Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 46: Chương 46




“Vợ cậu?”  

Ninh Thần lặp lại ba từ này, rồi thuận theo lời của anh, “Kết hôn khi nào vậy? Chúc mừng nhé.”  

Trần Trạc Thanh bất chợt nhếch môi, gương mặt lạnh lùng lúc này lại mang theo nụ cười thoáng vẻ thích thú.  

Nhưng trong mắt Ninh Thần, nụ cười ấy chẳng khác nào biểu hiện của kẻ chiến thắng.  

“Nói mới nhớ, cậu cũng quen vợ tôi mà.”  

“Hơn nữa, còn rất thân.”  

Nụ cười trên mặt Ninh Thần lập tức cứng lại, trong lòng như có thứ gì đó chùng xuống.  

Anh ta nhìn về phía Nhan Linh, hồi tưởng lại những hành động thân mật vừa rồi giữa hai người họ, một suy đoán khó tin chợt nảy ra trong đầu.  

Chưa đợi Trần Trạc Thanh nói tiếp, Nhan Linh đã chủ động tiếp lời từ bên cạnh: “Là em.”  

Ầm——  

Dây thần kinh trong đầu Ninh Thần như đứt phựt.  

Anh ta cố gắng kéo ra một nụ cười, nhưng nụ cười ấy vô cùng cứng nhắc: “Trò đùa này chẳng vui chút nào.” 

“Không phải đùa đâu.”  

Giọng điệu của Nhan Linh rất nghiêm túc, cô thẳng thắn nói: “Em đã kết hôn với Trần Trạc Thanh rồi.”  

Ninh Thần hỏi: “Khi nào?”  

Anh ta nhận ra giọng mình có phần lạnh lùng quá mức, liền giả vờ thoải mái nói thêm một câu: “Chuyện em kết hôn là chuyện lớn như vậy, sao không mời anh? Còn coi anh là bạn không đây?”  

“Bọn em…” Nhan Linh hơi ngập ngừng, liếc nhìn Trần Trạc Thanh bên cạnh, rồi mới nói tiếp, “vẫn chưa tổ chức hôn lễ.”  

“Chưa tổ chức hôn lễ?”  

Ninh Thần nhạy bén nhận ra điểm bất thường, quay sang nhìn Trần Trạc Thanh, nói: “Trần Trạc Thanh, vậy là cậu không đúng rồi, sao có thể không có hôn lễ chứ?”  

“Sẽ tổ chức.” Trần Trạc Thanh đối diện ánh mắt anh ta, cười nhạt, giọng điệu nghiêm túc vô cùng, “Đến lúc đó nhất định gửi thiệp mời cho cậu.”  

Ninh Thần nghiến răng: “Được, tôi chờ.”  

Tôi xem xem, liệu ngày đó có thật sự đến không.  

Thịnh Tây Vũ đứng bên cạnh nhìn hai người họ, rõ ràng có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa họ.  

Anh ta mơ hồ đoán được người đàn ông tên Ninh Thần này có quan hệ không đơn giản với Nhan Linh.  

Bởi ngay khi Trần Trạc Thanh vừa thấy anh ta, đã lập tức trong trạng thái cảnh giác.  

Xem ra sau này có trò hay để xem rồi.  

Ngày hôm sau về nước, sau khi tan làm, Nhan Linh nhận được điện thoại của Ninh Thần, nói rằng anh ta đã đặt sẵn nhà hàng gần đó.  

Cô nhớ đến bữa cơm mình còn nợ anh ta, biết rằng hôm nay không thể trốn được.  

“Vậy để em nói với mẹ một tiếng là tối nay không về nhà ăn cơm.”  

“Được.” Ninh Thần thuận miệng hỏi, “Trần Trạc Thanh đâu, cậu ta có ở cạnh em không?”  

Nhan Linh: “Không, chắc anh ấy vẫn chưa tan làm.”  

“Cậu ấy tan làm lúc nào mà em cũng không biết? Không báo cáo với em sao?”  

Giọng điệu của Ninh Thần có chút trách móc, “Anh ấy thường như vậy à? Làm chồng kiểu gì vậy.”  

Anh ta dừng một chút, như vô tình nói thêm: “Nếu anh là cậu ta, chắc chắn sẽ báo cáo lịch trình với vợ mình mọi lúc, tránh để em lo lắng.”  

Nói đến đây, anh ta không nói tiếp nữa.  

“Em hỏi Trần Trạc Thanh xem, gọi cậu ta đi cùng luôn, nhân tiện gặp mặt một chút.”  

Nhan Linh cúp máy xong liền trực tiếp đi lên văn phòng tìm anh.  

Các thư ký trong phòng tổng giám đốc ai cũng đang bận rộn với công việc của mình, Lục Lộ là người đầu tiên nhìn thấy cô, liền trêu ghẹo: “Tìm Tổng giám đốc Trần hả?”  

Nhan Linh gật đầu: “Ừ, anh ấy tan làm chưa?”  

Lục Lộ chỉ về phía văn phòng của Trần Trạc Thanh: “Chưa, Tổng giám đốc Trần còn đang mắng người trong đó kìa.”  

Chiều nay công ty vừa họp xong, không ít trưởng phòng bị phê bình.  

Sau cuộc họp, ai nấy đều ủ rũ quay về, có người còn bị giữ lại riêng để nghe mắng.  

Nhan Linh chần chừ: “Vậy thôi, tôi không làm phiền anh ấy nữa, tôi về trước…”  

“Đừng, cô đợi chút.” Lục Lộ nhấc điện thoại bàn trên bàn làm việc, thành thạo bấm số, “Tổng giám đốc Trần có dặn, nếu là cậu đến thì phải báo cho anh ấy biết.”  

Điện thoại đổ chuông một lúc mới có người nghe máy, câu đầu tiên Lục Lộ nói đã vào thẳng trọng tâm: “Tổng giám đốc, vợ anh tìm anh này.”  

“Cho cô ấy vào.”  

Trần Trạc Thanh cúp máy, ném bản kế hoạch trong tay lên bàn, xoa nhẹ mi tâm, chỉ thốt ra bốn chữ: “Làm lại từ đầu.”  

Trưởng phòng kế hoạch vừa bị mắng té tát vẫn chưa hoàn hồn, cảm thấy cuộc họp kết thúc hơi đột ngột, cẩn thận dò hỏi: “Vậy Tổng giám đốc Trần, tôi… tôi đi trước?”  

Trần Trạc Thanh hờ hững liếc anh ta một cái: “Chẳng lẽ tôi còn phải tiễn anh sao?”  

“Tôi đi ngay, không, tôi lượn ngay!”  

Nhan Linh vừa định gõ cửa thì đúng lúc có người đi ra từ bên trong, nhìn thấy cô, vội vàng chào một câu: “Chào bà Trần.” Sau đó nhanh chóng bỏ chạy.

Cô đứng ở cửa không bước vào ngay, có chút do dự, chỉ thò đầu nhìn vào. Trần Trạc Thanh liền gọi cô vào.

“Em có làm phiền anh không?”  

“Không có.” Thấy Nhan Linh đến, giọng anh đã dịu đi, “Tìm anh có chuyện gì à?”  

Nhan Linh: “Anh Ninh Thần hỏi xem anh có rảnh tối nay đi ăn cùng không?”  

Trần Trạc Thanh như nghe được chuyện gì buồn cười lắm: “Cậu ta hỏi anh?”  

Nhan Linh: “Đúng vậy.”  

Trần Trạc Thanh cười lạnh một tiếng: “Được thôi.”  

Anh ta đã tự tìm đến cửa, sao anh có thể không đi.  

—  

Sau khi hai người đến nhà hàng, rất nhanh đã thấy Ninh Thần đang ngồi trong một góc, anh ta vẫy tay gọi họ.  

Đây là bàn bốn người, Ninh Thần thấy Nhan Linh đến liền chủ động nhích qua một chút, nhưng cô đã ngồi xuống vị trí đối diện anh ta.  

Ngay sau đó, Trần Trạc Thanh ngồi xuống bên cạnh cô.  

Hai người họ ngồi cùng một phía, đối diện với Ninh Thần.  

Ninh Thần giữ vẻ mặt bình tĩnh, đẩy thực đơn đến trước mặt Trần Trạc Thanh: “Xem cậu muốn ăn gì, tôi không biết khẩu vị của cậu nên chưa gọi trước.”  

Nói xong, anh ta quay sang nhìn Nhan Linh: “Còn em thì vẫn thích những món như trước đúng không?” 

Chỉ một câu, đã đủ để thể hiện quan hệ thân thiết giữa anh ta và Nhan Linh. 

“Không sao.” Trần Trạc Thanh mở thực đơn ra, cúi đầu nói, “Khẩu vị của tôi giống vợ tôi.”  

Anh nghiêng người về phía Nhan Linh, chỉ vào hình ảnh trên thực đơn: “Sườn kho tàu ở đây rất ngon, em thích ăn, gọi thêm một phần nhé.”  

Nhan Linh gật đầu: “Được thôi.”  

Ninh Thần nhìn hai người vai kề vai, cánh tay chạm vào nhau, im lặng không nói gì, chỉ cầm ly trà uống một hơi cạn sạch.  

Trong lúc chờ món ăn, ba người đều im lặng một lúc.  

Cuối cùng, vẫn là Ninh Thần mở lời trước, giọng điệu có chút cảm khái: “Không ngờ vừa về nước đã nhận được một bất ngờ lớn như vậy.”  

Hai từ “bất ngờ” này, anh ta nói với ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Trạc Thanh.  

Người đàn ông đối diện không hề né tránh, thản nhiên đối mắt với anh ta.  

Ninh Thần siết chặt ly trà, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì, lại nhìn sang Nhan Linh, đầy nghi hoặc: “Linh Linh, hai người kết hôn từ khi nào?”  

Nhan Linh đáp: “Hai tháng trước.”  

“Anh nhớ em mới về nước tháng chín.” Ninh Thần tính toán thời gian trong đầu, giọng điệu có chút dò xét, “Giờ mới qua bốn tháng, có phải hơi…”  

Trần Trạc Thanh cắt ngang lời anh ta: “Có vẻ như anh Ninh đây rất quan tâm đến chuyện tình cảm của chúng tôi.”  

“Tôi với Linh Linh lớn lên cùng nhau.” Ninh Thần cười nhạt, thản nhiên nói, “Cô ấy gần như là em gái tôi, anh trai quan tâm em gái một chút, chẳng phải rất bình thường sao?”  

Trần Trạc Thanh: “Quan tâm những chuyện không cần quan tâm, đó là vượt quá giới hạn rồi.”  

Ánh mắt Ninh Thần chợt lạnh đi vài phần.  

Nhan Linh cảm thấy cảnh tượng này quen quen, giống hệt hôm gặp nhau ở sân bay hôm đó.  

Hai người này vừa gặp đã có cảm giác nhìn nhau không thuận mắt.  

Lúc này, nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, bầu không khí căng thẳng tạm thời được hóa giải.  

Chẳng bao lâu, món ăn đã được dọn đầy bàn, ba người cùng nhau động đũa.  

Trưa nay ăn ít, giờ bụng đói cồn cào, Nhan Linh liền gắp một miếng sườn lớn bỏ vào miệng.  

Trần Trạc Thanh thấy mắt cô sáng lên, liền đẩy đĩa sườn trước mặt mình về phía cô, dịu dàng dặn dò: “Em ăn chậm thôi, còn nhiều lắm.”  

Nhan Linh cười: “Sườn này ngon lắm, anh thử đi.”  

Trần Trạc Thanh cũng gắp một miếng ăn theo, rồi gật đầu: “Ngon thật.”  

Bên phía Ninh Thần, anh ta vừa định gắp con tôm đã bóc vỏ đặt vào bát Nhan Linh, thì phát hiện bát cô đã có sẵn mấy con tôm đã được bóc kỹ càng, tay anh ta khựng lại giữa không trung.  

Lúc này, Trần Trạc Thanh vẫn đang đeo găng tay, liếc qua, nhếch môi cười như có như không: “Không dám làm phiền anh Ninh.”  

Nhan Linh nghe thấy liền ngẩng đầu lên, vẫy tay với Ninh Thần: “Anh Ninh Thần, anh cứ ăn đi.”

Cô chỉ sang Trần Trạc Thanh bên cạnh: “Anh ấy sẽ bóc cho em.”  

“Được.” Ninh Thần thu tay lại, tự mình ăn con tôm kia.  

Thấy cô lại gắp thêm miếng sườn, anh ta như vô tình mà hữu ý khơi chuyện: “Em vẫn thích ăn sườn như trước nhỉ.”

Anh ta nói đầy ẩn ý: “Thói quen rất khó thay đổi, có một số chuyện cũng vậy.”  

Trần Trạc Thanh phản bác: “Nhưng có thể hình thành thói quen mới.”  

Ninh Thần: “Tôi lại là người hoài niệm quá khứ.”  

Trần Trạc Thanh: “Còn tôi thích nhìn về phía trước.”  

Lại nữa, cái cảm giác quen thuộc đó.  

Nhan Linh xoa cánh tay, cảm thấy nhiệt độ xung quanh có chút lạnh.  

Bữa ăn kết thúc, người ăn nhiều nhất chính là Nhan Linh. Trước khi rời đi, cô ghé vào nhà vệ sinh, trên bàn chỉ còn lại hai người đàn ông ngồi đối diện nhau.  

Ninh Thần tao nhã lấy khăn ăn lau miệng, sau đó đặt lại lên bàn.  

Vẻ mặt ôn hòa khi đối diện Nhan Linh lúc nãy đã biến mất, giọng điệu tràn đầy địch ý khi mở miệng: “Cậu đã dùng thủ đoạn gì để khiến Linh Linh kết hôn với cậu?”  

Trần Trạc Thanh không lên tiếng, chỉ cụp mắt xuống, bình tĩnh nhấp một ngụm trà, lắng nghe hắn tiếp tục nói:  

“Nhưng tôi đoán, cô ấy hẳn là chưa biết những chuyện rắc rối trong gia đình cậu.”  

Trần Trạc Thanh ngước mắt nhìn hắn, môi mím chặt thành một đường thẳng.  

Bàn tay đang cầm chiếc tách trống không siết lại chặt hơn.  

Ninh Thần để ý thấy cảm xúc lộ ra bên ngoài của anh, nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Cậu ly hôn với cô ấy đi.”  

“Không thể nào.”  

Trần Trạc Thanh không chút do dự trả lời.  

“Trần Trạc Thanh, cậu hẳn phải biết ba cô ấy là ai chứ? Xuất thân như cậu, hoàn toàn không xứng với cô ấy.”  

Bị thái độ cứng rắn của đối phương chọc giận, Ninh Thần không kiềm chế được mà buột miệng: “Hơn nữa, cô ấy không hề yêu cậu.”  

Trần Trạc Thanh: “Tôi yêu cô ấy là đủ rồi.”  

Một câu nói vang vọng, không hề do dự.  

Trong khoảnh khắc ấy.  

Ninh Thần dường như nhìn thấy chấp niệm trong mắt anh, giống như năm đó.  

Ninh Thần: “Cậu đang ép buộc cô ấy.”  

“Là cậu đã buông tay trước.” Trần Trạc Thanh cười lạnh, quả quyết nói: “Ninh Thần, tôi không giống cậu, tôi sẽ không cho bất kỳ ai cơ hội.”  

“Bây giờ cô ấy là vợ của tôi, sau này cậu tránh xa cô ấy một chút.”  

Nhiều năm trôi qua, cuối cùng anh cũng có thể đường hoàng nói ra câu này với Ninh Thần.  

Khóe môi Ninh Thần nhếch lên một nụ cười: “Vậy thì tôi cũng nói cho cậu biết, điều đó là không thể.”  

Nhan Linh quay lại thì bàn ăn đã không còn bầu không khí căng thẳng như một phút trước.  

Cô hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cầm lấy túi xách trên ghế, nói với hai người đàn ông: “Lúc nãy em đã thanh toán rồi, chúng ta đi thôi.”  

Trần Trạc Thanh đứng dậy, chủ động cầm lấy túi của cô.  

Thấy anh giúp mình xách, cô liền thả tay, tự nhiên hưởng thụ sự nhẹ nhàng này.  

Ninh Thần nhìn thấy hành động tự nhiên và thân mật giữa hai người, ánh mắt thoáng thay đổi.  

Anh ta vốn nghĩ rằng Nhan Linh sẽ từ chối, vì cô xưa nay không thích phiền người khác.  

Có một số chuyện dường như không giống như anh ta đã dự tính.  

Khi ba người rời khỏi nhà hàng, bên ngoài trời đã tối hẳn.  

Ninh Thần nói rằng mình vừa về nước không lâu, vẫn chưa đến thăm Thư Vân, nên đề nghị ngày mai sẽ ghé qua nhà cô.  

Nhan Linh: “Được, tối nay em sẽ nói với mẹ.”  

Ninh Thần: “Ừ.”  

Trần Trạc Thanh bước lên trước vài bước, mở khóa xe rồi kéo cửa ghế phụ ra.  

Nhan Linh thấy vậy, cúi người ngồi vào trong xe, vẫy tay với Ninh Thần: “Vậy bọn em đi trước đây, anh Ninh Thầ cũng về sớm đi nhé.”  

Ninh Thần: “Về đến nhà thì nhắn tin cho anh.”  

Trần Trạc Thanh giúp cô đóng cửa xe lại rồi mới quay người lại, chắn ngay trước mặt Ninh Thần: “Có tôi ở đây, cô ấy sẽ về nhà an toàn.”  

Ninh Thần chỉ mỉm cười mà không nói gì, nhét tay vào túi quần rồi đi về phía xe của mình.  

Hai chiếc xe đậu đối diện nhau trước cổng.  

Ninh Thần vừa ngồi vào ghế lái, đột nhiên sắc mặt thay đổi.  

Qua kính chắn gió phía trước, anh ta thấy Trần Trạc Thanh bỗng nhiên nở một nụ cười với hắn, sau đó nghiêng người về phía Nhan Linh bên cạnh.  

Cô ngoan ngoãn ngồi yên không nhúc nhích.  

Từ góc độ này nhìn qua, hai người bọn họ dường như đang hôn nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.