Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 79: Chương 79




Nửa đêm, bầu trời bắt đầu đổ mưa nhẹ, từng giọt nước rơi xuống đất, bắn tung những bông nước nhỏ li ti.

Thịnh Đông Đình xem dự báo thời tiết, thấy báo rằng đêm nay sẽ mưa suốt. 

Anh lo trời mưa lớn sẽ khiến Trần Trạc Thanh lái xe không an toàn, bèn nói rằng trong khu nghỉ có nhiều phòng trống, đề nghị cả nhóm ở lại qua đêm.

Không ai ngờ rằng cơn mưa đêm nay lại giữ chân họ lại đây, nên cũng chỉ có thể tạm thời chấp nhận.

Ninh Tương Nghi chẳng hề bị ảnh hưởng bởi cơn mưa, cô đứng dưới mái hiên, còn đưa tay ra đón lấy từng giọt nước.

Hành động trẻ con ấy khiến Từ Tiệm Bạch bất đắc dĩ, anh vươn tay kéo cô vào lòng.

“Cẩn thận kẻo ướt mưa, lỡ bị cảm thì sao?”

Ninh Tương Nghi ngoan ngoãn đáp “Ồ” một tiếng, yên phận tựa vào anh không động đậy. 

Nếu không thì ai đó lại sắp nổi giận rồi.

Nhan Linh thì gọi điện thoại cho Thư Lam để hỏi về tình hình của Thư Vân.

“Vừa nãy chị ấy tỉnh một chút, bác sĩ đã đến kiểm tra, giờ lại ngủ rồi, đừng lo lắng.”

“Vâng, cảm ơn dì.”

Ngoài trời, cơn mưa nặng hạt hơn, mấy người bèn quay vào trong nhà. Ánh đèn ấm áp lan tỏa khắp không gian, chiếc sofa bọc vải mềm mại, một chậu cây xanh phái đặt ở góc phòng, tạo nên một bầu không khí vừa ấm cúng vừa thanh nhã.

Tư Kỳ vẫn còn rất hưng phấn, không hề buồn ngủ, ôm một chiếc gối tựa, nằm dài trên sofa, tiện tay bật tivi lên.

Những người còn lại cũng chưa ai thực sự buồn ngủ.

Ninh Tương Nghi vốn là một “cú đêm”, còn Từ Tiệm Bạch lại quen với những ca phẫu thuật muộn, nhịp sinh học cũng khác người bình thường.

Nhan Linh vẫn lo lắng cho mẹ đang nằm viện, Trần Trạc Thanh thì lo cho cô, nên đầu óc vẫn tỉnh táo.

Còn Thịnh Đông Đình, ban đầu anh có hơi buồn ngủ, nhưng thấy ai cũng thức cả, bèn ở lại cùng họ.

Tư Kỳ sợ cứ ngồi không thế này sẽ chán, bèn chọn một bộ phim để xem.

Là một bộ phim Mỹ khá cũ — Nhật ký tình yêu (The Notebook).

Ba cặp đôi, mỗi người chiếm một góc sofa, các cô gái đều tựa vào lòng người đàn ông của mình, tạo thành một khung cảnh đầy ấm áp.

Bộ phim đã chiếu được nửa chừng, ngoài trời vẫn còn mưa, dường như chưa có dấu hiệu sẽ tạnh.

Tiếng mưa rơi như một loại tiếng ồn trắng, khiến tâm trí con người bất giác thả lỏng.

Tư Kỳ vừa hăm hở đòi xem phim, chẳng biết đã ngủ từ lúc nào. Bên cạnh cô, Thịnh Đông Đình cũng vậy, dựa vào sofa mà ngủ say, tay vẫn nắm lấy tay cô.

Nghe tiếng mưa rơi, Nhan Linh cũng dần cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến. Trần Trạc Thanh nhẹ nhàng bế cô lên, đưa về phòng nghỉ.

Chỉ còn lại Ninh Tương Nghi và Từ Tiệm Bạch vẫn tiếp tục xem phim.

Cơn mưa kéo dài suốt đêm, đến tận sáng hôm sau.

Lúc bảy giờ, trong cơn mơ màng, Nhan Linh cảm nhận được có người bên cạnh rời giường. Theo phản xạ, cô vươn tay nắm lấy.

Trần Trạc Thanh liền nằm trở lại, dỗ dành cô ngủ tiếp, sau đó mới rời giường.

Trong phòng khách, người dậy sớm hơn anh là Từ Tiệm Bạch. Người đàn ông cao ráo đứng trong bếp, đang chuẩn bị bữa sáng.

Nghe thấy tiếng động phía sau, anh liếc nhìn một cái, xác nhận là Trần Trạc Thanh, rồi lại cúi đầu tiếp tục nướng bánh mì.

Bữa sáng đơn giản gồm sandwich, trứng ốp la và sữa.

Những người còn lại lần lượt thức dậy, Tư Kỳ và Thịnh Đông Đình là hai người cuối cùng xuất hiện.

Nhìn thấy bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn, sau khi biết là công lao của Trần Trạc Thanh và Từ Tiệm Bạch, Tư Kỳ lập tức liếc sang Thịnh Đông Đình, ánh mắt tràn đầy thất vọng.

“Quả nhiên, so sánh đúng là khiến người ta tức chết mà.”

Bạn trai nhà người ta dậy sớm làm bữa sáng cho cả nhóm.

Còn bạn trai nhà mình? Sáng sớm còn cãi nhau với cô về chuyện cô ngáy khi ngủ.

Sau khi ăn sáng xong, Tư Kỳ nhìn ra ngoài trời, vui vẻ reo lên: “Tạnh mưa rồi!”

Nhan Linh và mọi người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Chỉ có Tư Kỳ và Trần Đông Đình tiếp tục ở lại đây.

Sau cơn mưa, những giọt nước đọng trên lá cây xanh biếc từ từ rơi xuống, không khí thoảng mùi đất ẩm, mang theo hương thơm thanh sạch của cây cỏ vừa được gột rửa.

Nhan Linh bước ra ngoài, ngước nhìn bầu trời trong xanh, không vương một gợn mây.

Dường như mọi u ám đã bị cuốn trôi theo cơn mưa đêm qua.

Cô khẽ nói: “Hôm nay là một ngày đẹp trời, hy vọng ngày mai cũng vậy.”

Trần Trạc Thanh đứng bên cạnh, nắm lấy tay cô, tiếp lời:

“Sẽ như vậy.”

Ngày mai nhất định sẽ là một ngày đẹp trời.

Một tuần sau, báo cáo bệnh lý của Thư Vân có kết quả. Chẩn đoán là ung thư phổi xâm lấn mức độ nhẹ, sau khi phẫu thuật cắt bỏ, bệnh đã hoàn toàn khỏi, không có nguy cơ tái phát.

Khi bác sĩ thông báo tin này, Nhan Linh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, hòn đá đè nặng trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng được buông xuống.

Trần Trạc Thanh nhận ra cảm xúc nhạy cảm của cô, lập tức ôm cô vào lòng, không để người khác nhìn thấy gương mặt cô lúc này.

Nhan Linh tựa vào ngực anh, nhắm mắt lại, cơ thể khẽ run rẩy.

Không lâu sau, Trần Trạc Thanh cảm nhận được vải áo trước ngực mình đã thấm ướt, là nước mắt của cô.

Anh biết, đó là những giọt nước mắt vì vui mừng. Anh dịu dàng xoa đầu cô, giọng nói trầm ấm tràn đầy an ủi: “Không sao rồi.”

A Linh, không sao nữa rồi.

Mọi chuyện đã qua.

Ước nguyện của em đã thành hiện thực.

Đầu tháng 5, Thư Vân xuất viện. Hôm đó trời đẹp, nắng vàng rực rỡ, bầu trời xanh ngắt.

Ninh Tương Nghi và mẹ cô, Thư Lam, đứng bên cạnh trò chuyện với Thư Vân, dặn dò bà chú ý sức khỏe sau khi xuất viện.

Nhan Linh lặng lẽ thu dọn đồ đạc.

Trần Trạc Thanh còn bận công việc, lát nữa sẽ đến đón họ về.

Từ Tiệm Bạch vừa hoàn thành một ca phẫu thuật, tranh thủ đến dặn dò một số lưu ý về chăm sóc sức khỏe và chế độ ăn uống.

Thư Vân nhìn em gái mình, đầy ngưỡng mộ: “Trong nhà có bác sĩ đúng là tốt thật, đỡ lo hẳn.”

Thư Lam mỉm cười: “Con rể chị cũng không tệ đâu, đợt này cũng vất vả ngược xuôi.”

Thư Vân gật đầu hài lòng. Những điều Trần Trạc Thanh làm cho bà, bà đều thấy cả. Một chàng trai hiếu thảo như thế, bà càng thêm yên tâm.

Nhan Linh nhận được tin nhắn từ Trần Trạc Thanh báo rằng anh sắp đến bệnh viện. 

“Mẹ, chúng ta đi thôi.”

 “Ừ.”

Ninh Tương Nghi khoác tay mẹ mình, vẫy tay chào Nhan Linh.

Nhan Linh mỉm cười đáp lại, nói lời cảm ơn vì sự chăm sóc của họ trong thời gian qua.

Nếu chỉ có cô và Trần Trạc Thanh, chắc chắn sẽ không xoay sở hết được.

Ninh Tương Nghi: “Chị họ, sao lúc nào chị cũng khách sáo vậy? Chúng ta là người một nhà mà.”

Người một nhà chính là vậy, luôn xuất hiện vào những lúc cần thiết nhất.

Không cần quá nhiều lời cảm ơn, vì chúng ta là máu mủ ruột rà.

Thư Lam thấy hành lý trên tay Nhan Linh hơi nhiều nên bảo Ninh Tương Nghi giúp cô một tay, còn nói muốn tiễn họ ra xe.

Nhan Linh vốn không thích làm phiền người khác, theo phản xạ muốn từ chối, nhưng nghĩ đến lời Ninh Tương Nghi vừa nói, cô liền rút tay về.

Khi thang máy đến nơi, Nhan Linh bước vào, bất chợt nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc. Là Tống Như Tuyết và Lâm Gia Minh, hai người mà cô từng dự đám cưới cách đây không lâu.

“Tình cờ thật, Nhan Linh.” 

Nhan Linh gật đầu, cũng không ngờ sẽ gặp họ ở đây.

Xuống đến tầng một, Nhan Linh đợi mọi người ra trước rồi mới đi sau cùng.

Sảnh bệnh viện đông người qua lại, khi có người bước vào thang máy, cô tình cờ thấy Tống Như Tuyết theo phản xạ đặt tay lên bụng, còn Lâm Gia Minh thì bảo vệ cô ấy trong vòng tay.

Nhan Linh như đoán ra điều gì đó, lúc chào tạm biệt, cô nói một câu chúc mừng rồi chỉ vào bụng của Như Tuyết.

Tống Như Tuyết cười cảm ơn, còn trêu cô một câu: “Lớp trưởng của chúng ta vẫn tinh tế như ngày nào.”

“Còn chưa đủ ba tháng, người khác vẫn chưa biết đâu đấy.”

Nhan Linh hỏi: “Vậy mình là người đầu tiên à?”

Tống Như Tuyết chỉ vào mình, rồi nhìn sang chồng, giơ ba ngón tay ra, rất nghiêm túc: “Người thứ ba.”

Nhan Linh bật cười vì hành động đáng yêu của cô ấy.

Hôm nay, khi nhìn thấy Nhan Linh, Tống Như Tuyết đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi, lớp trưởng, tháng sau trường mình kỷ niệm 100 năm thành lập, cậu có đi không?” 

“Nhiều bạn lớp mình cũng sẽ tham gia đấy.”

Trường THPT Số 1 Thâm Thành đã thành lập từ rất lâu, năm nay đúng dịp tròn 100 năm, Tống Như Tuyết nghe nói sẽ có rất nhiều cựu học sinh quay về, hẳn là sẽ rất náo nhiệt.

Nhan Linh cũng đã lâu chưa quay về trường cũ, suy nghĩ một lát rồi đáp.

“Chắc là đi.” 

Tống Như Tuyết cười nói: “Vậy hẹn gặp lại cậu lúc đó nhé.”

Lúc họ rời đi, vừa hay gặp Trần Trạc Thanh bước vào từ cổng bệnh viện.

Hai người chào anh, Lâm Gia Minh còn nói gì đó với anh rồi vỗ vai anh một cái.

Trần Trạc Thanh nhìn về phía Nhan Linh, nét mặt có chút khó hiểu, sau đó nói với Lâm Gia Minh: “Cậu có thấy trẻ con không?” 

Lâm Gia Minh không những không cảm thấy xấu hổ mà còn đầy tự hào: “Trẻ con là bản năng của đàn ông.”

Tiễn hai vợ chồng đi xong, Trần Trạc Thanh sải bước đến, tự nhiên nhận lấy hành lý từ tay Nhan Linh.

Sau khi chào tạm biệt Ninh Tương Nghi và Thư Lam, trước khi lên xe, anh còn chu đáo mở cửa sau cho Thư Vân, sau đó mới xếp hành lý vào.

Nhan Linh ngồi vào ghế phụ, cảm thấy có gì đó cứng cứng dưới chỗ ngồi, giống như một tấm thẻ. 

Cô rút ra xem, là một tấm thiệp mời màu đỏ, ở giữa in số 100 thật lớn, phía dưới ghi rõ “Kỷ niệm 100 năm thành lập Trường THPT Số 1 Thâm Thành.”

Trần Trạc Thanh vừa cúi đầu thắt dây an toàn, nghe giọng cô có chút chua chua, giả vờ bất mãn: “Sao chỉ có anh có thiệp mời, em thì không? Quả nhiên tổng giám đốc Trần vẫn khác biệt.”

Nếu không phải hôm nay tình cờ gặp Tống Như Tuyết, cô còn chẳng biết chuyện này.

Tấm thiệp này vừa lấp lánh vừa đẹp mắt, vậy mà cô chưa từng thấy qua.

Trần Trạc Thanh đặt một tay lên vô lăng, quay đầu nhìn cô, cười bất lực: “Em chưa mở ra xem à?”

Nhan Linh: “Hả?”

Cô đúng là chưa mở ra, chỉ thoáng nhìn rồi đoán ngay là gửi cho anh.

Dù gì với vị trí hiện tại của Trần Trạc Thanh, việc anh được mời về trường cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng nếu anh nói vậy, chẳng lẽ là gửi cho cô?

Dưới sự gợi ý của anh, cô mở trang giữa ra.

Ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc.

Cô đã đoán sai rồi.

Tấm thiệp mời này là dành cho cả hai người họ.

Dòng đầu tiên ghi rõ: “Kính gửi ông Trần Trạc Thanh và bà Nhan Linh.”

Trần Trạc Thanh giải thích: “Thầy Quách gửi tấm thiệp này đến công ty, còn đặc biệt gọi điện dặn anh nhất định phải đưa em về tham dự.”

Nhan Linh cố tình trêu anh: “Vậy sao thầy không gọi cho em? Xem ra mặt mũi của tổng giám đốc Trần vẫn lớn hơn.”

Trần Trạc Thanh: “Vì em đổi số điện thoại rồi.”

Nhan Linh: “…”

Có lý có chứng cứ, đúng là lỗi của cô.

Nhan Linh cúi đầu, hơi chột dạ.

Quay lại vấn đề chính, Trần Trạc Thanh hỏi: “Đi không?”

Nhan Linh hỏi lại: “Còn anh thì sao?”

Anh mỉm cười, nói chắc chắn: “Em đi thì anh đi.”

Nếu không có em, việc anh quay về cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Những năm tháng trung học của anh, chỉ vì có em mà trở nên đặc biệt.

Nhan Linh gật đầu thật mạnh, chốt hạ: “Đi.”

Về đến nhà, Trần Trạc Thanh xắn tay áo, đi thẳng vào bếp nấu cơm. 

Nhan Linh đỡ Thư Vân ra ghế sofa, chỉnh lại kênh TV cho bà rồi bảo bà ngồi đợi đến giờ ăn.

Sau đó, cô quay người đi vào bếp, nói rằng sẽ giúp anh một tay.

Cuộc sống dường như đã quay trở lại như ngày xưa. Mẹ cô vẫn còn đây, và người cô yêu cũng vẫn luôn ở bên.

Lúc ăn cơm, Nhan Túc gọi điện hỏi sao hôm nay Thư Vân đã xuất viện, chẳng phải ngày mai mới đúng lịch sao? 

Thư Vân: “Không có vấn đề gì nên xuất viện sớm thôi, bác sĩ cũng bảo được, chênh lệch một ngày không đáng kể.”

Nhan Túc: “Vậy sao em không báo cho tôi, để tôi đến đón em?”

Thư Vân: “Không cần đâu, con gái và con rể đã đưa tôi về rồi.”

Đầu dây bên kia bỗng im lặng trong giây lát. Nhan Túc nhanh chóng hiểu ra.

Bà cố tình xuất viện trước một ngày, có lẽ là không muốn chạm mặt ông.

Thư Vân nhìn bát cơm trước mặt, chủ động nói: “Tôi đang ăn cơm, không nói chuyện nữa.”

Không đợi đầu dây bên kia lên tiếng, Thư Vân đã dứt khoát cúp máy.

Bà đặt điện thoại xuống bên cạnh, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Nhan Linh từ đối diện.

“Sao lại nhìn mẹ như thế?”

Nhan Linh định nói gì đó nhưng đổi ý, chỉ cười nhẹ rồi thốt lên: “Mẹ cúp máy ngầu quá!”

Thư Vân: “….”

Nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên gương mặt dịu dàng của bà, có chút giống với nét mặt của con gái mình.

“Con muốn nói gì, mẹ hiểu mà.” Thư Vân đặt đũa xuống, giọng điệu điềm nhiên, “Mẹ và ba con, không thể nào.”

Không thể quay lại như trước kia.

Có những chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, bà không muốn ngoảnh đầu lại.

Bà vẫn là Thư Vân của ngày trước, người có thể buông bỏ những gì cần buông.

Nhan Linh suy đoán được ý của mẹ, nhất là trong khoảng thời gian bà nằm viện, Nhan Túc đã nhiều lần đến thăm. Nhưng cô không ngăn cản.

Vì cô biết, quyết định cuối cùng vẫn là của mẹ.

Thư Vân: “Hiện tại mẹ thấy ổn mà.”

Sức khỏe đã tốt hơn, bà tin rằng những ngày tháng sau này sẽ suôn sẻ. Trải qua cửa ải sinh tử, dường như chẳng còn gì đáng sợ nữa.

Còn về bà và Nhan Túc, kết cục đã định sẵn từ ngày ký vào tờ giấy ly hôn.

Không còn tương lai nào khác nữa.

Sau bữa tối, Thư Vân uống thuốc rồi đi nghỉ sớm. Ở trong viện lâu ngày khiến bà quen với giờ giấc này.

Nhan Linh cùng Trần Trạc Thanh ra bờ sông dạo một lát.

Đêm hè dịu mát, làn gió thổi nhè nhẹ, mang theo hương nước sông thanh sạch.

Nói là đi dạo tiêu thực, nhưng khi ngang qua một chiếc xe đẩy bán kem, Nhan Linh không cưỡng lại được mà mua một que.

Trần Trạc Thanh nắm tay cô, ánh mắt dừng lại trên cây kem vị sô-cô-la trong tay cô, nhìn cô chậm rãi li3m một miếng.

Cô nheo mắt lại, cười mãn nguyện.

Trần Trạc Thanh: “Ngon lắm à?”

Nhan Linh gật đầu, nói rằng rất ngọt.

Thấy anh có vẻ hứng thú, cô giơ que kem lên, muốn chia sẻ với anh.

Nhưng Trần Trạc Thanh nghiêng đầu tránh, thay vào đó, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên rồi hôn xuống.

Động tác của anh quá nhanh, Nhan Linh chưa kịp phản ứng đã bị anh quấn lấy, lưỡi anh tinh tế m ơn trớn, như thể đang thực sự nếm thử vị kem tan trên môi cô.

“Đúng là rất ngọt.” Anh cười mờ ám.

Nhan Linh: “…”

Cô theo phản xạ nhìn xung quanh, dòng người qua lại đông đúc, chẳng biết có ai thấy không.

Cô dùng ánh mắt cảnh cáo anh nên chú ý, đừng làm quá.

Trần Trạc Thanh làm như không hiểu, lại cúi đầu muốn hôn tiếp.

Nhan Linh né qua một bên, anh lại cố tình áp sát, cứ thế trêu chọc cô.

Cuối cùng, cô không còn cách nào khác, đành đứng yên mặc anh hôn một lúc.

Mãi đến khi que kem trên tay cô tan chảy gần hết.

“Không ăn nữa.” Anh giật lấy que kem, định ném vào thùng rác.

“Ăn nhiều quá lại đau bụng.” 

Tính ngày, hình như sắp đến kỳ kinh nguyệt của cô rồi. Mỗi lần ăn đồ lạnh vào giai đoạn này, cô sẽ bị đau quặn.

Nhan Linh đột nhiên nhận ra điều gì đó, híp mắt nhìn anh. 

“Trần Trạc Thanh, anh cố tình đúng không?”

Cố tình đánh lạc hướng cô, để cô không ăn được kem.

Lúc nãy khi cô mua kem, anh không ngăn cản, chỉ vì đã chuẩn bị sẵn một cách khác.

Trần Trạc Thanh không đáp, chỉ rút khăn giấy trong túi xách của cô ra, cẩn thận lau sạch tay cho cô.

Sự im lặng của anh chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

Nhan Linh dở khóc dở cười.

Cô cũng chẳng thực sự tức giận, chỉ thấy người đàn ông trước mặt quá biết cách.

Có lẽ do nụ hôn lúc nãy đã k1ch thích dây thần kinh nào đó trong anh.

Vừa bước vào phòng, chưa kịp tắm rửa, Trần Trạc Thanh đã áp cô lên cánh cửa, hôn sâu.

Đôi môi anh nóng bỏng, động tác cuồng nhiệt, tay nhanh chóng cởi bỏ quần áo cô.

Mùa hè, lớp vải trên người vốn đã mỏng manh, chưa kịp cởi hết cúc áo đã bị anh kéo mạnh, khiến một chiếc cúc văng ra.

Chiếc áo tuột xuống, để lộ bờ vai trắng nõn. Nhan Linh vòng tay ôm lấy đầu anh, để mặc anh trêu đùa nơi nhạy cảm nhất.

Cô phát hiện, hình như anh rất thích phần ngực cô.

Trước khi bắt đầu, anh luôn để lại một chuỗi dấu hôn trên ngực cô, như thể tuyên bố chủ quyền.

Nhan Linh không nhịn được, cất giọng trêu chọc: “Trần Trạc Thanh, anh là em bé hả?”

Vừa nói xong, cô mới nhận ra câu này nghe có gì đó không ổn. Nhất là trong hoàn cảnh này, dường như càng k1ch thích đối phương hơn.

“Không, ý em không phải vậy—”

Nghe đến từ “em bé”, Trần Trạc Thanh bỗng nhớ đến chuyện hồi chiều.

Ở bệnh viện, lúc gặp Lâm Gia Minh, cậu ấy đã nói với anh một câu trước khi rời đi—

“Tôi kết hôn muộn hơn cậu, nhưng lại làm ba sớm hơn, có ghen tị không?”

Thật lòng mà nói, có.

Bởi vì anh cũng muốn có một đứa con thuộc về anh và Nhan Linh.

Hơn nữa, với tính cách của cô, chắc chắn cô sẽ là một người mẹ tuyệt vời.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, nụ hôn của anh càng thêm mạnh mẽ, sâu lắng.

Nhan Linh không nhịn được khẽ rên lên, nhẹ giọng bảo anh dịu dàng hơn một chút.

Trần Trạc Thanh: “A Linh, nếu sau này chúng ta có con, em sẽ thích anh hơn hay thích con hơn?”

Cô ngẩn ra, không ngờ anh lại hỏi như vậy.

Trần Trạc Thanh: “Em do dự rồi.”

Nhan Linh: “…”

Cô bật cười, trách anh sao ngay cả với con mình cũng ghen tuông.

Rồi cô ném lại câu hỏi: “Vậy anh thì sao?”

“Em.”

Anh trả lời không chút do dự.

Nụ hôn của anh dịu dàng dần, dừng lại nơi khóe môi cô, như một lời khẳng định.

Khi hai cơ thể hòa làm một, giọng anh trầm thấp vang lên bên tai cô, mang theo lời hứa đầy chân thành:

“Em mãi mãi là ưu tiên hàng đầu của anh.”

Nhan Linh, mãi mãi là số một trong lòng Trần Trạc Thanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.