Anh Chiếu Lương Tiêu

Chương 90: Chương 90




Xét toàn bộ câu nói, Hạ Lan Tiêu chỉ nghe được mấy chữ "Ở bên cạnh ta" mà thôi.

Những thứ khác như "tự do" hay "nô lệ" cũng chỉ như gió thoảng qua tai hắn, chẳng đọng lại chút vết tích nào. Bên trong bình Tử Vân không có tiếng côn trùng kêu hay tiếng chim hót, yên tĩnh đến mức kỳ quặc. Anh Chiêu đưa lưng về phía hồ nước nóng, áo lót mỏng manh, ướt đẫm, dán sát vào cơ thể, có thể thấp thoáng nhìn thấy hai chấm đỏ be bé nhô lên trên bầu ngực sữa.

Nàng không thi triển pháp thuật để hong khô mà cứ để nguyên như vậy, thoải mái đứng trước mặt hắn. Phía sau lưng nàng, hơi nước và bụi vàng lấp lánh vui vẻ trôi dạt.

Hắn từng mượn cớ xem nàng là người khác để khinh nhờn cơ thể đó hai lần, nữ tử mặc váy trắng, tóc đen tỏa sáng đến mức không ai dám lại gần, khi ôm vào ngực có cảm giác mềm mại như ánh trăng trong trẻo dưới mặt hồ, chỉ cần chạm nhẹ sẽ tạo thành nhiều gợn sóng lăn tăn.

"Làm nô lệ thì sẽ được ở bên người cả đời à?" Hạ Lan Tiêu vội hỏi lại, từng từ thể hiện niềm vui sướng, ma tính quanh người cũng tiêu tan thành mây khói, dường như hắn đã trở lại thành đồ đệ ngoan ngoãn của nàng, hoàn toàn quên mất hắn nên giả bộ nhục nhã để cân bằng chút hứng thú ác ý từ nàng.

Tình yêu không chút trốn tránh va thẳng vào tầm mắt của Anh Chiêu, cứ như muốn lột sạch nàng.

Đây là lần đầu tiên, Anh Chiêu dùng gương mặt sẵn có chứ không phải của nữ tử mặt tròn. Tuy người hắn nhìn vẫn là nàng nhưng ý thức được điểm này khiến Anh Chiêu hơi sốc.

Nàng vẫn không cách nào tha thứ cho hắn, nếu hắn đã nói sẽ không hối hận thì hắn nên trả giá đắt.

Anh Chiêu tằng hắng một cái rồi nói: "Ngươi có biết Ma tộc các ngươi phải làm loại nô lệ gì không?"

"Loại giúp cho người khác... Ừm, vui sướng." Hạ Lan Tiêu đắn đo rồi đưa ra câu trả lời khá lịch sự.

Nhưng hắn không nói sai.

Thiếu niên mình trần, eo thon vai rộng, hai tay còn bị trói sau người, khung xương hoàn mỹ được bao bọc bởi lớp da thịt rắn chắc. Do ngâm trong nước ấm lâu nên da thịt trơn mượt như ngọc được phủ một lớp hồng phấn.

Nói thật, chỉ cần liếc mắt nhìn cơ thể này thôi đã chảy nước ròng ròng.

"Đúng vậy, là loại làm ta vui sướng." Anh Chiêu gật đầu, ánh mắt đảo từ dấu răng trên vai hắn chậm rãi đi xuống, nhìn cái quần mỏng ướt sũng để lộ hình dạng cây gậy thịt đồ sộ, dữ tợn như muốn đâm thủng ra bên ngoài. Vừa nãy, hắn động chạm khiến nàng vui thích.

Nhưng giới hạn chỉ đến đó mà thôi, đêm nay nàng không muốn cho hắn nhiều thêm.

Anh Chiêu tàn nhẫn mỉm cười, nói tiếp: "Tuy nhiên ngươi chỉ có thể dùng miệng hoặc tay để lấy lòng ta. Nếu ngươi không có chí tiến thủ, dù cứng thì cũng phải nhẫn nhịn, bởi hiện tại, ta không muốn để ngươi vui vẻ."

Chủ nhân đâu thèm quan tâm nô lệ có dễ chịu hay không chứ?

Hành vi gật đầu của Hạ Lan Tiêu không khỏi quá dứt khoát, cứ như chỉ cần được chạm vào nàng đã là cho hắn nếm vị ngon ngọt.

Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, dù sao cũng phải giữ lời, đúng chứ? Mặt khác, lỗ huyệt bị vừa mới bị hắn kích thích nên dính dính. Họa hắn gây ra, tự hắn phải đến thu dọn hậu quả.

Anh Chiêu không hề xoắn xuýt.

Bên bờ hồ nước nóng có một phiến đá khổng lồ bóng loáng, ngồi lên không lo bị cấn, chẳng qua hơi cứng một chút. Anh Chiêu lấy một cái nệm da hồ ly màu đỏ rực trải lên trên, sau đó nhảy lên đó ngồi và tìm một tư thế thích hợp dựa vào. Hai chân trần lộ ra khỏi ống quần cực kỳ chói mắt.

Nàng không tự mình cởi đồ, chờ Hạ Lan Tiêu đến bắt đầu.

Hai tay của chàng thiếu niên rõ ràng kém linh hoạt hơn so với lúc nãy. Có lẽ do bị trói sau lưng, khi được thả ra máu còn tắc nghẽn, lúc hắn cởi vạt áo của nàng, hai bàn tay vẫn còn run.

Ánh sáng từ lồng đèn đứng bên hồ hắt lên người Hạ Lan Tiêu, tạo màu sắc như đường mật. Anh Chiêu không chớp mắt nhìn hắn, ngay khi hắn lơ đãng ngước lên nhìn nàng, trái tim nàng nhanh chóng thắt lại.

Anh Chiêu vô thức nghiêng đầu.

Đâu phải hai người chưa từng làm, không ngờ nàng vẫn căng thẳng như vậy.

Không muốn tiếp tục đày đọa bản thân, Anh Chiêu thẳng thắn đẩy tay Hạ Lan Tiêu ra, tự mình dùng pháp thuật làm quần áo trên người biến mất hết.

"Được rồi." Anh Chiêu ngước mắt đối diện với tầm mắt Hạ Lan Tiêu, nàng lễ phép thông báo: "Bắt đầu đi."

chàng thiếu niên ở trần không lễ phép như thế. Hắn rướn người đến hôn nàng, hành động như không dằn lòng nổi. Muốn trách cũng phải trách nàng, không nên dùng cái nệm lông hồ ly này. Da lông màu đỏ phối hợp với da thịt trắng nõn, đúng là món vũ khí kích thích bạn tình sắc bén nhất.

Hạ Lan Tiêu ấn vai nàng xuống nệm hồ ly, đầu lưỡi liếm dọc theo cần cổ. Nụ hôn và liếm mút nóng rực làm Anh Chiêu hơi ngứa, hơi thở hỗn loạn tránh ngược tránh xuôi. Vì vậy, bộ ngực trắng noãn như tuyết lở, đong đưa khiến đôi mắt chàng thiếu niên đau nhói.

Hạ Lan Tiêu không thể cưỡng lại mở miệng ngậm một viên, giữ trong miệng chậm rãi âu yếm. Đầu lưỡi quấn quanh thành từng vòng theo núm vú, sau đó đôi môi bao bọc lấy nó và mút mạnh.

Anh Chiêu run bần bật, đôi chân gập chặt lại thả lỏng, dẫm lên trên da hồ ly bóng loáng, không ngừng trơn trượt.

Vì hành động khá lớn nên Hạ Lan Tiêu cúi đầu nhìn thoáng qua, hắn thẳng thừng vươn tay nắm lấy một chân của nàng đặt lên đùi mình, sau đó tiến tới hôn đầu vú còn lại của Anh Chiêu.

Hai luồng thịt nhẵn nhụi trắng bóng trước ngực nàng nhấp nhô phập phồng, bị ăn đến biến dạng, còn bị bàn tay nhào nặn thành hình hài đáng xấu hổ.

Có lẽ không thể giả vờ thành người khác, lần này, nàng mẫn cảm hơn trước rất nhiều. Hạ Lan Tiêu liếm láp đầu vú của nàng, đầu lưỡi nhỏ ẩn hiện. Ngón tay thon dài nắm lấy thịt vú, nửa gương mặt vùi vào trong ngực nàng làm bậy, biểu cảm của hắn vừa thành kính vừa mê muội, tất cả điều đó không ngừng dày vò Anh Chiêu.

Cơ thể nàng run rẩy dữ dội hơn, chân đạp lên đùi hắn, mu bàn chân bị kéo căng lại duỗi ra. Thế nhưng nàng không chịu dẫm lên dương vật sưng to sắp nổ tung giữa hai chân hắn một lần nào.

chàng thiếu niên không thèm để ý, hắn không muốn nàng tiếp tục làm loạn ở đó, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho mình. Hạ Lan Tiêu nắm lấy chân nàng hôn mấy cái, sau đó xoay cả người nàng sang một bên, bắt Anh Chiêu quỳ trên tảng đá, nhếch cặp mông tròn vo lên cao.

Nụ hôn nóng bỏng đi từ sau cổ đến phần eo lõm vào, rồi từ xương cụt hôn lên, dường như muốn hôn kín tấm lưng tuyệt đẹp.

Được hôn, cơ thể nàng tê dại như phải chịu cực hình, vòng eo uốn éo không biết đang né tránh hay đón hùa. Cặp mông như đào mật vô thức nâng cao, giữa hai mảnh trắng như tuyết lộ ra miệng âm hộ hồng hào ẩm ướt ngậm chặt. Phần thịt ở mép mập ú đầy nước dâm trong suốt, ngọt ngào tràn đầy ra bên ngoài.

Lúc chàng thiếu niên cắn vào mông Anh Chiêu, cơ thể nàng lắc lư kịch liệt, rùng mình một cái rồi nhếch mông cao hơn. Hạ Lan Tiêu tự mình banh cánh mông trắng trẻo đầy đặn ra, để lộ miệng huyệt đang nhả đầy nước dâm, nước theo khe thịt nhỏ xuống.

Dường như nơi đó mong mỏi được môi lưỡi chăm sóc, Hạ Lan Tiêu chưa dán miệng vào mà huyệt động nho nhỏ kia đã vô thức co bóp lại rồi khẽ hé mở như đang mời mọc.

Hạ Lan Tiêu chẳng chối từ lời mời này. Hắn quỳ sát vào lưng nàng, trực tiếp ngậm lấy thịt mềm ở cửa huyệt. Đôi môi dán vào cửa huyệt mút chùn chụt, Hạ Lan Tiêu không liếm, hắn muốn hút tình cảm của nàng ra từ cái miệng lỗ kia. Dịch chảy ra ở cửa lỗ bị Hạ Lan Tiêu mút sạch. Không chỉ vậy, hắn còn khẽ cắn, day day hai mảnh mép lỗ, hắn như hóa thành một đứa trẻ mọc răng, thay phiên cắn mút hai miếng thịt non.

Anh Chiêu bị kích thích mà cong lưng như con tôm, bờ mông vểnh cao có lẽ không chịu nổi hạ xuống, thế nhưng bị chàng thiếu niên đỡ lấy bắp đùi, nó tránh không thoát nên đành phải mở rộng cửa lớn hướng về mặt hắn, khiến âm hộ và hậu môn hoàn toàn bại lộ trước mắt Hạ Lan Tiêu.

Đầu lưỡi ẩm ướt nóng ấm xâm nhập vào cơ thể Anh Chiêu, từng chút chui vào trong. Dịch thể vương trên cánh hoa bị đầu lưỡi liếm láp đến rung động. Hạ Lan Tiêu còn trực tiếp banh đóa hoa ra, bắt chước tư thế dương vật ra vào để làm nàng. Từng đợt lên đỉnh ăn mòn Anh Chiêu, nửa người trên nàng uốn éo như con rắn nhưng nửa người dưới không cách nào thoát thân.

Đầu lưỡi tạo thành một lỗ nhỏ mềm mại không thể khép lại. Hậu môn giấu ở khe mông cũng bị chàng thiếu niên lúc nặng lúc nhẹ vuốt ve đùa giỡn.

Khoái cảm quá mãnh liệt, đến cuối, đầu gối Anh Chiêu run rẩy, hầu như không chống đỡ được cơ thể, Hạ Lan Tiêu hết cách đành phải ôm nàng đè lên phiến đá lớn. Hắn nhấc chân nàng đặt lên vai, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ đêm nay, dùng miệng và tay hầu hạ nàng.

Ngón tay dài cắm vào trong lỗ của nàng và khuấy đảo, một ngón rồi hai ngón, chúng hướng về vách thịt bên trong đóa hoa lần tìm những điểm nhạy cảm để chọc vào. Miệng huyệt hình vòng, thịt non hồng hồng bọc chặt ngón tay Hạ Lan Tiêu, lúc đút vào dẫn đến dâm dịch không ngừng tuôn ra.

"Quá ẩm ướt." Đêm nay, hắn im lặng lạ thường, hắn không hề nói những lời phóng đãng, chỉ cảm thán đúng một câu như thế, sau đó cúi đầu, há miệng ngậm lấy âm vật của nàng.

Anh Chiêu trên đỉnh đầu Hạ Lan Tiêu được hầu hạ gần như cùng lúc bật ra tiếng nức nở yêu kiều.

"Không được, quá kích thích rồi..." Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng nàng không hề ngăn cản hắn, ngược lại còn mở rộng chân ra, âm thầm đón hùa theo ý hắn.

Có vị chủ nhân hào phóng như thế, khó trách Hạ Lan Tiêu càng ra sức liếm láp. Đầu lưỡi liên tục chơi đùa hột le dâm đãng nhô ra, hắn còn dùng môi kéo nó ra ngoài đến khi biến hình, sau đó dịu dàng ngậm vào miệng mút, làm không biết mệt.

Vừa liếm vừa chọc vào lỗ nhỏ, Hạ Lan Tiêu không tha cho điểm nhạy cảm phía sau mông Anh Chiêu, hậu môn nhỏ bé đóng chặt, lúc bị chạm vào sẽ không ngừng co rút.

Cả ba điểm nhạy cảm bị đùa bỡn, Anh Chiêu không biết nàng đã lên đỉnh bao nhiêu lần, chỉ biết cơ thể không ngừng bài tiết nước, liên tục khóc lóc rên rỉ. Tấm đệm hồ ly lót dưới mông đã ướt đẫm, dính bết không thành hình, thế nhưng đó chưa phải chuyện mất mặt nhất.

Điều làm Anh Chiêu mất mặt nhất chính là lúc Hạ Lan Tiêu dùng ngón tay xoa nắn âm vật của nàng, hắn không cẩn thận mò được lỗ tiểu. Anh Chiêu sớm đã tích cốc, căn bản không có gì để bài tiết, nào ngờ, dưới sự kích thích không ngừng nghỉ, lỗ tiểu phun ra một dòng nước trong suốt.

Nó phun cùng dâm dịch, bắn thẳng vào mặt Hạ Lan Tiêu.

Lúc ấy, Anh Chiêu thần trí không tỉnh táo nhưng Hạ Lan Tiêu thì có. Thế nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ sẽ tránh đi mà ở yên trước mặt nàng không nhúc nhích, mặc cho chất lỏng nóng ấm từ cơ thể nàng ngang nhiên tưới lên người hắn.

Thậm chí có vài giọt còn bắn lên miệng hắn.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Anh Chiêu giận dữ và xấu hổ không nói thành lời. Sau một hồi im lặng, Hạ Lan Tiêu phản ứng lại trước tiên.

Không thể tin nổi là hắn dám lè lưỡi, cuốn nước bên khóe môi vào trong miệng nếm, sau đó ngồi trước mặt nàng, nghiêm túc an ủi: "Không có mùi vị gì hết cả, Anh Chiêu."


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.