Bạch Hồ

Chương 1: Chương 1




001|Cáo trắng

Tên nàng là Tô Mạch Mộc, có nghĩa là hồn nhiên.

Phụ hoàng và mẫu hậu hy vọng nàng có thể sống hồn nhiên cả đời mà không cần lo lắng.

Nàng sinh ra ở Quy Từ, là công chúa tôn quý nhất của Quy Từ.

Quy Từ là điểm giao hội duy nhất trên các tuyến đường thương mại từ nhiều nước, ở đây không chỉ có thể thưởng thức điệu múa Quy Từ tuyệt đẹp, mà còn có thể ngắm nhìn đồ sứ tinh xảo của Trung Nguyên.

Nàng có một huynh trưởng, tên là Ngải Nhĩ, trông không giống người Quy Từ lắm mà giống như những người Trung Nguyên đến làm ăn.

Y là chiến binh mạnh nhất trên đồng cỏ trong trái tim nàng. 

Lúc nàng còn nhỏ, y dẫn nàng đi cưỡi ngựa, trên đường có người chỉ vào y và cười nhạo. 

"Tại sao hoàng đế lại chọn người gầy như vậy làm hoàng tử? Thật là mù quáng!”

Y đặt nàng xuống đất. 

"Mạch Mạch, nhắm mắt lại." 

Nàng không nghe lời y, lén liếc nhìn y hạ gục từng người có vẻ cao hơn và khỏe hơn mình.

Sau khi đánh xong, y ngồi xổm trước mặt nàng, dùng tay gõ nhẹ vào đầu nàng.

“Lại nhìn lén.”

“Lần sau vẫn dám.”

Nàng lè lưỡi với y, biết y sẽ không nỡ trách cứ mình.

“Đúng là không còn cách nào khác, hôm qua ta thấy hoa ở hồ Thái Dương đã nở, lát nữa chúng ta đến đó cưỡi ngựa đi.”

“Được!”

Quy Từ có rất nhiều ngọn núi phủ đầy tuyết, người dân dựa vào nguồn nước chảy từ những ngọn núi tuyết để tưới đất.

Người ta đặt tên cho nó là hồ Thái Dương.

Nàng còn từng cứu một con hồ ly trắng nhỏ xinh đẹp bên hồ Thái Dương, màu lông của nó tinh khiết không có một chút tạp chất.

Lúc mới gặp nó, nó đã sắp chết, nàng tự mình băng bó và cho nó ăn mới có thể cứu được tính mạng của nó.

Nó thông minh lanh lợi và rất gần gũi với nàng, nàng cũng rất yêu thích nó.

2

Năm nàng tám tuổi, nàng và huynh trưởng quen biết một hoàng tử đến từ Trung Nguyên, tên là Tạ Bạch Thanh.

Hắn đến cùng với sứ giả Trung Nguyên, mục đích là đàm luận chuyện tiểu thương với nước của nàng.

Ba chúng ta thường cưỡi ngựa cùng nhau khi hắn ở đây. 

Nàng còn quá nhỏ để có thể đạp lên bàn đạp, nên chỉ có thể ngồi trong vòng tay của huynh trưởng và nắm lấy bờm ngựa.

Tạ Bạch Thanh luôn một mình cưỡi ở phía trước, sau đó quay đầu nhìn chúng ta, mỉm cười rất cởi mở.

"Nam nhi ở Quy Từ chẳng hơn gì đâu.”

“Vì ca ca dẫn theo ta mới chậm hơn ngươi đấy biết không hả? Đừng có đắc ý vênh váo.”

“Ngươi đi xuống đi, một nữ nhi ngày nào cũng đi theo nam tử chúng ta làm gì.”

Nàng thường đấu võ mồm với hắn, nhưng cơ bản đều bại trận.

Tuy rằng luôn cãi không lại hắn, nhưng nàng rất thích nói chuyện phiếm với hắn, bởi vì hắn sẽ nói rất nhiều chuyện về Trung Nguyên.

Hắn nói nhà ở Trung Nguyên phần lớn là làm bằng gỗ, điêu khắc rất nhiều hoa văn phức tạp và tinh xảo.

Hắn nói ở Trung Nguyên có một ngày lễ gọi là tết nguyên tiêu, hàng năm vào thời điểm này, dân chúng sẽ thả hoa đăng bên bờ sông.

Hắn còn nói Trung Nguyên có rất nhiều thức ăn, trong số đó có một món được gọi là kẹo đường, người bán hàng có thể sử dụng đường để vẽ các hình dạng khác nhau và viết các ký tự khác nhau.

Mấy cái trước nàng cảm thấy cũng không có gì, nhưng cuối cùng dùng đường viết chữ nàng cảm thấy thật sự là cực kỳ lợi hại.

Nàng đã học thư pháp Trung Nguyên từ Tạ Bạch Thanh, nhưng nàng bị hắn chế giễu vì viết không đẹp.

“Không ngờ chữ viết của công chúa một nước lại xấu như vậy, thậm chí còn tệ hơn cả một đứa trẻ ba tuổi của nước ta.”

Trong suy nghĩ của nàng, những người có thể viết chữ bằng đường là những người rất tuyệt vời.

Nàng luôn muốn tận mắt nhìn thấy Trung Nguyên và Tấn triều thịnh vượng trong lời nói của Tạ Bạch Thanh.

Hàng năm Tạ Bạch Thanh đều đến Quy Từ một lần, có đôi khi một năm hai lần.

Ba người chúng ta, cùng nhau ở trong sa mạc giơ roi giục ngựa, ở trên thảo nguyên đuổi theo mặt trời lặn, ở bên hồ Thái Dương uống rượu nho nói chuyện phiếm.

Đó là bộ dáng tự do và nhiệt huyết nhất trên đồng cỏ. 

"Đệ đệ Hoài Chi của ta rất thông minh, muội nhìn thấy đệ ấy chắc chắn sẽ thích." 

"Thông minh thì ta sẽ thích sao?”

Huynh trưởng nàng vốn đang nằm chợp mắt trên bãi cỏ, nghe được lời này của nàng thì mở mắt nhìn nàng.

“Vậy muội thích loại nào?”

Nàng nhìn ly rượu bên hông huynh trưởng, liếm liếm môi.

“Đương nhiên, ca ca ta rất dũng cảm, giỏi đánh nhau, lại rất tốt với ta.” 

Huynh trưởng nàng mỉm cười, ngồi thẳng dậy ném chai rượu cho nàng.

Lúc nàng rút nút chai ra, chuẩn bị uống một ngụm lớn, huynh trưởng lại nói: "Đừng tham uống quá." 

Tạ Bạch Thanh cười nói: "Nhìn bộ dáng hẹp hòi của huynh trưởng muội xem, không bằng làm muội muội của ta, ta sẽ lo việc uống rượu của muội.”

"Huynh mới không xứng làm ca ca của ta.”

Tạ Bạch Thanh luôn trêu chọc nàng, làm muội muội hắn còn không biết sẽ bị hắn bắt nạt đến mức nào, vẫn là làm muội muội của huynh trưởng tốt hơn.

3

Khi nàng mười hai tuổi, Tạ Bạch Thanh không đến Quy Từ. 

Nàng thường đứng trên tường thành nhìn về phía xa nhưng vẫn không thấy người bạn cũ của mình.

Vụ thu hoạch nho năm nay bội thu, rượu chưng cất đặc biệt thơm ngon. 

Là một người rất thích uống rượu, chắc chắn hắn sẽ trách nàng nếu không được uống.

Nhưng mãi đến năm sau hắn vẫn không tới. Nàng nghĩ chắc hắn bận quá nên không có thời gian đến Quy Từ.

Nàng chôn vài vò rượu dưới gốc cây ở sân sau nhà, dự định sẽ đãi hắn một ly vào lần tới khi hắn đến Quy Từ.

Huynh trưởng nàng cử người đến Trung Nguyên để tìm tin tức về Tạ Bạch Thanh. Ngày bọn gián điệp trở về, huynh trưởng nàng đã uống rượu suốt đêm. 

Nàng hỏi ca ca có chuyện gì xảy ra không, nhưng huynh ấy không nói cho nàng biết.

Sau đó, huynh trưởng nàng thường đến doanh trại quân đội huấn luyện, không đưa nàng ra ngoài cưỡi ngựa nữa.

May mắn thay, nàng đã có thể tự mình cưỡi ngựa. 

Nhưng một người cưỡi ngựa làm sao vui vẻ bằng ba người cùng cưỡi ngựa được?

Một thời gian sau, huynh trưởng nàng trở nên rất có uy tín trong quân đội. Không có nam nhân nào ở Quy Từ là không tuân theo mệnh lệnh của huynh ấy, phụ hoàng và mẫu hậu đều rất mừng cho huynh ấy.

Huynh ấy cũng cử một người bảo vệ nàng.

Lúc mới gặp mặt, huynh trưởng bắt hắn thề. 

“Thần Hạ Cáp Phủ, nguyện cả đời bảo vệ điện hạ.”

Hạ Cáp Phủ là một người vô cùng nhàm chán, trầm mặc ít nói, không giỏi nói chuyện.

Hắn thường một hỏi ba không biết, không biết gì về văn hóa của Trung Nguyên, cũng không muốn nói cho nàng biết chuyện của huynh trưởng nàng trong quân đội.

Thời gian lâu dài nàng cũng không muốn nói chuyện phiếm với hắn nữa, nhàm chán thì một mình đi hồ Thái Dương cưỡi ngựa.

Hắn di theo ở xa phía sau không bao giờ quấy rầy nàng.

Ngày sinh nhật mười ba tuổi, Tạ Bạch Thanh đến Quy Từ.

Hắn không mặc Hán phục như thường lệ, cũng không có người đi theo như thường lệ.

Hắn mặc quân phục, ngồi một mình ở bên hồ Thái Dương chờ chúng ta.

Huynh trưởng vừa thấy Tạ Bạch Thanh liền vung quyền với hắn, nhưng Tạ Bạch Thanh không đánh trả mà để bị đánh vài cái.

Nàng không hiểu tại sao huynh trưởng lại đánh Tạ Bạch Thanh.

Chẳng lẽ huynh ấy đang trách Tạ Bạch Thanh đã để cho chúng ta chờ quá lâu?

Trở về nàng nhất định phải nói với ca ca, Tạ Bạch Thanh quá bận rộn nên mới chậm chạp không tới tìm chúng ta, đừng trách Tạ Bạch Thanh.

Chúng ta ngồi uống rượu trên bãi cỏ như mọi khi, những ngôi sao lấp đầy bầu trời đêm, mặt hồ là hình ảnh phản chiếu của con người và cảnh vật.

Hôm nay huynh trưởng cùng Tạ Bạch Thanh nói chuyện đặc biệt ít, phần lớn đều là nàng nói chuyện.

“Rượu nho này uống rất ngon.”

“Ừ, nho thu hoạch năm ngoái đặc biệt ngọt, lần sau huynh phải đến Quy Từ sớm một chút, nếu không rượu sẽ bị ta uống hết.”

"Muội còn dám lén uống rượu, chờ một chút ca ca của muội…”

Hắn liếc nhìn huynh trưởng nàng, dường như nghĩ đến cái gì đó rồi im bặc, nụ cười trên mặt cũng cứng ngắc.

Nàng cho rằng Tạ Bạch Thanh vì huynh trưởng không để ý tới hắn mà khổ sở nên nàng an ủi hắn.

“Không sao, khi về ta sẽ giúp huynh thuyết phục ca ca ta. Huynh ấy không phải loại người keo kiệt, lần sau nhớ tới sớm một chút nha.”

Hắn lắc đầu cười khổ, ngửa đầu tiếp tục uống rượu.

Giống như có rất nhiều dây leo lặng lẽ sinh trưởng ở nơi nàng không biết, trước mắt có rất nhiều sương mù khiến nàng không thể nhìn rõ.

Đêm đó Tạ Bạch Thanh rời khỏi Quy Từ.

Trước khi đi, hắn đưa cho nàng một con dao găm rất đẹp, được đính nhiều viên ngọc quý xinh đẹp.

Nàng nói với hắn rằng nàng thích nó.

Không biết tại sao sắc mặt hắn trông rất bi ai, trong mắt tất cả đều là vẻ xấu hổ.

Hắn sờ sờ đầu nàng nói, "Sau này đừng hận ta.”

Nàng nghe không hiểu hắn nói gì, nàng làm sao có thể ghi hận hắn chứ?

Hắn nhìn huynh trưởng nàng thật lâu, cuối cùng không nói gì, lên ngựa rời đi.

Nàng vẫy vẫy tay về phía sau lưng hắn, hét lớn: “Năm sau nhớ đến Quy Từ, ta để lại chút rượu cho huynh.” 

Bóng dáng hắn chìm trong màn đêm, không biết hắn có nghe thấy không.

Khi quay đầu lại, nàng thấy mắt huynh trưởng mình hơi đỏ. 

“Sao vậy?” 

“Gió cát lớn quá nên mắt ta bị đau.” 

Gió cát lớn? Nhưng sao trông huynh trưởng nàng buồn thế?

Đây là lần cuối cùng nàng nhìn thấy Tạ Bạch Thanh. Hắn không bao giờ đến Quy Từ nữa. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.