Bạch Hồ

Chương 2: Chương 2




4

Hai tháng sau sinh nhật nàng, một tin xấu đã càn quét toàn bộ Quy Từ.

Tấn triều đòi quyền quản lý thuế quan của Quy Từ. Thuế quan là một trong những nguồn tài chính chủ yếu của Quy Từ, nên đương nhiên là không đồng ý.

Hai nước xảy ra chiến tranh. 

Huynh trưởng nàng mặc giáp, dẫn quân chạy tới biên giới.

Từng đợt thương binh được đưa về trong thành từ biên giới, từng đợt lương thực được vận chuyển từ trong thành đến biên giới. 

Người dân trong thành ngày ngày cầu nguyện cho gia đình họ, tất cả mọi người đều bị mắc kẹt trong nỗi kinh hoàng của chiến tranh.

Ban ngày, nàng cùng mẫu hậu phân phát thức ăn để chăm sóc những người bị thương. 

Ban đêm, nàng quỳ gối trước Chúa và cầu nguyện nhiều lần để Ngài bảo vệ những nam nhân ở Quy Từ và huynh trưởng nàng.

Chưa tới nửa tháng, tiền tuyến truyền đến tin chiến thắng, huynh trưởng dẫn quân giết hàng nghìn người Tấn triều.

Mây đen trong thành thoáng chốc tan đi.

Những nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt người dân, người dân trong thành và hát và nhảy múa để ăn mừng chiến thắng.

Nàng bí mật cưỡi ngựa đi tìm huynh trưởng nơi đóng quân của quân đội biên giới, Hạ Cáp Phủ đi theo nàng.

Những người lính bên ngoài doanh trại đang uống rượu và ăn thịt, họ tràn ngập niềm vui sau khi giành chiến thắng trong cuộc chiến.

Nàng vội vàng chào họ rồi chạy đến trại của huynh trưởng mình.

Tuy nhiên, bên trong lại là sự im lặng chết chóc, khác hẳn với bầu không khí náo nhiệt bên ngoài.

Huynh trưởng đang ngồi trên mặt đất, đầu tóc rối bù, mặc áo giáp, trên mặt có vết xước, toàn thân toát ra mùi máu tươi nồng nặc, trông rất chật vật.

Huynh ấy trông không giống một kẻ chiến thắng mà giống như một kẻ bại trận. 

Nàng ngồi xổm trước mặt y, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Y ôm nàng vào lòng, cằm nàng chạm vào áo giáp của y, có chút đau.

"Mạch Mạch, hắn chết rồi." 

"Ai?" 

"Tạ Bạch Thanh, ta giết hắn." 

Nàng đẩy huynh trưởng ra, không thể tin được nhìn y.

Sao huynh trưởng nàng có thể giết Tạ Bạch Thanh? Bọn họ là bạn tốt mà.

Y cụp mắt xuống với vẻ mặt buồn bã: “Lần đầu tiên ra chiến trường, kẻ thù ta gặp chính là bạn tốt của mình. Người đầu tiên chết dưới ngọn giáo của ta cũng là bạn thân của ta. Ta và hắn đã từng vừa uống rượu vừa nói chuyện vui vẻ, nhưng bây giờ hắn đã bị ngọn giáo của ta giết chết.”

Nước mắt của huynh trưởng theo lời nói của y chảy vào trong thiết giáp, nàng chỉ có thể lau đi lau lại nước mắt của y.

Nhưng những giọt nước mắt kia giống như dòng nước bất tận từ trong núi tuyết chảy xuống.

Trái tim dường như bị cái gì đó cắt đứt.

Sao Tạ Bạch Thanh lại chết chứ?

Người thông minh như vậy làm sao có thể chết?

Rõ ràng nàng đã bảo hắn sang năm đến Quy Từ sớm một chút để uống rượu nho, sao hắn lại chết chứ?

Cái chết đối với nàng quá mức xa lạ. Nàng cũng đã chứng kiến ​​người dân trong thành mất đi người thân, nàng thông cảm với họ nhưng vẫn không thể đồng cảm. 

Bây giờ Tạ Bạch Thanh đã chết, lúc đó nàng mới nhận ra nỗi đau đã lan tỏa từ sâu thẳm trong trái tim mình, nàng muốn thay đổi nhưng lại không thể. 

Nàng không thể tin, người cùng nàng uống rượu hai tháng trước lại chết như thế này, nàng không thể chấp nhận rằng hắn đã thực sự rời bỏ thế gian này.

Nàng và huynh trưởng đã cùng nhau khóc suốt đêm. 

Rạng sáng, huynh trưởng nàng nhờ Hạ Cáp Phủ đưa nàng trở lại thành.

Nàng không còn sức nên Hạ Cáp Phủ để nàng sau lưng ngựa, nàng ở sau lưng ôm eo hắn, suốt đường đi vẫn khóc.

Nàng biết huynh trưởng cũng đau khổ như mình.

Sau khi trở lại thành, nàng một mình trốn ở trong cung điện của mình, ôm tiểu hồ ly cuộn mình ở trên giường suốt đêm.

Tâm trí nàng tràn ngập những kỷ niệm ba người cùng nhau chơi đùa. Chẳng mấy chốc, một cơn ác mộng lớn hơn đã đến. 

Hai vạn binh sĩ tinh nhuệ khác đến từ Trung Nguyên.

Huynh trưởng nàng và những người lính Quy Từ đã chiến đấu hết mình trong ba ngày ba đêm và cuối cùng đã bị đánh bại.

Quy Từ chỉ là một trong ba mươi sáu quốc gia ở Tây Vực, dù có hùng mạnh đến đâu cũng làm sao có thể so được với Tấn triều khổng lồ? 

Vì người dân Quy Từ và vì huynh trưởng của nàng.

Cuối cùng phụ hoàng đã đồng ý giao quyền quản lý hải quan cho Tấn triều.

Nhưng sứ giả của Trung Nguyên lại không hài lòng với điều này, họ còn muốn nàng đến Trung Nguyên làm con tin!

"Nghe nói công chúa Quy Từ dung mạo xinh đẹp, hoàng đế muốn mời công chúa đến Tấn triều du ngoạn." 

"Ngươi nói nhảm, đừng ức hiếp người quá đáng! Bao vây.”

Theo lệnh của phụ hoàng, một nhóm binh lính vây quanh sứ giả Tấn triều, chĩa mũi giáo vào ông ta. 

Mẫu hậu ôm chặt nàng trong tay, nàng có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể bà ấy đang run rẩy.

Nàng là công chúa cao quý nhất của Quy Từ, đồng thời là nữ nhi yêu quý nhất của phụ hoàng và mẫu hậu. Làm sao họ có thể sẵn lòng để nàng đến Tấn triều?

Sứ giả của Tấn triều cũng là một nhân vật quyền lực, đối mặt với tình thế nguy hiểm như vậy vẫn giữ được bình tĩnh. 

"Vua Quy Từ, nếu ngài giết một sứ giả của nước ta, thì còn có hàng ngàn sứ giả khác. Nếu ngài không đồng ý, e rằng kết quả không chỉ có công chúa điện hạ phải đến Trung Nguyên.”

Rất nhiều điều nàng đều không hiểu, nhưng nàng biết con tin không phải là điều tốt, cũng biết nếu như hai nước tiếp tục giao chiến, phụ hoàng, mẫu hậu, huynh trưởng, bách tính Quy Từ đều sẽ rất khốn khổ.

Nàng yêu người thân, yêu quê hương, yêu con dân của nàng.

Nàng còn muốn uống rượu, còn muốn xem điệu múa của Quy Từ.

“Ta nguyện ý đi Trung Nguyên.”

“Không được.”

Bà ấy lớn tiếng từ chối, mẫu hậu đã bịt miệng nàng lại không cho nàng nói. 

Nàng thoát khỏi vòng tay của mẫu hậu, đứng trước mặt phụ hoàng, ngước nhìn ông ấy và nói một cách kiên quyết: “Con bằng lòng đến Trung Nguyên.”

"Mạch Mạch, mọi chuyện không dễ dàng như con nghĩ đâu.” 

Người lớn luôn cho rằng trẻ con không hiểu gì cả, nhưng thực ra trẻ con cũng hiểu rất nhiều.

"Con biết, nhưng còn ai có tư cách đi ngoại trừ con? Con là công chúa của Quy Từ." 

Mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng. Thật khó để tưởng tượng những lời này lại được nói ra bởi một đứa trẻ mười ba tuổi.

“Bệ hạ, hoàng hậu, hai vị yên tâm, chỉ cần Quy Từ tuân theo sự sắp xếp của Tấn triều, công chúa nhất định sẽ bình an vô sự.”

Sứ giả cúi chào phụ hoàng và mẫu hậu.

Trong điện yên tĩnh rất lâu, chuyện này coi như đã định như vậy.

Mấy ngày trước khi lên đường, tiểu hồ ly vẫn không chịu ăn cơm, nàng hỏi đại phu thú y nổi danh trong kinh thành.

"Công chúa nuôi con hồ ly này đã lâu, nên đưa nó về nhà.”

Thì ra tiểu hồ ly muốn về nhà, tuy nàng rất không nỡ, nhưng vẫn để cho Hạ Cáp Phủ cùng mình đến hồ Thái Dương thả nó đi.

Tiểu hồ ly cọ vào giày của nàng rồi bỏ đi, chạy về phía dãy núi tuyết. Nó trắng đến nỗi biến mất trong vùng tuyết rộng lớn.

Nàng đứng đó hồi lâu, nhìn dãy núi hùng vĩ trước mặt. Tiểu hồ ly đã về nhà, nàng cũng đang sắp rời nhà, không biết khi nào mới trở về.

Ngày khởi hành, huynh trưởng hộ tống nàng đi, suốt đường đi rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vó ngựa giẫm trên cát. 

Đến biên giới giữa Tây Vực và Tấn triều, nàng xuống xe, tất cả người Quy Từ đều lần lượt xuống ngựa.

Nàng đi tới trước mặt huynh trưởng, cố gắng cười nói, "Ca ca, phải chăm sóc bản thân thật tốt, chăm sóc cho phụ hoàng và mẫu hậu.”

Huynh trưởng nàng đã không còn là thiếu niên vui vẻ, tươi sáng như ngày xưa nữa, rõ ràng mới mười bảy tuổi nhưng lại chìm sâu vào sự chán ghét bản thân, nàng phát hiện trên cằm của y chẳng biết từ lúc nào đã mọc râu.

Y nhìn ra ngoài, bối rối và mất đi phương hướng.

“Mạch Mạch, là ca ca có xin lỗi với muội.”

Giọng huynh trưởng khàn khàn, lúc nói cũng không dám nhìn vào mắt nàng.

Nàng không muốn làm cho huynh trưởng khổ sở, vì thế tiến lên ôm lấy y an ủi.

“Không có gì phải xin lỗi, muội cũng rất muốn đi Trung Nguyên, không phải Tạ Bạch Thanh nói Trung Nguyên có kẹo vẽ bằng đường sao? Vừa lúc đi xem.”

Sau cuộc chiến, y bị thương nặng nhưng vẫn kiên trì hộ tống nàng, hai ngày trước y còn muốn thay nàng đi Trung Nguyên.

Huynh trưởng như vậy sao nàng nỡ để huynh ấy khổ sở.

“Cái này cho muội.”

Huynh trưởng mở lòng bàn tay ra, một chiếc vòng tay xuất hiện trước mắt nàng.

Chiếc vòng tay này nhìn qua bình thường không có gì lạ, trên sợi dây màu trắng xâu chuỗi bốn viên đá khác nhau.

"Mẫu hậu đã làm nó, sợi dây được làm từ lông cáo thu thập được từ cung điện của ta, những viên đá được lấy từ hồ Thái Dương, bốn viên đá tượng trưng cho gia đình chúng ta.”

Nàng nhận lấy vòng tay và đeo lên tay mình, nghĩ đến phụ hoàng và mẫu hậu thì mũi nàng cay xè.

Sau ngày hôm đó thì mẫu hậu lâm bệnh nặng, hiện tại bà vẫn còn ốm đau ở trên giường. Phụ hoàng tuổi tác đã cao, lại còn phải vất vả lo việc nước.

Nàng thật sự không thể yên lòng về họ.

Nàng biết mình sắp khóc, nhưng bầu không khí ly biệt thật sự rất thương cảm, nàng không muốn nước mắt của mình bị huynh trưởng cùng tướng sĩ Quy Từ nhìn thấy.

Nàng là muội muội kiên cường nhất của huynh trưởng, là công chúa dũng cảm nhất của con dân Quy Từ.

“Ca ca, thời gian không còn sớm, nên khởi hành thôi.”

“Được.”

Nàng xoay người lên xe ngựa, phía sau truyền đến thanh âm đinh tai nhức óc.

“Cung tiễn công chúa điện hạ.”

Ngay sau đó là giọng của huynh trưởng.

“Mạch Mạch, ta sẽ đón muội về nhà.”

Nàng không dám quay đầu lại hay lên tiếng.

Chỉ cần một cái nhìn và một lời nói nữa thôi, nàng nhất định sẽ bật khóc.

Nàng nhanh chóng chui vào trong xe ngựa, lấy tay che miệng mình khóc thầm, bên tai là tiếng vó ngựa.

Trác Lạp, cung nữ mà mẫu hậu đã gửi đến để chăm sóc nàng, bà ấy ngồi xuống bên cạnh nàng, vỗ nhẹ vào lưng nàng.

“Công chúa, thái tử và những người khác đã đi rồi, người muốn khóc thì khóc đi.”

Nàng tựa vào trên vai bà ấy lắc đầu, nàng không muốn để cho người Trung Nguyên nghe được giọng của mình, không muốn để cho bọn họ coi thường người Quy Từ.

6

Bôn ba hai tháng mới đến được Thượng Kinh, cũng chính là thủ đô của Tấn triều.

Từ cửa sổ xe ngựa nhìn ra ngoài, Thượng Kinh thật sự là một nơi phồn hoa.

Những tòa nhà sơn màu lúa miến, xe ngựa lăn tăn giữa dòng người.

Mọi thứ đều mới lạ đối với nàng.

Nàng muốn chăm sóc bản thân thật tốt ở Tấn triều, không để cho người nhà phải lo lắng nhiều, sau đó chờ cơ hội để về nhà.

Giường của nàng được làm bằng tơ lụa thượng hạng, căn phòng chứa đầy đồ nội thất bằng gỗ điêu khắc và đồ sứ, nhưng nàng vẫn nhớ cung điện của mình hơn.

Nàng ngồi một mình trên bậc thềm vào ban đêm, nhìn lên bầu trời vuông vắn, nàng cảm thấy như đó là một cái lồng lộng lẫy, bị nhốt trong đó không có tự do.

Hạ Cáp Phủ vội vã từ bước vào từ bên ngoài, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Hắn dừng lại trước mặt nàng, hành lễ ngắn gọn rồi đưa cho nàng một chiếc túi giấy. 

"Công chúa, cái này dành cho người.”

Nàng cầm lấy, mở ra thì thấy là một hình hồ ly được làm bằng đường!

"Sao ngươi biết ta muốn ăn cái này?”

Nếu là huynh trưởng hoặc là Tạ Bạch Thanh làm chuyện này thì nàng sẽ không kinh ngạc, nhưng hắn là Hạ Cáp Phủ, là Hạ Cáp Phủ mà nàng đối xử lạnh nhạt.

Có lẽ hắn cảm thấy đứng nói chuyện với nàng là không hợp lễ phép, nên ngồi xổm trước mặt nàng với nụ cười trên môi. 

“Bởi vì công chúa đã nói nhiều lần.”

Nàng đã nói nhiều lần nhưng không ngờ hắn sẽ nhớ và mua cho nàng.

"Cảm ơn." Nàng nói nhẹ nhàng.

Hắn có vẻ hơi xấu hổ, trên mặt hiện lên vết hồng.

Nàng liếm kẹo từng ngụm nhỏ, hắn nhìn thẳng vào nàng với đôi mắt đầy sao.

“Công chúa xin đừng sợ, thần sẽ luôn bảo vệ người.”

Hắn trịnh trọng nói, như thể đang an ủi nàng và đang thực hiện lời hứa.

Nàng nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hóa ra hắn đã sớm nhìn ra.

Có quá nhiều điều nàng chưa biết khi đến Trung Nguyên, rời xa gia đình và quê hương, nàng không thể trưởng thành và vững vàng như vẻ bề ngoài, nàng luôn cảm thấy bất lực và sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.