Bạch Hồ

Chương 5: Chương 5




13

Tạ Hoài Chi trở thành đế vương Tấn triều, cung điện hắn ở càng thêm phồn hoa, cơ hội nàng nhìn thấy hắn cũng ít đi.

Có quá nhiều chuyện xảy ra, thời gian trôi qua hình như cũng đang tăng nhanh.

Một tháng sau khi Tân đế đăng cơ, thái hậu Trương thị lấy lý do tân đế tính tình bướng bỉnh, tuổi còn quá nhỏ để chấp chính nên bà ta sẽ chấp chính thay.

Lúc đầu trong triều còn có tiếng chửi rủa Trương thị, nhưng cuối cùng đều biến mất.

Hoàng đế bù nhìn, ngoại thích chuyên chính.

Đó là lần đầu tiên nàng thực sự hiểu được những lời chỉ thốt ra từ miệng những người kể chuyện.

Nàng không rõ những cuộc đấu tranh giành quyền lực này, nàng chỉ hy vọng Tạ Hoài Chi không bị tổn thương.

Trong bốn bức tường này, tin tức của nàng chỉ đến từ cung nữ, còn không linh thông bằng chim chóc trên mái hiên.

Lại qua hai tháng, Tạ Hoài Chi đột nhiên xông vào phòng nàng.

"Bây giờ lập tức rời cung, ngoài thành có một thôn trang, chỉ có người của ta biết. Ba ngày sau nếu ta không tới tìm ngươi, ngươi sẽ được trở về Quy Từ.”

Những lời này có chút giống lo liệu hậu sự, trong lòng nàng cảm thấy lo sợ bất an.

"Ta muốn ngươi đưa ta về nhà.”

Nàng lôi kéo ống tay áo hắn, bướng bỉnh nhìn hắn.

“Được.”

Hắn nói xong chữ này, xoay người nhanh chóng hòa vào màn đêm, đi con đường hắn vẫn luôn đi.

Nàng đi theo đội quân đến thôn trang ngoài thành.

Có thức ăn, có các loại thoại bản, còn có rất nhiều kiểu váy tinh xảo.

Giống như đã được chuẩn bị trước cho nàng vậy.

Ba ngày sau, trong cung truyền đến tin tức, nhóm người của phe Thái hậu bị bắt.

Thái hậu tự sát ở Kim Loan điện.

Lần nữa nhìn thấy Tạ Hoài Chi, cuối cùng hắn cũng có được quyền lực cao nhất, nhưng lại có vẻ không vui vẻ cho lắm.

“Mẫu hậu của ta đã chết, bà ta là một nữ nhân rất xấu xa, ca ca của ta bị bà ta hại chết, phụ hoàng của ta bị bà ta bỏ thuốc. Ta đã biết mình phải giấu đi thực lực của mình từ khi còn rất nhỏ, ngày ngày đêm đêm ta đều ngủ không yên, sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ chết trong tay bà ta. Hiện tại rốt cục cũng đã kết thúc.”

Thật sự kết thúc rồi sao? Tất cả chúng ta đều biết rằng cuộc đấu tranh giành quyền lực không có hồi kết, cuộc đấu tranh này kết thúc cũng có cuộc đấu tranh tiếp theo.

Nàng ôm hắn, im lặng làm bạn với hắn.

“Mạch Mạch, ta chỉ có ngươi thôi.”

Nàng không đành lòng làm hắn buồn, nên chỉ có thể im lặng.

14

Tạ Hoài Chi chính vụ càng lúc càng bận rộn, hắn nói Khôn Ninh cung rất đẹp, nếu nàng thích có thể sống ở đó.

Nàng nói mình không thích Khôn Ninh cung, cũng không thích Trọng Hoa cung, trong cung không có chỗ nào nàng thích, nàng chỉ thích Quy Từ.

Khi nghe những lời như vậy, hắn luôn giả điếc giả câm, bất kể nàng nói rõ hay là ám chỉ hắn đều phớt lờ.

Rõ ràng là ban đầu hắn nói muốn đưa nàng về nhà.

Vì lôi kéo quyền lực, Tạ Hoài Chi đã cưới con gái Thừa tướng, còn phong nàng ta làm hoàng hậu.

Điều này cũng không có gì đáng nói, bởi vì hắn còn nạp nữ nhi của mấy vị đại thần làm phi.

Hắn còn nói nàng có thể tùy ý chọn bất kỳ cung điện nào trong cung.

Những lời này nói ra chưa được bao lâu, chẳng phải Khôn Ninh cung trống rỗng đã có chủ nhân mới sao?

Nhưng vì sao nàng lại có chút khổ sở chứ, vì có tang sự nên hôn lễ không có tổ chức lớn, không có màu đỏ rực rỡ, nhưng nàng vẫn rất đau khổ.

Tân hoàng hậu cho tới bây giờ cũng không tới quấy rầy nàng, mấy vị phi tử mới vào cung cũng im lặng.

Nàng như bị mọi người quên lãng dưới bầu trời bốn góc này.

Nếu các nàng thật sự không quan tâm nàng, sao Trọng Hoa cung lại có thêm mấy cung nữ xa lạ?

“Nói cho chủ tử các ngươi biết, đưa ta về Quy Từ, ta tuyệt đối không liên quan gì tới Tạ Hoài Chi.”

Hoàng hậu là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp, vẻ ngoài uy nghiêm, vừa nhìn đã biết toàn thân được nhuộm đẫm bởi học thức.

Không giống như nàng, thi từ ca phú mọi thứ đều không tinh thông.

Người như vậy lại ngày nào cũng dành thời gian vây quanh một nam nhân, nàng cảm thấy thật đáng tiếc.

“Thanh mai trúc mã, kim ốc tàng kiều của Hoàng thượng, ta làm sao dám đưa ngài ra khỏi cung.”

“Nữ nhi của thừa tướng, là tân hoàng hậu, nói không có chút năng lực, ta không tin.”

Sau khi Tạ Hoài Chi lên làm hoàng đế, liên tục tặng nàng rất nhiều thứ, nhưng nàng chỉ mang theo cây trâm gỗ kia.

Nàng mang tro cốt của Trác Lạp và Hạ Cáp Phủ đi về hướng Tây cùng với đội quân của những người buôn bán.

Suốt chặng đường coi như thuận lợi, chẳng mấy chốc đã đến biên giới Tây Vực.

Chỉ là chiếc vòng tay huynh trưởng tặng nàng năm đó khi rời khỏi Quy Từ, bị đứt đoạn một cách khó hiểu.

Hạ Cáp Phủ an ủi nàng rằng, công chúa sắp về nhà và chiếc vòng tay đã hoàn thành sứ mệnh của mình.

“Chắc chắn muốn đi Quy Từ sao?" Xa phu vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng.

“Làm sao vậy? Không được sao?”

“Quy Từ và Tấn triều đang đánh nhau.”

“Cái gì?! Chuyện khi nào?" Niềm vui sắp được về nhà của nàng lập tức bị quét sạch.

“Hơn ba tháng rồi, chuyện lớn như vậy cũng không biết?”

Hơn ba tháng trước Tấn triều đã tấn công Quy Từ, bốn tháng trước Tạ Hoài Chi tự mình chấp chính.

"Thế còn hoàng hậu?"

"Hoàng hậu? Ngươi nói đến ai vậy? Vua hiện tại của Quy Từ là Ngải Nhĩ, một người Quy Từ tướng mạo rất giống người Trung Nguyên, còn chưa cưới phi.”

"Thế còn vị vua và hoàng hậu cuối cùng?"

Một cảm giác bất an lớn dâng trào trong nàng, nàng lo lắng nắm lấy y phục của người đánh xe.

“Đã chết từ lâu rồi, mấy năm trước đã lần lượt qua đời.”

Người đánh xe nhìn nàng như đang nhìn người đến từ một thế giới khác.

Tất cả không khí trên thân thể dường như bị hút đi, thân thể đã không phân biệt được là đau ở đâu, dường như khắp nơi đều đau.

Nàng nhanh chóng mất đi ý thức.

15

Lúc tỉnh lại, nàng nhìn thấy Tạ Hoài Chi, cũng nhìn thấy huynh trưởng của nàng.

Chỉ là huynh trưởng nàng đang nằm trên tấm ván gỗ, phía trên còn phủ vải trắng, vải trắng còn ướt đẫm máu tươi.

Tấm ván gỗ đè lên lá cờ chiến đấu của Quy Từ, nàng ngồi xổm xuống nhẹ nhàng phủi lớp cát trên lá cờ, dùng nó đắp lên thi thể huynh trưởng.

Nam nhi tình nguyện vì Quy Từ chết ở trên chiến trường, sao có thể tình nguyện đắp vải trắng của Tấn triều chứ?

“Truy phong vua của Quy Từ làm Tây Vực Vương, thưởng năm ngàn lượng vàng, hậu nhân tướng quân ban thưởng xuất thân cử nhân.”

"Người đều đã chết, có những thứ này thì có ích lợi gì chứ, để lại cho những huynh đệ cùng vào sinh ra tử đi, nếu không lại chậm trễ kế hoạch thống trị lớn của ngài." Nàng cười lạnh nói.

Chiến tranh kết thúc với cái chết của huynh trưởng nàng.

Ngày nào Tạ Hoài Chi cũng ở cùng nàng, xử lý công văn chính vụ ở biệt viện nơi nàng ở.

Hắn nói hắn muốn cưới nàng, thật sự rất nực cười, không biết hắn lấy đâu ra ảo tưởng cho rằng nàng vẫn có thể yêu hắn.

Nàng giả bộ bình thản, tiếp nhận tất cả an bài của hắn.

Nàng thật sự không thể gượng cười được, mỗi lần nhìn thấy hắn nàng đều cảm thấy ghê tởm.

Hắn biết rõ nàng thích tự do nhưng lại muốn nhốt nàng trong bức tường đỏ.

Biết rõ Quy Từ quan trọng với nàng đến mức nào, nhưng máu vẫn phủ khắp sa mạc!

Người thân của nàng đã chết, Trác Lạp cũng đã chết, nhà của nàng cũng không còn.

Ngày thành hôn, Tạ Hoài Chi không tuân theo lễ nghi mà treo vải đỏ khắp sân.

Nàng đầu đội mũ phượng, mặt che khăn voan đỏ, vai khoác khăn quàng vai, cùng kẻ thù giết huynh trưởng của nàng ở trước mắt bao người kết làm phu thê.

Bài hát bái thiên địa là do Hạ Cáp Phủ nói.

"Nhất bái trời đất, kính trời đất, cầu đất trường tồn.

Nhị bái cao đường, chúc phụ mẫu hạnh phúc, trường thọ trăm phần.

Phu thê đối bái, đôi bên tình nguyện, vẹn toàn đôi bên, mãi mãi bên nhau.”

Bài hát này cũng không biết là ai viết, từng câu như trào phúng.

Đến đêm khuya, nàng mới nhìn thấy Tạ Hoài Chi.

Hắn dừng ở trước mặt nàng, rất lâu không vén khăn voan đỏ của nàng lên.

Ngay khi hắn biết ý định của nàng. Nàng nghe hắn hỏi, "Có thể vì ta nhảy điệu Quy Từ một lần nữa không?"

Nàng lắc đầu cự tuyệt, nàng không muốn nhảy nữa, cũng không muốn nhảy vì hắn nữa.

Nàng nghe thấy tiếng cười khổ của hắn, nàng nhìn hắn qua tấm khăn voan đỏ, hắn chậm rãi tới gần nàng, ngồi ở bên cạnh nàng.

Chẳng bao lâu sau, nàng không chút do dự đâm lưỡi dao sắc bén trong tay vào ngực hắn, sợ hắn phản kháng nên nàng dùng hết toàn lực.

“Dao găm này là năm đó chàng tặng cho ta, Tạ Bạch Thanh.”

Hắn không có bất kỳ phản kháng nào, chỉ tháo khăn voan đỏ của nàng xuống, sau đó ngã lên vai nàng.

“Đã lâu rồi không nghe ai gọi ta bằng cái tên này, ta biết nàng thông minh như vậy nhất định sẽ đoán được.”

Tầm nhìn mơ hồ trở nên rõ ràng, khóe miệng Tạ Bạch Thanh phun ra máu tươi. Hắn cực kỳ bình tĩnh nhìn nàng, như thể cuối cùng hắn cũng có thể buông xuống thứ gì đó.

Sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng trong lòng nàng lại dâng lên một tia đau đớn.

"Cuối cùng đôi mắt này cũng không còn chứa đầy thù hận nữa rồi.”

Tạ Hoài Chi nói xong lại rút dao găm ra, đâm một đao thật mạnh vào ngực mình, cường độ to lớn giống như dùng hết sức lực cuối cùng của hắn.

“Ta đã không muốn sống từ lâu rồi.”

Nàng khiếp sợ vì hành động của hắn, cổ họng giống như đột nhiên mất đi tiếng nói, hoàn toàn không nói nên lời.

Nàng không biết tại sao chúng ta lại trở nên như vậy.

Hắn nhìn nàng, nàng nhìn hắn, đỏ nhuộm đỏ.

Nàng không cứu được hắn, nàng vòng tay ôm eo hắn không cho hắn trượt xuống.

Nàng có thể cảm thấy cơ thể hắn lạnh dần từng chút một, hơi thở cũng yếu dần.

Chúng ta quen biết mấy năm, chính hắn là người đã cho nàng có dũng khí để sống sót trong chốn thâm cung.

“Tạ Bạch Thanh.”

Nàng thì thầm gọi tên hắn, cái tên đã bị lãng quên.

Nàng đã vô thức yêu hắn từ rất sớm, rất sớm.

Nhưng cuối cùng người bức tử hắn lại là nàng, người chết trong vòng tay nàng chính là người nàng yêu nhất.

Mũi nàng đau nhức, mắt đỏ hoe, nàng chỉ có thể im lặng rơi lệ.

“Công chúa đại sự đã thành sự, xin mau theo thần rời đi.”

Hạ Cáp Phủ xông vào phòng tân hôn, kéo tay nàng ra ngoài.

Trong lúc hoảng loạn, trâm gỗ trên đầu nàng rơi xuống đất, dính máu trên mặt đất.

Trâm gỗ này là lúc nàng mười lăm tuổi cập kê hắn tặng cho nàng, sáng nay Tạ Hoài Chi tự tay búi tóc cho nàng.

Khi nàng vừa cưỡi ngựa vừa nhìn lại, sân nhỏ vẫn yên tĩnh.

Bởi vì sợ bị phát hiện, nàng và Hạ Cáp Phủ chỉ có thể đi suốt đêm.

Lúc mặt trời mọc, Hạ Cáp Phủ từ biệt nàng.

“Công chúa, thần muốn chôn tro cốt của bà ấy ở Quy Từ trước.”

“Hả?”

“Trác Lạp, bà ấy là mẫu thân của thần.”

"Ta xin lỗi.”

Nàng không biết phải nói gì ngoài điều này, nàng hiếm khi để mắt đến hắn, người nàng nên xin lỗi nhất là hắn.

“Chỉ cần thần còn sống nhất định sẽ tìm được công chúa. Thần Hạ Cáp Phủ, nguyện cả đời bảo vệ điện hạ.”

Hắn lại nói những lời lúc mới gặp nàng, nhiều năm qua hắn luôn thực hiện tốt những lời này.

Nàng chào tạm biệt Hạ Cáp Phủ.

Nàng một người, một ngựa, một hành lý, một đường hướng bắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.