Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 75: Chương 75




Lời của Trần Trạc Thanh khiến Nhan Linh không thể phản bác.

Cô chợt nhận ra mình đã phản ứng hơi quá.

“Vậy thì đúng là em đang ghen đấy.” Nhan Linh dứt khoát thừa nhận, còn cố ý cắn nhẹ môi anh. “Không được sao?”

“Được.” Trần Trạc Thanh vừa hôn cô, vừa dỗ dành, “Nhưng đừng ghen mấy chuyện không đáng.”

Nhan Linh bình tĩnh lại: “Vậy anh giải thích đi.”

Thật ra anh cũng không nhớ rõ lúc đó là tình huống gì, chỉ mang máng có chút ấn tượng, có lẽ lý do khiến anh nhìn Nghiêm Thiến lâu hơn một chút là vì—

“Có lẽ là vì tên cô ấy.”

Nhan Linh: “???”

Trần Trạc Thanh: “Cô ấy cũng họ Nghiêm (Yan), phát âm gần giống họ của em.”

“Hơn nữa lúc đó anh uống say rồi, không nhìn rõ người.”

Mọi ký ức liên quan đến Nhan Linh dường như đã khắc sâu trong tiềm thức của anh.

Chỉ cần nghe thấy một cái tên phát âm tương tự, anh sẽ lập tức nghĩ đến cô.

Khoảnh khắc ngước lên nhìn Nghiêm Thiến, anh suýt chút nữa tưởng đó là Nhan Linh.

Trần Trạc Thanh nói ra lý do sâu xa nhất: “Lúc đó, anh rất nhớ em.”

Nỗi nhớ như những dây leo, len lỏi khắp người anh.

Muốn gỡ ra cũng không được, càng không thể nhổ bỏ.

Có lẽ vì nhớ quá nên sinh ra ảo giác.

“Được rồi, lý do này em chấp nhận.”

Thật ra cô không thực sự giận, chỉ có chút bực bội trong lòng. Nhưng nghe anh giải thích xong, cảm giác đó cũng tan biến hết.

Trần Trạc Thanh nâng mặt cô lên, hỏi: “Hết ghen chưa?”

Nhan Linh lắc đầu.

Trên mặt vẫn còn chút kiêu ngạo, lại bổ sung thêm một câu: “Dấm này không ngon chút nào.”

Không hiểu trước đây Trần Trạc Thanh ăn dấm kiểu gì mà thấy ngon.

“Nhan Linh, em không cần ghen với ai cả, vì chẳng có ai khác.”

Trần Trạc Thanh không thích cô hiểu lầm mình, nên nhân cơ hội này nói rõ luôn một lần.

“Nhiều năm qua, anh chưa từng thích ai khác, một người cũng không.”

Giọng anh tự nhiên như không, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô đầy dịu dàng.

Rồi anh cúi xuống, hôn cô lần nữa.

“Vì gặp được em đã là điều khó nhất rồi.”

Buổi phỏng vấn cuối cùng vẫn rơi vào tay Thịnh Tây Vũ.

Nguyên văn lời của Trần Trạc Thanh là: “Tôi có vợ rồi, phải giữ khoảng cách.”

Thịnh Tây Vũ không thể phản bác.

Người do anh ta mời đến, đành tự mình đối diện.

Thế là vào thứ sáu, Nghiêm Thiến lại dẫn theo cả ekip đến tập đoàn Thịnh Thị, khí thế vẫn hoành tráng như trước.

Buổi phỏng vấn nhanh chóng kết thúc, khi mọi người đang thu dọn thiết bị, Thịnh Tây Vũ kéo cô em họ ra một góc.

Anh ta day day thái dương, giọng đầy mệt mỏi: “Dạo này anh bận lắm, không có thời gian đi chơi với em đâu.”

Ý là làm xong lần này thì đừng đến công ty tìm anh ta nữa.

Nghiêm Thiến chu môi: “Vậy anh bảo Trần Trạc Thanh đi chơi với em, em sẽ không làm phiền anh nữa.”

Thịnh Tây Vũ: “Tổ tông của tôi ơi, không phải anh đã nói với em rồi sao? Trần Trạc Thanh kết hôn rồi!”

“Người ta có vợ rồi, chẳng lẽ em muốn làm người thứ ba?”

Nghiêm Thiến: “Làm sao em biết có phải anh lừa em không?”

Cái miệng của ông anh họ này lừa không biết bao nhiêu cô gái rồi.

Trần Trạc Thanh kết hôn á? Không thể nào.

Trước giờ chưa từng nghe nói anh có bạn gái.

Tự dưng có vợ từ đâu ra thế?

Cô ta không tin, trừ khi tận mắt nhìn thấy.

Thịnh Tây Vũ bó tay, kéo cô đi luôn: “Được, vậy để anh cho em nghe tận tai.”

Văn phòng của Trần Trạc Thanh ngay cạnh anh, Thịnh Tây Vũ gõ cửa rồi đẩy vào luôn.

Trùng hợp là Nhan Linh cũng đang ở đó.

Chuyện là lúc trưa, cô rủ Trần Trạc Thanh đi ăn, nhưng anh bảo lát nữa có họp nên kêu cô cứ đi cùng đồng nghiệp, không cần chờ anh.

Sợ dạ dày anh lại có vấn đề, cô tiện thể mua phần mang lên, còn muốn nhìn anh ăn hết mới yên tâm.

Anh đang ăn được nửa chừng thì Thịnh Tây Vũ bước vào, phía sau còn có một cô gái.

Trần Trạc Thanh chỉ liếc một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn.

“Chuyện gì?”

Thịnh Tây Vũ quá hiểu kiểu nói chuyện này của anh.

Không có chuyện gì thì biến đi, đừng cản anh ăn cơm.

Đại khái là ý đó.

Ánh mắt của Nghiêm Thiến ngay từ khi bước vào đã dừng lại trên người phụ nữ ngồi bên cạnh Trần Trạc Thanh.

Nhìn kỹ khuôn mặt ấy, cô ta nhanh chóng nhận ra.

Mấy hôm trước từng gặp trong thang máy.

Là phiên dịch viên của ông anh họ cô.

Ánh mắt cô ta trượt xuống, nhìn thấy hai bàn tay đang đan chặt vào nhau của Trần Trạc Thanh và Nhan Linh.

Trên ngón áp út của cả hai đều có một chiếc nhẫn.

“Hai người…”

Nghiêm Thiến tràn đầy vẻ không thể tin nổi: “Trần Trạc Thanh, anh vì muốn chọc tức em mà chuyện gì cũng làm được thật đấy!”

Trần Trạc Thanh: “???”

Nhan Linh: “…”

Thịnh Tây Vũ: “…”

Thịnh Tây Vũ thực sự phục sát đất cô em họ của mình, có thể tự tin đến mức này.

“Cậu ta thật sự đã kết hôn rồi, người ngồi bên cạnh chính là vợ cậu ấy, cả công ty ai cũng biết chuyện này. Em cứ hỏi một người là biết ngay.”

Thịnh Tây Vũ nhìn sang người đàn ông vẫn ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt điềm nhiên tiếp tục ăn cơm: “Trần Trạc Thanh, cậu không định giải thích gì sao?”

Trần Trạc Thanh: “Giải thích gì? Cậu chẳng phải đã nói hết rồi sao.”

Hơn nữa, anh cũng chẳng cần phải giải thích gì với Nghiêm Thiến cả.

Cô ta tin hay không, chẳng liên quan gì đến anh.

Nhan Linh nhìn Thịnh Tây Vũ sắp phát điên đến nơi, buông tay Trần Trạc Thanh ra rồi đứng dậy.

Cô bước đến trước mặt Nghiêm Thiến, chủ động giới thiệu: “Chào cô Nghiêm, tôi là Nhan Linh, chúng ta đã gặp nhau lần trước rồi.”

Nghiêm Thiến: “Tôi nhớ.”

Nhan Linh khẽ mỉm cười: “Tôi là vợ của Trần Trạc Thanh.”

Cô trực tiếp khẳng định thân phận của mình, thần thái chính thất rất vững vàng.

Nhan Linh quan sát đối phương một lượt, rồi chân thành khen ngợi: “Cô Nghiêm xinh đẹp thế này, chắc chắn không thiếu người theo đuổi đâu nhỉ?”

Nghiêm Thiến kiêu hãnh hất cằm: “Đương nhiên.”

Nhan Linh vẫn mỉm cười, giọng điệu ôn hòa: “Vậy thì, cô không cần lãng phí thời gian vào chồng tôi đâu.”

“Một người đàn ông đã có vợ, cô theo đuổi anh ấy làm gì chứ?”

Nghiêm Thiến: “Thì anh ấy đẹp trai mà.”

Nhan Linh quay đầu nhìn Trần Trạc Thanh, rất tán thành mà gật gù: “Ừ, đúng là bây giờ anh ấy trông khá đẹp trai đấy.”

“Nhưng cô đã bao giờ nghĩ đến tương lai chưa—” Giọng cô chợt thay đổi, bắt đầu diễn tả sinh động, “Rồi anh ấy cũng sẽ giống như bao người đàn ông khác thôi, đến tuổi trung niên sẽ phát tướng, bụng bia, tóc ngày càng ít dần, thậm chí còn bị hói.”

“Về già thì mặt đầy nếp nhăn, răng cũng có thể rụng sạch nữa.”

Nghe cô nói vậy, Nghiêm Thiến vô thức nhìn Trần Trạc Thanh, trong đầu không kìm được mà tưởng tượng ra cảnh đó.

Nhan Linh thấy lời mình nói đã có tác dụng, bèn tiếp tục: “Hơn nữa, anh ấy cũng không tốt như cô tưởng tượng đâu.”

“Cô chưa từng thấy bộ dạng thật của anh ấy khi ở nhà phải không?” Cô giơ ngón tay lên, bắt đầu đếm từng tật xấu, “Sáng ngủ dậy thì lười đánh răng, về nhà là quăng giày lung tung, tất thì vứt bừa bãi, quần áo có khi mặc liền mấy ngày không giặt…”

Nghiêm Thiến: “Anh ấy thế này rồi, sao chị vẫn lấy anh ấy?”

Nhan Linh chợt thở dài đầy khổ sở, cúi đầu xoa bụng: “Còn có thể làm sao nữa, tôi mang thai rồi, chẳng phải vì đứa bé sao.”

Nghiêm Thiến: “Chị vĩ đại quá.”

Nhan Linh: “Hơn nữa, tôi còn chưa biết lần này là con trai hay con gái. Nếu là con gái, có lẽ tôi còn phải sinh thêm một đứa nữa.”

Nghiêm Thiến: “Tại sao?”

Nhan Linh: “Nhà họ Trần cần có người nối dõi mà.”

Nghiêm Thiến là con một trong nhà, không ngờ thời đại này rồi mà vẫn còn có người trọng nam khinh nữ như thế.

Mà người đó lại là Trần Trạc Thanh.

Bao nhiêu hình tượng đẹp đẽ về anh trong lòng cô ta bỗng chốc sụp đổ, ánh mắt nhìn anh cũng trở nên có phần khinh bỉ.

“Trần Trạc Thanh, tôi không ngờ anh lại là loại người này.”

Sự yêu thích hay ghét bỏ của phụ nữ đôi khi chỉ thay đổi trong tích tắc.

Thịnh Tây Vũ đứng bên cạnh nghe từ đầu đến cuối: “…”

Trước giờ anh ta chưa từng biết cô phiên dịch của mình lại có tài ăn nói dẻo đến vậy.

Anh ta liếc nhìn Trần Trạc Thanh, chỉ thấy anh ngồi đó với dáng vẻ thong dong, thậm chí đã dừng ăn, ánh mắt đầy cưng chiều nhìn Nhan Linh.

Mặc kệ hình tượng của mình bị cô bôi bác, anh cũng chẳng thèm biện minh.

Thịnh Tây Vũ thầm nghĩ, thế giới này chắc điên hết rồi.

Thịnh Tây Vũ không ngờ chiêu này của Nhan Linh lại thực sự hiệu quả, Nghiêm Thiến quả nhiên không còn dây dưa với Trần Trạc Thanh nữa.

Có lẽ là vì hình tượng của anh trong lòng cô ta đã hoàn toàn sụp đổ.

Thậm chí, Nghiêm Thiến còn có ý muốn “cứu” Nhan Linh ra khỏi “bể khổ”.

Không biết cô ta lấy được số của Nhan Linh từ đâu, còn gửi lời mời kết bạn trên WeChat.

Nhan Linh cảm thấy cô gái này không phải người xấu, chẳng qua mắc bệnh công chúa mà thôi, nên cũng không từ chối.

Ngay khi vừa kết bạn xong, tin nhắn của Nghiêm Thiến lập tức được gửi đến.

【Nghiêm Thiến】: Chúng ta đều là phụ nữ, tôi không muốn chị bị tổn thương.

【Tam Lệnh】: ???

【Nghiêm Thiến】: Nhìn dáng vẻ của chị, chắc là vẫn chưa biết gì nhỉ.

【Nghiêm Thiến】: Vậy thì để tôi tốt bụng nói cho chị biết, có lẽ chị chỉ là người thay thế của người khác thôi.

【Nghiêm Thiến】: Tôi nhớ anh họ tôi từng kể rằng Trần Trạc Thanh từng thích một cô gái, thích rất nhiều, rất nhiều luôn ấy.

【Nghiêm Thiến】: Nghe nói đó là bạn học cấp ba của anh ấy, xinh đẹp, học giỏi. Nhưng sau này cô ấy quen người khác rồi ra nước ngoài.

Sợ rằng Nhan Linh quá đắm chìm vào tình yêu mà không tin lời mình nói, Nghiêm Thiến còn gửi kèm một đường link.

【Nghiêm Thiến】: Đây là một bài đăng trên Weibo của anh họ tôi trước đây, chị xem xong sẽ hiểu.

Nhan Linh bấm vào, đường link dẫn đến một ứng dụng, hiển thị một đoạn video.

Thời đại học, Thịnh Tây Vũ có rất nhiều sở thích, thích chụp ảnh, làm vlog và thường chia sẻ những chuyện nhỏ trong cuộc sống lên Weibo.

Đoạn vlog này khá dài, khoảng hai mươi phút. Nhan Linh xem từ đầu đến cuối.

Khung cảnh trong video là ở trường đại học, bắt đầu từ cảnh sáng sớm thức dậy, giọng nói của Thịnh Tây Vũ vang lên trong phần lồng tiếng, nói rằng mình phải đi học lớp tám giờ sáng.

Một bàn tay cầm bàn chải đánh răng thoáng xuất hiện trên màn hình.

Nhan Linh nhận ra ngay, chỉ lướt qua một giây thôi, nhưng đó là Trần Trạc Thanh.

Bình luận tràn ngập những câu như: “Tay này đẹp quá!”, “Thiên đường cho những ai mê tay đẹp!”, “Chứng nghiện tay của tôi chắc hết thuốc chữa rồi.”

Sau đó là cảnh trên đường đi học.

Con đường rợp bóng cây, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, sinh viên cầm sách vở, từng nhóm nhỏ cùng nhau bước về một hướng, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

Thịnh Tây Vũ quay chính diện, bên cạnh anh ta, Trần Trạc Thanh chỉ lộ ra nửa gương mặt.

“Anh đẹp trai bên cạnh có thể lên hình chút không?”

“Chỉ riêng góc nghiêng này thôi cũng đủ khiến tôi chết mê.”

“Nữ Oa nặn người thật thiên vị quá mà.”

Trong video, Trần Trạc Thanh xuất hiện khá nhiều lần, nhưng đều mờ nhạt và thoáng qua.

Cho đến cuối video, cảnh chuyển sang buổi lễ chào đón tân sinh viên ở Đại học Bắc Thâm.

Một ban nhạc đang biểu diễn trên sân khấu, không khí bùng cháy, mọi người reo hò và hát theo.

Thịnh Tây Vũ vẫn hét loạn phía sau máy quay, trên sân khấu, ca sĩ cất giọng:

 “Đột nhiên rất nhớ em, không biết em đang ở đâu, sống vui vẻ hay muộn phiền…”

Đột nhiên, máy quay lia sang Trần Trạc Thanh đứng bên cạnh.

Anh không kịp né tránh, vô tình lọt vào khung hình.

Ngũ quan anh sắc nét, khuôn mặt góc cạnh, hơi ngửa cằm, đôi mắt đen sâu thẳm.

Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy, khóe mắt anh hơi đỏ, trong mắt như có một tầng sương mờ long lanh dưới ánh đèn.

Mỏng manh, nhưng vẫn ánh lên chút lấp lánh.

Đó là một ánh mắt mong manh vụn vỡ.

Đôi mắt đẹp ấy dường như chứa đựng nước mắt, như đang nhớ đến điều gì đó, lạc vào một ký ức nào đó.

Trùng khớp hoàn hảo với câu hát tiếp theo: 

“Đột nhiên rất nhớ em, ký ức chợt sắc nhọn, đôi mắt bỗng mờ đi…”

Nhan Linh run tay, điện thoại rơi xuống giường.

Cô vội nhặt lên, chạm vào màn hình, kéo lại đoạn vừa nãy rồi nhấn dừng.

Cô nhìn chằm chằm vào khung hình ấy rất lâu.

Cô ôm lấy ngực mình, cảm giác như bị thắt lại, đau nhói đến mức không thể thở nổi.

— “Trần Trạc Thanh từng thích một cô gái, thích rất nhiều, rất nhiều luôn ấy.”

Người mà Nghiêm Thiến nói đến, có lẽ chính là cô.

Nhan Linh tiếp tục lướt qua những video khác trên Weibo của Thịnh Tây Vũ, tìm kiếm bất cứ dấu vết nào liên quan đến Trần Trạc Thanh.

Trần Trạc Thanh hồi mới vào đại học khác xa bây giờ.

Khuôn mặt anh lạnh lùng, góc cạnh sắc nét, trông có phần non nớt và hơi gầy.

Xuất hiện trong camera không ít lần, nhưng hầu như chẳng bao giờ lên tiếng.

Điều này giống hệt như hồi cấp ba.

Anh luôn im lặng bước đi trong đám đông, im lặng ngồi ở một góc lớp học.

Thịnh Tây Vũ luôn náo loạn bên cạnh, nhưng anh chưa từng tỏ ra phiền, thỉnh thoảng chỉ đáp lại một hai câu như “Ừ”, “Ờ”.

Nhưng cũng có lúc ngoại lệ.

Trong một đoạn quay tại căng-tin, Thịnh Tây Vũ hỏi anh sao lần nào cũng ăn ít thế.

Anh trả lời: “Tiết kiệm tiền.”

Thịnh Tây Vũ lại hỏi tiết kiệm tiền làm gì, anh không đáp nữa.

Weibo của Thịnh Tây Vũ đã ba, bốn năm không còn cập nhật, chắc là từ sau khi tốt nghiệp đại học đã bỏ trống.

Nhan Linh xem xong rất nhanh, lại quay về video ban đầu. Đúng lúc định xem lại lần nữa, cô bỗng phát hiện một cái tên quen thuộc trong phần bình luận.

【Zero】: Xóa đi.

Như bị thôi thúc, cô nhấn vào tài khoản đó.

Ảnh đại diện là một con mèo nhỏ, trông rất quen.

Dựa vào trí nhớ, Nhan Linh nhận ra đó chính là con mèo hoang cô từng gặp trước cửa tiệm tiện lợi năm nào.

Suy đoán trong lòng cô đã được xác nhận đến hơn nửa.

Tài khoản này rất có thể là của Trần Trạc Thanh.

So với tài khoản của Thịnh Tây Vũ, tài khoản này đơn giản hơn nhiều.

Không có bất kỳ video hay hình ảnh nào được đăng tải, chỉ toàn là chữ.

Dòng Weibo gần nhất dừng lại ở bốn năm trước.

【Zero】: Muốn đến Anh.

Thịnh Tây Vũ bình luận bên dưới: 【Đến Anh làm gì, chỗ đó chán lắm.】

【Zero】: Tìm cô ấy.

Dòng Weibo tiếp theo cách đó rất lâu.

Chắc là ba năm trước, lúc anh vừa vào đại học.

Tháng 11, anh đăng một dòng:

【Zero】: Đế đô có tuyết rơi rồi.

Tháng 10, cũng một dòng đơn giản:

【Zero】: Xăm mình không đau. 

Tiếp đó là một dòng vào tháng 8.

【Zero】: Tôi đỗ vào Đại học Bắc Thâm rồi.

Lùi về trước nữa, lại là một năm trước đó.

【Zero】: Khoai lang nướng ngon thật.

Nhan Linh nhìn những dòng chữ ấy, cảm giác kỳ lạ dâng lên.

Trí nhớ của cô như những mảnh ghép rời rạc, dần dần được xếp lại.

Một suy nghĩ điên rồ, khó tin bỗng lóe lên trong đầu cô.

Cô bấm nút quay lại, tìm kiếm tài khoản Weibo của mình.

Nhan Linh cố gắng nhớ lại nickname mình từng đặt, nhập vào ô tìm kiếm: “Tam Lệnh”.

Đó là tài khoản cô đăng ký từ hồi cấp ba, mật khẩu thì đã quên từ lâu.

Nhưng cô nhớ rằng mình chưa từng đặt quyền riêng tư, những gì từng đăng tải có lẽ vẫn còn.

Cô căng thẳng đến mức không thốt ra lời.

Tim đập ngày càng nhanh, ngón tay cũng hơi run rẩy.

Nhan Linh nhanh chóng tìm thấy ảnh đại diện quen thuộc, thành công tìm lại được tài khoản của mình.

Cô phát hiện, thời gian đăng bài của mình gần như trùng khớp với tài khoản của Trần Trạc Thanh.

Và từng dòng trạng thái anh viết, dường như đều là để hồi đáp lại cô.

【Tam Lệnh】: Tan học buổi tối, tình cờ gặp ông lão bán khoai lang nướng ở trạm xe buýt, mua một ít mang về ăn.

Ảnh đính kèm là bức hình ông lão đang bán khoai, bên cạnh là biển báo trạm xe buýt, có thể nhìn thấy địa điểm.

【Tam Lệnh】: Phải điền nguyện vọng đại học rồi, mình muốn thi vào Bắc Thâm.

Ảnh đính kèm là một mẩu giấy ghi điều ước dán trên bức tường trong lớp học.

【Tam Lệnh】: Bỗng dưng muốn đi xăm, không biết có đau không nhỉ?

Ảnh đính kèm là một tiệm xăm, cửa kính có dán bảng giá.

【Tam Lệnh】: Nghe nói đế đô có tuyết rơi, muốn đến xem quá.

Ảnh đính kèm là một bức ảnh tuyết rơi trước Thiên An Môn mà cô tìm được trên mạng.

Và cuối cùng, một dòng trạng thái mà ngay cả bản thân Nhan Linh cũng không nhớ mình đã từng viết.

【Tam Lệnh】: Anh Quốc lạnh quá.

Dòng “Muốn đến Anh” của anh xuất hiện đúng vào ngày cô đăng bài viết này.

Đột nhiên, cô nhớ lại lời Tư Kỳ từng nói, hồi đại học Trần Trạc Thanh vừa học vừa làm thêm, hình như còn có kế hoạch du học.

Anh không định du học.

Khi đó, anh muốn đến tìm cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.