“Mẹ em bảo trời bắt đầu se lạnh rồi nên tối nay ăn lẩu, hỏi em xem anh có muốn qua nhà em ăn tối không.”
Trên đường về, Nhan Linh nhận được tin nhắn của Thư Vân, liền chuyển lời cho Trần Trạc Thanh đang lái xe.
“Được.”
Trần Trạc Thanh xoay tay lái, rẽ trái vào một con đường lớn, rồi nghĩ ngợi: “Gần nhà em hình như có siêu thị, có cần mua thêm ít đồ ăn không?”
Nhan Linh quay sang nhìn anh, cười: “Sao anh nghĩ giống em thế?”
Cô đoán Thư Vân chắc đã chuẩn bị đủ cho khẩu phần ăn của hai người, nhưng giờ thêm một người thì tốt nhất nên mua thêm chút đồ.
Trần Trạc Thanh khẽ cười.
Vài phút sau, họ tới dưới khu chung cư của Nhan Linh. Trần Trạc Thanh lái xe vào bãi đỗ trong khu, thành thục lùi xe vào chỗ.
Lúc mua nhà, Nhan Linh đã mua kèm luôn một chỗ đậu xe, nhưng vì chưa mua xe nên chỗ đậu đó vẫn để trống.
Nhan Linh: “Anh là người đầu tiên đậu xe ở chỗ này đấy. Chính em còn chưa dùng bao giờ.”
“Vinh hạnh của anh.” Trần Trạc Thanh nghe cô nhắc đến chuyện này, liền thuận miệng hỏi thêm: “Em chưa thi bằng lái xe trong nước đúng không?”
Nhan Linh: “Anh không nhắc thì em cũng quên mất rồi.”
Nghe anh nói vậy, cô mới sực nhớ mình chưa có bằng lái xe trong nước. Hồi trước cô thi bằng lái bên Anh, nhưng về nước thì phải thi thêm lý thuyết mới đổi được bằng.
Trần Trạc Thanh tháo dây an toàn, vừa cởi vừa nói: “Có thời gian thì em thi đi, rồi mua một chiếc xe. Sau này đi làm cũng tiện hơn.”
Nhan Linh gật đầu: “Thật ra em cũng tính như thế rồi.”
Chỉ là bận đi làm quá nên cô quên mất chuyện này.
Vào siêu thị, Nhan Linh lấy một chiếc xe đẩy, nhưng Trần Trạc Thanh với tay nhận lấy: “Để anh.”
Nhan Linh buông tay, đi thẳng đến khu thực phẩm. Cô vừa thấy món mình thích là thả ngay vào xe đẩy: “Tôm, bò cuộn, cá viên…”
“Toàn món em thích.”
Cô vừa đi vừa đung đưa tay, bước chân nhún nhảy, thỉnh thoảng lại dừng lại nhìn mấy con cá bơi qua bơi lại trong bể kính, trông rất vui vẻ.
Khi người bán hàng bắt tôm, có mấy con nhảy tung lên làm nước bắn tung tóe. Cô suýt bị ướt, liền phồng má tỏ vẻ giận dỗi, trông hệt như một đứa trẻ.
Trần Trạc Thanh hiếm khi thấy cô biểu cảm sống động như vậy, bất giác anh cũng mỉm cười.
Hàng lông mày sắc lạnh thường ngày giờ dịu lại, gương mặt bỗng bớt đi vài phần lạnh lùng xa cách.
Nhận ra mình chọn món nhiều hơn anh, Nhan Linh quay sang hỏi anh muốn ăn gì.
Trần Trạc Thanh: “Em chọn đi, anh sao cũng được.”
Nhan Linh xòe hai tay, kiên quyết: “Nhiều món thế này mà không có món anh thích nhất à?”
Anh nhìn cô chăm chú, suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Mực đi.”
Nhan Linh cười tươi: “Trùng hợp thật, em cũng thích ăn mực.”
Khi họ chọn rau, Thư Vân gọi điện hỏi xem hai người đã tới chưa.
Nhan Linh: “Tụi con đến rồi, đang ở siêu thị ạ, con mua chút rau rồi lên nhà ngay.”
Thư Vân nói không cần mua nhiều vì ở nhà vẫn còn đồ.
“Vâng.”
Nhan Linh quay sang ra hiệu cho Trần Trạc Thanh, ý bảo có thể đi được rồi.
Lúc đi ngang khu đồ gia dụng, cô chợt nhớ nhà mình không có dép nam, liền nói sẽ mua một đôi cho anh.
“Anh xem thích kiểu nào.”
Trần Trạc Thanh vẫn trả lời như cũ: “Em chọn đi, anh sao cũng được.”
Lại để cô chọn, Nhan Linh cảm thấy hình như anh không có chủ kiến, nhưng lúc đi làm thì lại không như vậy.
Chắc là phó tổng giám đốc Trần không quan tâm đến mấy thứ nhỏ nhặt như thế này nhỉ.
Cô bỗng nảy ra một ý nghịch ngợm, liếc qua mấy kiểu dép, rồi cố ý chọn một đôi màu hồng.
“Đôi này nhé, em thấy đẹp đấy.”
Trần Trạc Thanh thấy ánh mắt tinh nghịch của cô, biết ngay cô đang chọc ghẹo mình, liền phối hợp: “Được.”
Nhan Linh hừ khẽ một tiếng, trò đùa nhanh chóng kết thúc. Cô để đôi dép màu hồng trở lại kệ, rồi cuối cùng chọn một đôi màu xanh dương.
Hai người đi tới quầy thanh toán. Hàng người xếp khá dài, có một nam thanh niên vừa đi vừa cúi đầu chơi điện thoại, không để ý chiếc xe đẩy trong tay mình suýt chút nữa đụng vào người khác. Trần Trạc Thanh nhanh mắt kéo vai Nhan Linh né sang một bên.
Nhan Linh đang nhìn về phía trước xem còn mấy người nữa mới tới lượt mình, hoàn toàn không phòng bị, vai cô bất ngờ tựa vào lồ|\|g ngực anh.
Người đàn ông với khung xương rắn rỏi, qua lớp áo vẫn cảm nhận được hơi ấm khiến cô khó mà phớt lờ.
Xung quanh vẫn đông người, Trần Trạc Thanh lo tình huống vừa rồi có thể lặp lại. Anh đứng sau lưng cô để che chắn.
Nhưng nghĩ thế vẫn chưa đủ an toàn, bèn đưa tay vòng qua vai cô, giữ lấy tay cầm xe đẩy, nhẹ nhàng ôm trọn cô vào trong lòng.
Cằm anh thoáng chạm vào đỉnh đầu cô, chỉ cần Nhan Linh ngẩng nhẹ lên là có thể cảm nhận được.
Một tư thế thật gần gũi.
Nhưng anh không hoàn toàn dán sát, vẫn giữ một khoảng cách nhỏ, đủ tạo ra sự thân mật nhưng không khiến cô khó chịu.
Nhan Linh không hề phản kháng.
—
“Mua gì mà nhiều thế này!”
Thư Vân nghe thấy tiếng mở cửa, liền từ bếp đẩy xe lăn ra, thấy Trần Trạc Thanh xách túi lớn túi nhỏ theo sau Nhan Linh.
Bà nói hai người mua nhiều quá, ăn không hết thì làm sao.
Nhan Linh lấy từ trong túi ra đôi dép nam mới mua ở siêu thị, đưa cho Trần Trạc Thanh rồi chỉ vào anh, “Không sao đâu mẹ, tối nay có anh ấy mà, anh ấy ăn hết.”
Trần Trạc Thanh đổi giày, rồi lễ phép chào: “Chào bác gái, làm phiền bác rồi ạ.”
Nghe anh gọi “bác gái”, Thư Vân khẽ nhíu mày: “Từ này mẹ nghe không thuận tai chút nào.”
“Hay là… đổi cách xưng hô đi nhỉ?”
Trần Trạc Thanh hiểu ý bà ngay. Sự căng thẳng trong một giây phút trước lập tức tan biến, anh nhẹ nhàng gọi một tiếng mà đã lâu lắm rồi không thốt ra: “Mẹ.”
“Ừ!” Thư Vân đáp lại đầy vui vẻ.
“Mẹ từng nghĩ không biết con rể tương lai của mình sẽ như thế nào.” Bà nhìn anh, ánh mắt đầy hài lòng, “Không ngờ lại đẹp trai hơn cả mẹ tưởng tượng.”
Được khen, Trần Trạc Thanh hơi cúi đầu, mím môi, có chút ngượng ngùng.
Trong bếp, dì giúp việc đang chuẩn bị nguyên liệu. Trần Trạc Thanh bước vào, xắn tay áo, chủ động nói: “Để con làm.”
Nhan Linh bảo dì giúp việc về sớm, nói rằng hôm nay mọi người sẽ tự nấu ăn.
Thư Vân đứng ở cửa nhìn đôi vợ chồng trẻ, thấy Trần Trạc Thanh rửa thịt xong, chưa kịp với tay thì Nhan Linh đã đưa dao thái cho anh.
Giữa hai người không nói nhiều, nhưng động tác lại rất ăn ý, tạo ra một sự hòa hợp tự nhiên đến lạ.
Nhìn cảnh tượng đó, Thư Vân mỉm cười mãn nguyện.
Giữa chừng, Nhan Linh rời bếp để nghe điện thoại.
Thư Vân thấy Trần Trạc Thanh vẫn đang thái thịt, động tác thành thạo không giống người ít khi vào bếp, liền bắt chuyện: “Con học nấu ăn từ bao giờ thế?”
Trần Trạc Thanh: “Tầm mười tuổi ạ.”
Thư Vân cười: “Vậy là con giỏi hơn Linh Linh rồi. Nó lên đại học mới bắt đầu học mấy cái này.”
Trần Trạc Thanh: “Cô ấy không biết cũng không sao ạ.”
Ý tứ trong câu nói rất rõ ràng: Anh biết là đủ rồi.
Thư Vân hiểu ngay.
Những đứa trẻ biết lo toan thường phải trưởng thành sớm. Nghĩ đến điều đó, bà nhẹ giọng an ủi: “Chuyện của bà con, mẹ có nghe Linh Linh kể rồi. Con hãy cứ để mọi chuyện qua đi.”
Giọng bà dịu dàng như của Nhan Linh, mang theo sự an ủi ấm áp: “Giờ con với Linh Linh đã kết hôn, chúng ta là người một nhà. Sau này về nhà ăn cơm nhiều hơn nhé.”
Trần Trạc Thanh dường như đoán được lý do thực sự bà mời mình tới ăn tối hôm nay.
Bà nói là “về nhà ăn cơm”, chứ không phải “qua đây ăn cơm”.
Cảm giác thuộc về, điều mà anh đã lâu không còn, bỗng chớm nở trong khoảnh khắc này.
Từ “Nhà” này đã quá xa lạ với anh.
Từ năm 15 tuổi, nó đã biến mất. Và giờ đây, ở tuổi 27, nó quay lại.
“Vâng, cảm ơn mẹ.”
—
Một bữa lẩu nóng hổi, mọi người đều ăn uống no nê. Ăn xong, Trần Trạc Thanh chủ động nhận phần rửa bát.
Thư Vân khẽ đẩy vai Nhan Linh, ánh mắt ngụ ý: “Con ra giúp Tiểu Trần một tay đi.”
“Vâng.”
Nhan Linh bê nốt mấy chiếc bát đĩa còn lại vào bếp, định giúp một tay thì Trần Trạc Thanh nói: “Không cần đâu, để anh làm được rồi.”
Người đàn ông cao lớn, hơi khom lưng đứng trước bồn rửa, tay đầy bọt xà phòng, động tác chậm rãi nhưng trật tự, không chút lúng túng.
Nhan Linh thấy rửa bát thì cũng chẳng cần tới hai người, bèn để anh làm một mình.
“Vậy lần này anh rửa, lần sau em rửa nhé.”
Lần sau.
Cái từ này nghe sao mà hay đến thế.
Trần Trạc Thanh: “Được.”
Anh nghe thấy tiếng bước chân cô rời khỏi bếp, nhưng không lâu sau lại có tiếng bước chân quay lại.
Quay đầu nhìn, quả nhiên là Nhan Linh.
Cô mở cửa tủ lạnh, cúi người tìm kiếm gì đó bên trong: “Mẹ em bảo dì giúp việc buổi chiều có mua ít hoa quả, bảo em lấy ra rửa.”
“À, thấy rồi.”
Nhan Linh lấy một túi dâu tây và nho ra, đặt vào bồn rửa bên cạnh Trần Trạc Thanh, rồi cúi xuống rửa.
Rửa xong dâu tây, cô đặt chúng qua một bên. Tay tiện lấy một quả bỏ vào miệng ăn thử.
Quả dâu đỏ mọng tan chảy trong miệng, ngọt lịm mọng nước.
Tiếng nước bên cạnh nhắc cô rằng vẫn còn một người nữa ở đây. Không nghĩ nhiều, cô lấy thêm một quả dâu, đưa đến bên môi Trần Trạc Thanh:
“Anh thử xem, dâu này ngọt lắm.”
Nhan Linh tưởng anh sẽ đưa tay ra nhận, nhưng Trần Trạc Thanh chẳng nhìn kỹ, chỉ nghe cô nói liền cúi đầu theo bản năng.
Môi anh ấm nóng chạm nhẹ vào đầu ngón tay cô, nơi còn vương chút nước.
Nhan Linh đứng ngẩn ra.
Cô chớp chớp mắt, đôi mắt long lanh thoáng chút lúng túng.
Ánh đèn bếp màu vàng ấm áp, những đường nét mạnh mẽ trên gương mặt anh dường như cũng trở nên dịu dàng hơn. Ngũ quan phóng đại trong khoảng cách gần này lại chẳng thể tìm ra chút khuyết điểm nào.
Nhan Linh từ lâu đã cảm thấy đôi mắt của Trần Trạc Thanh rất đẹp. Nhìn gần, lại càng hút hồn hơn.
Một màu đen thuần khiết, sâu thẳm như mực.
Đôi mắt đó như muốn cuốn lấy linh hồn cô.
Thấy cô đờ ra, Trần Trạc Thanh khẽ nhếch môi, thuận thế cắn nhẹ quả dâu, ăn trọn vào miệng.
Cảm giác trên đầu ngón tay biến mất, hơi thở của anh cũng rút đi.
Lúc này, Nhan Linh mới phản ứng lại được chuyện vừa xảy ra.
Anh khẽ nhai, đường viền hàm sắc nét kéo dài tới cổ. Hầu kết di chuyển, thấp thoáng lên xuống.
“Ngon thật, cảm ơn em.”
“Không… không có gì.”
Nhan Linh đáp, rồi nhanh như chớp bê cả đĩa dâu tây, không ngoái đầu lại mà chạy khỏi bếp.
Trong phòng khách, giọng Thư Vân vọng tới: “Con chỉ rửa dâu thôi à, còn nho đâu?”
Miệng Nhan Linh vẫn nhai, âm thanh có chút mơ hồ: “Con ăn xong dâu rồi rửa sau!”
Ánh mắt Trần Trạc Thanh dừng trên chùm nho căng mọng, tím thẫm vẫn nằm lặng lẽ trong bếp, chưa ai động tới.
Anh rửa xong bát đĩa, tiện tay mang nho ra ngoài.
Nhan Linh đang cuộn mình trên ghế sofa xem TV. Trên bàn trà trước mặt đã thêm một đĩa nho, những quả nho đã rửa sạch còn lấm tấm vài giọt nước, trông bóng bẩy hấp dẫn.
“Muộn rồi, anh không làm phiền nữa.” Trần Trạc Thanh lên tiếng, ý định ra về rõ ràng.
Thư Vân ngăn anh lại: “Nhà mình sao gọi là làm phiền chứ, Tiểu Trần, tối nay cứ ở đây ngủ lại đi.”
Nhan Linh nghe xong liền phản ứng mạnh: “Hả? Anh ấy ngủ lại? Ngủ với ai cơ?”
Hồi mua nhà, Nhan Linh chọn căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, một phòng tắm, chẳng có phòng dư nào cho khách cả.
Thư Vân nghe con gái nói thế, thản nhiên đáp trả: “Con nói xem, ngủ với ai?”
Nhan Linh cười gượng gạo, lập tức hiểu ý bà.
Ngủ với ai, tất nhiên là ngủ với người đã kết hôn cùng mình rồi.
Trước đây, Nhan Linh chỉ nghĩ mình sẽ ở lại chăm sóc mẹ, nhưng lại quên rằng Trần Trạc Thanh hoàn toàn có thể đến sống cùng cô.
Dù sao cũng chẳng có cặp vợ chồng mới cưới nào lại vừa cưới xong đã sống xa nhau.
Trần Trạc Thanh nhìn ra vẻ lúng túng trên gương mặt Nhan Linh, cũng hiểu được sự băn khoăn trong lòng cô, nên chủ động lên tiếng từ chối: “Tối nay con còn chút công việc cần xử lý, phải quay lại công ty.”
Thư Vân: “Mai không phải là cuối tuần sao? Công việc gấp vậy à?”
Lời nói dối bị vạch trần, Trần Trạc Thanh đổi sang một lý do chân thật hơn: “Công việc có thể để mai làm, nhưng dạo này con đang chuẩn bị dọn nhà, nên cần về thu xếp một số thứ.”
Nghe anh nói vậy, Thư Vân không tiện giữ anh lại nữa, chỉ gật đầu dặn dò: “Vậy con lái xe cẩn thận nhé.”
Trần Trạc Thanh cầm lấy chiếc áo khoác treo trên giá ở lối vào, đáp vâng.
Dưới ánh mắt nhắc nhở của Thư Vân, Nhan Linh đành đứng dậy, theo anh ra cửa thay giày rồi tiễn ra ngoài.
“Em đưa anh xuống.”
Thang máy nhanh chóng xuống đến tầng hầm để xe.
Nhan Linh vừa bước ra khỏi thang máy đã định đi thêm vài bước, nhưng bị Trần Trạc Thanh ngăn lại: “Đến đây thôi, em về đi.”
Nhan Linh đứng yên tại chỗ, nghĩ ngợi một lúc, cố tìm chuyện để nói: “Tối nay may có anh, nếu không chắc mấy món đó không ăn hết được.”
Trần Trạc Thanh thẳng thắn: “Hình như em ăn cũng không ít đâu.”
Nhan Linh: “…”
Tốt lắm, người này giỏi thật, phá tan không khí rồi.
Cảm giác áy náy vì để anh rửa bát tối nay trong lòng Nhan Linh lập tức tiêu tan, cô lạnh lùng nói: “Không tiễn anh nữa, tạm biệt.”
Nói xong, cô xoay người định quay đi, không ngờ cổ tay lại bị kéo lại.
Qua lớp vải áo, lòng bàn tay anh vẫn truyền đến cảm giác ấm nóng.
Anh cúi xuống, ánh mắt đối diện với cô, đôi mắt đẹp ấy dừng lại trên người cô, chăm chú đến mức khiến cô hơi ngẩn ra: “Mai anh chuyển nhà, không biết bà Trần có thể giúp một tay không?”
Bà Trần.
Từ sau khi hai người nhận giấy đăng ký kết hôn, anh bắt đầu gọi cô như thế.
Dù không phải lần đầu nghe thấy, nhưng mỗi lần nghe, tai cô vẫn cứ nóng lên.
Nhan Linh ngập ngừng: “Anh thật sự định chuyển nhà sao?”
Cô cứ nghĩ đó là lý do anh bịa ra ban nãy.
Trần Trạc Thanh gật đầu: “Ừ, thật đấy.”
“Được thôi.” Nhan Linh nghĩ, anh đã giúp mình bao nhiêu việc, bây giờ mình cũng nên đáp lễ.
Tiện thể cô hỏi thêm: “Nhà mới của anh ở đâu thế?”
Trần Trạc Thanh buông tay cô ra, nở nụ cười mang ý nghĩa khó đoán.
“Mai em sẽ biết.”