Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 47: Chương 47




“Dây an toàn chưa cài đúng.”  

Trần Trạc Thanh giả vờ điều chỉnh vị trí giúp cô, mặt không đổi sắc nói.  

“À, vậy sao.” Nhan Linh cúi đầu nhìn xuống.  

Vậy nên vừa rồi anh đột nhiên áp sát là vì chuyện này?  

Cô lẩm bẩm nhỏ: “Rõ ràng em đã cài rồi mà.”  

Trần Trạc Thanh thu lại khoảng cách với cô, liếc mắt nhìn sang đối diện, phát hiện chiếc xe của Ninh Thần đậu bên đó đã rời đi.  

Nhan Linh vẫn đang nghiên cứu dây an toàn, không nhận ra có gì không ổn.  

Trần Trạc Thanh hơi nghiêng đầu, vô thức đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi, có chút chột dạ.  

Khi về đến dưới chung cư, trời đã hơn tám giờ tối.  

Trần Trạc Thanh tháo dây an toàn, liếc mắt thấy Nhan Linh đang xoa bụng.  

“Sao thế? Em không thoải mái à?”  

“Không phải.” Nhan Linh hơi ngại ngùng nói, “Hình như em ăn hơi quá rồi.”  

Hai phần sườn nướng hầu hết đều vào bụng cô, lúc ăn thì thấy ngon, bây giờ lại cảm thấy no căng.  

Trần Trạc Thanh bật cười, khóe môi cong lên đầy bất đắc dĩ.  

Anh tựa tay lên vô lăng, vô thức gõ nhịp vài cái rồi đề nghị: “Em muốn đi dạo không?”  

Nhan Linh cảm thấy đúng là cần tiêu thực một chút, liền gật đầu: “Được!”  

Trần Trạc Thanh lái xe vào bãi đậu, sau đó cả hai băng qua đường, dọc theo vỉa hè mà đi.  

Gió đêm lành lạnh, ánh đèn đường kéo dài hai bên, đi một đoạn liền đến khu phố thương mại.  

Người đông đúc, tiếng rao hàng của các quầy ăn vặt xen lẫn với nhạc trong khu mua sắm.

Mùi thịt nướng xông vào mũi, từng đợt hương thơm bay lượn trong không khí.  

Tiếng thịt trên vỉ than kêu xèo xèo khiến người ta thèm thuồng.  

Nhan Linh nhìn qua, nhưng rồi lại nhớ đến cái bụng căng tròn của mình, đành nuốt nước bọt.  

Thấy vẻ mặt tiếc nuối của cô, Trần Trạc Thanh bật cười: “Lần sau dẫn em đi ăn.”  

Nhan Linh quay đầu nhìn anh, mắt sáng lấp lánh: “Được nha.”  

Cô vui vẻ đến mức vô thức thêm một từ đệm vào câu nói.  

Càng đi sâu vào khu phố, dòng người càng đông.  

Từ xa truyền đến một trận reo hò phấn khích.  

Nhan Linh bị thu hút, bước chân vô thức đi về phía một quầy trò chơi bắn súng trúng bóng bay.  

Một nhóm người đứng vây quanh, một cậu nam sinh mặc đồng phục đang cầm khẩu súng nhắm bắn, từng quả bóng bay nổ tan tành, tỷ lệ trúng cực cao.  

Bên cạnh cậu ta, một cô gái không ngừng vỗ tay cổ vũ, vẻ mặt phấn khích.  

Sau khi trò chơi kết thúc, cậu nam sinh nhận được một con thú bông từ chủ quầy, lập tức nhét vào tay cô gái.  

“Công chúa, vừa lòng rồi chứ? Về nhà làm bài tập được chưa?”  

Cô gái vui vẻ gật đầu, cười hạnh phúc.  

Nhan Linh chứng kiến cảnh này, cảm thán giới trẻ bây giờ đúng là biết cách lấy lòng nhau. 

Trần Trạc Thanh đứng bên cạnh, phát hiện cô vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào con thú bông trong tay cô gái. Anh xoay người, đi về phía chủ quầy.  

Ông chủ vừa sắp xếp lại bóng bay vừa quay đầu, con gái ông đứng bên cạnh giúp đỡ.

Vừa quay đầu, lập tức thấy một người đàn ông mặc vest đứng trước quầy mình.  

Trần Trạc Thanh chỉ vào con thỏ bông tai cụp ở chính giữa, hỏi làm sao để thắng được con này.  

Ông chủ: “Một phút, bắn trúng toàn bộ bóng bay.”  

Trần Trạc Thanh gật đầu: “Được.”  

Anh cởi áo vest, đi qua đám đông đến trước mặt Nhan Linh để cô cầm giùm..  

Anh cười với cô, vô cùng tự tin: “Chờ anh.”

Nhan Linh hơi sững lại.  

Lần đầu tiên cô thấy anh cười như vậy.  

Không còn vẻ trưởng thành điềm tĩnh mọi khi, mà giống như một chàng trai trẻ tuổi đầy tự tin.  

Trần Trạc Thanh cầm khẩu súng lên,nghiêng đầu điều chỉnh tư thế.  

Ông chủ vừa hô “Bắt đầu!”, anh lập tức nhập cuộc.  

Mỗi phát bắn đều nhanh, dứt khoát, chuẩn xác.  

Bóng bay gần như biến mất trong nháy mắt, tốc độ khiến người xung quanh không kịp trầm trồ.  

Không chút hoang mang, thành thạo hoàn thành. Tất cả kết thúc ngay trong thời gian quy định.  

Những người xung quanh còn chưa xem đủ.  

Ông chủ thở dài, bất đắc dĩ lấy con thỏ bông xuống.  

Trần Trạc Thanh đặt súng xuống, nhận lấy con thú bông, rồi móc từ ví ra vài tờ tiền đỏ nhét vào tay ông chủ.  

Ông chủ ngạc nhiên: “Cái này…”  

Trần Trạc Thanh: “Xem như tôi mua.”  

Ông chủ vội xua tay: “Không được, cậu thắng mà!”

Trần Trạc Thanh nhìn sang cô bé nhỏ ngồi bên cạnh, trên tai trái đeo một chiếc máy trợ thính. Ánh mắt anh thoáng dịu lại, mỉm cười nói với ông chủ: “Con gái chú đáng yêu lắm.”  

Anh để lại một câu rồi quay người rời đi.  

Ông chủ nhìn theo bóng lưng anh, siết chặt mấy tờ tiền trong tay, vành mắt không kìm được hơi đỏ lên.  

—  

Nhan Linh ôm chặt con thỏ bông tai cụp suốt quãng đường đi, thu hút không ít ánh mắt xung quanh.  

Nhưng cô chẳng bận tâm, chỉ đưa tay vuốt nhẹ đôi tai mềm mại của nó, rồi cọ lên má, cảm giác lông mịn mượt khiến cô thích thú không buông tay.  

Trần Trạc Thanh thỉnh thoảng liếc sang, nhìn cô nghịch ngợm con thỏ trong lòng.  

Một lớn một nhỏ, trông có chút giống nhau.  

Cứ thế, hai người đi dạo hết một vòng khu phố thương mại rồi trở về nhà.  

Đứng trước cửa, Nhan Linh vẫy tay chào anh: “Ngủ ngon nhé, anh nghỉ sớm đi.”  

Trần Trạc Thanh: “Em cũng vậy.”  

Anh mở cửa phòng mình, vừa bước vào định đóng lại thì phát hiện cô vẫn đứng yên tại chỗ.  

Tay anh đặt trên tay nắm cửa, nhìn bóng lưng cô: “Sao thế?”  

Nhan Linh nhấn thử dấu vân tay, nhưng khóa cửa không phản ứng. Cô nhập mật mã, cửa vẫn không mở.  

Nhan Linh: “Hình như cửa hỏng rồi.”  

Từ khi dùng khóa thông minh, cô hiếm khi mang theo chìa khóa.  

Cô tính gọi điện cho Thư Vân, nhưng liếc nhìn thời gian, giờ này chắc mẹ đã ngủ rồi.  

Thấy cô do dự, Trần Trạc Thanh tựa vào khung cửa, thử đề nghị: “Nhà anh có phòng trống.”  

Ý là cô có thể qua đây ngủ một đêm.  

Tay Nhan Linh lướt trên màn hình điện thoại nhưng chưa bấm gọi.  

Cô hiểu rõ mình có lựa chọn khác, dù Thư Vân đã ngủ, gọi bà dậy cũng không sao cả.  

Nhưng cuối cùng, cô đặt điện thoại xuống.  

Cô xoay người, bước vào nhà Trần Trạc Thanh, cúi đầu, giọng bình thản: “Làm phiền anh rồi.”  

Trần Trạc Thanh không nghĩ cô sẽ đồng ý, hơi khựng lại, rồi có chút ngượng ngùng đưa tay gãi sau cổ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.  

Vừa vào nhà, Nhan Linh tìm một góc ngồi xuống.  

Con mèo Tháng 5 của Trần Trạc Thanh đang nằm trên sàn, ngửi thấy hơi quen thuộc, vẫy vẫy đuôi rồi nhẹ nhàng nhảy lên sofa, thoải mái nằm trên đùi cô.  

Thấy cô chơi với mèo, Trần Trạc Thanh xoay người đi dọn phòng.  

Nghe tiếng bước chân anh dần xa, chút căng thẳng trong lòng cô cũng dịu đi.  

Cô nhẹ thở ra, vuốt v3 bộ lông mềm của Tháng 5, nhỏ giọng nói: “May mà có mày ở đây.”  

Nếu không, cô cũng chẳng biết phải đối mặt với Trần Trạc Thanh thế nào.  

Bây giờ nghĩ lại, quyết định ngủ lại nhà anh có vẻ hơi đường đột, không giống phong cách bình thường của cô.  

Lúc nãy anh vừa hỏi, đầu óc cô bỗng nhiên nóng lên.  

Cô lẩm bẩm: “Sắc đẹp đúng là tai họa mà…”    

Mười phút sau, Trần Trạc Thanh quay lại, nói với cô phòng ngủ đã chuẩn bị xong rồi.

Nhan Linh ôm mèo đứng dậy, không biết nói gì, cuối cùng chỉ hơi khách sáo: “Cảm ơn anh, tối nay làm phiền anh rồi.”  

Anh dẫn cô vào phòng. Vừa bước vào, cô chợt nhận ra có gì đó không đúng.  

Căn phòng mang tông đen, trắng, xám chủ đạo.  

Ngay cả ga giường cũng màu xám. Sofa, bàn trà, ghế, mọi thứ đều đầy đủ.  

Ngoài cửa sổ sát đất, cách bày trí giống hệt phòng cô, còn có một ban công nhỏ trồng đầy cây xanh.  

Nhan Linh chợt ngẩn ra: “Đây là… phòng anh?”  

Trần Trạc Thanh gật đầu: “Ừ.”  

Cô quan sát thêm một chút, phát hiện không có ghế sofa trong phòng. 

Vậy là… hai người sẽ ngủ chung?  

Nghĩ đến đây, cô vô thức cắn nhẹ môi.  

Trần Trạc Thanh bắt gặp hành động nhỏ đó, cất giọng: “Em ngủ ở đây, anh ngủ phòng khách.”  

“Ừm.” Cô gật đầu, rồi lại thấy gì đó không đúng. “Anh ngủ phòng trống kia?”  

Trần Trạc Thanh: “Ừ.”  

“Căn phòng trống kia để lâu không quét.” Anh giải thích, “Anh không thể để em ngủ phòng đó được.”

Nhan Linh chợt nhận ra, trọng điểm của anh hình như khác với cô.  

Hình như anh hoàn toàn không có ý định ngủ chung.  

Nhan Linh: “Không, không sao đâu.”

Trần Trạc Thanh: “Anh thì có.”

Trần Trạc Thanh đôi khi có những nguyên tắc riêng trong một số chuyện. Anh chỉ vào chiếc giường, nói: “Ga giường và gối anh vừa thay xong, đều sạch sẽ cả.”  

“Quần áo để thay, em có thể mặc của anh.”  

Nói xong, anh lại cảm thấy hành động này không ổn lắm, bèn bổ sung: “Hoặc anh xuống siêu thị mua bộ mới cho em.”  

“Không cần.”  

Nhan Linh từ chối quá nhanh, rồi chợt cảm thấy phản ứng của mình hơi mạnh, vội bổ sung thêm: “Không cần phiền vậy đâu, mặc đồ của anh cũng được.”  

Trần Trạc Thanh gật đầu: “Được, anh đi lấy đồ cho em.”  

Tủ quần áo nằm ngay trong phòng anh. Bề ngoài anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ung dung bước đến, nhưng lúc lục tủ lại có chút luống cuống.  

Anh lật tìm trong đống áo sơ mi trắng, lấy ra một chiếc áo phông và quần dài, rồi đặt lên giường, dặn dò: 

“Trong phòng tắm có đồ vệ sinh cá nhân mới.”  

Xong xuôi, anh xoay người rời đi, không hề có ý định nán lại.  

Nhan Linh nhìn theo bóng lưng anh vội vã bước đi, bật cười khẽ, cảm thấy bất đắc dĩ.  

—  

Nửa tiếng sau, cô tắm xong, vừa bước ra khỏi phòng tắm liền nghe tiếng gõ cửa.  

Trần Trạc Thanh vừa giơ tay lên định gõ tiếp, cánh cửa đã mở từ bên trong.  

Áo của anh rộng hơn so với cô rất nhiều. Chiếc áo phông dài che qua hông, ống quần dài phải xắn lên mấy vòng mới lộ ra đôi mắt cá chân thon gầy.  

Mái tóc đen mềm mại xõa xuống hai bên vai, làn da trắng mịn, đôi mắt trong veo nhìn anh, đẹp đẽ đến mức khiến người khác lúng túng.  

Trần Trạc Thanh vội quay mặt đi, không dám nhìn thẳng: “Anh vào lấy chút đồ.”  

Nhan Linh nghiêng người nhường lối, lưng dựa vào cửa.  

Khi anh lướt qua cô, có một mùi hương quen thuộc thoang thoảng trong không khí, là mùi sữa tắm anh thường dùng.  

Bước chân anh dài hơn bình thường, mở tủ lấy đại một bộ quần áo rồi nhanh chóng rời đi.  

Nhan Linh nhìn theo bóng anh đi mất, ngay cả câu “Ngủ ngon” cũng chưa kịp nói.  

Cô nhún vai, xỏ dép đi về phía chiếc giường duy nhất trong phòng.  

Vừa ngồi xuống, con mèo Tháng 5 đã từ bên kia giường nhảy lên, thuần thục chui vào chăn.  

Đôi mắt tròn xoe sáng rực nhìn cô, như muốn nói: “Sao còn chưa lên giường?”  

Nhan Linh bật cười bất đắc dĩ, không nghĩ nhiều, leo lên giường, duỗi tay ôm lấy nó.  

Bộ lông mềm mại, rất ấm áp.  

Cô vô thức hỏi: “Trước đây mày cũng vậy à? Tối nào cũng ngủ chung với anh ấy?”  

“Meo~”  

Nhan Linh kinh ngạc: “Mày còn dám thừa nhận?”  

Cô hừ nhẹ một tiếng.  

Cưng chiều thế này, có phải hơi quá đáng rồi không?  

Cô đột nhiên nhận ra, mình hình như đang ghen với một con mèo.  

Người như Trần Trạc Thanh, không chỉ khiến người khác yêu thích, mà ngay cả động vật cũng dính lấy.  

Nhìn con mèo suốt ngày quấn lấy anh là biết rồi.  

Đang nghĩ đến anh, điện thoại chợt sáng lên.  

[Zero]: Tháng 5 đang ở phòng em à?  

[Tam Lệnh]: Ừm.  

[Zero]: Nó đôi khi nửa đêm thức dậy sẽ kêu, có thể làm em tỉnh giấc. Nếu vậy, cứ để nó ra ngoài là được.  

Nhan Linh liếc nhìn con mèo, không nhịn được xoa nhẹ đầu nó.  

Có vẻ như nó thực sự thường xuyên ngủ với anh, nên anh mới hiểu nó như vậy.  

[Tam Lệnh]: Không sao, em cũng có thể ngủ với nó mà.  

Trần Trạc Thanh nhìn tin nhắn, cảm giác có gì đó kỳ lạ, nhưng không thể nói rõ là gì.  

Nhan Linh trở mình, chuẩn bị ngủ, điện thoại lại vang lên thông báo tin nhắn mới.  

Cô bỗng có linh cảm, có lẽ là anh nhắn.  

Nhưng vẫn còn đang bực bội vì chuyện vừa nãy, cô không muốn xem ngay.  

Qua một lúc lâu.  

Cô lại mở mắt, khẽ thở dài.  

Cuối cùng vẫn không nhịn được, cầm lấy điện thoại.  

Anh nhắn hai tin.  

Dòng đầu tiên:  

[Zero]: Anh bình thường không cho nó lên giường.  

Trả lời thẳng câu hỏi của cô.  

Cơn bực dọc trong lòng Nhan Linh lập tức tan biến.  

Ánh mắt cô lướt xuống dòng tiếp theo.  

Trái tim chợt khẽ rung động.  

[Zero]: Chỉ có vợ anh mới được phép thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.