7
Sau khi nghỉ ngơi được hai ngày, có người triệu nàng vào cung.
Trác Lạp thay cho nàng chiếc váy hồng và chải tóc cho nàng theo kiểu Hán.
Đây là lần đầu tiên nàng bước vào hoàng cung, nó to lớn tráng lệ, như thể cô đọng cả một thời đại thịnh vượng.
Nhưng người nơi này lúc đi đường đều cúi đầu, rõ ràng là nơi rộng lớn nhưng lại không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, nàng đã không thích nơi này.
Nàng không hiểu làm sao một nơi như thế này lại có thể sinh ra người như Tạ Bạch Thanh.
Nàng ngơ ngác đi theo cung nữ vào Khôn Ninh cung, quỳ trên mặt đất hành lễ theo những người xung quanh.
“Ngẩng đầu lên cho ta xem.”
Nàng ngẩng đầu lên và nhìn thẳng về phía trước.
Tất cả mọi người nhìn nàng với nụ cười trên môi và ánh mắt dò xét.
Người ngồi trên long ỷ chính là hoàng đế.
Ông ta gầy gò, hai bên má có những đường rãnh sâu, đôi mắt đục ngầu, bên dưới có màu xanh đậm.
Bên cạnh ông ta là Trương hoàng hậu, nước da hồng hào, dáng vẻ yêu kiều.
Mí mắt hơi nhếch lên còn có uy nghiêm hơn hoàng đế bên cạnh.
“Tuổi?”
“Mười ba.”
“Không hổ là người Quy Từ, tuổi còn nhỏ đã quốc sắc thiên hương như vậy, không bằng làm phi tử của trẫm?”
Cái gì? Vào cung làm phi?
Nàng theo bản năng cho rằng mình nghe lầm, tuy tuổi nàng nhỏ nhưng cũng biết mình là con tin hay là công chúa một nước, làm sao có thể tùy tiện bị đưa vào hậu cung như thế.
Nàng quỳ trên mặt đất, toàn thân cứng ngắc không dám nhúc nhích, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi. Sợ mình sẽ phải sống nửa phần đời còn lại trong hậu cung này.
"Bệ hạ, cẩn thận lời nói.”
Hoàng hậu nhẹ nhàng liếc nhìn người bên cạnh, Hoàng thượng cầm lấy tách trà trên bàn, xấu hổ cười nói:
“Thuận miệng nói mà thôi.”
Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vị hoàng đế này tuy rằng ngu ngốc nhưng lại rất nghe lời thê tử.
“Hoàng thượng và hoàng hậu đúng là phu thê tình thâm.”
Lời này dường như rất khó chịu, tuy vẻ mặt của hoàng hậu vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt của bà ta thậm chí còn lạnh hơn cả gió lạnh trên núi Quy Từ.
Ba - -
Chén trà trong tay Tấn hoàng đế nặng nề đặt xuống bàn.
“Trẫm công vụ bận rộn sẽ không tiếp nhiều.”
Mọi người đồng loạt đứng dậy hành lễ, Tấn hoàng đế ôm một phi tử xinh đẹp rời đi.
Hành động như vậy giống như là đang tát vào mặt nàng, cũng giống như tát vào mặt hoàng hậu.
Nhưng nếu hoàng đế không thích hoàng hậu, sao lại có vẻ nghe lời hoàng hậu chứ?
Nàng không thể nghĩ ra.
Cung điện dường như càng yên tĩnh hơn, mọi người nhìn nhau như đang xem kịch.
Nàng đoán có thể mình đã nói sai, nên cúi đầu nín thở chờ Hoàng hậu nói.
Nhưng vào lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Tiếng bước chân chậm rãi, không vội vàng.
Người nọ dừng ở bên cạnh nàng, vạt áo thoáng chạm vào y phục của nàng, phía trên tơ lụa màu đen là hoa văn thêu bằng tơ vàng.
“Nhi thần Hoài Chi, tham kiến phụ hoàng mẫu hậu.”
Hoài Chi, Hoài Chi...... Cái tên này có chút quen thuộc, hình như đã từng nghe qua ở đâu đó.
“Đệ đệ Hoài Chi của ta, thông minh lanh lợi, muội nhìn thấy nhất định sẽ thích.”
Là Tạ Hoài Chi ba tuổi đọc thơ, là Thái tử Tấn triều Tạ Hoài Chi, là người đệ đệ Hoài Chi yêu quý mà Tạ Bạch Thanh ngày ngày treo bên miệng.
Nàng không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, nàng đã khiếp sợ.
Hắn mặc trường bào màu đen, tóc đen da trắng, sống mũi cao thẳng, đôi lông mày hơi nhô ra.
Điều làm nàng sốc không phải dung mạo xuất sắc của hắn, mà là người tên Tạ Hoài Chi này lại có tướng mạo giống hệt Tạ Bạch Thanh!
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái mà không có bất kỳ cảm xúc nào.
Hoàng hậu cùng Tạ Hoài Chi trò chuyện, các phi tần chung quanh cũng bắt đầu nói chuyện phiếm, trong cung điện nhất thời có chút ồn ào.
Nàng quỳ trên mặt đất, không ai quan tâm đến nàng.
Đầu gối càng ngày càng đau, chân cũng càng ngày càng tê dại.
Nàng lớn đến thế này nhưng chưa từng quỳ lâu như vậy, nàng chỉ hận trước khi ra cửa không để Trác Lạp đặt thêm cho mình mấy cái túi vải trên đầu gối.
"Đã đọc 《Luận Ngữ》 của Không Tử chưa?”
Không biết qua bao lâu, hoàng hậu dường như mới nhớ tới sự có mặt của nàng, tiếp tục hỏi nàng, phi tần cũng ngừng nói chuyện phiếm.
“Chưa từng.”
“《Xuân Thu》?”
“Chưa từng.”
Xung quanh lập tức xì xào bàn tán, thậm chí có người còn trực tiếp cười ra tiếng.
Nàng cảm thấy cũng rất buồn cười, một người Quy Từ không có việc gì thì đọc sách của Trung Nguyên làm gì.
Nghĩ đến đây, nàng nhìn về phía Tạ Hoài Chi, tưởng rằng hắn sẽ cười nhạo mình như những người Trung Nguyên khác ở xung quanh.
Nhưng không có, khuôn mặt của hắn bình tĩnh giống như hồ Thái Dương.
“Thấy tuổi ngươi còn nhỏ, ngươi ở lại trong cung, cùng các hoàng tử học tứ thư ngũ kinh và một ít lễ nghi quy củ đi, bổn cung mệt rồi, lui xuống hết đi.”
Hoàng hậu đứng dậy rời đi trước, các phi tần theo sau nhao nhao rời đi.
Chân nàng đau và nhức, khoảnh khắc nàng đứng dậy lại sắp quỳ xuống thì bên cạnh có người đưa tay đỡ nàng.
Nàng có chút ngây người, đến khi nàng kịp phản ứng thì xung quanh đã không còn ai.
8
Trở lại Lai Viễn Dịch, Trác Lạp thấy đầu gối nàng sưng đỏ, vừa rơi lệ vừa bôi thuốc cho nàng.
Nhìn thấy bà ấy, nàng cảm thấy ủy khuất đến cực điểm, cuối cùng ghé vào trong lòng bà ấy khóc đến ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ đều là phụ hoàng, mẫu hậu còn có huynh trưởng.
Ngày hôm sau nàng chuyển đến hậu cung, nhưng Hạ Cáp Phủ lại bị chặn ở bên ngoài.
“Nam tử không thể vào hậu cung.”
"Đó không phải là nam tử sao?" Nàng chỉ vào những nam tử mặc y phục màu tím đỏ, hỏi ma ma dẫn đường.
“Đó là thái giám, không tính là nam tử.”
Thái giám? Nàng không biết cái gì là thái giám, ở Quy Từ không có những người như thế, Tạ Bạch Thanh cũng chưa từng nói với nàng.
Trác Lạp hỏi ma ma, "Nếu hắn trở thành thái giám thì có thể cùng chúng ta vào cung không?”
"Đương nhiên.”
“Ta nghĩ chắc con sẽ sẵn sàng trở thành thái giám.”
Trác Lạp vuốt mái tóc Hạ Cáp Phủ một cách yêu thương, con ngươi Hạ Cáp Phủ run lên, khuôn mặt hắn đầy vẻ khó tin khi nhìn Trác Lạp.
Hắn né tránh bàn tay Trác Lạp, thu hồi mọi cảm xúc trong đáy mắt, cuối cùng trầm mặc đi theo người mặc quần áo màu tím thẫm rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, mặc dù nàng không biết thái giám là cái gì, nhưng cũng loáng thoáng cảm giác được làm thái giám không phải là chuyện tốt.
Nàng và Trác Lạp đi theo ma ma đến Trọng Hoa cung, nơi này không chỉ có nàng ở mà còn có các hoàng tử khác.
Hoàng tử và công chúa ở hai đình viện khác nhau, Tạ Hoài Chi ở sát vách nàng, vì hắn là Thái tử cho nên hắn có một đình viện riêng.
Lúc thu dọn hành lý, hốc mắt Trác Lạp đỏ bừng, nước mắt rơi xuống bàn tay nhăn nheo của bà.
Nàng ôm bà từ phía sau, muốn an ủi bà một chút.
Ăn xong bữa tối, Trác Lạp bị một ma ma gọi đi.
Một cung nữ xa lạ hầu hạ nàng tắm rửa, nàng nằm ở trên giường chơi con dao găm Tạ Bạch Thanh tặng một lúc lâu, cũng không thấy Trác Lạp cùng Hạ Cáp Phủ trở về.
Đến nửa đêm nàng cũng không ngủ được, nên chỉ mặc áo ngoài vào rồi ra ngoài đi dạo.
Ánh trăng chiếu vào đình viện, thái giám giữ cửa ngủ gà ngủ gật.
Trong đầu chợt lóe lên người có diện mạo giống hệt Tạ Bạch Thanh. Bước chân bất tri bất giác bước đến phòng bên cạnh.
Nàng nhẹ nhàng gõ cửa phòng, nghĩ nếu như hắn đã ngủ thì sẽ rời đi.
Nhưng cánh cửa mở ra, thiếu niên thân cao lớn, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Tạ Hoài Chi lớn hơn nàng ba tuổi, cao hơn nàng rất nhiều.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, "Ta sợ, không dám ngủ.”
Nói xong liền đi vào phòng hắn.
Hắn có vẻ hơi bất lực với nàng, sau khi vào cửa cũng mặc kệ nàng, tự mình ngồi đọc sách.
Nàng ngồi ở bên cạnh hắn cầm quyển sách giả vờ đọc, kỳ thật nàng có rất nhiều câu hỏi, nhưng lại không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.
Những chữ kia nàng vốn xem không hiểu, càng xem càng buồn ngủ.
Trong lúc mơ màng nàng nghe được hắn nói, "Nhanh trở về ngủ đi.”
Nàng mông lung nhìn thấy bên cạnh có giường liền nằm lên ngủ.
Ngày hôm sau, khi mở mắt ra chính là khuôn mặt tràn ngập oán hận của Tạ Hoài, hắn vẫn ngồi ở bên bàn sách chống đầu nhìn nàng.
“Nữ tử Quy Từ đều như vậy sao?”
“Đương nhiên không phải.”
Nàng thật sự là không biết nên giải thích thế nào, lần này là một hiểu lầm rất lớn.
9
Khi nàng trở về phòng, Trác Lạp vẫn chưa trở về, nàng thay y phục ngồi ở bậc thang trước cửa phòng chờ.
Trên đường có người đi ngang qua lại, nàng còn chưa kịp hỏi, họ đã nhanh chóng rời đi.
Trong lòng không khỏi có chút bất an, nàng đành phải rời khỏi đình viện, một mình đi vào cung tìm người.
Nàng tình cờ gặp một ma ma, ba ta nói với nàng rằng mình biết Trác Lạp ở đâu, sẵn sàng dẫn đường cho nàng.
“Cám ơn ma ma." Nàng mỉm cười với ma ma, nói cảm ơn một cách chân thành.
Bà ta dẫn nàng đến vườn hoa, bên trong có nhiều loài hoa và cây lạ mà nàng chưa từng thấy qua.
Chẳng lẽ Trác Lạp bị hoa cỏ mê hoặc sao?
Nàng đi vài vòng quanh vườn hoa cũng không thấy bóng dáng Trác Lạp đâu.
Chỉ có mấy cung nữ đang nấu cái gì đó trong nồi hấp.
“Ma ma, có phải bà đi nhầm rồi không? Trong này căn bản không có bóng dáng của Trác Lạp.”
Ma ma cười mà không nói, chỉ vào cái lồng hấp lớn kia.
Nàng nào có tâm trạng ăn uống, nhưng vẫn đi lên phía trước mở nắp lồng lớn ra. Nàng chỉ mở ra một khe hở, hình ảnh nhìn thấy lại là ác mộng mà nàng vĩnh viễn không thể thoát ra được. [Edit tới khúc này là tui biết trong đó có gì luôn.]
Bên trong là quần áo của Trác Lạp và đầu của bà ấy.
Mái tóc rối bời quấn quanh đầu bà ấy, lộ ra đôi mắt vẫn chưa nhắm lại.
Đôi mắt đó tràn ngập sự không cam lòng cùng tuyệt vọng.
“Trả Trác Lạp lại cho ta! Trả Trác Lạp lại cho ta!”
Nàng lao tới, túm tóc bà ta và muốn cào vào mặt bà ta.
Có mấy cung nữ nhanh chóng khống chế hai tay của nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích, cho dù nàng dùng hết toàn lực cũng không có cách nào nhúc nhích được.
Nàng nhìn chằm chằm ma ma, hận không thể dùng ánh mắt của mình cắt bà ta ra thành từng mảnh.
Nếu như trên người nàng có dao găm, nàng nhất định sẽ giết bà ta!
“Công chúa, sao người lại nhìn nô tỳ như vậy, nếu không có người ra lệnh, nô tỳ nào dám làm như vậy.”
Nghe bà ta nói xong, nàng mới chú ý tới lệnh bài trong cung hoàng hậu bên hông bà ta.
Bà ta là người của Hoàng hậu, làm việc cho Hoàng hậu.
Nàng nghĩ không ra mình đắc tội hoàng hậu chỗ nào, khiến bà ta ra tay tàn nhẫn với người bên cạnh nàng.
“Công chúa phải học cách thận trọng từ lời nói đến hành động của mình.”
Ma ma xua tay rời đi, cung nữ buông tay nàng ra đi dọn dẹp cái lồng hấp lớn kia. Nàng bất lực ngồi bệt trên mặt đất, nước mắt chảy dài qua mặt nàng rơi xuống đất.
Ngày hôm đó, nàng vốn có ý ca ngợi tình yêu sâu sắc giữa Đế Hậu, nhưng không ngờ tới Trác Lạp lại bởi vậy mà chết.
Chính lời nói của nàng đã giết chết Trác Lạp.
Trác Lạp đã chết vì nàng.
Sau khi trở lại Trọng Hoa cung, nàng bệnh nặng một trận.
Thân thể lúc thì như ở sâu trong núi tuyết, lúc lại ở dưới cái nắng chói chang trên sa mạc.
Khi tỉnh dậy, người đầu tiên nàng nhìn thấy là Hạ Cáp Phủ.
Nhìn thấy hắn, nàng lại nghĩ đến Trác Lạp.
Nàng đã khóc và nói với hắn về cái chết của Trác Lạp.
Hốc mắt hắn đỏ bừng, tay nhiều lần nâng lên rồi lại buông xuống.
Nàng khóc đến khi mệt mỏi rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại cũng không có cảm giác thèm ăn, cả ngày nằm trên giường lau nước mắt.
Ghét bỏ bản thân mình yếu đuối bất tài, cho dù biết là ai đã giết Trác Lạp của mình, nàng cũng không có cách nào báo thù cho bà ấy.
Trác Lạp của Quy Từ chết trong thâm cung Tấn triều.
Sau khi tỉnh lại nàng vẫn chưa ăn gì. Nàng ngây thơ dùng phương pháp gần như tự mình hại mình này để chống lại người ở trên cao kia.
Có lẽ do động tĩnh quá lớn nên Tạ Hoài Chi đến Trọng Hoa cung thăm nàng.
Lúc vào cửa trên mặt hắn vẫn nở nụ cười, nhưng sau khi đuổi cung nữ đi sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.
"Tô Mạch Mộc, ngươi sẽ không thật sự cho rằng trong cung sẽ có người quan tâm đến sống chết của ngươi chứ? Ngươi chỉ là con tin do Quy Từ đưa tới sau khi bị đánh bại, chứ không phải tới Tấn triều làm khách!"
Cổ hắn đỏ bừng gân xanh nổi lên, trông rất tức giận.
Đây là lần đầu tiên hắn nói nhiều nhất với nàng kể từ khi nàng gặp hắn.
Nhưng nàng rất đau khổ, nàng không muốn để ý tới những gì hắn nói, lại càng không muốn nghe theo những đạo lý lớn lao của hắn.
“Ăn bát cháo này đi.”
Ngữ khí Tạ Hoài Chi bình tĩnh trở lại.
Nàng quay lưng về phía hắn, giả vờ không nghe thấy.
“Muốn quay về Quy Từ không?”
Tim của nàng hẫng một nhịp, nàng rất muốn quay về Quy Từ, mỗi một khắc ở trong cung này đều làm cho nàng hít thở không thông.
“Muốn trở về thì phải sống cho tốt.”
“Khi nào?”
Cuối cùng nàng cũng mở miệng, nhưng vẫn đưa lưng về phía hắn.
“Chờ ta lớn mạnh.”
Chờ hắn lớn mạnh? Vậy chẳng phải là phải đợi đến khi hắn làm hoàng đế sao.
"Điều đó có vẻ rất xa vời."
“Sẽ có một ngày như vậy.”
Khi nói câu nói cuối cùng, giọng hắn nhỏ đi rất nhiều, giống như hắn đang tự nói với chính mình.
Nàng ngồi thẳng người nhận lấy cái bát trong tay hắn, cúi đầu ăn từng ngụm cháo nhỏ.
Tạ Hoài Chi đứng đó nhìn nàng, một lúc sau xoay người rời đi.
Nàng dừng động tác ăn cháo, nhìn tấm lưng gầy gò của hắn với vẻ bối rối.
Đúng như lời hắn nói, trong chốn thâm cung này không có ai quan tâm đến sống chết của nàng, vậy tại sao hắn lại nhất quyết bắt nàng phải sống tốt, còn hứa sẽ thả nàng trở về Quy Từ?
“Tạ Bạch Thanh.”
Nàng thử gọi cái tên này.
Hắn lập tức quay đầu lại nói:
“Ta không phải hắn.”
Cánh cửa cũng mở ra ngay khi hắn nói.
Mặt trời chiếu vào căn phòng tối tăm, kéo nàng ra khỏi cái bóng dài đó.
Chẳng bao lâu sau, có một đám người đi vào thu dọn bát đĩa, bưng nước nóng chờ rửa mặt chải đầu cho nàng.
Căn phòng thoáng cái có rất nhiều người, nhưng trong đầu nàng chỉ có cái bóng đen kia.