Có mùi hay không không phải là vấn đề...
Vấn đề ở đây là bị liếm đến mức mất khống chế, trải nghiệm mất mặt như thế này càng chưa bao giờ trải quá.
Đôi mắt hơi mất tiêu điểm do lên đỉnh quá nhiều lại tập trung lại, ngay sau đó, nàng đỏ mặt, che miệng, trơ mắt nhìn Hạ Lan Tiêu cúi đầu nhìn chằm chằm xuống âm hộ vừa đi tiểu xong.
Anh Chiêu vô thức khép chân lại bị hắn đè nặng lên bắp đùi. Phần thịt trai ẩn dấu dưới hai cánh hoa run rẩy hé mở với hắn, khi bỏ phần vỏ ngoài mới thấy thịt quả hồng nộn, chín ngọt mời hắn ăn.
Nước tiểu từ lỗ niệu đạo và dâm dịch từ cổ âm đạo vẫn còn vương bên trên hột le sưng đỏ và hoa môi, tựa như món quà dành cho sự nỗ lực chăm sóc của hắn. Anh Chiêu đã cho hắn thưởng thức phản ứng chân thành nhất của cơ thể, hắn càng muốn nhiều hơn.
Vì thế, trong tiếng hô ngỡ ngàng của Anh Chiêu, Hạ Lan Tiêu lần nữa cúi đầu, đôi môi bao bọc hai mảnh hoa môi còn đang run rẩy, cẩn thận và tỉ mỉ bú liếm.
Hầu kết của thiếu niên không biết từ lúc nào đã trở nên bén nhọn, nó trượt lên trượt xuống, miệng nóng như nồi hơi. Đầu lưỡi như than nóng đỏ, tham lam đảo khắp âm hộ của Anh Chiêu, từng chút một liếm sạch nước tiểu của nàng. Nhưng dâm thủy vẫn không ngừng chảy ra, dù hắn có liếm bao nhiêu thì cái lỗ vẫn ướt và trơn trượt.
Anh Chiêu bị liếm đến mấy hồn mất vía, phần bụng liên tục co quắp, cả người ngã ra sau run rẩy. Nàng vốn không ý thức được bàn tay đặt ở đùi nàng đã lặng lẽ di chuyển đến miệng huyệt ấm áp.
"Ưm... A..." Anh Chiêu nức nở cắn môi. Sau mười lăm phút, nàng lại há miệng, thè ra một đoạn lưỡi.
Anh Chiêu không cách nào nói năng mạch lạc, khoái cảm gấp bội từ thể xác và tinh thần tác động đến tứ chi xương cốt của nàng, linh đài lâm vào mê man, chỉ khi nàng cảm giác được thiếu niên hai ngón tay chậm rãi xâm nhập thân thể nàng, nàng mới bừng tỉnh trong nháy mắt.
Tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng dâm đãng đến thế. Anh Chiêu cắn ngón tay và cúi đầu nhìn hắn, đôi mắt vừa vặn đối diện với ánh mắt từ chàng thiếu niên.
Đôi mắt đó nhấc lên sóng to gió lớn trong nội tâm á. Một đôi mắt thẳng thắn không hề che đậy tình yêu. Trong khi đó, hắn đang chuyên tâm mút viên thịt sưng đỏ của nàng, hai ngón tay trong cơ thể nàng không hề chậm lại, thậm chí cắm vào điểm nhạy cảm trong âm đạo càng lúc càng nhanh.
Đầu lưỡi Hạ Lan Tiêu lặng lẽ tìm đến lỗ niệu quản của nàng, tách hai cánh hoa môi ra, hướng về lỗ nhỏ đó vừa chọc vừa mút.
Đối diện với ánh mắt mông lung của Anh Chiêu, Hạ Lan Tiêu vươn tay chạm vào bụng nàng, vừa vỗ về vừa ôm ý đồ xấu dò hỏi: "Còn nữa không? Người còn buồn tiểu không?"
Vẻ mặt hắn giống như chờ đợi khoảnh khắc nàng mất khống chế sẽ há miệng đón lấy ngay.
Điều đó quá mức chịu đựng, Anh Chiêu chợt tỉnh táo, cơ thể nàng liên tục run lên, lắp bắp đáp: "Đủ, đủ, đủ lắm rồi!"
"Chưa đủ."
Hạ Lan Tiêu lắc đầu, hai tay ôm mông nàng, nâng cả người nàng lên trên vai hắn. Chóp mũi vùi sâu vào trong âm hộ ngửi ngửi vài cái, tiếp theo ôm nàng vào trong hồ nước nóng.
Vì trọng tâm không ổn định nên Anh Chiêu đành phải lấy tay vịn chặt đầu hắn, đặt toàn bộ trọng lượng lên cổ hắn. Âm hộ vẫn bị Hạ Lan Tiêu liếm mút, cứ như việc gác người lên vai không có chút độ khó nào.
Đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào cơ thể nàng. Anh Chiêu trên vai hắn run như cái sàng, hai chân điên cuồng co quắp, nàng mất khống chế nghẹt thở, cổ họng phát ra tiếng nức nở như hấp hối, sắp tắc thở đến nơi.
Sau đó, nàng bị hắn giam cầm, làm thêm một lần. Chứng kiến dòng nước trong suốt phun ra từ lỗ tiểu của nàng, chàng thiếu niên cuối cùng cũng lộ vẻ mặt tươi cười, dường như hắn đạt được thành tựu gì lớn lao lắm.
Giờ phút này, Anh Chiêu cũng đã buông xuôi. Nàng nhìn hắn cúi đầu tỉ mỉ liếm sạch cho nàng rồi tiếp tục ôm nàng, tạo thành tư thế xi xi tiểu xấu hổ cho con nít.
Chẳng qua Hạ Lan Tiêu cần phải tẩy rửa cho nàng mà thôi, nhưng hết lần này đến lần khác hắn cố ý khiến cảnh tượng trở nên sắc tình hơn. Bàn tay từ phía sau nắm chân nàng mở rộng, chàng thiếu niên học hỏi ở trên giường siêu nhanh cúi đầu dụi vào bả vai nàng, một tay nắm ngực nàng, một tay thưởng thức lỗ huyệt của nàng.
Vì Anh Chiêu đã quy định đêm nay hắn có thể cứng nhưng không được chui vào, vì vậy, Hạ Lan Tiêu đành phải nhét gậy thịt của mình vào giữa hai đùi nàng, dán vào da thịt ma sát.
Cây hàng vừa nóng vừa cứng như sắp phát nổ, được cọ xát mang đến chút khoái cảm. Tiếng thở dốc trầm thấp vang lên bên tai Anh Chiêu, nàng sức cùng lực kiệt tựa vào người hắn, tùy hắn đâm chọc.
Dương vật to lớn đâm xuyên qua khe hở giữa đùi nàng, triệt để mở thịt trai ra, quấn quít dọc theo khe rãnh. Quy đầu rà qua khe rãnh đang hé mở của nàng, từ hậu môn đến miệng huyệt rồi tiến thẳng vào trong, nhắm đến hột le sưng nề mà chọc. Hoa môi vừa ngứa vừa tê tê. Anh Chiêu nheo mắt và lặng lẽ ưỡn mông lên cho đến khi con quái vật khổng lồ cuối cùng không thể kìm chế được, phụt một cái vào trong âm đạo.
Quy đầu tạo thành một khe hở nửa vời, cả hai người đều khó chịu.
Hạ Lan Tiêu nhẹ giọng hỏi: "Con vào trong, được không?"
Đến nước này, hắn cũng hầu hạ nàng suốt đêm, cho hắn cắm vào một chút thì đã sao.
Cuối cùng cũng được đồng ý, chàng thiếu niên không khách sáo đâm vào trong. Giống như cây gậy to lớn của mình, hắn hung hăng mở đường vào âm đạo, thúc thẳng vào đỉnh đóa hoa.
Âm thanh giao hợp bị nước hồ vùi lấp, không nghe thấy gì nhưng da thịt va chạm tạo thành sóng nước, suýt nữa khiến Anh Chiêu mê man bất tỉnh.
Nhịn suốt đêm, tinh dịch của chàng thiếu niên nhiều đến mức tử cung không chứa nổi. Sau khi bắn hết, hắn cố tình chặn trong cơ thể nàng, dương vật nửa mềm một lần nữa trở nên căng cứng, chỉ có thể đổi tư thế tiếp tục làm tình.
Tiếng thở dốc từ cổ họng hắn ngấm vào tai Anh Chiêu. Cuối cùng, chàng thiếu niên dừng lại, khi đưa ngón tay vào cơ thể nàng dọn dẹp, Anh Chiêu không khỏi nhớ đến giấc mộng xuân trước khi bế quan.
Cảnh tượng quá mức dâm đãng khiến nàng không dám nhớ kỹ về giấc mộng đó.
Hiện tại, việc dâm loạn đã làm cả rồi, dường như nàng có thể phân biệt rõ người trong giấc mộng là ai.
"Người đang nghĩ gì?"
Một thoáng ngẩn người bị thiếu niên nhạy cảm phát hiện. Hắn ló mặt khỏi đầu vai và nhìn nàng. Khuôn mặt đó không hề thay đổi, hoàn toàn hòa vào làm một với người trong giấc mộng. Ma xui quỷ khiến, nàng tránh trả lời vấn đề của hắn, hỏi ngược lại: "Ngươi không thể hóa ma à?"
Sau khi nói xong, Anh Chiêu giật mình, những lời này cực kỳ mang tính ám chỉ.
May thay, Hạ Lan Tiêu không hiểu đường ngang ngõ tắt trong lời của nàng, hắn chưa từng nghe gì chuyện hoang đường giữa nữ tu và Ma tộc cho nên chỉ sửng sốt một chút rồi lắc đầu đáp: "Không thể, từ bé con đã không thể hóa ma."
Vì hắn luôn giữ hình người cho nên càng không xem Ma tộc là đồng loại.
"Thế nào?" Tuy Hạ Lan Tiêu không hiểu ý nàng nhưng hắn hiểu ánh mắt của nàng: "Người hy vọng con hóa ma sao?"
Không biết Anh Chiêu nghĩ đến điều gì, gương mặt đỏ bừng bỗng nhiên bày ra biểu cảm kỳ quặc, cao giọng như giấu đầu hở đuôi: "Không hy vọng, không hy vọng!"
Hạ Lan Tiêu không gặng hỏi. Hắn lặng lẽ móc tinh dịch trong người nàng ra rồi ôm nàng, dịu dàng lau khô.
Anh Chiêu thốt lên câu "Không hy vọng" đâu hoàng toàn là lời nói dối. Nàng không biết sau khi Hạ Lan Tiêu tìm được luồng thần hồn cuối cùng, hắn sẽ biến thành thứ gì. Hắn sẽ thành Trảm Thương hay một trong số những con rối trong tay đám Ma tộc? Dù là gì thì đều không tốt.
Nàng chỉ biết một người chỉ muốn thỏa mãn tâm nguyện của nàng, đó là Hạ Lan Tiêu.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện chu đáo, nàng ném tên đồ đệ ngốc không bằng lòng gọi nàng hai tiếng "Sư phụ" vào trong bình Tử Vân, còn nàng thì về phòng thu dọn hành lý.
Chỉ cần đi về phía trước ắt sẽ tìm ra đáp án.
Ngày tiếp theo, Anh Chiêu một thân một mình lên đường đến Ma vực, tất nhiên, nàng mang theo bình Tử Vân.
Ban ngày họ nói chuyện phiếm, ban đêm giải sầu.
Chẳng qua, những chuyện kỳ lạ vẫn tiếp diễn.
Lối vào Ma vực rõ ràng ở gần Cực Uyên, Anh Chiêu nhớ rất rõ. Thế nhưng nàng men theo trí nhớ đi lòng vòng suốt ba ngày mà vẫn không tìm được đường vào Ma vực.
Không chỉ vậy, gần đó xuất hiện một khu rừng lá phong đầy Ma vật, giống như trong bóng tối có kẻ nào đó muốn cản chân nàng, không để nào vào Ma vực.