Nhan Linh trở về khách sạn, việc đầu tiên cô làm là tháo đôi giày cao gót dưới chân.
Kết thúc một ngày làm việc, đôi chân lập tức được giải phóng. Cô bước chân trần trên sàn nhà, lấy quần áo từ vali rồi đi vào phòng tắm.
— “Vậy con lấy cậu ta là vì yêu cậu ta, hay chỉ để đối nghịch với ba?”
Nước từ khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Linh trượt xuống, nhỏ giọt lên gạch men sáng bóng.
Nhan Linh nhắm mắt rồi lại mở ra, cảm giác mơ hồ không rõ ràng này đã bám lấy cô từ lúc Nhan Túc hỏi câu đó.
Thật lòng mà nói, ngay cả bản thân cô cũng không biết câu trả lời.
Xung quanh là hơi nước mịt mù, cơ thể cô nóng bừng, nhận ra mình đã ngâm mình trong nước quá lâu, cô vội vàng tắt vòi sen.
Nhan Linh bước ra, mái tóc còn ướt xõa xuống vai, khuôn mặt trắng mịn ánh lên sắc hồng nhạt vì hơi nước.
Cô đi đôi dép lê, chậm rãi tiến đến mép giường.
Đôi mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, nơi thành phố đêm hiện lên với những tòa cao ốc san sát. Ánh sáng đan xen, màu cam của đèn đường và màu trắng của các bảng hiệu tạo nên một bức tranh mộng mị và mơ hồ.
Chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường rung lên, kéo Nhan Linh trở lại thực tại.
Là Tư Kỳ gọi đến, giọng cô ấy cất lên đầy quen thuộc và bực bội: “Thịnh Đông Đình, cái tên âm hồn bất tán đó sao ở đâu cũng có anh ta thế!”
Tâm trạng nặng nề của Nhan Linh bỗng bị câu chuyện của bạn mình kéo đi. Cô vừa cầm khăn lau tóc vừa hỏi: “Làm sao vậy?”
Tư Kỳ kể rằng bộ phim trước của cô ấy vừa đóng máy hai ngày trước, mà hiện tại chưa có kịch bản phù hợp. Người quản lý đang tính sắp xếp cho cô tham gia một chương trình thực tế dạng dài tập, lần này là làm khách mời cố định.
Trước đây, Tư Kỳ chỉ tham gia các show giải trí với tư cách khách mời, quay một, hai tập là xong. Làm khách mời cố định thế này là lần đầu tiên.
“Nhưng mà—” Nhắc đến chuyện này, Tư Kỳ lại nổi giận, nghiến răng nghiến lợi: “Thịnh Đông Đình nằm trong danh sách khách mời dự kiến của tổ đạo diễn!”
Mấy năm nay Thịnh Đông Đình ở nước ngoài nên không có nhiều tác phẩm điện ảnh, cũng không thường xuyên xuất hiện. Nhưng vốn anh debut là ca sĩ, vừa đẹp vừa hát hay, có fans cứng, tác phẩm trước kia của anh đến bây giờ vẫn còn nổi tiêngs.
Nếu có thể mời anh tham gia chương trình thì còn có nhiệt ship couple với Tư Kỳ chắc chắn rating sẽ tăng.
Nhan Linh lập tức hiểu được sự khó chịu của cô bạn, liền hỏi lại: “Theo cậu, anh ta có tham gia không?”
Phản ứng đầu tiên của Tư Kỳ, một người lao động cần mẫn: “Có tiền mà, sao không nhận?”
Nhan Linh: “Nhà anh ta có thiếu tiền đâu.”
Tư Kỳ: “…”
Ừ nhỉ. Tư Kỳ chợt nhớ ra Thịnh Đông Đình là thiếu gia nhà họ Thịnh.
Lúc chuyện anh ta là con trai tổng giám đốc tập đoàn Thịnh thị bị lộ ra, fan hâm mộ còn đùa rằng nếu không hát nữa thì về thừa kế gia sản cũng đủ sống sung túc.
Tư Kỳ bắt đầu tự phân tích: “Trừ yếu tố tiền bạc, chắc anh ta sẽ không tham gia đâu.”
“Chương trình của mình là kiểu thi đấu ngoài trời, vừa nắng vừa mệt. Tính cách công tử của anh ta làm sao chịu nổi. Hơn nữa, còn có mình trong đó, trừ khi anh ta muốn cãi nhau trực tiếp với mình trên trường quay thì cứ tham gia.”
Nhan Linh: “Cậu cũng hiểu anh ta phết nhỉ.”
Tư Kỳ: “…Bạn yêu ơi, cậu lại lạc đề rồi.”
Giọng cười khúc khích của Nhan Linh vang lên qua điện thoại, khiến Tư Kỳ cảm thấy bị “đọc vị” một cách khó chịu.
Nhan Linh trở lại vấn đề chính: “Mình nghĩ cậu nên đứng từ góc độ của bản thân mà quyết định. Muốn đi thì đi, không nhất thiết phải để ý đến anh ta.”
“Vì một người đàn ông mà ảnh hưởng đến công việc của mình à? Có tiền thì cứ kiếm.”
Tư Kỳ lập tức tỉnh ngộ.
Đúng thế, tại sao cô phải vì Thịnh Đông Đình mà phiền não?
Cô muốn đi thì đi, không muốn thì không đi.
Đó mới là cô.
Tư Kỳ biết rằng hôm nay mình đã gọi đúng người.
Nhan Linh chính là kiểu bạn bè như thế, luôn có thể nhìn ra vấn đề, rồi giúp cô giải quyết vấn đề.
Mỗi lần Tư Kỳ phân vân đều tìm đến cô, cả những chuyện vui, chuyện buồn cũng đều muốn chia sẻ với cô.
Nhan Linh là người bạn tốt nhất, tốt nhất, tốt nhất của cô trên thế giới này.
—
Ngày công tác thứ ba của Nhan Linh là một ngày nhàn nhã nhất.
Buổi sáng, cô đi cùng Thịnh Tây Vũ và một doanh nhân người Đức dạo quanh khu vực gần Thanh Thành, giới thiệu về ẩm thực địa phương và tiện thể dùng bữa trưa.
Buổi chiều, thời gian hoàn toàn rảnh rỗi. Thịnh Tây Vũ bảo rằng anh có một người bạn sống ở Thanh Thành, trước đây ra nước ngoài và mới trở về gần đây. Hai người đã lâu không gặp, nên anh ta muốn đến nhà bạn mình ôn chuyện, có thể sẽ ăn tối rồi mới rời đi.
Thịnh Tây Vũ: “Nếu cô không muốn đi cùng thì buổi chiều tự do sắp xếp nhé. Xong việc tôi sẽ quay lại đón cô về Thâm Thành.”
Nhan Linh: “Được thôi.”
Tách ra với Thịnh Tây Vũ, Nhan Linh không quay về khách sạn ngay. Hiếm khi có thời gian rảnh rỗi thế này, cô muốn tận hưởng cảm giác được thư thái đi dạo.
Tay cầm cốc đồ uống nóng vừa mua từ quán trà sữa, cô chậm rãi bước đi, thỉnh thoảng dừng lại trước những cửa hàng đồ thủ công thú vị, hoặc ghé vào cửa hàng thú cưng nhìn ngắm những chú động vật nhỏ đáng yêu. Cô cũng dừng lại trước một chiếc máy gắp thú bông để thử vận may.
Khi chiều tối dần buông, Nhan Linh ném chiếc cốc rỗng vào thùng rác, chuẩn bị quay về khách sạn chờ tin nhắn từ Thịnh Tây Vũ.
Đi ngang qua một tiệm trang sức, cô đột nhiên bước vào mà không suy nghĩ nhiều.
Bên trong, khách hàng khá đông. Một nhân viên bán hàng nhận ra cô và bước tới chào hỏi cô muốn mua gì.
Nhan Linh: “Tôi muốn xem nhẫn đôi.”
Hôm qua, cô nói với Chu Dục rằng mình đã kết hôn, nhưng ánh mắt người đàn ông đó có vài giây dừng lại trên bàn tay cô.
Đôi bàn tay sạch sẽ, không đeo bất cứ món trang sức nào.
Lúc ấy, cô mới sực nhớ ra, khi kết hôn với Trần Trạc Thanh, họ chưa từng mua nhẫn cưới.
“Xin mời đi lối này.”
Nhân viên đưa cô đến khu vực trưng bày nhẫn đôi và lịch sự đưa cô một ly nước mời khách.
Nhan Linh vừa uống trà sữa, trong miệng vẫn còn vị ngọt, nên chỉ cầm cốc nước trong tay mà không uống.
“Đây là các mẫu nhẫn đôi của cửa hàng, chị có thể chọn mẫu mình thích.”
Qua lớp kính trưng bày, Nhan Linh cúi xuống ngắm nghía, rồi chỉ vào một cặp nhẫn đôi, nói rằng muốn thử.
Nhân viên lấy chiếc nhẫn nữ, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của cô. Nước da cô trắng trẻo, ngón tay thon dài, nhưng nhẫn lại hơi rộng, kích thước không vừa.
“Để tôi đo kích thước ngón tay cho chị nhé.”
Sau khi đo, nhân viên hỏi thêm liệu cô có biết kích cỡ ngón tay của chồng mình không, để tránh mua về không vừa.
Nhan Linh lặng thinh, không biết trả lời sao.
Việc bước vào đây hoàn toàn là quyết định bốc đồng, cô không nghĩ xa đến vậy, và tất nhiên không biết kích cỡ tay của Trần Trạc Thanh.
Sự trầm mặc của cô trong mắt nhân viên lại hóa thành một dáng vẻ đầy cô đơn.
Một mình đi mua nhẫn đôi, chồng không đi cùng, trông thật đáng thương.
Đúng lúc đó, một bóng dáng cao lớn xuất hiện trước mặt cô. Nhân viên ngẩng đầu lên, suýt nữa thì thốt lên kinh ngạc.
Đây là minh tinh nào thế? Sao đẹp trai đến vậy mà trước giờ chưa từng thấy trên TV?
Người đàn ông cao lớn trong chiếc áo măng tô đen, bên trong là áo sơ mi và cà vạt. Cả người toát lên phong thái tinh anh, quyến rũ.
Gương mặt điển trai với đường nét sắc sảo, sống mũi cao, môi mỏng—như thể bước ra từ trong tranh.
“Em làm gì ở đây?”
Nhan Linh ngẩng lên, thấy Trần Trạc Thanh bỗng nhiên xuất hiện, đầy vẻ ngạc nhiên:
Trần Trạc Thanh nắm lấy cổ tay cô, lịch sự gật đầu với nhân viên bán hàng: “Xin lỗi, chúng tôi sẽ xem thêm sau.”
Nói rồi, anh kéo cô ra ngoài.
Nhan Linh bị động để anh dẫn đi, lòng đầy nghi hoặc, không biết anh xuất hiện từ khi nào. Đang nhìn chằm chằm vào gáy anh, thì anh đột nhiên quay đầu lại.
Cả hai đứng đối diện nhau. Trần Trạc Thanh buông tay cô ra, nhớ lại dáng vẻ cô lúc nãy chăm chú chọn nhẫn, chưa nghĩ ra cách nói, anh buột miệng hỏi một câu ngớ ngẩn: “Em vừa làm gì vậy?”
Nhan Linh trả lời thẳng thắn: “Mua nhẫn.”
Trần Trạc Thanh: “Tại sao lại mua nhẫn?”
Nhan Linh: “Em nghĩ nếu đeo nhẫn thì người khác sẽ biết em đã kết hôn, như vậy đỡ phiền hơn.”
Lời nói của cô làm lòng anh xao động.
Cảm giác bức bối tích tụ từ đêm qua nhờ câu nói này mà tan biến quá nửa.
“Không đeo cũng không sao.”
Cô tưởng anh không muốn đeo, nên vội giải thích cô mua nhẫn vì bản thân cô thôi.
Lúc này, Trần Trạc Thanh mới nhận ra câu nói trước của mình dễ gây hiểu lầm. Anh sửa lại: “Ý anh là, tại sao em phải đi mua nhẫn?”
Nhan Linh ngẩn người, không hiểu ý anh.
Trần Trạc Thanh bật cười: “Nhan Linh, em đã làm thay phần việc của anh rồi.”
À, thì ra ý anh là vậy.
Nhan Linh hiểu ra rồi sau đó xua tay: “Không sao mà, đâu có quy định rằng chỉ đàn ông mới được mua nhẫn.”
“Hơn nữa em mua một cặp cơ.”
Nhan Linh nghĩ nhân lúc người còn ở đây thì thuận tiện xem qua luôn xem anh có thích hay không, cô hỏi: “Tổng giám đốc Trần cũng tới rồi, hay đi thử luôn nhé?”
Cô vỗ ngực, ra vẻ kiên quyết: “Em trả tiền.”
Traàn Trạc Thanh nhìn vào mắt cô, trong veo, không có ý đồ gì.
Mua nhẫn cho đàn ông.
Sao cô lại nghĩ thế được nhỉ.
Hơn nữa, anh phát hiện ra rằng bản thân mình thực sự rất dễ dỗ dành.
Rõ ràng biết cô chỉ đơn thuần đi mua nhẫn, không có ý gì khác, nhưng chỉ với vài câu nói của cô, cơn giận trong anh đã hoàn toàn tan biến.
“Không cần mua nữa.” Anh nói.
Ngay sau đó, anh tiết lộ lý do mình ngăn cô lại: “Anh đã mua rồi.”
Trần Trạc Thanh từng nghĩ đến vô số tình huống để tặng nhẫn cho cô.
Là một buổi tối yên tĩnh bên ánh nến, một buổi hẹn hò giản dị, hay giấu trong một bó hoa hồng hoặc một viên kẹo…
Nhưng cuối cùng, không điều nào trong số đó được thực hiện.
Nơi tặng nhẫn hóa ra lại là trong xe của anh.
Không gian chật hẹp, chẳng có hoa, chẳng có bầu không khí lãng mạn, chỉ có hai người họ.
Cặp nhẫn anh vừa nhận được cách đây vài ngày. Anh đã đặt làm riêng từ một nhà thiết kế nhẫn cưới nổi tiếng ở Pháp, bên trong còn khắc chữ viết tắt tên của cả hai—YL & CZQ.
Nhan Linh ngồi ở ghế phụ, nhìn anh nghiêng người về phía mình, mở ngăn chứa đồ bên phía cô. Một chiếc hộp nhỏ màu xanh được đặt vào tay cô.
Cô tháo nơ buộc trên hộp, cẩn thận và nhẹ nhàng.
Nắp hộp hơi bật lên khi được mở ra.
Bên trong là hai chiếc nhẫn đôi nằm yên tĩnh.
Trần Trạc Thanh lấy chiếc nhẫn nữ ra, ngẩng đầu nhìn cô, rồi chậm rãi mở bàn tay mình ra.
Nhan Linh lập tức hiểu ý anh, theo bản năng đưa tay mình lên đặt vào tay anh.
Bàn tay của người đàn ông luôn ấm áp, chạm vào da cô, truyền đến cảm giác nhiệt độ không thuộc về cô.
Anh chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô. Vừa vặn hoàn hảo, không rộng không chật.
Nhan Linh ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết được kích cỡ tay em?”
Trần Trạc Thanh: “Anh hỏi Tư Kỳ.”
Tư Kỳ nói cô từng đi cùng Nhan Linh đặt nhẫn đôi bạn thân, khi đó kích cỡ tay của cô đã được đo.
Trước đây, anh kết bạn WeChat với Tư Kỳ cũng chính vì muốn hỏi việc này.
Nhan Linh giơ tay lên, viên kim cương trên nhẫn lấp lánh rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời, chiếu ra những tia sáng chói lòa.
Cô nghiêng đầu ngắm nghía một hồi, nhìn hoa văn trên nhẫn, hỏi: “Kiểu dáng này, hai vòng tròn giống hệt nhau, có phải là số 8 không?”
Trần Trạc Thanh: “…”
“Em nhìn kỹ lại xem.”
Nhan Linh trầm ngâm, cố gắng nghĩ theo hướng lãng mạn hơn: “Là hình cái nơ à?”
Tiếng cười khẽ của anh vang lên.
Ánh mắt nhìn cô vừa bất đắc dĩ, vừa chứa đầy sự dịu dàng.
Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoay hướng nhẫn, rồi nói:
“Đây là ký hiệu vô cực.”
Nhan Linh lại giơ tay cao hơn, chăm chú quan sát. Khi nhìn theo chiều ngang, cô nhận ra đường cong của chiếc nhẫn tạo thành hình “∞”, đúng thật là ký hiệu vô cực.
Cô thốt lên đầy cảm thán: “Quả nhiên, tư duy của dân tự nhiên không giống tư duy của dân xã hội như bọn em.”
Bên ngoài, ánh hoàng hôn đỏ rực nửa bầu trời. Mặt trời đang lặn dần nơi chân trời, trông như lòng đỏ trứng muối.
Ánh tà dương phản chiếu trên kính xe, hắt lên gương mặt cô.
Cô đẹp hơn cả ánh hoàng hôn ấy.
Góc nghiêng của cô mềm mại, đường nét khuôn mặt xinh đẹp như một bức tranh, khi quay sang nhìn anh, cô nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm. Cô lắc nhẹ bàn tay mình, chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh sáng.
“Nhưng mà, em rất thích.”
Cô không biết rằng, ký hiệu đơn giản này còn được nhà thiết kế đặt cho một cái tên rất lãng mạn.
—“Tình yêu vô tận.”
Tình yêu của anh dành cho em không bị giới hạn bởi thời gian hay không gian, mãi kéo dài, vô tận vô cùng.