghĩ, có lẽ sau một, hai năm khi ta vào cung, khi ta sinh ra Giác Nhi, sống chung lâu ngày, hắn thương xót hoàn cảnh của ta, lại thêm tình cảm dành cho Giác Nhi nên mới dần dần nảy sinh tình ý.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ tâm ý của hắn dành cho ta đã bắt đầu từ sớm hơn, tình cảm trong lòng cũng sâu sắc hơn.

Ta đột nhiên cảm thấy vô cùng bối rối, không thể nào… Nếu thật sự tính từ lần gặp đầu tiên hắn gặp ta, khi ấy ta mới chỉ mười tuổi, còn hắn cũng chỉ mười hai tuổi mà thôi…

“Hoàng thượng, ngài... ngài không cảm thấy khi đó thần thiếp vẫn còn quá nhỏ sao?” Ta ngượng ngùng đỏ mặt liếc nhìn Hoàng thượng, nhịp tim đập rất nhanh.

Hoàng thượng không ngờ rằng ta đã suy nghĩ lâu như vậy, một lúc thì nhìn Tề Nô Nhi, một lúc lại nhìn hắn, cuối cùng lại ngượng ngùng e thẹn hỏi ra câu hỏi như thế.

Cuối cùng khuôn mặt lạnh như tảng băng ngàn năm không đổi vạn năm không chuyển cũng không chịu nổi mà thoáng chấn động.

“Trẫm từng nói khi đó đã thích nàng sao? Chẳng qua chỉ cảm thấy thú vị mà thôi.” Hoàng thượng liếc mắt sang một bên, vành tai hơi ửng đỏ.

Không có sao? Ta ngây người một lúc, mặt càng đỏ thêm, xấu hổ quá, ai lại thích một tiểu nha đầu mười tuổi chứ.

“Là hai ba tháng sau mới thích nàng.”

Hoàng thượng bước đến trước mặt Tề Nô Nhi, ra hiệu để Tề Nô Nhi đang cúi đầu gần sát đất đứng dậy.

Hoàng thượng quay lưng lại với ta, ta không nhìn thấy được biểu cảm trên khuôn mặt hắn, chỉ nghe giọng nói của hắn có chút khàn khàn: “Nàng rất khác biệt, rạng rỡ như ánh dương buổi sáng, như sen hồng nổi bật giữa dòng nước trong, mạnh mẽ, thẳng thắn, không sợ trời không sợ đất, chẳng giống người hoàng tộc luôn dè dặt, cẩn trọng.”

Mặt ta lại càng đỏ rực, chẳng phải lúc đó ta cũng mới mười tuổi thôi sao?

“Được rồi, trẫm thừa nhận, lúc nàng mười tuổi, trẫm đã động lòng với nàng rồi, nàng cứ âm thầm đắc ý đi, đừng cả ngày nói trong lòng bị đổ nước ớt làm trẫm bực mình.”

Hoàng thượng ra hiệu cho Tề Nô Nhi lui xuống, Tề Nô Nhi lui nhanh như gió, dáng vẻ rất giống ta lúc trước.

Hoàng thượng quay người lại nhìn ta, ánh mắt cháy bỏng, hình như có chút giận dữ, lại có mấy phần tình ý.

“Không có, không đắc ý, không đắc ý.”

Ta vội vàng bước lên phía trước, nắm lấy tay Hoàng thượng nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn hắn, khóe miệng vẫn không nhịn được mà nhếch lên.

Mười tuổi, thật sao? Lúc ta mười tuổi đã có thể khiến Hoàng thượng rung động rồi sao? Ta đúng là người Tề gia, thật sự không phải tầm thường!

“Đâu có như nàng, trăm điều tốt nghìn điều hay mới có thể chiếm được một chút vị trí trong lòng nàng, thật là khó khăn.” Hoàng thượng nhìn ta cười không chút che giấu, chẳng biết nên giận hay nên vui.

Một chút vị trí sao? Nếu chỉ có một chút vị trí, sao ta lại vui mừng đến vậy? Tim ta như muốn nhảy ra khỏi cổ họng rồi đấy.

“Thừa Nguyên Chỉ, Thừa Nguyên Chỉ, Thừa Nguyên Chỉ...” Ta vòng tay ôm lấy eo Hoàng thượng, tựa đầu vào lưng ngài, nũng nịu gọi tên hắn, mùi hương dịu nhẹ của Long Diên hương khiến ta cảm thấy bình yên như chưa từng có.

Thuý Tâm, Liên Nhi dẫn theo một đám cung nữ, thái giám đã lặng lẽ rút lui ra bên ngoài điện..

“Nàng lại...” Hoàng thượng dường như muốn tức giận nhưng nói được nửa câu lại dừng lại, hắn đưa tay ôm lấy ta, nhẹ nhàng tựa cằm vào đầu ta, giọng nói có chút bất đắc dĩ lại tràn đầy vẻ cưng chiều: “Được rồi, thích thì cứ gọi đi...”

21

Mùa xuân năm Tân Kiến thứ sáu đến muộn hơn hẳn những năm trước. Mãi đến cuối tháng tư, lá liễu bên hồ Vĩnh Tự mới bắt đầu đâm chồi trong làn gió ấm áp.

Sức khỏe của ta cũng ngày một khá lên, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều, Hoàng thượng càng thể hiện rõ ràng sự hối hận. Hối hận vì trước đó để dỗ ta vui lòng mà đã đưa Tề Nô Nhi, hay nói chính xác hơn là, đến trước mặt ta.

Kể từ khi ta bắt được tên “phản đồ nhỏ” này, ta không ngừng nỗ lực, âm thầm tác động từ mọi phía để chiêu dụ vị Thống lĩnh Vũ Lâm Vệ võ công cao cường nhưng đầu óc ngây ngốc này, định kéo Tề Nô Nhi quay trở về dưới trướng mình.

Làm như vậy đương nhiên là bởi vì lòng dạ ta vốn vô cùng hẹp hòi, chuyện gì cũng phải rõ ràng, một là một, hai là hai.

Mặc dù ta rất vui vì biết Thừa Nguyên Chỉ đã thích ta ngay từ lúc ta chỉ mới mười tuổi nhưng việc hắn lợi dụng hoàn cảnh để Tề Nô Nhi làm tai mắt ở bên cạnh ta, làm người truyền tin cũng là sự thật.

Ta làm vậy là muốn lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi.

Nhưng ta lại quên mất rằng điều ta giỏi nhất chính là tự lấy đá đập vào chân mình.

“Hôm trước sai người chuyển vào phòng Gia Nghĩa mấy chục bộ y phục màu đen, sau đó lại chất đầy phòng hắn ta nào đao, nào thương, nào kiếm, nào kích. Bây giờ lại thêm từng giỏ mận chất kín cả sân Vũ Lâm vệ.”

Một ngày nọ, Hoàng thượng ngồi xuống cái ghế bên trong cung Vĩnh An giữa ánh mặt trời buổi chiều ấm áp, vừa tiện tay kéo ta vào lòng; “Quả thật là kiên trì không từ bỏ.”

“Hoàng thượng quá khen.” Ta thản nhiên gật đầu, làm việc đương nhiên là phải có mục tiêu rõ ràng.

Nếu đã muốn lôi kéo Tề Nô Nhi, đương nhiên phải biết sở thích của y.

Tề Nô Nhi thích y phục màu đen, thích dao kiếm, lại thích ăn mận, ta tin chắc mỗi một động tác đều nhắm đúng mục tiêu, trong lòng ta vô cùng tự hào.

“Chẳng qua chỉ là ngang nhiên lôi kéo Thống lĩnh Vũ Lâm Vệ của trẫm thôi mà, trẫm không để bụng.”

Hôm nay Hoàng thượng dường như tâm trạng đặc biệt vui vẻ, vừa nghịch ngợm các ngón tay của ta, trong mắt ánh lên những tia sáng dịu dàng.

“Những chuyện khác không nói, hôm nay sai người gần như hái hết sạch quả mận núi trong Hối Ly uyển, vất vả cho A Âm rồi.”

“Thần thiếp thấy quả mận trong Hối Ly uyển năm nào cũng chỉ treo trên cành, không ai thích ăn, nên đã tận dụng hết rồi, nếu Hoàng thượng không phiền thì tốt.”

Ta nhìn thấy hôm nay Hoàng thượng không giống như thường lệ, khi thấy ta mang quần áo, dao kiếm đến, luôn làm mặt lạnh lùng giống tức giận không có nơi phát tiết, mà hôm nay lại thật sự có vẻ thư thái và thoải mái.

Chẳng lẽ là bị ta chọc giận đến mất trí rồi sao?

“Trẫm không để ý.” Hoàng thượng siết tay ôm lấy eo ta, lực mạnh thêm ba phần, ánh mắt bỗng dưng mang theo vài phần ý đồ xấu xa: “Hơn nữa, trẫm thấy nàng thích Gia Nghĩa như vậy, có lẽ rất nhanh nàng sẽ được toại nguyện. Chẳng bao lâu nữa hắn sẽ được điều đến cung của nàng.”

Ánh mắt này cực kỳ giống thợ săn nhìn thấy con nai đã mắc bẫy, chiến thắng đã nắm chắc trong tay mà vẫn không lộ vẻ gì.

Ta lập tức cảm thấy không ổn, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Hoàng thượng nhưng lại bị hắn nắm chặt, cả người không thể động đậy: “Hoàng thượng, trong cung của thần thiếp không thiếu thị vệ...” Ta càng nói càng cảm thấy thiếu tự tin, Hoàng thượng chắc chắn lại có ý đồ gì đó mà ta không đoán ra.

“Chuyện này không liên quan gì đến trẫm.” Hoàng thượng dễ dàng nhận ra ta lại đang thầm mắng chửi hắn, hắn nghiêng đầu xích lại gần sát bên tai ta: “Mẫu hậu thấy nàng dụng tâm như vậy, có lẽ nghĩ rằng trong cung Vĩnh An thiếu một thái giám quản sự, tự nhiên sẽ cho nàng đạt được như ý nguyện.”

“Cái gì?” Ta “vụt” một tiếng đứng bật dậy, làm Liên Nhi đang bê chén trà cũng run tay đến suýt làm đổ.

“Thái hậu, Thái hậu muốn biến Gia Nghĩa thành... thái giám sao, vì sao vậy?” Sắc mặt ta tái xanh, ở trong cung của ta chưa từng thiếu thái giám, Tề Nô Nhi đã làm gì mà lại khiến Thái hậu nổi giận như vậy?

“A Âm có điều không biết, Mẫu hậu rất yêu thích hoa mận trắng tinh khôi, mà những cây mận trong Hối Ly uyển là năm đó phụ hoàng và Hoàng hậu cùng nhau trồng.” Hoàng thượng khoan thai đứng dậy, cúi thấp đầu mỉm cười: “Những quả mận núi ấy, năm nào mẫu hậu cũng không hái, chỉ vì không đành lòng.”

“Không ai nói với thần thiếp.” Ta trợn mắt há mồm, cảm giác như trái tim mình như muốn ngừng đập, mặc dù Thái hậu nể mặt Hoàng thượng không làm khó ta nữa nhưng trong lòng bà ấy chắc chắn vẫn còn khúc mắc.

Từ sau khi hạ sinh cặp song sinh, ta thường ôm hai đứa trẻ đến cung Thành Đức thỉnh an. Thái hậu đối với ta ngày càng dịu dàng. Nhưng lần này, sợ rằng đã phá vỡ tất cả những gì ta đã xây dựng.

“Từ sau khi trẫm kế vị, mẫu hậu vì sợ nhìn vật nhớ người càng thêm buồn lòng nên rất ít đặt chân đến Hối Ly uyển, chỉ dặn dò người chăm sóc những cây mận trong Hối Ly uyển thật cẩn thận. Chuyện quá khứ đã lâu rồi, A Âm đương nhiên không biết.” Hoàng thượng thở dài đầy vẻ tiếc nuối: “Thật tiếc cho vườn mận này, có lẽ giờ này tin tức đã truyền đến trong cung mẫu hậu rồi.”

“Hoàng... Hoàng thượng...” Ta nắm lấy vạt áo của Hoàng thượng, đầu óc trống rỗng, ta không để ý đến tình cảnh của mình sẽ như thế nào, nếu như Tề Nô Nhi bởi vì ta mà phải đoạn tử tuyệt tôn, ta nhất định sẽ ân hận đến xanh ruột, cả đời này không thể ngủ ngon được.

“A Âm yên tâm, trẫm tuyệt đối không đoạt thứ người khác yêu quý, Trẫm sẽ lập tức chọn người khác làm Thống lĩnh Vũ Lâm vệ.” Hoàng thượng nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.

“Hoàng thượng cứu mạng.” Ta từ phía sau ôm chặt lấy eo Hoàng thượng, trong cả hoàng cung này, người có thể hóa giải cơn thịnh nộ của Thái hậu ngoài Hoàng thượng thì chỉ còn ba đứa nhóc kia.

Ta lập tức chọn dựa dẫm vào Hoàng thượng, dù sao ba đứa nhỏ ấy, một đứa mới bắt đầu biết chữ, hai đứa còn lại chỉ biết phun nước bọt.

“Tuy nhiên nếu mẫu hậu biết là trẫm ban thưởng ân huệ cho cận thần, ắt sẽ không làm khó Gia Nghĩa nữa “ Hoàng thượng không động đậy, ánh mắt liếc về phía ta, giống như đang ném mồi câu cá, cố ý chờ đợi con mồi tự động mắc câu.

Hả? Ta lập tức hiểu ý, ôm eo Hoàng thượng càng chặt hơn. Giống như Khương Thái Công câu cá, ai muốn thì mắc câu, ta hiểu mà! Ta ngay lập tức dùng hành động thực tế để thể hiện mình chính là người sẵn lòng mắc câu đó.

“Tạ long ân của Hoàng thượng!” Ta lập tức nói giọng ngọt như mật, vào cung đã nhiều năm, kỹ năng nhìn sắc mặt đoán ý cuối cùng cũng đạt được chút thành tựu..

“Nhưng mà vô duyên vô cớ, vì sao trẫm lại phải giúp nàng?” Hoàng thượng đột nhiên tỏ ra khó xử, khí thế lại càng trở nên ung dung bình thản, nhìn ta với vẻ mặt tiểu nhân “nàng tự hiểu mà”.

Phi, tiểu nhân, ta đâu phải kẻ nịnh bợ tâng bốc như vậy!

“Bởi vì Hoàng thượng hiểu đại nghĩa” Ta lập tức đáp lại, không chút do dự, giọng nói vang dội, ánh mắt ngập tràn sự kính trọng hướng về phía sau đầu Hoàng thượng.

Hoàng thượng vẫn đứng thẳng tắp, không trả lời ta.

"Bởi vì Hoàng thượng chính trực trượng nghĩa.” Ta liếc nhìn sắc mặt của Hoàng thượng, chậm rãi vòng từ sau lưng ra trước mặt Hoàng thượng, cực kỳ ngoan ngoãn chui vào lòng hắn, giọng nói càng thêm kiên định.

Hoàng thượng vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.

“Bởi vì Hoàng thượng bảo vệ chính nghĩa?” Lời ta nói không tránh khỏi có chút do dự, hai tay mân mê bộ long bào màu đen vàng của Hoàng thượng, trong lòng cảm thấy có chút nóng vội, ca ngợi đến mức độ này vẫn chưa đủ sao?

Sắc mặt Hoàng thượng đột ngột sa sầm xuống.

“Bởi vì Hoàng thượng... sẵn sàng hy sinh vì chính nghĩa... không màng sống chết?” Ta nhỏ giọng lẩm bẩm, nếu khen như vậy mà vẫn không đủ thì thật sự ta cũng hết cách rồi.

Trong mắt hoàng thượng bắt đầu bùng lên lửa giận, đến giờ phút này ta mới thực sự hiểu được ý nghĩa của câu nói “đến lúc cần dùng đến sách mới hận đã đọc ít”, trong lòng âm thầm thề sẽ bắt ba đứa nhỏ chăm chỉ học hành, không thể để chúng chịu thiệt thòi giống như mẫu thân thế này.

Trong khi đó, ta vẫn cố vắt óc nghĩ nghĩ ra cách để ca ngợi hành động cao cả vĩ đại của Hoàng thượng.

Không biết những bài hát nhỏ ta đã hát trước đây còn có thể dùng được nữa không?

“Hoàng thượng à...” Ta vừa định mở miệng thì Hoàng thượng đột nhiên nâng cằm của ta lên, đầy bực bội nhìn ta chằm chằm, ánh mắt hận rèn sắt không thành thép này ta đã vô cùng quen thuộc từ khi còn nhỏ.

Cái khí thế này, chẳng lẽ Hoàng thượng còn muốn là phụ thân của ta sao?

“Bởi vì trẫm muốn nàng tặng cho trẫm một thứ gì đó.” Hoàng thượng dùng tay còn lại gỡ bàn tay đang vuốt ve long bào của hắn ra, dứt khoát ngăn lại ý tưởng hát hò của ta.

“Hả?” Ta hơi mơ màng, Hoàng thượng đây là muốn mua báo với ta sao: “Tặng cái gì cơ?”

“Nàng tự mình suy nghĩ đi.” Hoàng thượng lại giống như thực sự tức giận, vung tay lên rồi lạnh lùng rời khỏi cung Vĩnh An.

Tự mình suy nghĩ sao?

Ta ngay lập tức kéo Liên Nhi và Thúy Tâm vào trong phòng, ba người bắt đầu trầm tư suy nghĩ xem gần đây Hoàng thượng thiếu thứ gì, có thứ gì đáng giá đến mức phải mặt dày đòi đồ từ một Chiêu nghi.

Cứ suy nghĩ từ buổi trưa đến lúc mặt trời lặn về phía tây, vậy mà vẫn không tìm ra chút manh mối nào.

“Hoàng thượng thích những món đồ chơi gì?” Liên Nhi gần đây chạy ngược xuôi giúp ta thu phục Gia Nghĩa, có vẻ đã có chút kinh nghiệm.

Ta lắc đầu, Hoàng thượng là chủ nhân của thiên hạ, chắc chắn không thiếu vàng bạc châu báu hay những món đồ chơi tinh xảo đâu.

“Đồ ăn thì sao?” Liên Nhi nhìn đôi tay vừa hái mận trên núi cả buổi sáng của mình, trong mắt vẫn còn có chút sợ hãi.

Ta thương xót xoa nhẹ tay Liên Nhi để an ủi, Hoàng thượng muốn ăn gì, Ngự thiện phòng có thể làm được ngay, hơn nữa hắn cũng không phải là ta, đối với đồ ăn chắc là cũng chẳng có sở thích đặc biệt gì.

“À đúng rồi, nô tỳ nghe nói, năm đó khi Lý Bảo Lâm vẫn còn là Huệ phi, thường xuyên chơi đàn thổi sáo cho Hoàng thượng.” Thúy Tâm nghe hồi lâu, quyết định bắt đầu từ các phi tần hậu cung: “Đôi khi còn nhảy múa nữa.”

“Đúng vậy, ngoài Lý Bảo Lâm ra, nô tỳ còn nghe nói, Hiền phi nương nương ở cung Nghi Hoa thích thêu túi thơm, tua kiếm, khăn tay, khăn lau mồ hôi cho Hoàng thương, còn Khương Dung nghi ở điện Hoài Khánh thì lại thích may đồ lót, nghe nói mỗi tháng phải may đủ ba bộ mới thôi, ngay cả lễ Vạn thọ của Hoàng thượng còn phải làm thêm một bộ đặc biệt.” Liên Nhi được gợi ý, lập tức tinh thần phấn chấn, liền kể vanh vách mọi việc trong hậu cung: “Quách mỹ nhân và Trịnh mỹ nhân ở điện Phẩm Nghi rất thích làm thơ viết từ cho Hoàng thượng, Lâm Tài nhân ở Lãm Nguyệt các thì thích viết luận phú dài dâng lên Hoàng thượng, ngay cả Hoàng hậu nương nương ở cung Phượng Nghi cũng...”

Liên Nhi nhìn ta, đột nhiên im bặt.

Hừ, cuối cùng cũng nhận ra ánh mắt sắc như dao kiếm của ta rồi chứ gì?

“Chiêu nghi, Chiêu nghi không cần giống như bọn họ đâu. Chiêu nghi có ưu điểm mà bọn họ không thể sánh bằng.” Thúy Tâm thấy Liên Nhi lúng túng không dám nói chuyện, liền cẩn thận an ủi ta.

Nhưng nàng ấy lại không nói ưu điểm đó cụ thể là gì, rõ ràng là đang dỗ dành ta mà thôi!

Ta vặn vẹo bàn tay, trong lòng bỗng nhiên dâng lên chút chua xót khó tả.

Lại là thêu hương thơm, may đồ lót, lại biết làm thơ, lại biết viết luận phú.

Ta thật sự không ngờ rằng không ngờ, bàn đi tính lại một hồi, hóa ra lại lộ rõ hậu cung của Thừa Nguyên Chỉ toàn là nhân tài xuất chúng, ai ai cũng nhã nhặn, đoan trang, tài đức vẹn toàn.

“Khục, còn Hoàng hậu nương nương thì sao?” Ta kìm nén cảm giác thất vọng trong lòng, ra hiệu cho Liên Nhi tiếp tục nói.

Ta chỉ biết rằng món nướng Tiêu Dao trong cung của Hoàng hậu nương nương là một món ngon độc nhất vô nhị trong hậu cung, nên mỗi sáng sớm đến thỉnh an đều nấn ná không chịu rời đi chỉ là vì muốn được ăn thêm vài miếng nướng Tiêu Dao.

Quả thật, ta đã quên mất rằng, là Hoàng hậu của Cửu Châu, tất nhiên phải là người có tài đức vượt trội.

“Cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là thỉnh thoảng dâng vài cuốn cờ phổ hay luận bàn về cờ mà tự mình biên soạn thôi...” Vành mắt Liên Nhi đã đỏ hoe, rõ ràng là hận không thể cho thời gian quay ngược lại để không phải nói ra một từ nào.

“Chơi cờ có gì thú vị?” Ta nhỏ giọng lẩm bẩm trong miệng.”

“Nhưng mà mặc kệ các chủ tử nương nương khác có cái gì, Chiêu nghi của chúng ta đã sinh hạ ba Hoàng tử, công lao khổ cực này không có phi tần nào khác trong hậu cung có thể sánh được đâu.” Thúy Tâm ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng tìm ra điểm mà ta vượt trội hơn người khác, thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.

Sinh hạ Hoàng tử à?

“Ưu điểm của ta... chính là sinh con sao?” Ta suy nghĩ một lát, cảm thấy dường như cũng có lý.

“Không không không.” Liên Nhi và Thúy Tâm lắc đầu lia lịa, giống như trống bói của Ký Nhi và Nghị Nhi.

“Chẳng lẽ Thừa Nguyên Chỉ thấy sức khoẻ của ta đã phục hồi được bảy tám phần, muốn ta tự tiến cử tới thị tẩm sao?” Ta suy nghĩ một lát, đột nhiên nhìn sang Liên Nhi và Thúy Tâm đầy nghi vấn.

“Không không không…” Liên Nhi và Thúy Tâm mặt mũi đỏ bừng, đầu lắc lia lịa.

“Hoàng thượng lại dè dặt như thế sao?” Ta thật sự không ngờ tới, trước nay luôn là Hoàng thượng chủ động, bây giờ ta đột nhiên nắm quyền chủ động lại cảm thấy có hơi kích động, hoàn toàn quên hết cảm giác chấn kinh vừa rồi khi so sánh với các phi tần đức tài song toàn trong hậu cung.

Mang theo tinh thần chiến đấu hừng hực, ta đứng phắt dậy: “Liên Nhi, Thúy Tâm, ta sẽ cố gắng sinh thêm một Hoàng tử cho cung Vĩnh An chúng ta!”

Liên Nhi và Thúy Tâm đưa mắt nhìn nhau: “Chiêu nghi, đúng là lòng dạ rộng rãi như biển cả...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.