Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 1: Chương 1




Tháng 12, thành phố Thâm Thành.

Sau khi mùa hè nóng nực kéo dài mấy tháng liền, chỉ sau một đêm qua trời chuyển đông, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh.

Những cơn gió lạnh lẽo kèm theo mưa phùn, vừa ẩm vừa rét, cái lạnh thấm qua quần áo, len lỏi thẳng vào xương cốt.

Bên trong khu vực văn phòng yên tĩnh của tòa nhà Công ty Thịnh Thị, tiếng ho vang lên không ngớt.

Việc thời tiết thay đổi đột ngột khiến Nhan Linh bị cảm lạnh.

Cơn bệnh lần này đến rất dữ dội, triệu chứng nặng dần qua từng ngày, làm cô hoàn toàn không còn sức để làm việc.

Người ngồi ở bàn bên cạnh là Viên Viên nghe thấy cô ho liên tục, liền bảo cô uống nước ấm để giảm bớt cơn ho.

Nhan Linh tháo chiếc khẩu trang y tế màu xanh trên mặt xuống, lộ rõ toàn bộ gương mặt.

Đôi mày thanh tú, gương mặt trang nhã, tóc đen buông xuống hai bên vai, mềm mại suôn mượt, giống như khí chất nhẹ nhàng của cô vậy.

Viên Viên nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cô, liền đưa tay sờ trán cô, cảm thấy nóng như lửa.

“Nhan Linh, cô bị sốt à?”

Viên Viên vội vàng lấy hộp thuốc thường trực trong văn phòng ra, tìm nhiệt kế để đo thử.

Nhìn nhiệt độ hiện lên mà giật mình, sốt đến 39 độ.

“Cô đừng làm việc nữa, mau đi khám bác sĩ đi, tranh thủ lúc bệnh viện còn chưa đóng cửa.”

Khuôn mặt của Nhan Linh hiện lên vẻ mệt mỏi, cô cảm thấy đầu óc mình nặng trĩu, quay cuồng.

Cô gật đầu, gắng gượng đứng dậy. Cô vốn định mang tài liệu lên cho sếp duyệt, tiện thể xin nghỉ phép.

Sau khi xuống từ văn phòng tầng trên, Nhan Linh bắt đầu thu dọn đồ đạc, còn hỏi Viên Viên bệnh viện nào gần công ty nhất.

Nghe Viên Viên nói muốn đi cùng mình, cô đáp: “Không cần đâu, tôi tự đi được.”

Nhan Linh không muốn phiền người khác nên khéo léo từ chối.

Viên Viên nói: “Thế còn chồng cô thì sao, không gọi điện cho anh ấy à? Bảo anh ấy đưa cô đi.”

Ngón tay Nhan Linh đang cầm chuột bỗng khựng lại, mắt chớp chớp, phản ứng chậm với từ “chồng”.

Cô nhẹ nhàng đáp một tiếng “Ừ”, rồi không nói thêm gì, tiếp tục thao tác vừa rồi, nhấn nút chuột tắt máy.

Trước khi đi, cô còn xịt nước khử trùng lên bàn làm việc của mình.

Viên Viên đoán rằng hành động đó là vì cô sợ lây bệnh cho người khác.

Không kiềm được mà cảm thán với đồng nghiệp bên cạnh rằng một cô gái dịu dàng và chu đáo như Nhan Linh thì chắc chắn người đàn ông nào cưới được cô sẽ rất may mắn.

Nhan Linh mới vào làm ở Thịnh Thị được ba tháng, vì nhan sắc xinh đẹp mà ngay ngày đầu vào làm đã có không ít chàng trai để mắt.

Nhưng sau đó nghe nói cô đã có người yêu từ lâu, gần đây còn vừa đăng ký kết hôn.

Một loạt trái tim các chàng trai ở Thịnh Thị tan nát.

Nhắc đến việc đăng ký kết hôn, mọi người lại nghĩ đến một người khác.

Đó là Trần tổng văn phòng tầng trên, Trần Trạc Thanh.

Mới 26 tuổi đã đảm nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc của Công ty Thịnh Thế, anh tuấn, tài năng, phẩm hạnh đoan chính lại trong sạch.

Không ít cô gái trong công ty thầm mến.

Cách đây vài ngày, anh bỗng đăng một tấm ảnh giấy đăng ký kết hôn lên vòng bạn bè, chính thức công khai.

Nhưng chỉ có bìa đỏ, không có thông tin nào khác.

“Mà vợ của Trần tổng là ai vậy, thật sự không có chút tin tức nào luôn à?”

Đúng lúc đang bàn tán, cửa thang máy bên cạnh phát ra tiếng “ting”.

Mấy người nghe thấy âm thanh, liền ngẩng đầu nhìn, lập tức ngồi ngay ngắn lại.

Người đàn ông mà họ vừa nhắc đến xuất hiện.

Anh bước ra từ thang máy mà Nhan Linh vừa đi, bên cạnh là trợ lý nam.

Trang phục đen trắng đơn giản, áo khoác dài phối với áo gile vest, quần tây đen và giày da.

Áo sơ mi trắng cài kín cúc, chiếc cà vạt được thắt gọn gàng, rủ xuống ngực.

Trần Trạc Thanh mấy ngày nay không ở trụ sở, anh đi thị sát chi nhánh ở tỉnh ngoài, hôm nay mới quay về.

Anh định gặp trưởng bộ phận kinh doanh quốc tế để bàn công việc, nhưng khi đi ngang qua bàn của Nhan Linh, anh theo thói quen liếc nhìn, phát hiện cô không có ở đó.

Trần Trạc Thanh dừng lại, giọng trầm ấm, hỏi thoáng qua: “Nhan Linh đâu?”

Có người nhanh chóng trả lời: “Cô ấy xin nghỉ rồi.”

Trần Trạc Thanh cau mày.

Viên Viên sợ sếp nghĩ rằng nhân viên lười biếng xin nghỉ nên vội vàng giải thích: “Cô ấy bị bệnh sốt đến 39 độ, nên mới xin nghỉ. Vừa rồi còn đi bệnh viện một mình.”

Sau đó cô ấy còn thì thầm: “Không biết chồng cô ấy có đi cùng không.”

Trần Trạc Thanh nắm bắt ngay trọng điểm: “Bệnh viện nào?”

Sau khi nghe thấy hai từ “bệnh viện Nhân Dân”, anh lập tức quay người, còn nói: “Cảm ơn.”

Anh quay lại dặn dò trợ lý: “Cuộc họp lát nữa để Thịnh Tây Vũ tham dự thay tôi.”

Mọi người nhìn theo anh rời đi vội vã, đầy khó hiểu.

Viên Viên cũng ngơ ngác, gãi đầu: “Sao Trần tổng lại nói cảm ơn với mình nhỉ?”

Bệnh viện Nhân Dân Thâm Thành.

Nhan Linh sau khi đăng ký khám bệnh liền ngồi chờ ở ghế dài ngoài phòng khám.

Cô không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, mơ màng nghe có ai đó gọi tên mình.

“Nhan Linh.”

Giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm, rất dễ nghe.

Mí mắt nặng trĩu, cô gần như không thể mở mắt, cố gắng nâng lên, trong tầm mắt mờ mờ hiện ra một khuôn mặt quen thuộc.

Ánh sáng trắng trên trần rọi xuống bờ vai rộng và gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, như phủ thêm một lớp ánh sáng băng giá, vừa trắng vừa lạnh.

Đường nét gương mặt anh dần rõ ràng, Nhan Linh nheo mắt, sắc mặt hơi nhợt nhạt, giọng khàn khàn: “Trần Trạc Thanh?”

“Là mình.”

Trần Trạc Thanh ngồi xổm trước mặt cô, khoảng cách giữa hai người ngay lập tức thu hẹp lại.

Ngũ quan anh rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt, vừa sâu vừa đẹp.

Đôi đồng tử đen láy như những ngôi sao sáng, khi nhìn người khác, ánh mắt anh khiến người ta không thể rời.

“Cậu bị bệnh sao không nói với mình?”

Mấy ngày Trần Trạc Thanh đi công tác ở ngoài, anh vẫn nhắn tin với cô trên WeChat, những câu hỏi rất bình thường như cậu đã ăn cơm chưa, công việc hôm nay thế nào.

Nhưng Nhan Linh chưa hề nhắc đến việc mình bị bệnh.

Nhan Linh ngẩn ra.

Cô không hề nghĩ đến chuyện này.

Nhan Linh đáp: “Chỉ là cảm lạnh thôi, không nghiêm trọng.”

Cuối cùng, máy gọi số đến lượt Nhan Linh. Cô định vươn tay lấy túi xách đặt trên đùi, nhưng Trần Trạc Thanh đã nhanh chóng cầm lấy, tự nhiên xách lên.

Nhan Linh nhìn theo, không nói gì ngầm đồng ý với hành động của anh.

Sau đó bác sĩ kê đơn cho cô đi xét nghiệm máu, kết quả là sốt do nhiễm virus.

Nhan Linh là bệnh nhân cuối cùng trong ngày, bác sĩ bảo cô nộp tiền, lấy thuốc rồi vào phòng truyền dịch, sau đó họ sẽ tan ca.

Hai người bước ra khỏi phòng khám, Trần Trạc Thanh cầm lấy bệnh án từ tay cô, bảo cô ngồi lại ghế đợi, dặn dò: “Mình đi nộp tiền, cậu ngồi đây đợi nhé.”

Khu vực thu tiền nằm ở sảnh tầng một, có khá nhiều người đang xếp hàng.

Trần Trạc Thanh có dáng người cao ráo, khuôn mặt anh tuấn, đứng giữa đám đông rất nổi bật.

Trong lúc chờ đợi, anh thỉnh thoảng liếc về phía Nhan Linh, xác nhận cô vẫn ngồi ở chỗ cũ.

Qua dòng người, ánh mắt hai người giao nhau trong chốc lát.

Giây phút đối diện với ánh mắt của Trần Trạc Thanh, trong lòng Nhan Linh bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.

Cô vội rời mắt, đúng lúc đó mẹ cô gọi điện hỏi tại sao vẫn chưa về nhà.

Nghe cô nói đang ở bệnh viện truyền dịch, mẹ cô liền bảo: “Vậy để mẹ qua đón con.”

“Không cần đâu mẹ.” Nhan Linh lo lắng cho sức khỏe của mẹ mình nên lập tức từ chối.

Cô liếc nhìn người đàn ông vẫn đang xếp hàng bên kia, rồi thật thà nói: “Trần Trạc Thanh đang ở bên con.”

“Tiểu Trần đi công tác về rồi à, vậy thì tốt.” Mẹ cô ở đầu dây bên kia như thở phào nhẹ nhõm.

Bà vô tình cảm thán: “Có một người đàn ông ở bên con thì mẹ yên tâm rồi.”

Sau đó, Trần Trạc Thanh giúp cô lấy thuốc, đưa cô vào phòng truyền dịch để y tá cắm kim, rồi tự mình ra ngoài mua đồ ăn mang về cho cô.

Từ lúc anh xuất hiện, Nhan Linh hoàn toàn ở trong trạng thái bị động, ngoan ngoãn nghe theo, để mặc anh dắt đi.

Kể từ khi trưởng thành, cô rất ít khi được ai chăm sóc như thế này.

Trước đây mỗi lần bị ốm, Nhan Linh đều quen một mình đến bệnh viện.

Tự mình xếp hàng nộp tiền, lúc lấy máu cũng chẳng có ai ở bên cạnh, nhiều khi còn phải nhịn đói truyền dịch.

“Mình mua cho cậu ít cháo hạt kê, bác sĩ vừa nói dạo này cậu phải ăn uống thanh đạm.”

Trần Trạc Thanh từ ngoài quay lại, ngồi xuống ghế trống bên cạnh cô, đưa bát cháo đến trước mặt cô rồi liếc nhìn bàn tay đang truyền dịch của cô.

Nhan Linh dường như hiểu được ánh mắt của anh, chưa kịp để anh lên tiếng, cô đã tự giơ bàn tay không bị cắm kim lên, nói: “Mình tự làm được.”

“Cháo còn hơi nóng, cậu thổi nguội rồi hẵng ăn.” Anh nhắc nhở, tay kia lôi chiếc điện thoại đang rung từ túi ra.

Vừa bắt máy, giọng một người đàn ông ở đầu dây bên kia đã oán trách: “Trần Trạc Thanh, cậu đi đâu rồi? Sao cậu nỡ lòng để mình tôi đối mặt với đám ông già trong hội đồng quản trị thế này…”

“Ở bệnh viện.”

 Trần Trạc Thanh liếc nhìn Nhan Linh đang cúi đầu ăn cháo, giọng điệu tự nhiên: “Tôi đang ở bên vợ tôi.”

“Khụ khụ.”

Nhan Linh bị bất ngờ bởi từ gọi thân mật đó, không cẩn thận bị sặc cháo.

Người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, nhớ ra chuyện Nhan Linh đã xin nghỉ ốm chiều nay, rồi buột miệng chửi: “Chết tiệt, tôi đáng lẽ phải đoán ra.”

“Cậu đúng là cái đồ thấy sắc quên bạn…”

“Cúp đây.” Trần Trạc Thanh không để ý lời lải nhải của người kia, dứt khoát cúp điện thoại.

Nhan Linh thấy anh có vẻ có việc bận, liền bảo anh có thể về trước.

“Mình có thể tự lo được, hôm nay đã làm phiền cậu nhiều rồi.”

Trần Trạc Thanh cất điện thoại, nghe thấy lời khách sáo của cô, anh ngồi yên, mắt khẽ nhướn lên nhìn thẳng vào cô.

“Cậu có thể làm phiền mình mà.”

Nghe câu nói đó, Nhan Linh khẽ siết chặt cái thìa trong tay.

Trần Trạc Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đột nhiên đưa tay sờ lên trán cô.

Hơi thở lạnh lẽo của anh bất chợt bao phủ, Nhan Linh mở to mắt, đôi mắt đẹp thoáng chút bối rối khi cảm nhận nhiệt độ không thuộc về cô trên trán mình.

Nhưng cô không né tránh.

Gương mặt trắng trẻo, sạch sẽ của cô vì sốt mà ửng đỏ, cái mũi cũng đỏ hồng.

Hàng mi, ánh mắt ngoan ngoãn, vẻ yếu đuối khiến người ta xót xa.

“Nhan Linh, cậu đang bị ốm.”

Anh thở dài nhẹ, trong mắt ánh lên vẻ bất lực.

Biết rõ rằng cô dường như không cần đến mình, nhưng anh vẫn muốn ở lại đây.

“Vậy nên, xin hãy cho mình một cơ hội để chăm sóc vợ của mình.”

Trong lúc truyền dịch, Nhan Linh chợp mắt một lát.

Khi tỉnh dậy, cô phát hiện một người phụ nữ lạ mặt đang ngồi bên cạnh, bế một bé gái đang ngủ say trong lòng.

Cô gượng dậy ngồi thẳng hơn một chút, cúi xuống thấy trên người mình có thêm một chiếc áo khoác nam màu đen từ bao giờ.

Mùi hương quen thuộc, phảng phất chút đắng nhẹ, là mùi tuyết tùng.

Cô đã từng ngửi thấy mùi này trên người Trần Trạc Thanh.

Quay đầu lại cô mới nhận ra Trần Trạc Thanh đang đứng bên cạnh mình.

Anh cao lớn, khi cởi áo khoác ra để lộ chiếc áo gile vest đen bên trong, kiểu dáng ôm sát làm nổi bật vòng eo thon gọn, phía dưới toàn là đôi chân dài.

Trang phục nghiêm chỉnh của anh thật khác biệt trong một bệnh viện đông đúc.

Nhiều người đi qua đều ngoái nhìn về phía anh.

Điều đáng chú ý hơn cả là anh đang cầm chai dịch truyền trên tay, như thể một cái giá treo di động.

Anh đang nói chuyện điện thoại, điện thoại áp vào tai, đầu hơi nghiêng, thì thầm điều gì đó có vẻ rất tập trung, không nhận ra rằng cô đã thức dậy.

Người phụ nữ lạ mặt bên cạnh thì nhận ra, khẽ nói: “Cô gái, thật ngại quá, đã làm phiền chồng cô rồi.”

Cô ấy giải thích rằng hai đứa con của mình đều đang ốm, tối nay phòng truyền dịch quá đông, không đủ chỗ ngồi.

Đứa con lớn của cô ấy vừa được truyền dịch đã khóc ré lên, cô sợ làm phiền người khác nên để chồng bế con ra ngoài dỗ, còn mình thì ở lại chăm bé gái.

Trần Trạc Thanh thấy cô đứng mãi nên đã nhường ghế của mình cho cô.

Anh còn cho mượn cả giá truyền dịch của Nhan Linh để chồng cô ấy dùng, còn mình thì cầm chai dịch đứng đó.

Nhan Linh nhìn quanh một lượt, phòng truyền dịch chật kín người, đông nghịt, thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc của trẻ con.

Các y tá chạy tới lui khắp nơi, bận rộn đến mức không kịp thở.

Nhan Linh khẽ gật đầu với người phụ nữ, thể hiện sự cảm thông: “Làm mẹ cũng không dễ dàng gì.”

Trong mắt người phụ nữ lập tức ánh lên chút lệ, cô ấy cảm ơn Nhan Linh.

“Cô và chồng cô đều là người tốt, sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

Lúc này Trần Trạc Thanh vừa kết thúc cuộc gọi, anh cúi đầu xuống, phát hiện Nhan Linh đã thức dậy đang nhìn mình.

Chính xác là đang nhìn chai dịch truyền trong tay anh, sắp hết rồi.

Anh nhanh chóng hiểu ra, tiện tay gọi một y tá đi qua giúp cô rút kim.

Truyền dịch xong, Nhan Linh ngồi lâu quá, vừa đứng dậy đã loạng choạng. Trần Trạc Thanh kịp thời đỡ lấy cô, cánh tay dài ôm eo cô.

Cô ngã vào lòng anh, lòng bàn tay anh lướt qua lớp vải mềm mại.

Vòng eo cô nhỏ nhắn, anh chỉ cần một tay là có thể ôm trọn.

Quá gầy.

Nửa người cô dán sát vào lòng anh, trán cô vô tình chạm vào cằm anh, cứng ngắc.

Cả hai người đều sững lại.

Nhan Linh dựa vào anh mới đứng vững được, nhận ra tình huống, cô liền đẩy anh ra.

Trần Trạc Thanh cảm thấy trống vắng, cánh tay đang lơ lửng giữa không trung liền rút lại.

Nhan Linh có chút không tự nhiên, vuốt lại mấy lọn tóc bên tai rồi bảo anh: “Chúng ta về thôi.”

Cả hai cùng bước ra cổng bệnh viện.

Lúc này đã quá nửa đêm, bên ngoài đèn đường sáng rực nhưng phố xá vắng vẻ, lác đác vài bóng người.

Nhan Linh lên xe, lại bắt đầu thấy buồn ngủ nên cô chợp mắt một lúc. Đến khi mở mắt ra thì xe đã dừng dưới tòa chung cư của cô.

Cô cúi xuống tháo dây an toàn thì cửa bên ghế phụ đã bị mở ra từ bên ngoài.

Một cơn gió lạnh ùa vào, trước mắt cô có thứ gì đó thoáng qua, giây tiếp theo, hơi thở nam tính quen thuộc bao trùm.

Chiếc áo khoác đen của anh lại được khoác lên người cô.

Trần Trạc Thanh đứng trước mặt cô, che chắn phần lớn hơi lạnh, tay anh giúp cô kéo chặt chiếc áo khoác.

Nhan Linh nói: “Cảm ơn cậu.”

Không biết đã lần thứ mấy trong ngày anh nghe thấy câu nói khách sáo này, đột nhiên anh hỏi ngược lại: “Cảm ơn vì điều gì.”

Nhan Linh ngẩn người một lúc, rồi nghiêm túc giải thích: “Biết là cậu bận, cảm ơn cậu hôm nay đã ở bên mình lâu như vậy, thực sự rất cảm kích cậu…”

“Đây không phải là việc mình nên làm sao?” Anh ngắt lời cô.

Nghe anh nói vậy, cô nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

“Nhan Linh.”

Trần Trạc Thanh gọi tên cô.

Một cảm giác bất lực thôi thúc anh nói ra câu đã chôn giấu bấy lâu: “Hình như cậu vẫn chưa quen với thân phận mới, cậu là vợ mình.”

“Hoặc là, để mình hỏi theo cách khác.”

Anh nuốt khan, giọng điệu dò hỏi: “Liệu cậu có—”

“Cậu có hối hận không?”

Hối hận vì đã kết hôn với mình.

Nhan Linh không hiểu sao anh lại hỏi vậy, nhưng cô nhanh chóng đưa ra câu trả lời của mình.

“Không.”

Anh im lặng, vẫn nhìn cô.

Đôi mắt đẹp của anh đen láy, như đang cố nhận ra thật giả trong lời nói của cô.

Hoặc có lẽ, anh đang tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt cô.

Nhan Linh không né tránh ánh nhìn của anh mà thẳng thắn đối diện.

Tiếng gió vù vù bên tai, cô bình thản đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Không có.”

“Trần Trạc Thanh, mình chưa từng hối hận khi kết hôn với cậu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.