Bạch Hồ

Chương 4: Chương 4




10

Không quá hai ngày, đã có người tới đưa tro cốt của Trác Lạp.

Tuy rằng người kia không nói là ai sai mình làm như vậy, nhưng nàng biết là Tạ Hoài Chi.

Nàng chôn tro cốt của Trác Lạp dưới gốc cây lê trong sân.

Định chờ khi nàng trở về sẽ chôn bà trong thảo nguyên Quy Từ.

Nàng sợ ban đêm, sợ ngủ.

Chỉ cần ngủ sẽ không ngừng gặp ác mộng.

Nàng mơ thấy đầu của Trác Lạp treo trên cơ thể đẫm máu của bà ấy, giương nanh múa vuốt hỏi tại sao nàng không cứu bà ấy.

Mơ thấy hoàng cung biến thành một sợi xích sắt rất lớn, khóa chặt tứ chi của nàng, không cho nàng rời đi.

Mơ thấy hoàng hậu biến thành quái vật ăn thịt người, nuốt chửng nàng trong miệng…

Nàng thường xuyên bị ác mộng đánh thức lúc nửa đêm, trên mặt thường xuyên còn đọng nước mắt.

Sau khi phát hiện ra, Hạ Cáp Phủ đã ngồi dưới đất bên giường nàng hàng đêm.

Chỉ cần nàng nửa đêm giật mình tỉnh giấc, hắn sẽ đưa một ly nước cho nàng uống, nói với nàng đó chỉ là giấc mơ mà thôi.

Hắn nói giấc mơ đều sẽ ngược lại, chuyện trong mơ sẽ không xảy ra.

Nàng mừng vì còn có hắn bên cạnh.

Trong cung thường có những cuộc tụ họp lớn nhỏ, trừ khi có quy định rõ ràng là tất cả mọi người đều phải tham dự, còn lại nàng đều không đi.

Nàng rất ít nói chuyện, trong cung rất nhiều người đều nói nàng giống như người câm không biết nói.

Tứ hợp viện giống như chữ "miệng", hoàng cung có nhiều "miệng" như vậy, sao có thể không ăn thịt người chứ?

Nàng cứ tưởng cuộc sống trong cung cứ yên lặng như vậy, nhưng thật ra không phải như thế.

"Làm sao có thể tiếp tục như vậy được?”

Vào tết nguyên tiêu, nàng đang ngẩn người ghé vào cửa sổ, thì đột nhiên có một người xông vào Trọng Hoa cung.

Tạ Hoài Chi đứng dưới tàng cây mai đỏ, trong tay dắt hai con ngựa, mỉm cười nhìn nàng.

Nàng bước tới hành lễ với hắn, không đợi nàng nói chuyện hắn đã nhét dây cương của một con ngựa vào trong tay nàng, trước khi nàng kịp phản ứng lại hắn đã ở trên lưng ngựa.

“Lên ngựa, xuất cung.”

Hai chữ xuất cung có lực hấp dẫn cực lớn với nàng, vốn còn do dự cùng sợ hãi, nhưng khi nghe được hai chữ này đều tan thành mây khói.

Lúc ngồi trên yên ngựa, nàng có cảm giác như máu trong người đều đang sôi trào, lâu lắm rồi nàng không cưỡi ngựa.

Trước cửa cung, thị vệ chặn đường của nàng và hắn.

Một đám người hành lễ với Tạ Hoài Chi, trong đó có một người có lẽ là tướng lĩnh, đứng ở phía trước nói chuyện với Tạ Hoài Chi.

“Hoàng hậu nương nương có lệnh, trong thời gian sắp tới Thái tử điện hạ không được xuất cung.”

“Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, bản thái tử được sự cho phép của mẫu hậu mới xuất cung." Tạ Hoài Chi lấy từ trong túi ra một lệnh bài.

Vị tướng lĩnh kia nhận lệnh bài nhìn qua nhìn lại vài lần, sau đó hai tay dâng trả lại cho Tạ Hoài Chi, giơ tay ra hiệu.

Cửa thành mở ra, sau cánh cửa là đường phố phồn hoa cùng đám người ồn ào.

“Giá.”

Tạ Hoài Chi đã xuất phát, nàng vung roi theo sát phía sau hắn.

Đêm đó, nàng đi theo sau Tạ Hoài Chi, xem hắn đoán câu đố về lồng đèn, cùng hắn ngồi trong quán trà nghe người ta kể chuyện.

Loại cảm giác này rất quen thuộc, giống như rất lâu trước đây nàng đã từng đi theo phía sau hắn như vậy.

Nàng cẩn thận nhìn sự phồn hoa của đất nước này, nhưng nó quá mức náo nhiệt, quá mức tràn ngập khói lửa nhân gian, khác xa với cung điện lạnh lẽo của nàng.

Đây mới là Tấn triều mà Tạ Bạch Thanh muốn đưa nàng đi xem.

11

Sau khi tìm hiểu, nàng mới biết được Tạ Bạch Thanh cùng Tạ Hoài Chi là song sinh.

Mặc dù diện mạo bọn họ giống nhau, nhưng tính cách lại khác một trời một vực.

Người trong cung đều nói thái tử Tấn triều bướng bỉnh khó thành đại sự.

Nghe nói Tạ Hoài Chi từng nhét châu chấu bắt được vào trong giày Thái Phó.

Thái Phó lại là một người thích sạch sẽ, nên một cước giẫm chết thứ này, ghê tởm đến nỗi mấy ngày liền không cho hắn đi học.

Tạ Hoài Chi không thích đi học, thích nhất chính là đấu dế và chạy ra cung chơi.

Người ta đều nói Tạ Hoài Chi vô học, nhưng không có ai nói hắn bất hiếu.

Bốn năm trước, Hoàng hậu bệnh nặng một trận, Tạ Hoài Chi lấy máu của mình làm thuốc dẫn chữa bệnh cho Hoàng hậu.

Hoàng hậu luôn nói với các quan đại thần, Thái tử là một người có tấm lòng nhân hậu, chỉ là tuổi còn nhỏ cần quản giáo nhiều hơn.

Tết nguyên tiêu ngày đó, lúc trở về nàng cũng không nhận bất kỳ xử phạt nào, ngược lại dường như Tạ Hoài Chi ở trong thư phòng chép sách rất lâu.

Sau đó Tạ Hoài Chi thường dẫn nàng ra cung đi chơi, nhưng hắn lại bắt Hạ Cáp Phủ dịch dung thành bộ dáng của hắn, chính hắn nhanh chóng biến mất ở trong đám người.

Nàng loáng thoáng biết hắn lấy mình làm vỏ bọc, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều.

Nàng thích nghe kể chuyện, nghe kể chuyện là một chuyện cực kỳ thú vị.

Chuyện tình của thư sinh và hồ yêu, những chuyện bát quái của triều đình trước đây rất thú vị, chỉ là không nghĩ tới còn có thể nghe được câu chuyện của nàng.

“Mấy tháng trước, Quy Từ đưa tới một vị công chúa. Vị công chúa này diện mạo xinh đẹp như tiên nữ, Hoàng thượng vừa thấy đã muốn nạp làm phi tử, may mắn bị Hoàng hậu nương nương ngăn lại. Nhưng không ngờ bây giờ Thái tử lại bị nàng ta mê hoặc, tuyên bố muốn phong nàng ta làm Thái tử phi.”

“Phụt" Nước của Tạ Cáp Phủ phun lên mặt nàng.

Nàng nhìn Hạ Cáp Phủ với vẻ mặt bực bội, hắn vội vàng lau khô nước trên mặt cho nàng.

Cái gì mà hồng nhan họa thủy, có ai hồng nhan họa thủy mà ăn một bữa cơm cũng phải xem sắc mặt người khác không.

Thời gian ở ngoài cung rất ngắn ngủi, nhưng chính khoảng thời gian ngắn ngủi này đã khiến nàng không còn sợ hãi khi đối mặt với Tử Cấm Thành nữa.

Ngày Thất Tịch, nàng thấy huynh trưởng mình, huynh ấy mặc y phục người Hán xuất hiện trước mặt nàng.

“Hạ Cáp Phủ, ta và công chúa sẽ đi dạo một mình.”

Dường như huynh trưởng nàng cái gì cũng biết, biết nàng sẽ ở bên ngoài, biết người bên cạnh nàng là Hạ Cáp Phủ.

Nàng và huynh trưởng cùng đi dạo chợ đêm, huynh trưởng mua cho nàng một cái mặt nạ hồ ly xinh đẹp.

Huynh ấy đeo cho nàng và bảo nàng nhắm mắt lại.

Trong bóng tối, nàng cảm thấy có thứ gì đó đè lên mặt nạ của mình, nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất.

Nàng đưa huynh ấy đi ăn một số món ăn mà nàng thích, huynh ấy mua cho nàng một số đồ dùng.

Nàng rất vui khi được gặp lại huynh trưởng, vui vẻ nắm tay huynh trưởng đi vào ngõ hẻm.

Chúng ta vẫn giống như ở Quy Từ trước đây, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Huynh trưởng thay đổi rất nhiều, y không còn thoải mái tự tại như hồi nhỏ, cũng không chán chường như khi Tạ Bạch Thanh chết, y trở nên càng thêm trưởng thành, ôn hòa, cách xử sự cũng càng thêm lạnh nhạt.

Lúc chia tay huynh trưởng vuốt đầu nàng nói, "Mọi chuyện đều ổn, muội ở Tấn triều phải tự mình chăm sóc tốt cho bản thân. Thất tịch hàng năm ta sẽ đến thăm muội, chờ ta đưa muội về nhà.”

12

Mười lăm tuổi nàng cập kê, Tạ Hoài Chi tặng nàng một cây trâm gỗ rất bình thường.

Nàng nói hắn tốt xấu gì cũng là thái tử Tấn triều, ra tay lại keo kiệt như vậy, nàng đoán chắc chắn là do hắn tự làm mới xấu như vậy.

Để tỏ lòng biết ơn, vào ngày sinh nhật hắn, nàng đã nhảy điệu Quy Từ tặng cho hắn.

"Nhạc gì?"

“Nhanh một chút là được.”

Hắn chơi đàn, nàng nhảy múa theo điệu nhạc.

Điệu nhảy của Quy Từ luôn rất nổi tiếng, nàng là công chúa của Quy Từ nên từ nhỏ đã thích nhảy.

Mẫu hậu còn từng nói nàng là người nhảy đẹp nhất ở Quy Từ.

Đã rất lâu nàng chưa nhảy nên ban đầu còn có chút xa lạ, nhưng rất nhanh đã tìm được cảm giác.

"Ta đã nói vũ điệu Quy Từ so với Tấn triều các ngươi đẹp hơn, nhìn xem mắt ngươi nhìn đến ngây dại.”

“Đừng nói lung tung." Hắn quay đầu đi chỗ khác, lỗ tai và cổ đều đỏ bừng.

Đây là sinh nhật Tạ Hoài Chi lúc mười tám tuổi, lúc này chúng ta đều rất vui vẻ, còn chưa biết sinh nhật tiếp theo của Tạ Hoài Chi sẽ trở thành cơn ác mộng của hắn.

Sinh nhật mười chín tuổi của Tạ Hoài Chi vào giờ Sửu, hoàng đế Tấn triều băng hà.

Phụ hoàng của Tạ Hoài Chi đã qua đời vào ngày sinh nhật hắn.

Một thời gian trước khi băng hà, trong cung có tin đồn Hoàng đế lâm bệnh nặng, chỉ là không ngờ mọi chuyện lại xảy ra nhanh đến vậy.

Vào ngày đại liễm, Tạ Hoài Chi mặc tang phục đọc tế văn, vẻ mặt bi ai.

Cả hoàng cung trở thành một màu trắng tĩnh lặng, nàng cũng mặc tang phục.

Nàng không thích vị hoàng đế này, nhưng vẫn cảm thấy có chút bi thương.

Người trong cung đều nói Tạ Hoài Chi rất mạnh mẽ, chưa từng có ai nhìn thấy hắn rơi nước mắt.

Cũng có người nói hắn vô tình, phụ hoàng chết cũng không rơi nước mắt.

Nhưng những người này đều không biết sau khi đại tang kết thúc, người thừa kế mới trải qua sinh nhật một tháng này, ghé vào trên vai nàng khóc suốt một đêm.

"Mạch Mạch, bọn họ đều không biết phụ hoàng là một hoàng đế rất tốt, thậm chí bọn họ cũng không biết…”

Nàng không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể vỗ nhẹ lưng hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.