Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 32: Chương 32




Khi Nhan Linh trở về phòng, Tư Kỳ đã nằm dài trên giường cô từ lúc nào. 

Nhan Linh vào phòng tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo mới, định tắt đèn đi ngủ thì bất ngờ Tư Kỳ nhào lên người cô. 

“Thành thật thì được khoan hồng, chống đối thì chịu nghiêm phạt!” 

Nhan Linh giật mình: “Cái gì cơ?” 

Tư Kỳ: “Cậu với Trần Trạc Thanh, hôn nhau từ khi nào vậy?” 

Nhan Linh thoáng sững sờ, trong đầu hiện lên hình ảnh vài phút trước.

Khi anh cúi đầu xuống, chẳng lẽ định làm gì đó… 

Tư Kỳ vẫn không buông tha: “Cậu không nói với mình! Mình có còn là bạn thân nhất của cậu không đây!” 

Vốn dĩ chuyện đó chỉ là một hiểu lầm, chẳng có gì đáng kể. Nhan Linh luôn biết cách xử lý Tư Kỳ, cô cố tình đổi chủ đề: “Thật ra câu hỏi vừa rồi của Thịnh Đông Đình có lỗi logic.” 

Tư Kỳ thoáng ngập ngừng: “Lỗi gì cơ?” 

Thấy biểu cảm của Tư Kỳ, Nhan Linh đoán được ngay.

“Anh ta quên rằng chính anh ta cũng từng đóng phim với cậu, đúng không?” 

Vậy mà anh lại hỏi cô trong lúc đóng phim có động lòng với bạn diễn hay không. Câu hỏi này chẳng phải cũng bao gồm chính anh sao? 

 “Làm sao mình biết.” 

Quả nhiên, sự chú ý của Tư Kỳ bị chuyển hướng. Nói xong, cô còn ngáp một cái đầy giả bộ: “Thôi, buồn ngủ quá, mình đi ngủ đây.” 

Nhan Linh cười thầm vì đã đạt được mục đích, cô không vạch trần Tư Kỳ mà đứng dậy tắt đèn ngủ. 

— 

Sáng hôm sau, Tư Kỳ ăn sáng tại nhà Nhan Linh. 

Hôm qua, Thư Vân ở nhà rảnh rỗi nên đã làm sẵn một ít hoành thánh để trong tủ lạnh.

Thấy hai cô gái thức dậy, bà liền bảo dì giúp việc luộc hoành thánh. 

Chẳng bao lâu, món ăn được dọn ra. Từng miếng hoành thánh mỏng, nhân đầy đặn, nước dùng thì đậm đà. 

Một bát được rắc hành lá xanh mướt dành cho Nhan Linh, còn bát kia không có hành, Thư Vân bảo: “Dì nhớ Tư Kỳ không ăn hành, đúng không?” 

Tư Kỳ gật đầu, không ngờ Thư Vân vẫn nhớ chi tiết nhỏ như vậy. 

Thời trung học, Tư Kỳ thường đến nhà Nhan Linh chơi, Thư Vân rất quý cô gái hoạt bát này, lần nào đến cũng nấu những món ngon cho cô. 

“Lâu rồi con mới được ăn hoành thánh dì Thư làm, ngoài tiệm làm sao bằng được.” Tư Kỳ không ngớt lời khen. 

Thư Vân: “Cái miệng ngọt này vẫn chẳng khác gì ngày xưa.” 

Tư Kỳ cười hì hì. Từ nhỏ cô đã mất mẹ, nên đối với người dịu dàng và đoan trang như Thư Vân, cô luôn có một cảm giác thân thiết đặc biệt. 

Chiều hôm đó, Tư Kỳ trở về nhà mình. 

Tối qua chơi quá muộn, vừa về nhà cô đã lăn ra ngủ, mơ màng bị tiếng chuông cửa đánh thức. 

Nhìn qua mắt mèo, cô thấy quản lý của mình là chị Âu đang đứng ngoài. Không bận tâm thay quần áo, cô ra mở cửa. 

Chị Âu: “Tư Kỳ, em ngủ ngon quá nhỉ.” 

Tư Kỳ ngáp: “Cũng được ạ.” 

Chị Âu: “Hôm qua em bảo đi ăn ở nhà bạn, là bạn nào thế?” 

“Bạn thân của em… À không, giờ là chồng cô ấy rồi.” 

Chị Âu: “Thịnh Đông Đình cũng có mặt à?” 

Tư Kỳ đang uống nước thì khựng lại: “Sao chị biết?” 

“Sao chị biết á?” Chị Âu nghiến răng, “Chị là người cuối cùng trên mạng biết chuyện này đấy! Sáng nay điện thoại chị bị gọi đến cháy máy!” 

Nghe giọng chị Âu, Tư Kỳ thấy rất quen.

Mơ hồ nhớ lần trước, khi bị chụp ảnh đi ăn với Trần Trạc Thanh, chị ấy cũng nổi giận y hệt thế này. 

“Em và Thịnh Đông Đình lại bị paparazzi chụp được rồi.” Chị Âu không vòng vo, giơ điện thoại cho cô xem. 

Trên màn hình là giao diện Weibo, tiêu đề ở mục hot search thứ ba là: #Tư Kỳ Thịnh Đông Đình Nghi Vấn Tái Hợp# 

Bình luận đứng đầu là bài đăng của một tài khoản marketing: 

“Hôm qua, Tư Kỳ và Thịnh Đông Đình lần lượt vào cùng một khu nhà, cả đêm không ra. Sáng hôm sau lại lần lượt rời đi…” 

Lần gặp ở sân bay còn có thể coi là trùng hợp, nhưng lần này mà nói là ngẫu nhiên thì không ai tin. 

Tư Kỳ nói: “Chồng của bạn thân em là anh trai của anh ấy, kiểu tụ tập như vậy rất khó tránh khỏi.” 

Cô thật sự phục paparazzi, suốt ngày không ngủ, chỉ rình rập cô. 

Hơn nữa, hôm qua Thịnh Tây Vũ rõ ràng cũng đi cùng Thịnh Đông Đình, nhưng họ lại cắt Thịnh Tây Vũ ra, chỉ tung ảnh cô và Thịnh Đông Đình. 

Chị Âu: “Chị hiểu, nhưng cư dân mạng nghĩ sao, em cũng đọc bình luận rồi đấy.” 

Phần lớn fan couple mong họ tái hợp, nhưng lại lẫn lộn những bình luận khó nghe từ fan only. 

Tư Kỳ tỏ ra bình thản: “Những chuyện này trước giờ em đã trải qua nhiều rồi.” 

Thời gian đầu yêu Thịnh Đông Đình, tin nhắn trên Weibo toàn là những lời mắng nhiếc: “tạo scandal”, “ké fame”, “ăn theo tài nguyên”… 

Lúc đó, Thịnh Đông Đình muốn công khai, nhưng Tư Kỳ phản đối, vì chuyện đó mà họ từng cãi nhau một trận. 

Anh xuất thân ca sĩ, nhờ gương mặt điển trai nhanh chóng nổi tiếng. Sự nghiệp lên như diều gặp gió, là ngôi sao mới nổi trong giới giải trí, còn cô chỉ là một diễn viên vô danh. 

Cô từng nghĩ rằng mình không xứng với anh. 

— “Em nghĩ chúng ta sớm muộn cũng sẽ chia tay, đúng không?” 

Khi Thịnh Đông Đình hỏi câu đó, cô không phủ nhận. 

Phải thừa nhận rằng lúc đó cô thật sự nghĩ như vậy. 

Cuộc sống thực tế có bao nhiêu cặp đôi tan tan hợp hợp, mà tình cảm trong giới giải trí lại càng khó bền lâu.

Có lẽ anh chỉ là cảm nắng nhất thời, mà đúng lúc anh cũng là kiểu người cô thích, thế nên hai người tự nhiên đến với nhau. 

Nhưng tương lai, từ này nghe quá mơ hồ, cũng quá xa vời với họ. 

Sau đó, khi Thịnh Đông Đình ra nước ngoài du học, vào ngày anh rời đi, anh nói: “Tư Kỳ, chỉ cần em nói một câu, anh sẽ ở lại.” 

Với anh, đi hay không đi không quan trọng, điều anh muốn chính là thái độ của cô. 

Nhưng Tư Kỳ không giữ anh lại, chỉ nói một câu: “Chúc anh mọi điều tốt đẹp.” 

Mấy năm qua, Tư Kỳ lao đầu vào công việc, hết mình đóng phim, không ngừng leo lên cao hơn. Cô cũng không biết rõ vì điều gì, chỉ là muốn đứng ở một vị trí cao hơn mà thôi.

Tâm lý của cô đã mạnh mẽ từ lâu, những lời đồn đại, bình luận tiêu cực không còn ảnh hưởng đến cô nữa. 

Cứ sống là chính mình. 

Bỏ qua danh phận diễn viên, cô cũng chỉ là một người bình thường.

Sống trên đời, cô muốn sống theo cách của riêng mình. 

Tư Kỳ mở điện thoại, đăng nhập vào Weibo, chuẩn bị viết dòng trạng thái: “Nói thật, đây chỉ là một buổi họp mặt bạn bè.” 

Cô nghĩ việc này không có gì phải che giấu. Cô không thích nói dối, cũng không muốn khiến những người yêu mến mình phải thất vọng. 

Còn việc người khác nghĩ thế nào, đó là chuyện của họ. 

Tuy nhiên, trước khi cô kịp đăng bài, Thịnh Tây Vũ đã đăng một bài Weibo trước. 

Anh đăng bức ảnh mà tối qua Tư Kỳ vô tình gửi nhầm vào nhóm chat. 

Hơn nữa, rất chu đáo mà che mặt Nhan Linh trong bức ảnh. 

Tư Kỳ và Thịnh Đông Đình đều là người nổi tiếng, Thịnh Tây Vũ và Trần Trạc Thanh cũng coi như nửa người nổi tiếng, việc lộ mặt không sao.

Nhưng Nhan Linh là người ngoài ngành, nếu bị lộ sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của cô.

Trước giờ, mỗi lần Tư Kỳ đăng ảnh chụp chung với Nhan Linh trên Weibo, cô cũng luôn che mặt bạn mình. 

Vì thế, fan biết cô có một cô bạn thân, nhưng chưa bao giờ biết mặt mũi Nhan Linh ra sao. 

【Thịnh Tây Vũ V】: Chúc mừng người anh em dọn về nhà mới. 

Anh còn tag Tư Kỳ, nói lần sau lại chơi tiếp. 

Trong bức ảnh nhóm năm người, Tư Kỳ đứng ở hàng trước, đôi mắt to tròn và gương mặt sắc nét của cô chiếm trọn khung hình.

Phía sau có một cô gái ngồi trên tấm thảm dưới sofa, tóc dài xõa, ôm một chú mèo trong lòng. 

Mặt cô gái bị che bởi một nhãn dán hình mèo dễ thương. Bên cạnh cô là Trần Trạc Thanh, không nhìn vào máy ảnh mà đang nhìn cô. 

Thịnh Tây Vũ đứng sau sofa, cười rạng rỡ với máy ảnh, giơ tay làm dấu chữ V.

Còn Thịnh Đông Đình đứng cạnh anh, dường như không biết mình đang bị chụp ảnh, nghiêng người, dáng cao chân dài, tay cầm ly nước, hơi ngửa đầu uống rất chăm chú. 

Phần bình luận lập tức nổ tung: 

“Bà nội ơi! Đây là ảnh chung của couple ‘Xuất Kỳ Chế Thịnh’!”

“Mấy hôm nay tui vừa gặm lại đường cũ, hôm nay đã có đường mới ăn rồi!” 

“Tư Kỳ và bạn thân, bạn của bạn thân và anh trai bạn thân, tất cả trong một bức ảnh.” 

“Đúng là những người đẹp thường chơi chung với nhau.” 

“Có ai thấy đây giống như một ván cờ mà tôi đang cố gắng tái hợp anh trai với bạn gái cũ của anh ấy không?” 

“Lầu trên, bút đây, viết tiếp đi, viết đến khi họ tái hợp thì thôi!” 

“Chỉ có tôi để ý đến chữ ‘lần sau’ thôi à? Em trai bảo sẽ còn lần sau đấy!” 

“Có thể khiến anh trai và chị dâu tái hợp không? Năn nỉ luôn đó!” 

Thịnh Tây Vũ vốn định giải thích rằng đây là một buổi tụ tập bạn bè, không phải hẹn hò. Không ngờ bức ảnh này lại càng khiến fan couple phấn khích hơn. 

Trong nhóm chat, anh chủ động xin lỗi, còn gửi một biểu cảm “mếu máo”. 

Tư Kỳ không trách anh, chỉ bảo đừng để ý, đợi mọi chuyện lắng xuống. 

Nhưng không ngờ, một lát sau, khi cô làm mới Weibo, phát hiện hot search lại bùng nổ với tiêu đề: #ThịnhĐôngĐìnhTheoDõiLạiTưKỳ# 

Tư Kỳ: “???” 

Người đàn ông này đang làm cái quái gì vậy! 

Cô bấm vào tài khoản Weibo của Thịnh Đông Đình, phát hiện anh thực sự đã theo dõi lại cô. 

Diễn đàn và fanpage “Xuất Kỳ Chế Thịnh” không ngừng hoạt động cả ngày, liên tục đào lại những bức ảnh và video chung của hai người trước đây. 

“Xuất Kỳ Chế Thịnh có thể tái hợp không? Năn nỉ đó, coi như là vì tui đi!” 

Chị Âu đọc những bình luận của fan, hỏi đúng điều mà mọi người đều thắc mắc: “Em với Thịnh Đông Đình, có khả năng…” 

Tư Kỳ biết chị định nói gì. Cô tắt màn hình điện thoại, không muốn đọc thêm những bình luận đó. 

“Hiện tại em không có thời gian để nghĩ đến chuyện này.” 

Nhan Linh bận rộn làm việc cả buổi sáng, không có thời gian xem điện thoại. 

Khi cô pha một cốc cà phê từ phòng trà trở ra, nghe thấy Viên Viên đang trò chuyện với các đồng nghiệp. 

“Cô nghĩ Tư Kỳ và Thịnh Đông Đình có khả năng tái hợp không?” 

“Không biết nữa, hay là đi hỏi anh Thịnh thử xem?” 

“Được thôi, cô đi hỏi đi.” 

“Tôi không dám.” 

“…” 

Nghe những gì họ nói, Nhan Linh mới biết chuyện gì đã xảy ra trên mạng. Nhân lúc rảnh, cô lấy điện thoại ra lướt Weibo. 

Tài khoản Weibo của Nhan Linh được tạo từ thời cô học cấp ba, khi đó cô thỉnh thoảng đăng vài dòng như nhật ký.

Nội dung đơn giản chỉ là vài câu ngắn gọn, chẳng hạn như: “Đã đậu Đại học Bắc Thâm”, “Đến thủ đô ngắm tuyết”, “Thèm ăn khoai lang nướng”. 

Nhưng giờ đây, tài khoản gần như thành “zombie”, người theo dõi không nhiều, cũng chẳng ai chú ý. 

Cô vừa mở Weibo đã thấy ngay hot search cùng bức ảnh kia, tiện tay nhấn một nút thích. 

Dưới bài đăng của Thịnh Tây Vũ, phần bình luận cũng rất sôi nổi. Ngoài vô số bình luận về “Xuất Kỳ Chế Thịnh”, Nhan Linh còn thấy tên Trần Trạc Thanh xuất hiện, nói rằng ánh mắt anh nhìn bạn gái mình rất dịu dàng. 

Nhan Linh phóng to bức ảnh, cũng chỉ thấy được góc nghiêng của Trần Trạc Thanh. 

Sao họ có thể nhìn ra sự dịu dàng từ đó được? Trí tưởng tượng cũng thật phong phú. 

Xem xong, cô thoát Weibo, liếc nhìn đồng hồ, vừa đúng giờ tan làm. 

Cô đang định tắt máy tính thì nhận được một cuộc gọi từ bà nội. 

“Linh Linh, con tan làm chưa?” 

“Dạ rồi ạ.” 

Bà nội trò chuyện một lúc rồi vào thẳng vấn đề: “Con có nhớ thứ bảy tuần sau là ngày gì không?” 

Nhan Linh suy nghĩ vài giây: “Sinh nhật ông nội ạ?” 

Cô đoán được lý do bà gọi, liền chủ động nói: “Con sẽ về nhà cũ.” 

Bà nội: “Dĩ nhiên là con phải về rồi, nhưng bà muốn hỏi bạn trai con, cậu ấy có rảnh đi cùng không?” 

Lần cuối Nhan Linh về nhà cũ đã hơn một tháng trước. 

Khi đó, cô và Trần Trạc Thanh vẫn chưa đăng ký kết hôn. 

Thời gian này cô bận rộn với công việc, chỉ thỉnh thoảng gọi điện cho bà nội khi rảnh. Nhưng mỗi lần trước khi gác máy, bà đều hỏi bao giờ mới được gặp cháu rể. 

Lần nào cô cũng viện cớ: “Lần sau ạ.” 

“Lần này con không được nói ‘lần sau’ nữa đâu.” Bà nội đoán trước câu trả lời của cô, bèn lấy ông nội ra làm lý do: “Coi như là món quà cho sinh nhật của ông nội lần này đi.”

Đang nói chuyện thì nhân vật chính trong cuộc gọi xuất hiện. 

Hôm nay Trần Trạc Thanh tan làm sớm, vừa từ văn phòng bước ra, theo thói quen bấm thang máy tới tầng 21

Ngước mắt lên, anh thấy Nhan Linh đứng trước cửa thang máy.

Cô đang gọi điện thoại, ánh mắt nhìn về phía anh. 

Nhan Linh bước vào thang máy, đột nhiên hỏi anh thứ bảy tuần sau có rảnh không. 

Bà nội Nhan nghe thấy tiếng đàn ông bên kia điện thoại, nói là có rảnh. 

“Vậy là được rồi, con dẫn cháu rể về nhé.” 

Nhan Linh đồng ý: “Dạ được ạ.” 

Cúp máy, cô giải thích với anh rằng thứ bảy tuần sau là sinh nhật ông nội, các trưởng bối muốn gặp anh. 

Trần Trạc Thanh nói: “Vậy anh phải chuẩn bị quà. Ông nội em thích gì?” 

Nhan Linh: “Tranh chữ.” 

“Nhưng thư phòng của ông đã có rất nhiều tranh chữ rồi, anh có thể tặng thứ khác.” Cô bảo anh đừng áp lực quá: “Người lớn chủ yếu muốn gặp anh, quà cáp không quan trọng lắm.” 

Thang máy xuống đến tầng hầm, Viên Viên bất ngờ xuất hiện. Thấy Trần Trạc Thanh, cô liền chào: “Chào Tổng giám đốc Trần.” 

Trần Trạc Thanh nhẹ gật đầu. 

Khi anh bước ra khỏi thang máy, Viên Viên mới nhận ra có một người quen đứng phía sau anh. 

“Nhan Linh, cô và Tổng giám đốc Trần—” 

“Ngẫu nhiên gặp được.” Nhan Linh mỉm cười nhẹ nhàng, giải thích rằng cô chỉ tình cờ gặp được anh lúc tan làm. 

Nhan Linh: “Không phải cô đi rồi sao, sao lại quay lại?” 

Viên Viên không nghi ngờ, đáp rằng cô quên đồ ở văn phòng và phải quay lại lấy. 

Nhan Linh lùi một bước, nhường đường: “Vậy thì cô mau lên đi.” 

“Ừm.” 

Khi cửa thang máy đóng lại, nụ cười trên mặt Nhan Linh dần tắt, cô thở phào nhẹ nhõm. 

Nhan Linh nghe thấy Trần Trạc Thanh bên cạnh bật cười khẽ. Cô quay sang hỏi có chuyện gì.

Trần Trạc Thanh: “Anh cảm thấy bây giờ chúng ta giống như…” 

Anh ngừng một chút, suy nghĩ xem nên dùng từ gì, rồi chậm rãi thốt ra hai chữ: “Mập mờ?”

Nhan Linh nghe hai chữ này, mặt lập tức đỏ bừng. 

Lúc trước quả thực là cô không muốn công khai mối quan hệ của họ trong công ty. 

Nhưng đến giờ phải giấu giếm thế này, dường như cũng có chút không ổn. 

Chung quy thì cây kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra.

 “Em vẫn chưa nghĩ ra cách nào để nói với họ.” 

Có những chuyện nếu khởi đầu sai, quá trình sau đó cũng khó lòng sửa lại được. 

Trần Trạc Thanh nhìn cô với vẻ hơi hối lỗi lẫn ngượng ngùng trong mắt, không kìm được nụ cười. 

Anh cười nhẹ, hiểu cho cô: “Không sao, mọi chuyện cứ theo ý em.” 

“Anh sẽ coi đây là một kiểu…” 

“Thú vui của vợ chồng vậy.” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.