Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 51: Chương 51




Trần Trạc Thanh như thể bị đóng băng trong khoảnh khắc đó.  

Anh thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm.  

“A Linh.”  

Anh gọi tên cô, giọng điệu vừa thăm dò vừa như dụ dỗ: “Em nói lại lần nữa được không, hửm?”  

Nhưng đáp lại anh chỉ là hơi thở đều đặn của cô.  

Sau khi nói ra câu đó, Nhan Linh đã nhắm mắt lại, gục trên vai anh mà chìm vào giấc ngủ.  

Lực ôm của Trần Trạc Thanh bất giác siết chặt hơn.  

Cô cứ thế yên lặng nằm trong vòng tay anh, nhắc nhở anh rằng khoảnh khắc này là có thật.  

“Thôi vậy.” Anh khẽ nói, nhưng khóe môi lại mang theo nụ cười. Anh nhẹ nhàng vỗ lên đầu cô, “Dù sao anh cũng nghe thấy rồi.”  

Cô nói cô thích anh.  

Cảm giác này giống như—  

Một góc hoang vu trong tim anh, nơi anh từng nghĩ rằng không còn sự sống nào tồn tại, giờ đây bỗng nở rộ một đóa hoa.  

Trần Trạc Thanh bế cô lên, bước chậm rãi về phòng ngủ.  

Thân thể Nhan Linh chìm vào lớp chăn ấm áp, đầu nghiêng sang một bên, gò má vùi vào gối, mái tóc dài buông xõa như dòng suối đen mượt.  

Anh kéo chăn đắp cho cô, ánh mắt dừng lại trên gương mặt thanh tú, tĩnh lặng của cô rất lâu mà không rời đi.  

—  

Thịnh Tây Vũ vốn đã ngủ say, nhưng bị một cuộc gọi từ Trần Trạc Thanh làm phiền tỉnh giấc. Câu đầu tiên bên kia nói chính là “Qua đây uống rượu với tôi.”  

Phản ứng đầu tiên của Thịnh Tây Vũ là nghĩ có phải Trần Trạc Thanh bị điên rồi không.

Nửa đêm nửa hôm rủ người ta đi nhậu?  

Nhưng nghĩ kỹ lại, anh ta cảm thấy có gì đó không ổn. Không lẽ có chuyện gì tồi tệ xảy ra nên tên này mới muốn mượn rượu giải sầu?  

Mấy hôm trước, anh ta vừa xem một bộ phim truyền hình cùng bạn gái mới của mình. Trong phim, một người bạn thân của nam chính gọi điện cho anh ta vào lúc nửa đêm, nói rằng muốn gặp anh ta một lần.  

Nam chính vì quá mệt sau một ngày dài làm việc nên đã từ chối, hẹn gặp vào hôm sau.  

Ai ngờ đó lại là cuộc gọi cuối cùng. Đêm hôm đó, người bạn kia đã tự sát bằng cách nhảy lầu.  

Nam chính hối hận không thôi, đến lúc đó mới biết bạn thân của mình mắc chứng trầm cảm, không tìm được ai để giãi bày, cuối cùng đã chọn cách kết thúc cuộc đời.  

Nam chính tự trách mình không thôi, nếu tối đó đi gặp cậu bạn thì có khi ngăn được bi kịch xảy ra.Thịnh Tây Vũ nghĩ, sau khi nghỉ Tết, đúng là anh ta chưa gặp lại Trần Trạc Thanh mấy ngày nay.  

Thịnh Tây Vũ lập tức bừng tỉnh, bật dậy khỏi giường, còn không quên gọi luôn anh trai Thịnh Đông Đình ngủ ở phòng bên cạnh.  

“Anh ơi, có chuyện lớn rồi! Trần Trạc Thanh có khi nào muốn tự tử không?!”  

Mười phút sau, hai anh em nhà họ Thịnh lao đến nhà Trần Trạc Thanh với tốc độ ánh sáng.  

Ấn chuông mãi không có ai mở cửa, Thịnh Tây Vũ bắt đầu hoảng loạn, vỗ rầm rầm vào cửa.  

Thịnh Đông Đình thì lấy điện thoại ra gọi.  

Thịnh Tây Vũ quay đầu hỏi: “Sao rồi?”  

Thịnh Đông Đình nhíu mày: “Không bắt máy.”  

Thịnh Tây Vũ: “Xong rồi, không lẽ cậu ta đã—”  

Ngay khoảnh khắc đó, cửa mở ra từ bên trong. Thịnh Tây Vũ mất đà suýt ngã sấp mặt, may mà Thịnh Đông Đình nhanh tay túm lấy cổ áo anh ta kéo lại.  

Thịnh Đông Đình nhìn người đàn ông mở cửa. Trần Trạc Thanh đứng ngay cửa, dáng vẻ thảnh thơi, tóc hơi ướt như vừa tắm xong, trên vai còn vắt một chiếc khăn lông trắng, mặc bộ đồ ở nhà đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ sạch sẽ, gọn gàng.  

Nhìn thấy họ, anh nhướng mày nhìn họ: “Nhanh thế à?”  

Thịnh Đông Đình nghiến răng, chỉ tay vào anh rồi quay sang hỏi em trai mình: “Nhìn cái bộ dạng này giống sắp tự tử lắm sao?”  

Trần Trạc Thanh: “???”  

Thịnh Tây Vũ: “……”  

Sau khi nhận ra mình đã hiểu lầm to, Thịnh Tây Vũ cười gượng hai tiếng.  

Trần Trạc Thanh nghiêng người dựa vào khung cửa, thản nhiên nói: “Vào đi.”  

Anh vốn chỉ định gọi Thịnh Tây Vũ sang hỏi một chuyện, không ngờ Thịnh Đông Đình cũng bị kéo theo. Anh đành rót hai ly rượu mời họ.  

Thịnh Đông Đình sửa lại cho đúng: “Tôi không phải tự nguyện qua đây, mà là bị lôi qua.”  

“Cậu sống hay chết, tôi không quan tâm.” Lời nói rõ ràng mang ý ghét bỏ, nhưng ai nghe cũng hiểu anh chỉ đang mạnh miệng mà thôi.  

Thịnh Tây Vũ vẫn còn chút ám ảnh, đưa ly rượu lên mũi ngửi thử, nghi hoặc hỏi: “Cậu không bỏ thuốc ngủ vào đây đấy chứ?”  

“Ừ, có bỏ.”  

Trần Trạc Thanh thuận theo câu hỏi của anh ta mà diễn luôn: “Kéo hai người cùng chết chung.”  

Thịnh Tây Vũ: “……”  

Thịnh Tây Vũ trợn trắng mắt, cuối cùng cũng chắc chắn rằng Trần Trạc Thanh chẳng có vấn đề gì cả.  

Thịnh Tây Vũ tựa lưng vào ghế sofa, bắt chéo chân, ra dáng đại gia: “Nói đi, nửa đêm nửa hôm gọi bọn tôi qua đây làm gì?”  

Thịnh Đông Đình đoán: “Vợ cậu đòi ly hôn?”  

Thịnh Tây Vũ há hốc mồm, bày tỏ sự thán phục với tư duy nhanh nhạy của anh trai: “Anh nói đúng rồi đấy! Ngoài vợ cậu ta ra, em cũng không nghĩ ra lý do nào khác đủ khiến cậu ta kích động thế này.”  

Anh ta liếc nhìn Trần Trạc Thanh, đôi mắt tràn ngập sự hả hê y hệt anh trai mình: “Cần tôi giới thiệu luật sư ly hôn cho cậu không?”  

Trần Trạc Thanh nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói ra một câu khiến cả hai người chết sững tại chỗ:  

“Cô ấy nói cô ấy thích tôi.”  

Sau vài giây sững sờ, Thịnh Đông Đình bật thốt ra một câu chửi thề:  

“Mẹ nó, Trần Trạc Thanh, cậu có còn là con người không hả?!”  

Gọi người ta đến đây giữa đêm chỉ để phát cơm chó?!

Thịnh Tây Vũ thì không được bình tĩnh như anh trai mình, ngụm rượu vang trong miệng trực tiếp phun ra, văng hết lên người.  

Anh ta còn nghi ngờ chính tai mình có vấn đề: “Tôi vừa rồi có nghe nhầm không?”  

Trần Trạc Thanh cảm thấy gọi bọn họ đến đúng là một quyết định sai lầm, phất tay: “Về đi.”  

“Đừng mà.” Thịnh Tây Vũ đặt ly xuống, không quan tâm đến rượu bắn lên người, lập tức bùng lên hứng thú hóng chuyện.  

“Cô nàng phiên dịch nói thích cậu, chẳng phải là chuyện tốt à? Sao mặt mũi cậu lại như đưa đám thế?”  

Trần Trạc Thanh trầm giọng: “Cảm giác có chút không thật.”  

Nghe vậy, Thịnh Đông Đình không chịu nổi nữa, đứng dậy nói muốn đi về.  

Thịnh Tây Vũ thì giống như một đứa trẻ tò mò, vẫn chưa từ bỏ ý định hóng chuyện: “Sao lại cảm thấy không thật?”  

“Cô ấy từng từ chối tôi.”  

Nhắc đến chuyện cũ, vẻ mặt Trần Trạc Thanh thoáng trầm xuống.  

Vậy nên, nhiều năm sau gặp lại, anh không dám nói với cô chữ “thích”.  

Anh sợ lại bị từ chối, sợ ngay cả bạn bè cũng không thể làm.  

Thế nên anh nghĩ, cứ giữ mối quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa như hiện tại cũng không tệ.  

Dù cô không thích anh, chỉ cần anh yêu cô là đủ rồi.  

Anh không dám mơ tưởng quá nhiều.  

Bây giờ nghe cô nói thích mình, cảm giác chẳng khác nào nằm mơ.  

“Cậu nhóc Trần của tôi ơi, cậu thiếu tự tin đến vậy sao?” Thịnh Tây Vũ vỗ vai anh, đánh giá từ trên xuống dưới. “Nhìn cậu xem, trẻ trung, đẹp trai, giàu có, cô gái nào thấy mà không thích?”  

“Với lại cậu cũng nói rồi đó, là trước kia mà. Chuyện đã bao lâu rồi? Suy nghĩ con người có thể thay đổi mà.”  

“Giống như tôi trước đây ghét ăn sầu riêng, nhưng bây giờ ăn thấy ngon muốn chết.”  

Thịnh Đông Đình lên tiếng cắt ngang: “Cậu ví dụ gì mà chán thế?”  

Thịnh Tây Vũ: “Anh còn chưa đi à?”  

Trần Trạc Thanh cũng nhìn anh ta với ánh mắt “chẳng phải anh bảo đi rồi sao?”.  

Thịnh Đông Đình: “…”  

“Nghe hai câu đầu của cậu ta là được rồi.” Thịnh Đông Đình lại ngồi xuống, nhấp một ngụm rượu, nhìn Trần Trạc Thanh và nói đúng trọng tâm: “Bệnh hay lo được lo mất cũng là một loại bệnh đấy.”  

Trần Trạc Thanh không phủ nhận, bật cười tự giễu.  

“Đúng vậy.”  

—  

Ngày hôm sau, Nhan Linh ngủ đến tận trưa.  

Cô ôm trán ngồi dậy, chăn trên người theo đó trượt xuống. Mắt từ từ mở ra.  

Ý thức dần quay lại, cô lờ mờ nhớ lại chuyện tối qua. Cô ăn lẩu, vui vẻ uống chút rượu.  

Hình như sau đó còn xảy ra chuyện gì đó nữa.  

Trần Trạc Thanh cho cô uống trà giải rượu rồi còn thay bóng đèn…  

Khoan đã, tại sao anh lại thay bóng đèn?  

Cô không nhớ nổi nữa, đầu đau quá.  

Đúng là uống rượu hỏng việc mà.  

Nhan Linh rửa mặt, lại cảm thấy người không thoải mái, hình như vẫn còn mùi rượu nên tiện thể đi tắm.  

Lúc quay về giường, cô lấy điện thoại xem giờ, phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ từ Tư Kỳ.  

Tưởng cô bạn có chuyện gấp, Nhan Linh vội vàng gọi lại.  

Tư Kỳ: “Cuối cùng cậu cũng chịu nghe điện thoại rồi.”  

Nhan Linh: “Mình vừa ngủ dậy.”  

Câu tiếp theo của Tư Kỳ cực kỳ thẳng thắn: “Cậu thực sự đã tỏ tình với Trần Trạc Thanh rồi à?”  

Nhan Linh: “???”  

Cô chớp mắt, cảm giác như có một đoạn ký ức bị thiếu mất: “Cái gì?”  

Nghe phản ứng này, Tư Kỳ bật cười:  

“Xem ra Thịnh Đông Đình đoán đúng rồi.”  

“Tối qua cậu uống đến mức mất trí nhớ luôn, quả nhiên chẳng nhớ gì cả.”   

Nhan Linh: “…”  

Cô cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không thể nhớ ra.  

Cô đã tỏ tình với Trần Trạc Thanh?  

Tỏ tình như thế nào? Cô đã nói gì?  

Không kịp nói gì thêm với Tư Kỳ, Nhan Linh vội vàng cúp máy.  

Cô bước ra khỏi phòng, định tìm Trần Trạc Thanh để nói rõ ràng, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng trong phòng khách, cô lại đứng khựng lại.  

Trần Trạc Thanh đang đứng trên thang, thay bóng đèn trần nhà.  

Thư Vân ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn anh, còn nhắc nhở anh cẩn thận.  

Nhìn thấy Nhan Linh đi ra, Thư Vân liền gọi cô.  

Trần Trạc Thanh thoáng phân tâm, liếc nhìn cô vài giây, sau đó lại tiếp tục công việc.  

Thư Vân vẫn hơi lo lắng, bèn bảo Nhan Linh: “Linh Linh, con lại đây giữ thang giúp đi.”  

Nhan Linh chậm nửa nhịp “à” một tiếng, rồi bước tới.  

Cô không biết nói gì, bèn buột miệng hỏi: “…Bóng đèn hỏng ạ?”  

“Ừ, sáng nay ngủ dậy thì không sáng nữa, chắc là cháy rồi.” Thư Vân đáp.  

Trần Trạc Thanh thay xong bóng đèn cuối cùng, đưa dụng cụ cho Nhan Linh rồi từ từ bước xuống thang.  

Anh tháo găng tay, ánh mắt lướt qua sofa, thản nhiên nói: “Đèn chỗ sofa cũng hỏng, tối qua anh đã thay rồi.”  

Lúc nói câu này, anh liếc nhìn Nhan Linh.  

Cô vẫn bình thản, không có phản ứng gì đặc biệt.  

Tối qua, trước khi rời đi, Thịnh Đông Đình đã hỏi anh: “Xin mạo muội hỏi, vợ cậu tỏ tình thế nào?”  

Ban đầu, anh ta cũng tò mò. Một người như Nhan Linh, sẽ chủ động tỏ tình ra sao?  

Liệu Tư Kỳ có thể học theo không?  

Khi biết Nhan Linh nói những lời đó trong lúc say rượu, Thịnh Đông Đình bỗng bật cười.  

Ánh mắt nhìn anh có chút đồng cảm, lại rất có kinh nghiệm mà nói:  

“Phụ nữ sau khi say rượu… thường không thừa nhận đâu.”  

“Cậu lo được lo mất cả buổi, nhưng có khi người ta tỉnh dậy đã chẳng nhớ gì rồi.”

Nhan Linh bỏ bóng đèn cũ bị hư vào một túi rác, còn dùng giấy dán lên, ghi rằng: “Đồ bị vỡ.”

Chủ yếu là sợ công nhân vệ sinh không cẩn thận bị đứt tay khi dọn rác.  

Bữa trưa là phần nguyên liệu còn lại từ nồi lẩu tối qua. Nhan Linh đem hết chỗ thịt viên luộc chín, còn chuẩn bị thêm ít nước chấm.  

Trần Trạc Thanh mang qua một con cá, định làm món cá nấu dưa chua.  

Nhan Linh đang rửa rau xà lách bên cạnh, thấy anh không đeo tạp dề thì nhắc nhở.

Trần Trạc Thanh định vươn tay lấy, nhưng rồi lại rút tay về, ánh mắt thoáng dao động, chỉ thản nhiên đáp: “Không cần.”  

“Nhưng mà áo anh sẽ bị bẩn đó.”  

Thấy anh không nhúc nhích, Nhan Linh đành tự mình ra tay, cầm lấy tạp dề rồi vòng qua cổ anh. 

Hai người đứng đối diện nhau, cô vòng tay ra sau lưng anh định buộc dây lại, nhưng phát hiện ra dây đeo chẳng biết từ bao giờ đã bị đứt mất một đoạn.  

“Chờ chút, để em xem nào.”  

Cô vẫn giữ nguyên tư thế cũ, má vô tình áp nhẹ vào lớp vải len mềm mại trên ngực anh, giống như cả người ngã vào lòng anh vậy.  

Y hệt tư thế tối qua khi cô ôm anh.  

Trần Trạc Thanh bỗng nhiên bước lên một bước nhỏ.  

Nhan Linh nhận ra động tác của anh, nhưng không tránh đi, mà chỉ ngẩng đầu nhìn anh.  

Anh mở miệng hỏi: “Đầu em còn đau không?”  

“Còn một chút.” Cô đưa tay xoa trán, cười ngượng ngùng: “Tối qua em uống nhiều lắm hả?”  

“Em không nhớ rõ lắm.”  

Không nhớ rõ.  

Ánh mắt Trần Trạc Thanh hơi trầm xuống, giọng nói cũng nhẹ bẫng: “Vậy sao?”  

Nhan Linh cắn môi, nhớ đến những gì Tư Kỳ đã nói với cô.  

“Tối qua em—”  

“Có nói gì sao?”  

Ánh mắt anh xẹt qua một tia thất vọng.  

“Chẳng phải em nói là không nhớ à?”  

Chiếm lợi thế khi người ta say rượu không phải phong cách của anh.  

Có thể cô chỉ nói linh tinh khi say, chứ không phải thật lòng.  

Nhan Linh lấy hết can đảm hỏi: “Anh có thể nói cho em biết là tối qua em đã nói gì không?”  

Cảm xúc của Trần Trạc Thanh thay đổi trong chớp mắt, chợt có cảm giác mọi chuyện hình như không giống như anh nghĩ.  

Khuôn mặt tuấn tú của anh nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt đầy hứng thú nhìn cô: “Nhan Linh, có phải em nhớ rồi nhưng lại định rút lại lời nói không?”  

“Không có.” Cô cúi đầu không dám nhìn anh, lí nhí giải thích: “Em thật sự không nhớ. Em mà uống rượu là hay quên lắm.”  

“Nhưng mà, Tư Kỳ nói với em…”  

Trần Trạc Thanh: “Nói gì?”  

Nhan Linh: “Nói em đã tỏ tình với anh.”  

Mặt cô dần dần ửng đỏ vì ngượng ngùng.  

“Em muốn biết, có thật không?”  

Vì cô đã chủ động hỏi, nên Trần Trạc Thanh cũng không giấu giếm: “Có.”  

Nhan Linh: “Vậy em tỏ tình thế nào?”  

Trần Trạc Thanh: “Em nói em thích anh.”  

Anh lược bớt phần phía trước, chỉ nói cho cô biết kết quả.  

“Em nói vậy thật à?” Giọng điệu cô có chút nghi ngờ.  

Trần Trạc Thanh bình thản gật đầu: “Ừ.”  

Nhan Linh: “Ồ.”  

“Ồ là sao?” Anh hỏi lại.  

Cô khiến trái tim anh nhấp nhổm không yên, lên lên xuống xuống.  

Anh không đoán được rốt cuộc cô đang nghĩ gì.  

Nhan Linh: “Vậy tối qua anh đã trả lời em thế nào?”  

Anh im lặng.  

Nhan Linh hơi bối rối, nhưng nghĩ đến đây rồi thì cô quyết định dứt khoát một lần cho xong. “Nếu em không nhớ anh đã trả lời thế nào, vậy thì em nói lại một lần nữa—”  

“Trần Trạc Thanh, em thích anh.”  

Cảm giác giống y như tối qua.  

Không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồ|\|g ngực anh, vang vọng đến chấn động.  

Trước mặt anh, cô đang tỉnh táo hoàn toàn, mặt đỏ bừng, nhưng giọng điệu vô cùng nghiêm túc mà nói rằng—  

Cô thích anh.  

Trần Trạc Thanh khẽ nghiêng đầu, cười một cái.  

Ngũ quan của anh vốn đã sắc nét, khi cười lên lại càng trở nên rực rỡ hơn, khiến khuôn mặt tuấn tú như sống động hẳn.  

Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt đen sâu thẳm, chằm chằm nhìn thẳng vào cô.  

Anh nói: “Nhan Linh, phản ứng của em chậm quá rồi đấy.”  

Nhan Linh: “???”  

Cô cảm thấy câu này nghe quen quen.  

Hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải.  

Câu tiếp theo của anh là—  

“Không thì sao đến giờ cô vẫn chưa nhận ra, anh cũng thích em?”  

Nhan Linh im lặng một lúc lâu.  

Rồi chậm rãi thốt ra một câu: “Sao câu này nghe như đang nói em ngốc vậy?”  

Trần Trạc Thanh: “…”  

Anh suýt thì phì cười, cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô.  

Giọng trầm khàn, chậm rãi, như đang mê hoặc người khác: “Bà Trần, trọng điểm của câu này là vế sau được không?”  

Vế sau anh nói là—  

Anh cũng thích em.

Nhan Linh cố gắng kiềm chế khóe môi đang nhếch lên, quay đầu đi chỗ khác, khẽ “ồ” một tiếng.

Trần Trạc Thanh khẽ nghiêng người, theo sát động tác của cô, khuôn mặt tuấn tú gần đến mức chỉ còn cách nhau vài centimet. Anh cố ý hỏi: “Ồ là sao?”  

“Chỉ là em biết rồi thôi.”  

Nhan Linh trừng mắt liếc anh một cái.  

Nhưng ánh mắt cô lập tức chạm phải đôi mắt đen láy của anh, sáng rực như có ngọn lửa cháy âm ỉ bên trong.  

Trái tim cô đập rộn lên.  

Hai người cứ thế lặng lẽ nhìn nhau, không ai nói lời nào.  

Không khí xung quanh như ngưng đọng, cảm giác mập mờ len lỏi trong từng hơi thở, quấn quýt lấy hai người, rồi lan ra khắp nơi.  

Khoảng cách gần đến mức hơi thở của anh cũng có thể cảm nhận rõ ràng.  

Bầu không khí sau lời tỏ tình vẫn còn chưa tan đi, tất cả đều thật đúng lúc.  

Nhan Linh căng thẳng siết chặt góc áo.  

Ánh mắt cô lướt xuống đôi môi mỏng của anh, nhưng lại không dám nhìn lâu, vội dời tầm mắt xuống dưới.  

Cổ áo len màu nhạt, chiếc cổ trắng lạnh lẽo, nơi xương quai xanh có một đoạn mềm mại khẽ chuyển động theo nhịp thở.  

Cô hoàn toàn không biết, ánh mắt ngây thơ và trong sáng của mình khi nhìn anh như vậy sẽ khiến chuyện gì xảy ra.  

Bỗng nhiên, Trần Trạc Thanh thấp giọng nói: “Có chút không nhịn được.”  

Nhan Linh: “???”  

Giây tiếp theo, tầm mắt cô đột nhiên tối sầm.  

Anh đưa tay lên, lòng bàn tay phủ lên mí mắt cô, che đi ánh nhìn của cô.  

Mất đi thị giác, thính giác trở nên nhạy bén hơn.  

Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh khẽ vang lên bên tai:  

“Anh có thể hôn em không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.