Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 6: Chương 6




Yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Nhan Linh chẳng mấy khái niệm về cụm từ này.

Bởi vì cô chưa bao giờ trải qua điều đó.

Ba mẹ của Nhan Linh là kết quả của một cuộc hôn nhân liên minh giữa thương gia và chính trị gia, không có nền tảng tình cảm, và cô chính là sự kết hợp của lợi ích.

Từ nhỏ, môi trường sống của cô rất đơn giản. Ba thì bận rộn với công việc, mẹ bận rộn với khiêu vũ, còn cô thì bận rộn học tập.

Cô lớn lên từng bước một, đi học, thi cử, vào đại học và tìm việc làm.

Trong thế giới của cô, không có biểu hiện cụ thể nào về “thích”.

Từ thời học sinh, không phải là không có chàng trai nào bày tỏ cảm tình với cô, nhưng cô không mảy may quan tâm.

So với những thứ mơ hồ như tình yêu, cô thích việc học và làm bài tập hơn, những thứ đó mang lại cho cô cảm giác thành tựu.

Tri thức làm cô cảm thấy mình đầy đủ hơn, cảm nhận được sự đa dạng của thế giới.

Sau khi tốt nghiệp, trong công ty cũng có vài đồng nghiệp nam theo đuổi cô. Dù nhìn vào những khuôn mặt điển trai đó, cô vẫn không hề cảm thấy trái tim rung động.

Nhiều việc cô có thể tự mình hoàn thành mà không cần ai giúp đỡ.

Cô thích ở một mình, và cũng đã quen với việc cô đơn.

Tư Kỳ nói rằng cô độc thân quá lâu, chưa từng nếm trải vị ngọt của tình yêu.

Nhan Linh phản bác rằng cô vốn dĩ không thích đồ ngọt.

Vì thế, hôn nhân với cô không phải là mục tiêu bắt buộc trong cuộc đời. Có cũng được, không có cũng chẳng sao, chẳng quan trọng gì cả.

Dù sao thì cũng không có tình yêu.

Việc đồng ý đi xem mắt lần này chỉ là để làm mẹ cô yên tâm mà thôi.

Cô chỉ cần một cuộc trao đổi.

Thật ra, nói chuyện với một thương gia là hợp lý nhất, không bàn tình cảm, chỉ bàn lợi ích.

Trần Trạc Thanh thực sự là một lựa chọn tốt.

Trần Trạc Thanh nhìn cô với vẻ mặt trầm tư, hỏi: “Lý do cậu do dự là vì mình không phù hợp, hay vì…”

Vì cậu vẫn chưa quên được người đó.

Hình ảnh cô đứng cùng người đó hiện lên trong đầu anh.

Cùng với câu nói cảnh báo của người ấy.

—”Tôi với A Linh đang hẹn hò, mong cậu hãy tránh xa cô ấy.”

“Không phải.” Cô nói, “Cậu khá phù hợp.”

Ánh mắt của Trần Trạc Thanh thoáng chớp, tim anh đập nhanh không kiểm soát được.

Anh cứ nghĩ rằng sau bao năm lăn lộn trên thương trường đã rèn được tâm lý vững vàng trước mọi tình huống. Nhưng mỗi lời nói của cô đều khiến anh không thể không cảm thấy căng thẳng.

Trần Trạc Thanh cúi đầu nhấp một ngụm trà, trong đầu nhanh chóng tính toán.

Sau vài giây, anh cân nhắc lời nói, giọng anh trầm nhẹ: “Nếu cả hai chúng ta đều thấy phù hợp, tại sao chúng ta không thử bắt đầu đi.”

Nhan Linh: “Thử cái gì?”

Trần Trạc Thanh: “Thử quen nhau một thời gian, với mục đích tiến tới hôn nhân.”

“Trong thời gian đó, có thể cùng nhau đối phó với người lớn hai bên.”

Anh đã đưa ra điều kiện khiến cô hứng thú nhất.

Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, anh đã hiểu cô muốn gì.

Cô muốn, anh sẽ cho.

Ít nhất bây giờ, người bên cạnh cô là anh.

Một số cuộc trao đổi không quan trọng quá trình, chỉ cần đạt kết quả là được.

Trần Trạc Thanh phân tích một cách nghiêm túc: “Nếu cậu quay về hôm nay mà không có gì tiến triển, rất có thể mẹ cậu sẽ sắp xếp một cuộc xem mắt khác cho cậu.”

Nhan Linh thấy anh nói cũng có lý: “Có khả năng đó.”

Trần Trạc Thanh: “Thay vì lãng phí thời gian với người xem mắt tiếp theo, tại sao không thử với mình, một người bạn học cấp ba của cậu?”

“Trong quá trình này, nếu có bất cứ điều gì khiến cậu cảm thấy không thoải mái hoặc không thể tiếp tục, cậu có thể dừng lại bất cứ lúc nào.”

Ý là quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay cô.

Nghe những điều kiện hấp dẫn, Nhan Linh thắc mắc: “Điều này giống như một cuộc giao dịch lỗ vốn vậy, cậu không sợ mất cả người lẫn của sao?”

“Mất cả người lẫn của?”

Trần Trạc Thanh không ngờ lại nghe được năm từ đó từ miệng cô.

Anh cười nhẹ, không để tâm: “Của cải thì tùy ý.”

“Người thì—” giọng anh kéo dài, ngập ngừng một chút, rồi nói với vẻ không đứng đắn: “Càng tùy ý hơn.”

Đôi lúc Nhan Linh cảm thấy mình quá khắt khe trong việc hiểu từ ngữ.

Vì anh dùng từ “càng”, chứ không phải “cũng”.

Không phải là mối quan hệ song song, mà anh nhấn mạnh vào vế sau.

Có thể hiểu là, việc có được anh dễ dàng hơn cả có được tài sản của anh.

Nhan Linh ho nhẹ vài tiếng để che đi sự ngượng ngùng, cúi đầu suy nghĩ.

Sau một lúc, cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mặt anh một lúc.

Cô phải thừa nhận, không xét ở bất cứ góc độ nào, khuôn mặt này thực sự không có gì để chê.

Nghĩ đến việc mẹ cô có lẽ sẽ tiếp tục sắp xếp cho cô gặp những đối tượng xem mắt khác, khó có thể tìm được ai hoàn hảo như Trần Trạc Thanh.

Rốt cuộc, có ngọc trước mắt, khó mà chịu đựng được những viên đá tầm thường.

Cô thấy đề nghị này khá hợp lý, bản thân cô cũng không thiệt gì.

Có đối tượng hẹn hò rồi thì mẹ cô chắc sẽ không liên tục thúc giục nữa.

Còn chuyện sau này, để sau này tính.

Quan trọng là mục tiêu của cả hai đều giống nhau.

Điều này sẽ giảm bớt rất nhiều phiền phức.

Nhan Linh lập tức cảm thấy như trút được gánh nặng.

Cô đưa tay lên, năm ngón tay mảnh mai trắng muốt duỗi thẳng ra, ra hiệu muốn bắt tay anh.

Trần Trạc Thanh thấy cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên, môi hé nở nụ cười, giọng nói vui vẻ: “Vậy thì, hợp tác vui vẻ nhé?”

Cô rất hài lòng vì đã tìm được một đối tác hợp tác tốt.

Trần Trạc Thanh cúi đầu nhìn, rồi cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt lấy nửa bàn tay của cô.

Bàn tay rộng lớn và ấm áp của anh áp vào tay cô hơi lạnh, chỉ vài giây rồi buông ra, lịch thiệp mà không mất vẻ tao nhã.

Khi hai bàn tay chạm nhau trong khoảnh khắc ấy, một luồng điện nhẹ lướt qua tim anh.

“Hợp tác vui vẻ.”

Sau bữa ăn, Trần Trạc Thanh chủ động đề nghị đưa Nhan Linh về nhà.

Mối quan hệ của cả hai đã thay đổi từ giây phút này, nên Nhan Linh cũng không từ chối.

Bóng đêm bao phủ, mặt đất bị nhuộm bởi sắc đen, bầu trời bên ngoài đã khác hẳn lúc đến. Ánh đèn vàng hắt lên những bóng người lướt qua trên đường.

Cả hai một trước một sau bước ra khỏi nhà hàng, Trần Trạc Thanh lấy chìa khóa từ trợ lý, chuẩn bị tự mình lái xe.

“Lễ tân nói cậu vừa thanh toán xong, bữa này cậu mời, thì lần tới sẽ là mình mời nhé.” Nhan Linh nói.

Nhan Linh không thích nợ nần ai, cô cảm thấy có qua có lại mới là tốt nhất.

“Lần tới là khi nào?” Trần Trạc Thanh hỏi.

Đôi mắt đẹp của cô mở to, vẻ mặt không tin: “Vừa nãy cậu ăn chưa no à?”

Trần Trạc Thanh cố tình trêu cô: “Thế cậu có mang đủ tiền không?”

Nhan Linh không mang tiền mặt, lấy điện thoại ra, nghiêm túc nói: “Để mình xem thử trong ví WeChat của mình.”

Trước mặt cô là bàn tay của anh, những đốt tay trắng lạnh, che đi màn hình điện thoại của cô. Giọng anh cười nhẹ: “Thôi để lần sau đi.”

Biết anh chỉ đùa, Nhan Linh cất điện thoại: “Được thôi.”

Chiếc Bentley màu đen đỗ ngay cửa, thân xe mượt mà, sang trọng nhưng kín đáo.

Không biết vì sao Nhan Linh vừa nhìn lần đầu liền có cảm giác đó là xe của Trần Trạc Thanh.

Không hiểu sao, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chiếc xe đó, Nhan Linh đã có cảm giác rằng đó chính là loại xe mà Trần Trạc Thanh sẽ lái.

Người đàn ông cao lớn bước đến bên xe, nhẹ nhàng mở cửa ghế phụ và nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt ra hiệu.

Khi Nhan Linh cúi xuống ngồi vào trong xe, anh đưa tay lên phần khung xe để ngăn cô vô tình đụng đầu.

Sau khi cô đã ngồi yên vị, người đàn ông bên cạnh vẫn đứng yên mà không có ý định rời đi. Ngay khi cô định ngẩng đầu lên, một bóng tối chợt phủ xuống—

Hương tuyết tùng nhè nhẹ từ người anh hoà lẫn với mùi còn vương trong xe, thêm chút thoảng hương của khói thuốc, đan xen vào nhau.

“Bạn gái.”

Danh xưng lạ lẫm nhưng lại vô cùng thân thuộc từ miệng anh thốt ra, khiến mặt Nhan Linh nóng bừng. 

Anh lại vô cùng tự nhiên, như thể đó là một điều quen thuộc, không chút gượng gạo. “Dây an toàn, em muốn anh cài giúp hay là…?”

Nhan Linh lúc này mới sực nhớ mình quên cài dây an toàn, liền nhanh chóng kéo nó xuống, dùng hành động trả lời cho anh.

“Em tự làm được, không cần phiền anh.”

“Ok.”

Giọng anh vừa dứt, cánh cửa xe bên cạnh cũng đóng lại.

Nhan Linh vẫn nắm chặt dây an toàn, ánh mắt vô thức dõi theo anh, cho đến khi nghe tiếng đóng cửa xe, cô mới quay đầu lại.

Cô đưa tay lên, mu bàn tay lạnh chạm nhẹ vào má mình, vẫn còn cảm giác nóng.

Có phải trong xe chưa bật điều hòa không?

Nhan Linh vừa định đưa tay lên điều chỉnh điều hòa thì động tác của Trần Trạc Thanh lại trùng khớp với cô.

Tay cô không tránh khỏi việc chạm vào một nguồn nhiệt ấm áp.

Trong khoảnh khắc chạm vào ngón tay của anh, cô lập tức rụt tay lại.

Trần Trạc Thanh vô thức siết chặt tay cầm vô lăng, cố giữ vẻ bình tĩnh rồi dùng tay kia nhấn nút bật điều hòa.

Luồng khí lạnh nhẹ nhàng lan tỏa, nhiệt độ trong xe dần trở nên mát mẻ, khiến Nhan Linh cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình hình như đã giảm đi chút ít.

Cả hai ngầm hiểu ý nhau, không ai nhắc đến tình huống vừa rồi.

Trần Trạc Thanh khởi động động cơ, hỏi cô: “Nhà em ở đâu?”

Nhan Linh: “Khu dân cư Quan Lam.”

Trần Trạc Thanh “ồ” một tiếng, giọng rất điềm tĩnh.

Một địa chỉ xa lạ, không giống với ký ức của anh.

Hóa ra là đã chuyển nhà.

Chẳng trách.

Chẳng trách anh bao lần vô tình lẫn cố ý đi qua nơi cô từng sống, ôm lấy chút hy vọng mong manh, nhưng mãi chẳng thấy bóng dáng cô xuất hiện.

Trần Trạc Thanh: “Khu dân cư mới sao?”

Nhan Linh: “Đúng vậy.”

Trần Trạc Thanh: “Vậy phiền em chỉ đường, anh không quen lắm.”

Người bên cạnh đột nhiên im lặng, Trần Trạc Thanh nghiêng đầu nhìn cô, như thể hiểu được suy nghĩ trong lòng cô: “Em cũng không quen sao?”

Nhan Linh: “…”

Đúng thật là vậy.

Cô vốn là người không giỏi xác định phương hướng, khi người khác chỉ đường mà nói hướng Đông, Tây, Nam, Bắc thì cô đều không hiểu. Cô chỉ biết rẽ trái hay rẽ phải.

Thâm Thành trong những năm gần đây thay đổi rất nhiều, không ít biển chỉ dẫn cũng khác trước. Nhà mới cô mới dọn đến chưa đầy ba ngày, đường xá xung quanh còn chưa quen thuộc.

Hôm nay đến đây ăn tối cũng là dựa theo địa chỉ anh đưa mà bắt xe, thật sự không quen đường.

Trần Trạc Thanh: “Anh bật định vị dẫn đường nhé.”

Anh lấy điện thoại đặt ở giữa hộp đựng đồ lên, màn hình hiện ra giao diện nhập mật mã.

Ngón tay thon dài của người đàn ông nhanh chóng nhập sáu chữ số, thao tác vô cùng thành thục.

Nhan Linh đột nhiên nhận ra mình đang nhìn anh nhập mật mã, dường như hành vi này không tôn trọng sự riêng tư của người khác, liền quay đầu đi.

Nhưng ánh mắt cô đã kịp ghi nhớ.

Hai số cuối cô không thấy, nhưng bốn số đầu tiên là 0520, trùng khớp với ngày sinh nhật của cô.

Nhưng có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp.

Có lẽ ngày đó đối với anh mang một ý nghĩa đặc biệt nào khác.

Trong xe bắt đầu vang lên giọng chỉ dẫn đường của định vị, Trần Trạc Thanh rẽ xe vào dòng người, hòa vào trục đường chính.

Cảnh đêm xung quanh rực rỡ, phồn hoa, biển hiệu neon sáng lên, tạo nên một đại dương ánh sáng.

Mười mấy phút sau.

“Bạn đã đến gần điểm đến, kết thúc dẫn đường.”

Xe dừng lại trước cổng khu dân cư, cửa xe bật mở nhanh hơn cả suy nghĩ của cô.

Trần Trạc Thanh không biết từ khi nào đã xuống xe trước, vẫn giữ dáng vẻ lịch thiệp như lúc nãy lên xe.

“Cảm ơn anh.” Cô theo thói quen nói ra hai chữ này.

“Không có gì.”

Mặc dù quan hệ giữa hai người đã gần gũi thêm một chút, nhưng cô vẫn giữ nguyên sự lễ phép dành cho anh.

Trần Trạc Thanh hiểu, hiện tại trong mắt cô, anh cũng không khác gì những người khác.

Chỉ là thêm một danh phận mà thôi.

Thấy trời đã muộn, Nhan Linh xuống xe liền bảo anh về sớm.

Trần Trạc Thanh bề ngoài đồng ý, nhưng dáng người vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

“Anh nhìn em vào nhà rồi mới đi.”

Nghe anh nói vậy, cô cũng không khách sáo, xoay người bước thẳng vào cổng lớn khu dân cư.

Trần Trạc Thanh nhìn theo bóng lưng cô, đôi mắt sâu đen như mực, còn đen hơn cả màn đêm.

Mãi cho đến khi bóng hình ấy biến mất khỏi tầm nhìn, anh mới cúi đầu, khẽ cười một tiếng.

Giữa ánh đèn vàng vọt của màn đêm mờ ảo, bóng dáng anh kéo dài trên nền đất, cô đơn và hiu quạnh.

Giọng nói của anh như đang bất lực, lại như một sự tự trào, “Đến một câu tạm biệt cũng không nói.”

Giống như năm đó, cũng chẳng có lời tạm biệt nào.

Ai cũng biết cô đã ra nước ngoài, chỉ có anh là không.

Nhưng lúc đó, quả thật anh không có tư cách để biết.

Đôi mắt Trần Trạc Thanh thất thần, lại đứng yên thêm một lúc.

Cơn nghiện thuốc bị kìm nén từ nãy đến giờ khi cô rời đi liền ập đến mạnh mẽ, nhân cơ hội rút ra một điếu.

Nicotine khiến thần kinh anh tỉnh táo thêm một chút, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh liền lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

Đầu dây bên kia vang lên mấy chục giây mới có người bắt máy.

“Ông đây vừa chợp mắt, Trần Trạc Thanh, tốt nhất cậu tìm tôi vì có việc gấp.” Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Thịnh Tây Vũ truyền đến tai.

Trần Trạc Thanh cắn điếu thuốc, hít một hơi, gương mặt anh tuấn ẩn hiện chút mờ ảo, hỏi: “Khu dân cư Quan Lam, cậu có mua nhà ở đó không?”

Thịnh Tây Vũ không suy nghĩ liền trả lời ngay: “Nhà tôi nhiều quá, quên mất rồi.”

Trần Trạc Thanh: “Vậy tôi cho cậu thời gian để nhớ ra.”

Thịnh Tây Vũ buồn ngủ đến mức suýt nữa lại ngủ thiếp đi, cứ nghĩ anh sẽ tự ngắt máy, kết quả màn hình vẫn hiển thị cuộc gọi đang diễn ra.

Trần Trạc Thanh như đang cho anh ta thời gian nhớ lại, một lúc sau mới hỏi: “Nhớ ra chưa?”

“Trần Trạc Thanh, cậu bị bệnh à, nửa đêm gọi cho tôi chỉ để hỏi cái này?”

“Nhớ ra chưa?”

Trần Trạc Thanh kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

Thấy anh nghiêm túc như vậy, Thịnh Tây Vũ cuối cùng cũng nghiêm túc nghĩ lại: “Khu Quan Lam phải không? Hình như có ai đó tặng tôi một căn ở đấy.”

Một điếu thuốc xong, Trần Trạc Thanh dập tắt đầu lọc rồi ném vào thùng rác bên đường, đôi chân dài bước tới, cúi người ngồi lại vào trong xe.

Trước khi cúp máy, anh nói—

“Được, tôi lấy căn đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.