Buổi tối, Nhan Linh tan làm về đến nhà thì dì giúp việc đã nấu xong bữa tối.
Thấy Nhan Linh trở về, dì ấy lau tay rồi nói rằng nhà mình còn con nhỏ cần chăm sóc nên phải về sớm.
Dì giúp việc này là do Nhan Linh nhờ người tìm khi cô mới về nước. Dì ấy nấu ăn ngon, tính tình cũng chăm chỉ, bình thường khi Nhan Linh đi làm không có ở nhà thì sẽ giúp chăm sóc Thư Vân – hiện không tiện đi lại.
Nhan Linh gật đầu: “Cảm ơn dì, vất vả rồi.”
Nhan Linh vào bếp rửa tay rồi ngồi xuống bàn ăn. Vừa ngồi xuống, Thư Vân liền múc cho cô một bát canh, giọng điệu quan tâm hỏi thăm ngày đầu cô đi làm thế nào.
“Cũng ổn ạ.”
Nhan Linh nhấp một ngụm canh, rồi kể cho Thư Vân nghe về những chuyện xảy ra ở công ty hôm nay, nói rằng đồng nghiệp đều rất dễ chịu.
Thư Vân: “Vậy thì tốt rồi.”
Nhan Linh đáp: “Hôm nay con còn gặp Trần Trạc Thanh ở công ty nữa.”
Thư Vân ngạc nhiên: “Tiểu Trần cũng làm ở Thịnh Thị sao?”
Hôm qua sau buổi xem mắt, Nhan Linh vừa về đến nhà thì Thư Vân đã nôn nóng hỏi tình hình.
—Đối phương không tệ, hai bên đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau.
Nghe Nhan Linh trả lời, Thư Vân không khỏi bất ngờ, không ngờ lại có bước tiến triển tiếp theo.
“Thật sao? Con không gạt mẹ đấy chứ?”
Thư Vân sợ Nhan Linh nói trái lòng chỉ để ứng phó với mình.
“Không có mà, sao con lại phải gạt mẹ.” Nhan Linh thẳng thắn: “Anh ấy tên Trần Trạc Thanh, hồi cấp ba học cùng khóa với con. Con đã từng gặp anh ấy ở trường.”
“Người ta còn là học sinh giỏi ban Tự nhiên nữa.”
“Vậy thì có gì đặc biệt, con gái của mẹ trước đây chẳng phải cũng đứng nhất khối sao.” Thư Vân lập tức đứng về phía con gái.
Sau đó, Thư Vân hỏi thêm vài chuyện khác rồi bắt đầu gọi một câu “Tiểu Trần” hai câu cũng “Tiểu Trần”.
Nhan Linh: “À, anh ấy còn là cấp trên của con.”
Nghe Nhan Linh nói vậy, điều Thư Vân quan tâm lại là: “Thì ra chủ tịch Thịnh Thị mang họ Trần à?”
Nhan Linh: “…”
Nhan Linh bật cười nói “Không phải”: Anh ấy là phó tổng của công ty thôi.”
Thư Vân ngẫm nghĩ: “Thế mà em họ con lại bảo cậu ấy chỉ là một người kinh doanh nhỏ.”
Thư Vân còn tưởng rằng đó chỉ là một người kinh doanh nhỏ lẻ, không ngờ cậu ấy lại là phó tổng giám đốc, hơn nữa còn làm ở Thịnh Thị.
Một người ngoài họ mà có thể làm phó tổng ở Thịnh Thị, chắc chắn không phải là người tầm thường.
Bà không khỏi lo lắng, liệu một người đàn ông như thế có phù hợp với Nhan Linh không.
Chồng của bà cũng là một ví dụ điển hình, quá chú trọng sự nghiệp, mỗi ngày đều bận rộn, không quan tâm gì đến gia đình.
Thư Vân thật sự không muốn Nhan Linh đi vào vết xe đổ của mình.
Bà hy vọng con gái mình sau này sẽ tìm được một người đàn ông giản dị, yêu thương cô, có thể chăm sóc cô suốt đời.
Nhan Linh: “Thực ra là làm kinh doanh, cũng đâu có nói sai.”
Thư Vân như phát hiện ra điều gì đó: “Xem ra con rất hài lòng với cậu ấy.”
Nhan Linh hơi dừng tay, chớp mắt: “Có ạ?”
Thư Vân: “Con còn nói giúp cậu ấy nữa.”
Nếu không hài lòng, Nhan Linh lẽ ra sẽ thuận theo lời bà, lấy đó làm cái cớ để phủ quyết người đàn ông này.
Nhan Linh nghĩ một chút, rồi tự tìm cho mình một lý do: “Có lẽ là vì…”
“Anh ấy đẹp trai mà.”
“…”
—
Sau bữa tối là giờ Thư Vân xem tivi, Nhan Linh ngồi bên cạnh cùng bà.
Nhan Linh về nhà liền để điện thoại sạc ở bên cạnh, giờ mới nhìn thấy tin nhắn của Trần Trạc Thanh.
Tin nhắn được gửi cách đây một tiếng, hỏi cô đã về đến nhà chưa.
【 Tam lệnh 】: Em về rồi, lúc nãy đang ăn cơm.
Tin nhắn vừa được gửi đi thì Trần Trạc Thanh đã lập tức trả lời.
【Zero】: Ừm.
【Zero】: Em ăn gì vậy?
Nhan Linh tưởng cuộc trò chuyện đã kết thúc, không ngờ anh lại gửi thêm một câu hỏi mới.
Cô như liệt kê món ăn, kể cho anh nghe những món mình ăn tối nay.
【 Tam lệnh 】: Còn có canh nữa.
【Zero】: Canh sườn hầm bắp à?
Nhan Linh tròn mắt nhìn chiếc điện thoại của mình.
Cô còn chưa nói, sao anh lại biết được.
【 Tam lệnh 】: Trần tổng có mắt thần à?
【Zero】: Chắc chưa luyện được đâu, anh đoán thôi.
【 Tam lệnh 】: Em không tin lắm đâu.
Cô thêm một từ cảm thán vào câu nói của mình, khiến ngữ khí trở nên khác biệt, bớt đi phần khách sáo.
【Zero】: Anh đoán bừa thôi. Trưa nay em vừa ăn mà.
Lúc trưa, Trần Trạc Thanh tình cờ nhìn thấy cô xếp hàng lấy đồ ăn ở căng tin, vô tình liếc qua khay của cô một lần.
Đây là thói quen mà anh đã có từ thời cấp ba.
Có những lúc tan học tình cờ gặp cô trong căng tin, anh sẽ nhìn xem cô lấy món gì, rồi bản thân cũng gọi món giống y hệt.
Bây giờ Nhan Linh tin rồi, chỉ là không ngờ anh lại nhớ rõ đến vậy.
【 Tam lệnh 】: Trí nhớ anh tốt thật đấy.
【Zero】: Anh cũng nghĩ vậy.
Anh thật đúng là chẳng khiêm tốn chút nào.
Nhan Linh nhìn cuộc trò chuyện của cả hai, cảm thấy anh có vẻ khác với ấn tượng ban đầu mà cô có về anh.
Người đã mời cô đi ăn khi trước, nói chuyện cực kỳ khách sáo đó là ai nhỉ?
Cô không kìm được mà hỏi thẳng ra.
【Zero】: Trước đây là trợ lý của anh nhắn.
【Zero】: Lần đầu tiên hẹn một cô gái đi ăn, anh không biết phải nói gì cho hợp lý.
Sợ quá đường đột, lại sợ không đủ trang trọng.
Viết rồi xóa không biết bao nhiêu lần, mãi mà vẫn chưa gửi được.
Trợ lý của anh thấy vậy liền hỏi có cần giúp không.
Trần Trạc Thanh nhớ lại đoạn tin nhắn, cũng cảm thấy ngữ khí như vậy không giống mình chút nào.
Nếu để Thịnh Tây Vũ biết, chắc chắn sẽ bị cậu ta cười nhạo cho mà xem.
Nhưng nói chuyện lịch sự một chút vẫn tốt, ít nhất sẽ để lại ấn tượng tốt.
Trợ lý của anh nhắn thật à?
Nhan Linh nhớ lại người đàn ông mặc vest hôm đó.
Không trách được, giờ thì đã giải thích được rồi.
Bởi ngay từ đầu, Nhan Linh đã cảm thấy lời mời của “Trần Trạc Thanh” khi ấy không giống với những gì cô hình dung về anh.
Cách nói chuyện như bây giờ mới là thật nhất.
Hai người cứ nói chuyện qua lại như vậy, thỉnh thoảng Nhan Linh xem tivi, rồi lại cúi đầu trả lời tin nhắn của anh.
Một lúc sau cô khẽ ngáp, có chút buồn ngủ, định hôm nay sẽ tắm rửa sớm rồi đi ngủ.
Trần Trạc Thanh cũng nhắn lại: “Ngủ ngon nhé.”
Nhan Linh tưởng rằng cuộc đối thoại đã kết thúc.
Nhưng giây tiếp theo, anh lại gọi thẳng một cuộc điện thoại thoại đến.
Thư Vân bên cạnh vẫn đang chăm chú xem tivi, Nhan Linh đi dép vào, bước ra ngoài ban công để nghe điện thoại.
“Nhan Linh.”
“Trần Trạc Thanh?”
Cả hai gần như cùng lên tiếng, nhưng giọng điệu khác nhau, một là khẳng định, một là dò hỏi.
Nói xong lại cùng im lặng, không ai chủ động mở lời trước.
Cuối cùng Nhan Linh phá vỡ sự im lặng: “Anh gọi có chuyện gì à?”
“Không có.” Nghe giọng cô, Trần Trạc Thanh mới cảm thấy buổi tối hôm nay thật sự có ý nghĩa.
Danh bạ trên WeChat, cô nằm ở vị trí ghim đầu tiên. Hai người trò chuyện sau bữa tối chỉ là những đề tài đơn giản và bình thường nhất, nhưng lại mang đậm hơi thở cuộc sống.
Trong cuộc sống vốn dĩ bình lặng của anh, giờ đây đã có thêm một Nhan Linh.
Trần Trạc Thanh: “Chỉ muốn chúc em ngủ ngon.”
Nhan Linh: “Chẳng phải anh vừa chúc em rồi sao.”
Không gian xung quanh tĩnh lặng, giọng anh trầm ấm vang lên từ đầu dây bên kia:
“Câu ngủ ngon này, anh cảm thấy phải nói trực tiếp với em mới được.”
…
Không biết câu nói ấy mang theo sức mạnh kỳ lạ gì, đêm đó Nhan Linh đã mơ về Trần Trạc Thanh.
Trong giấc mơ cô thấy thời cấp ba, mỗi lần bắt xe buýt đi học, cô đều nhìn thấy một chàng trai khoác trên mình bộ đồng phục học sinh ngồi ở hàng ghế cuối, lặng lẽ và kín đáo.
Bạn thân cô từng nói, cậu ấy là “hot boy” của trường, nhiều nữ sinh theo đuổi, nhưng cậu đều từ chối, nói rằng cậu muốn tập trung học hành.
Nhan Linh rất đồng tình với câu nói đó, còn đáp lại bằng câu: “Yêu đương sao thú vị bằng làm bài tập được.” Câu nói ấy đã khiến cô bạn thân đấm vào vai cô mấy cái.
“Sao cậu lại nói y hệt lời của cậu ta vậy?”
“Lời của ai cơ?”
“Nghe nói có một cô bạn bị cậu ấy từ chối, hỏi cậu ấy thích gì, cậu ấy trả lời rằng thích làm bài tập.”
Tư Kỳ cười nói đùa: “Xem ra hai người cũng hợp nhau đấy chứ, nhưng mà nếu hai cậu mà yêu nhau, chắc chẳng còn thời gian yêu đương đâu, chỉ toàn thời gian làm bài tập thôi.”
Ngay sau đó, Trần Trạc Thanh xuất hiện trước mặt cô, cầm trên tay một quyển sách bài tập và tỏ tình với cô.
Giấc mơ kết thúc ở đó.
Vì chuông báo thức của Nhan Linh vang lên.
Tiếng chuông inh ỏi vang vọng khắp căn phòng trống, cô mở mắt ra, ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Nhan Linh ngồi dậy nhìn xung quanh, chỉ khi nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy an tâm hơn.
Tấm chăn mềm mại trượt xuống khỏi phần ngực và bụng. Cô kéo chăn, xuống giường, hiếm khi buột miệng thốt lên bốn chữ:
“Đúng là gặp ma.”
Người khiến cô nghĩ mình gặp ma đã nhắn tin cho cô từ sáng sớm, chỉ là một câu chào hỏi đơn giản.
【Zero】: Chào buổi sáng.
Nhan Linh đang vừa đánh răng vừa xem tin tức tài chính hôm nay, tiện tay trả lời lại ba chữ giống y như thế.
Khi cô chuẩn bị xong xuôi và định ra khỏi nhà thì Thư Vân thò đầu ra khỏi bếp nhắc cô hôm nay trời có thể sẽ mưa, bảo cô nhớ mang ô theo.
Nhan Linh đang cúi đầu mang giày ở cửa, chỉ trả lời qua loa một tiếng “Vâng”.
Nhưng khi cô đến cổng khu chung cư, cô mới nhận ra mình quên mang ô.
Cô ngẩng đầu nhìn trời, vẫn trong xanh không gợn mây. Nghĩ đến việc mình sẽ trễ giờ nếu quay lại, cô quyết định không về nhà lấy ô nữa.
Bữa trưa như thường lệ, cô ăn tại căng-tin của Công ty Thịnh Thị.
Lại một lần nữa, Nhan Linh gặp anh chàng lập trình viên hôm qua từng đến bắt chuyện.
Lần này anh ta đã có sự chuẩn bị, sau vài câu chuyện phiếm ngượng ngùng, anh ta đi thẳng vào vấn đề và mời cô đi ăn tối.
Nhan Linh: “Xin lỗi, tối nay tôi không rảnh.”
Trần Húc: “Vậy còn tối mai?”
“Cũng không.”
Nhan Linh nhớ đến câu nói của Trần Trạc Thanh hôm qua, liền học theo ngay, đáp lại: “Tôi phải ở bên bạn trai mình.”
Trần Húc hiện rõ vẻ bất ngờ và thất vọng: “Cô… cô có bạn trai rồi sao?”
Nhan Linh: “Ừ, nên sẽ không tiện lắm.”
Anh ta cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó, sau một lúc mới ngẩng đầu lên, có vẻ đã chuẩn bị sẵn tâm lý: “Tôi… tôi không ngại đâu.”
Đến lượt Nhan Linh kinh ngạc: “???”
Không ngại gì cơ?
Ban đầu cô hơi ngơ ngác, nhìn anh ta chằm chằm mới hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của anh ta.
Nhan Linh vừa tức vừa buồn cười, nhưng vẫn giữ nụ cười lịch sự trên mặt, giọng nói mang theo chút lạnh lùng: “Nhưng tôi thì ngại.”
Sau bữa trưa, Nhan Linh kể câu chuyện thú vị này cho cô bạn thân Tư Kỳ nghe.
Tư Kỳ cười đến nỗi mặt nạ dưỡng da sắp rơi xuống.
“Anh ta không ngại làm ‘tiểu tam’ vì tình yêu sao?”
“Cậu nên nói cho anh ta biết bạn trai cậu là ai, để anh ta biết rằng mình đang định ‘cắm sừng’ sếp của mình.”
Nhan Linh: “Cậu đúng là không sợ lớn chuyện nhỉ, đừng có thêm dầu vào lửa được không.”
Tư Kỳ: “Không được.”
Nhan Linh: “…”
Nhan Linh không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cô chuyển hướng chú ý của Tư Kỳ, hỏi cô ấy khi nào mới có thể về.
Tư Kỳ: “Chắc là thứ Bảy tuần này, sắp quay xong rồi.”
Tuần Nhan Linh về nước, trùng hợp Tư Kỳ lại đang ở tỉnh khác quay phim, cô ấy đã vào đoàn được ba tháng, đến giờ vẫn chưa về.
Nhan Linh nghe đầu dây bên kia vang lên một tiếng ngáp, giọng điệu có chút lo lắng: “Cậu lại thức đêm xem kịch bản đúng không?”
Tư Kỳ đáp: “Ừm, buổi tối không ngủ được nên tìm việc gì đó để làm.”
Nhan Linh và Tư Kỳ quen nhau từ thời cấp hai, sau đó trùng hợp lại học chung cấp ba.
Sau kỳ thi đại học, một người ra nước ngoài, một người thi đậu vào Học viện Điện ảnh.
Năm Tư Kỳ tốt nghiệp đại học, nhờ vào một bộ phim thanh xuân vườn trường mà cô ấy bỗng nổi tiếng, vai nữ chính cô ấy đóng nhận được sự yêu thích lớn từ khán giả.
Tương tác của cô ấy với nam chính trong phim khiến khán giả vô cùng phấn khích, vì thế mà có một lượng lớn fan couple.
Cùng năm đó, cô đoạt giải Diễn viên mới xuất sắc nhất.
Từ đó bắt đầu giai đoạn sự nghiệp thăng tiến.
Sau đó cô liên tục nhận phim, ký hợp đồng quảng cáo, tham gia chương trình tạp kỹ và các sự kiện thảm đỏ, hoạt động sôi nổi trước công chúng, hoàn toàn mở rộng thị trường thương mại của mình.
Số lượng người hâm mộ cũng từ vài triệu lên đến hơn mười triệu.
Hiện nay cô đã trở thành một trong những sao nữ mới nổi có địa vị của giới giải trí.
Nhan Linh còn nhớ khi Tư Kỳ nhận được vai nữ chính đầu tiên trong sự nghiệp điện ảnh, cô ấy đã vượt một quãng đường dài để sang Anh tìm cô.
Ngày hôm đó, hai người ngồi trong căn hộ mà Nhan Linh thuê, uống rượu đến tận khuya.
Nhan Linh nhìn cô bạn đang cười ngây ngô bên cạnh, dịu dàng xoa đầu cô ấy, nói: “Tư Kỳ, cậu thành công rồi.”
Khi còn niên thiếu, cô gái đã từng ngước nhìn ngôi sao băng và ước nguyện rằng sau này nhất định sẽ trở thành một nữ minh tinh khiến tất cả mọi người phải chú ý, nghe thấy lời của Nhan Linh xong, nụ cười chưa dứt đã òa khóc.
Nghĩ đến việc Tư Kỳ đã thức trắng mấy đêm để xem kịch bản cho bộ phim đó, giờ lại đang lặp lại tình trạng này.
Nhan Linh không khỏi lo lắng cho sức khỏe của cô bạn thân: “Đừng tạo áp lực cho mình quá.”
Tư Kỳ: “Mình tự biết sức mình mà.”
Nhan Linh: “Vậy đợi cậu về, mình mời cậu ăn cơm.”
Giọng Tư Kỳ có chút tinh nghịch: “Chỉ có mình cậu mời thôi à? Chẳng phải nên có thêm một người nữa sao?”
Nhan Linh biết cô ấy đang ám chỉ đến ai, chỉ đành bất đắc dĩ đáp lại: “Cậu cũng đâu phải chưa gặp.”
Tư Kỳ: “Sao có thể giống nhau được, đó là chuyện hồi cấp ba rồi.”
“Với lại mình nhất định phải nhìn thấy hai cậu cùng khung hình thì mới tin cậu không lừa mình.”
Ban đầu khi Nhan Linh nói cô đi xem mắt, Tư Kỳ còn khuyên cô phải cẩn thận, nói rằng bây giờ đàn ông phổ thông hay con trai cưng của mẹ nhiều vô kể.
Nhưng sau khi biết đối tượng xem mắt là Trần Trạc Thanh, Tư Kỳ lập tức thay đổi thái độ, chỉ thốt lên hai chữ:
“Cưới luôn!”
Khi đó, trong lòng Tư Kỳ chỉ nghĩ rằng–
Mọi người ơi, ai hiểu cảm giác này không!
Thuyền tôi chèo từ thời cấp 3 cuối cùng cũng đã cập bến rồi!