Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 78: Chương 78




Buổi chiều hôm đó Nhan Túc cũng xuất hiện tại bệnh viện.

Nhan Linh không rõ ông biết tin từ đâu, nhưng khi thấy dáng vẻ vội vã của ông lúc đến nơi, cô cũng không ngăn cản ông vào gặp Thư Vân.

Trợ lý theo sát phía sau, vừa nhìn thấy Nhan Linh liền cung kính chào “cô chủ”. Sau đó, anh ta giải thích.

“Chủ tịch Nhan vừa xuống máy bay là đến thẳng đây.”

Nhan Linh: “Sao ông ấy biết chuyện này?”

Trợ lý đáp: “Trưởng khoa Ngoại lồ|\|g ngực, bác sĩ Hà trước đây từng làm phẫu thuật cho chủ tịch Nhan.”

Nhan Linh mất vài giây để tiêu hóa thông tin ấy: “Ông ấy bị sao? Khi nào?”

Trợ lý: “Cũng là ung thư phổi, ung thư biểu mô tại chỗ. May mắn là lành tính, đã được cắt bỏ hoàn toàn, chỉ cần tái khám định kỳ.”

Cô hoàn toàn không hay biết chuyện này. Trong đầu bỗng trở nên trống rỗng.

Nhìn biểu cảm kinh ngạc của cô, trợ lý nói thêm: “Chuyện này không có nhiều người biết, bên nhà họ Nhan cũng không hay.”

Hóa ra việc Nhan Túc biến mất một thời gian không phải vì đi công tác mà là để phẫu thuật. Nhưng ông giấu quá kỹ, khiến mọi người đều nghĩ ông chỉ rời đi vì công việc.

Trong phòng bệnh, khi nhìn thấy Nhan Túc, Thư Vân có phần bất ngờ.

“Anh đến làm gì?”

Nhan Túc: “Xem em thế nào.”

Thư Vân: “Yên tâm, tôi chưa chết.”

Cách bà nói chuyện với ông và với Nhan Linh hoàn toàn khác nhau.

Từ lâu, bà đã không muốn thể hiện sự yếu đuối trước mặt người chồng cũ này.

Nhan Túc: “Bác sĩ Hà nói thế nào?”

Lúc này, Thư Vân mới nhận ra điều bất thường: “Sao anh biết bác sĩ Hà?”

Và ông biết chuyện bà nhập viện bằng cách nào?

Dựa vào tính cách của Nhan Linh, nếu không có sự cho phép của bà, chắc chắn sẽ không ai báo tin cho ông.

Nhan Túc: “Ông ấy cũng từng là bác sĩ điều trị của tôi.”

Thư Vân sững người.

“Thư Vân, sẽ sẽ không sao đâu.”

Khi ông làm phẫu thuật, ông chưa từng nghĩ nhiều. Vì đối với ông, cái chết chưa bao giờ là điều đáng sợ.

Ông không sợ chết. Nhưng ông biết, Thư Vân thì sợ.

“Cũng giống như tôi khi đó, mạng lớn lắm.”

Nhờ có sự giúp đỡ của Từ Tiệm Bạch, ca phẫu thuật nhanh chóng được sắp xếp.

Sau khi xác nhận thời gian phẫu thuật, bác sĩ lập tức cho bà làm hàng loạt kiểm tra tiền phẫu.

Trước ngày mổ, Nhan Túc lại đến bệnh viện. Lần này Thư Vân không nói gì, chỉ nằm yên trên giường, dưỡng sức cho ca phẫu thuật.

Trong khoảng thời gian đó, Nhan Linh đã tìm gặp bác sĩ Hà, hỏi: “Bác sĩ, tôi muốn biết trường hợp xấu nhất sẽ là gì?”

Bác sĩ Hà xem lại kết quả PET-CT mấy ngày trước của Thư Vân, rồi chậm rãi nói: “Có khả năng là ung thư xâm lấn, một dạng của ung thư biểu mô tuyến phổi.”

“Nếu chỉ là ung thư vi xâm lấn, phẫu thuật cắt bỏ hoàn toàn sẽ giúp ngăn chặn tái phát. Nhưng nếu là ung thư xâm lấn, bệnh nhân sẽ cần làm xét nghiệm gen, có thể phải dùng thuốc nhắm trúng đích hoặc hóa trị.”

Ngày phẫu thuật, Nhan Linh ngồi chờ ngoài phòng mổ, Trần Trạc Thanh ở bên cạnh cô. Ngoài ra, còn có Ninh Tương Nghi cùng mẹ của cô ấy cũng đến.

Giữa chừng, Nhan Túc đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại. Nhan Linh ngồi trên ghế, cúi đầu, không nhìn ông, nhưng giọng nói lại hướng về phía ông: “Nếu bận thì ba cứ đi trước đi.”

Nhan Túc cất điện thoại vào túi quần tây, vẫn đứng đó: “Không có gì gấp. Ba đợi mẹ con ra.”

Năm, sáu tiếng sau, đèn báo trong phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.

Khi nghe bác sĩ nói: “Ca phẫu thuật rất thành công,” Nhan Linh mới thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả xét nghiệm mô bệnh học sẽ mất khoảng một tuần mới có, nhưng ít nhất, họ đã vượt qua được bước đầu tiên.

Buổi chiều hôm đó, Tư Kỳ cũng đến bệnh viện, nhưng Thư Vân vẫn chưa tỉnh, nên cô ấy không thể vào thăm.

“Không sao đâu, dì nhất định sẽ bình an.” Tư Kỳ nhẹ giọng an ủi.

Cô nhìn Nhan Linh, thấy quầng thâm dưới mắt cô rõ rệt, giọng điệu mang theo sự lo lắng: “Nhưng cậu thì sao? Đừng để dì chưa tỉnh mà cậu đã gục trước rồi.”

“Cậu không nghỉ ngơi chút nào à?”

Nhan Linh cụp mắt, nhìn chằm chằm xuống nền nhà: “Mình ngủ không được.”

Mấy ngày đầu Thư Vân nhập viện, mỗi khi cô chợp mắt là lại gặp ác mộng.

Giấc mơ rối loạn, khiến cô bất an đến mức không dám ngủ.

Cô sợ rằng nếu vừa mở mắt ra, cô sẽ nghe thấy một tin xấu nào đó. Căng thẳng đến mức thần kinh luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ.

Tư Kỳ đột nhiên giơ tay, dang rộng vòng tay ôm lấy cô.

“Nào, đến đây, mình cho cậu mượn vai này, ngủ một lát đi.”

Sợi dây trong lòng Nhan Linh vốn căng chặt suốt nhiều ngày qua, vì câu nói ấy mà lỏng ra đôi chút.

Cô không từ chối, chậm rãi dựa vào bờ vai của Tư Kỳ, cảm nhận hơi ấm truyền đến.

Ở góc hành lang, Trần Trạc Thanh đứng nhìn hai cô gái ôm nhau trước cửa phòng bệnh. Anh lặng lẽ dừng bước, không muốn làm phiền.

Phía sau anh, Ninh Tương Nghi cũng vừa đến. Nhìn cảnh tượng trước mắt, cô khẽ nói: “Bộ dạng này của chị em khiến em nhớ lại mấy năm trước, khi chị ấy còn ở Anh.”

Trần Trạc Thanh quay lại, nhận ra cô có chuyện muốn kể.

Ninh Tương Nghi: “Năm đó khi dì bị tai nạn xe, chị ấy đã trải qua một thời gian rất khó khăn. Ở nơi đất khách quê người, không biết tiếng bản địa, cứ chạy qua lại giữa trường học và bệnh viện.”

“Chị ấy lo lắng dì sau khi phẫu thuật cắt cụt chân sẽ nghĩ quẩn, đến nỗi không dám ngủ vào ban đêm. Ăn cũng không nổi.”

“Nhưng chị em đã tự mình chống chọi qua tất cả.” Khi Ninh Tương Nghi kể lại chuyện này, khuôn mặt cô tràn đầy đau xót. “Chị ấy thậm chí còn không biết mình đã mắc bệnh.”

Trong mắt Trần Trạc Thanh đầy kinh ngạc.

Anh chưa từng biết về những năm tháng Nhan Linh sống ở Anh, mà giờ đây, khi nghe Ninh Tương Nghi kể lại, tất cả những điều đó đều trở nên xa lạ.

Ninh Tương Nghi nhìn biểu cảm của anh, cũng đoán được chắc hẳn Nhan Linh chưa từng nhắc đến chuyện này với anh.

“Là trầm cảm, nhưng may mắn là không phát triển đến mức độ nghiêm trọng.”

Ban đầu, Ninh Tương Nghi cũng không hề hay biết chuyện Nhan Linh bị trầm cảm.

Thực ra, chẳng ai biết cả.

Chính xác mà nói, ngoại trừ bác sĩ tâm lý, không ai xung quanh cô nhận ra điều đó.

Cho đến khi Ninh Tương Nghi sang Anh thăm cô, vô tình nhìn thấy thuốc chống trầm cảm trong phòng Nhan Linh, cô mới gặng hỏi đến cùng và biết được sự thật.

Nhan Linh chỉ hờ hững nói rằng mình đã khỏi bệnh, không còn uống thuốc nữa.

Thậm chí cô còn ngược lại an ủi Ninh Tương Nghi, bảo cô đừng lo lắng cho mình.

Ninh Tương Nghi: “Chị ấy phát hiện mình mắc bệnh, rồi một mình đến gặp bác sĩ tâm lý, âm thầm điều trị, uống thuốc, cuối cùng cũng hồi phục.”

“Nếu đổi lại là em, có lẽ em không thể tự mình vượt qua được. Thật sự rất khâm phục chị ấy.”

Đầu óc Trần Trạc Thanh trống rỗng, anh không dám tưởng tượng Nhan Linh còn phải trải qua những gì mà anh chưa hề hay biết.

“Anh rể, hôm nay em kể với anh những chuyện này là muốn anh hiểu rằng, chị em thật sự là một người rất rất tốt.”

“Từ nhỏ đến lớn, chị ấy luôn là người hiểu chuyện nhất. Nhưng đôi khi, chúng ta lại quên mất rằng, chị ấy cũng chỉ là một con người bình thường, cũng biết sợ hãi, biết bất lực, cũng cần được quan tâm và bảo vệ.”

“Nói thật, lúc đầu khi giới thiệu hai người đi xem mắt, nếu không phải Từ Tiệm Bạch nói anh đã thích chị ấy từ lâu rồi, thì em đã không đồng ý tác hợp hai người đâu.”

Bởi vì Ninh Tương Nghi cảm thấy, một cô gái như Nhan Linh, nội tâm đã đủ mạnh mẽ rồi, nên cô ấy cần một người có thể mang đến cho mình sự an toàn và tình yêu đủ đầy.

Chỉ khi được bao bọc trong tình yêu trọn vẹn, cô mới chịu mở lòng.

Khi Trần Trạc Thanh đến, Nhan Linh vẫn chưa tỉnh, khuôn mặt thanh tú trắng ngần của cô lặng lẽ tựa vào lòng Tư Kỳ, ngủ rất say.

Cô đã mấy ngày không ngủ rồi. Sợ làm cô tỉnh giấc, Trần Trạc Thanh nhẹ nhàng ngồi xuống.

Nhưng dường như Nhan Linh có cảm giác, mí mắt cô khẽ động đậy, vừa mở mắt đã thấy gương mặt Trần Trạc Thanh ở ngay trước mắt.

Cô buông Tư Kỳ ra, vô thức vươn tay ôm lấy anh, như một phản xạ tìm kiếm sự dựa dẫm.

Vòng tay quanh eo anh, cô còn nhẹ nhàng cọ vào người anh, giọng nói mềm mại như làm nũng: “Buồn ngủ quá.”

Trần Trạc Thanh biết cô còn chưa tỉnh hẳn, nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng dỗ dành: “Vậy thì ngủ thêm một lát nữa.”

Tư Kỳ ở bên cạnh: “……”

Hóa ra tôi chỉ là một phần trong trò chơi tình cảm của hai người sao.

Nhìn thấy cô lại nhắm mắt ngủ tiếp, Trần Trạc Thanh nhỏ giọng nói với Tư Kỳ: “Cảm ơn cô đã ở bên cạnh cô ấy.”

Tư Kỳ khoát tay: “Chuyện nhỏ thôi.”

Dù gì Nhan Linh cũng là bạn thân nhất của cô, vào lúc này, cô đương nhiên phải đến.

Thấy anh đến rồi, Tư Kỳ liền đứng dậy: “Linh Linh giao lại cho anh nhé, nhớ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Cô còn lịch trình cần chạy, điện thoại liên tục nhận được tin nhắn thúc giục từ quản lý.

Trần Trạc Thanh khẽ gật đầu: “Đi cẩn thận.”

Nhan Linh ngủ một giấc hơn ba tiếng, đến khi tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã chuyển thành màu xanh thẫm.

Cảm giác được người trong lòng mình khẽ động, Trần Trạc Thanh cúi xuống, chạm ngay vào ánh mắt của cô.

“Chị tỉnh rồi à?”

Lúc này, Ninh Tương Nghi cũng vừa bước vào, bên cạnh còn có Từ Tiệm Bạch.

Cô cầm hộp cơm trên tay, đưa đến trước mặt hai người: “Vừa hay em và Từ Tiệm Bạch ra ngoài mua chút đồ ăn, hai người ăn đi.”

Nhan Linh khẽ gật đầu cảm ơn.

Giấc ngủ này thật sự rất ngon, khi tỉnh dậy, cô cảm thấy tinh thần đã khá hơn nhiều, cũng có chút thèm ăn.

Trần Trạc Thanh giúp cô mở hộp cơm, trong lúc đó, Nhan Linh cầm điện thoại lên định xem giờ.

Đúng lúc này, Tư Kỳ nhắn tin đến hỏi cô có còn đi xem mưa sao băng không.

Lúc này cô mới sực nhớ, hôm nay đã là ngày 22, vốn dĩ cô và Tư Kỳ đã hẹn nhau đi chơi.

Cô hơi do dự, không biết nên trả lời thế nào, Trần Trạc Thanh lại vừa hay nhìn thấy màn hình điện thoại của cô, “Nếu em muốn đi, thì chúng ta đi.”

Ninh Tương Nghi vừa ăn cơm, vừa tò mò hỏi: “Đi đâu thế?”

Nghe nói có thể ngắm mưa sao băng, mắt cô liền sáng rực: “Đi chứ, sao lại không đi.”

Nhan Linh liếc nhìn cửa phòng bệnh, có vẻ lo lắng: “Mẹ vẫn còn ở đây…”

“Dì làm phẫu thuật xong chắc cũng chưa tỉnh nhanh thế đâu, hơn nữa mẹ em cũng ở đây mà, mẹ em sẽ chăm sóc dì.” Ninh Tương Nghi trấn an cô.

Một lý do quan trọng khác là, cô cảm thấy mấy ngày nay Nhan Linh cứ ở lì trong bệnh viện, nếu ra ngoài hít thở một chút cũng tốt.

Cô tiếp tục thuyết phục: “Chị à, đi đi, em cũng muốn đi.”

Còn không quên kéo cả bạn trai mình vào: “Cả Từ Tiệm Bạch nữa.”

Từ Tiệm Bạch nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô, không có cách nào từ chối, cũng gia nhập đội ngũ thuyết phục: “Ca phẫu thuật của dì không có vấn đề gì, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Cuối cùng, Nhan Linh bị họ thuyết phục, liền nhắn tin cho Tư Kỳ, nói mình sẽ đưa thêm hai người đi cùng.

Tư Kỳ: “Ai thế?”

Nhan Linh: “Là em họ mình và bạn trai của em ấy.”

Tư Kỳ gửi một sticker “OK” kèm theo địa chỉ, bảo họ cứ đến thẳng đó là được.

Nhan Linh nhìn qua, thấy đó là một khu cắm trại ngắm sao, cách đây không xa.

Trần Trạc Thanh lái xe, đi theo chỉ dẫn trên bản đồ. Chiếc xe nhanh chóng rẽ vào con đường đèo quanh núi.

Những cột đèn đường đứng rải rác hai bên, ánh sáng vàng mờ nhạt kéo dài theo bóng xe.

Con đường vắng vẻ, hai bên là hàng cây lướt qua vun vút, gió đêm rít bên tai, màn đêm tĩnh mịch mang một vẻ đẹp bí ẩn.

Ninh Tương Nghi ngồi ở ghế sau, mở cửa sổ, gió ùa vào làm tóc cô bay lên, gương mặt tràn đầy háo hức: “Sao mà có cảm giác như chúng ta đang bỏ trốn vậy nhỉ.”

Từ Tiệm Bạch đã quen với trí tưởng tượng không biên giới của bạn gái mình.

Nhan Linh nhìn ra ngoài, cũng hạ kính cửa sổ bên mình xuống, hơi ngửa đầu, nhắm mắt lại, cảm nhận gió lướt qua gò má.

Mái tóc đen bị thổi tung, có chút tê rát nhưng lại dễ chịu hơn nhiều.

Tim cô bất giác đập nhanh hơn, có chút hồi hộp nhưng cũng đầy k1ch thích.

Nhan Linh đưa tay ra ngoài, để gió luồn qua từng kẽ tay.

Tâm trạng bỗng chốc thay đổi.

Những u uất tích tụ nhiều ngày như được gió cuốn đi.

Đầu óc trở nên trống rỗng, lúc này cô không muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn nắm lấy ngọn gió đang lướt qua mình.

Khu cắm trại nằm trên đỉnh núi, rất đông người đến đây, những chiếc lều dựng san sát, tất cả đều chờ đón trận mưa sao băng đêm nay.

Nghe tin họ đã đến, Tư Kỳ bảo Thịnh Đông Đình ra cổng đón, còn cô ấy ở lại chỗ cũ chờ.

Nhan Linh và mọi người theo Thịnh Đông Đình đến một căn homestay tư nhân, thuộc sở hữu của bạn anh. Bình thường chỗ này không mở cửa đón khách.

Trùng hợp là người bạn đó vừa ra nước ngoài du lịch, nên để lại căn nhà cho anh mượn vài ngày.

Cũng vì Tư Kỳ là người nổi tiếng, nếu ở nơi đông người dễ bị nhận ra, nên ở đây sẽ kín đáo hơn.

Trên tầng hai của homestay có một ban công ngoài trời, ngẩng đầu lên là bầu trời đầy sao, tầm nhìn lý tưởng để ngắm sao băng.

Chuông gió trước cửa khẽ reo lên. Tư Kỳ nghe tiếng động, quay đầu lại.

Thịnh Đông Đình đẩy cửa bước vào, theo sau anh là hai cặp đôi vô cùng nổi bật.

Trần Trạc Thanh khoác vai Nhan Linh, chiều cao hai người chênh lệch rõ rệt, đường nét khuôn mặt sắc sảo, vừa nhìn đã thấy rất xứng đôi. Cả hai còn mặc áo đôi cùng màu.

Đi sau họ là một cặp tình nhân khác, tay trong tay, anh thì tuấn tú, cô thì xinh đẹp, lạnh lùng và rực rỡ đan xen.

Tư Kỳ đã gặp em họ của Nhan Linh là Ninh Tương Nghi vài lần, có chút ấn tượng, nhưng đây là lần đầu tiên thấy bạn trai của cô ấy.

Nghe thấy tên anh, cô tròn mắt kinh ngạc: “Từ Tiệm Bạch? Chính là Từ Tiệm Bạch Trường THPT Số 2 đó hả?”

Tư Kỳ nhìn Trần Trạc Thanh, rồi quay sang nhìn Từ Tiệm Bạch, cảm giác như cả thanh xuân ùa về.

Những ký ức thời trung học bất giác hiện lên, trong đầu cô bật ra năm chữ: “Hẹ tươi trộn đậu hũ!”

Trần Trạc Thanh: “???”

Hứa Tiệm Bạch: “…”

Ninh Tương Nghi cũng đầy thắc mắc, không hiểu câu này có nghĩa gì: “Chị Tư Kỳ, chị nói gì vậy?”

Tư Kỳ: “Em chưa từng nghe đến ‘Nhất Thanh Nhị Bạch’ à?”

Trần Trạc Thanh của trường Số 1, Hứa Tiệm Bạch của trường Số 2.

Hai người dù học khác trường nhưng danh tiếng lại vang xa.

Vừa đẹp trai, học giỏi, luôn đứng nhất nhì khối tự nhiên, là những ứng cử viên sáng giá cho đại học Thanh Hoa – Bắc Đại.

Nhận thư tỏ tình nhiều không đếm xuể, nhưng không yêu đương, chỉ chuyên tâm học tập, còn rất thích đọc sách trong thư viện.

Bao nhiêu cô gái theo đuổi đều thất bại.

Người ta đành chào thua, nói rằng hai bức “tường thành” này quá khó vượt qua.

Thế là một số người ghép họ thành cặp, đặt biệt danh “Nhất Thanh Nhị Bạch”.

Ninh Tương Nghi nghe xong liền bật cười, chẳng màng hình tượng, tựa cả người vào bạn trai.

Nhan Linh cũng không nhịn được cười, liếc nhìn Trần Trạc Thanh.

Thấy cô cuối cùng cũng chịu cười, anh đưa tay nhéo nhẹ má cô, ánh mắt đầy cưng chiều xen lẫn bất lực.

Thịnh Đông Đình bê một thùng bia đặt lên bàn, chia cho mỗi người một chai.

Anh thành thạo bật nắp, vang lên tiếng “pop” giòn tan.

“Nào, đêm nay không say không về!”

Mọi người cùng nâng chai chạm nhau, quây quần bên bàn, trò chuyện dưới bầu trời sao.

Dăm ba câu chuyện cũ, những ký ức năm nào lần lượt hiện về, tiếng cười thi thoảng lại vang lên.

Nhan Linh ít nói, chỉ im lặng cầm chai bia ngồi một góc, nhưng khóe môi cũng vô thức cong lên.

Cuối cùng, Tư Kỳ là người đầu tiên phát hiện ra ngôi sao băng. Cô hét lên đầy phấn khích kêu mọi người cùng nhìn.

Trên nền trời đen thẫm, một ngôi sao lao nhanh qua, vẽ nên một đường sáng tuyệt đẹp, rồi tan biến trong nháy mắt.

Khoảnh khắc đó tuy ngắn ngủi, nhưng đẹp đến không thực, như một giấc mơ.

Tư Kỳ chắp tay, nhắm mắt lại: “Tôi ước điều ước đây.”

Ninh Tương Nghi và Nhan Linh cũng làm theo.

Ba người đàn ông không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn người bên cạnh mình.

Tư Kỳ: “Mong rằng bộ phim năm sau của tôi sẽ đại thắng phòng vé!”

Ninh Tương Nghi: “Mong rằng năm sau sẽ tốt hơn năm nay.”

Đến lượt Nhan Linh, cô khép mắt, hàng mi dài khẽ rung động, giọng nói dịu dàng nhưng đầy chân thành: “Mong mẹ tôi luôn khỏe mạnh.”

“Và mong cả nhân loại không còn bệnh tật.”

Trần Trạc Thanh vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.

Nghe cô nói xong, anh vốn không định ước điều gì, chợt mở miệng:

“Vậy thì điều ước của anh là –”

“Mong tất cả điều ước của em đều trở thành sự thật.”

Vì em, ngay lúc này đây, anh nguyện tin vào sự tồn tại của sao băng.

Mong rằng, mọi điều em mong ước đều sẽ thành hiện thực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.