Bạch Hồ

Chương 6: [Ngoại Truyện 1] Góc nhìn na9




Ta tên là Tạ Bạch Thanh, ta có một người đệ đệ tên là Tạ Hoài Chi. Chữ Hoài có nghĩa là đỉnh thiên lập địa.

Đệ ấy đọc thơ lúc ba tuổi, năm tuổi đã có thể đối thơ.

Phụ hoàng cực kỳ thiên vị đệ ấy, chúng ta sinh ra không bao lâu đệ ấy đã được phong làm Thái tử.

Ký ức rõ ràng nhất lúc nhỏ, chính là Hoài Chi ngồi ở trong lòng phụ hoàng đọc sách, mẫu hậu khen đệ ấy thông minh.

Ta ngồi một bên cúi đầu đọc sách, cảm thấy mình như một người ngoài.

Ta cũng không vì phụ hoàng mẫu hậu thiên vị mà nảy sinh hiềm khích với đệ đệ, ngược lại quan hệ giữa ta và đệ ấy rất tốt.

Năm ta mười một tuổi, năm ấy ta đi theo sứ thần đến Tây Vực.

Quy Từ có sa mạc và thảo nguyên mênh mông vô bờ, nơi đó có rượu thơm, những điệu múa xinh đẹp, con người kiều diễm.

Còn có một công chúa ngây thơ đáng yêu, vị công chúa này viết chữ lung tung lộn xộn, còn có một đống đạo lý quanh co.

Nàng ấy cưỡi ngựa rất giỏi, không thua ta chút nào.

Ở chỗ này ta không còn bị ràng buộc với hoàng cung kia nữa, trái tim trở nên càng thêm tự do.

Ta thích nơi này và đến đây mỗi năm.

Đệ đệ rất hứng thú với Quy Từ, mỗi lần ta trở về Tấn triều, đệ ấy luôn yêu cầu ta kể cho đệ ấy nghe rất nhiều chuyện của Quy Từ.

Ta thích nhất là uống canh hoa sen mẫu hậu làm, luôn năn nỉ mẫu hậu làm cho ta.

Thân thể phụ hoàng chẳng biết vì sao càng ngày càng suy yếu luôn sinh bệnh, cũng không cho phép ta ăn thức ăn mẫu hậu làm.

Nhưng những điều này đều không giúp ta nhìn rõ nữ tử cao cư thượng kia.

Cho đến năm mười ba tuổi, triều đình quyết định tấn công Quy Từ, để ta xuất chinh với tư cách là một vị tướng lãnh đạo đội quân.

Đệ đệ biết ta không muốn mang binh tấn công Quy Từ, nên nói bằng lòng thay ta ra tay.

Ta đưa cho đệ ấy một con dao găm khảm đầy đá quý, hy vọng đệ ấy thay mình đưa cho tiểu công chúa sắp đến sinh nhật kia.

Bằng cách này, ta ở lại trong cung với danh nghĩa Hoài Chi.

Đang lúc tiền tuyến chiến hỏa căng thẳng, ta lại nghe được phụ hoàng cùng mẫu hậu tranh cãi kịch liệt.

"Những người nắm giữ chức vụ quan trọng trong triều đều là người của Trương gia, cớ sao các ngươi còn không chịu từ bỏ? Bạch Thanh là con ruột của ngươi, sao ngươi lại nhẫn tâm hại nó? Sao ngươi có thể nhẫn tâm.” 

Ta không biết chuyện này, bọn họ không nói với ta, ta thật sự không biết.

Ta trốn dưới gầm giường, che miệng khóc.

Ta thật sự khó có thể tin được sự thật này, hôm nay là sinh nhật mẫu hậu, ta vốn muốn làm cho bà ta vui vẻ, nhưng bà ta lại muốn giết ta.

Cho đến khi nhìn thấy thi thể của đệ đệ mình trong tang lễ của chính mình, ta mới chậm rãi chấp nhận hiện thực này.

Hoài Chi là chết thay ta, ta sẽ vĩnh viễn vì đệ ấy mà sống.

Trên đời này không còn Tạ Bạch Thanh nữa.

Ta bắt đầu đánh nhau trốn học vô số lần, làm ra bộ dáng không thích học.

Hy vọng mẫu hậu của ta không cảm thấy ta là mối đe dọa đối với bà ta.

Ta bắt đầu sợ ăn vì sợ có độc.

Người khác đều cho rằng ta là bởi vì Hoàng huynh chết mới biến thành như vậy.

Phụ hoàng nói với ta.

“Nam nhân nên kiến công lập nghiệp, Hoài Chi không ngu ngốc như phụ hoàng, một ngày nào đó sẽ có thiên hạ của mình.”

Thỉnh thoảng ta đi tìm phụ hoàng cùng ông ấy tán gẫu chút kinh học sử sách. Ông ấy muốn thay đổi chế độ ngoại thích chuyên chính, muốn thống nhất Tây Vực.

Ông ấy nói đây là của ta, không, là hoài bão của Hoài Chi.

Cùng năm đó ta gặp vị công chúa đến từ Quy Từ kia.

Nhưng nàng ấy không còn cười như trước nữa, biến thành một con chim sợ hãi.

Nàng tùy tiện xông vào phòng ta, ngủ trên giường ta.

Khi nghe tin nàng bởi vì cái chết của cung nữ mà trốn trong phòng không ăn không uống, ta rất thương nàng.

Nhìn thấy nàng liền nghĩ đến Tạ Bạch Thanh ở Quy Từ, nhưng hết thảy đều không trở về được.

Ta luôn cảm thấy nàng và ta có chút giống nhau, luôn cảm thấy nàng vẫn nên là bộ dáng trong thảo nguyên mới đúng.

Ta muốn cho nàng một chút hy vọng, rõ ràng đã hãm sâu vào bóng tối, nhưng ta vẫn hứa hẹn một lời hứa không rõ ràng.

Trong triều vẫn có đại thần ủng hộ phụ hoàng.

Ta thường ra ngoài nói chuyện với họ dưới danh nghĩa Du Khả Lan, cũng học được rất nhiều.

Tô Mạch Mộc không thích hoàng cung, ta liền lấy danh nghĩa dẫn nàng xuất cung dạo chơi.

Như vậy cũng tốt cho hành động của ta.

Ta rất thích nhìn nàng ấy cười, nàng ấy cười lên thật sự rất đẹp.

Vào sinh nhật mười lăm tuổi của nàng, ta tự tay làm một cây trâm gỗ tặng cho nàng.

Ta cũng không biết vì sao phải tặng trâm gỗ, rõ ràng ta biết nam tử tặng trâm gỗ cho nữ tử có ý nghĩa gì.

Nhưng nàng căn bản cái gì cũng không hiểu, chỉ biết giễu cợt cây trâm gỗ xấu.

Ta tức giận đến mấy ngày cũng không muốn để ý tới nàng.

Sinh nhật lần thứ 18 của ta, nàng ấy khiêu vũ, ta chơi đàn.

Nhịp tim đập dữ dội khiến ta nhận ra mình thật sự yêu người trước mắt này.

Nhưng nàng ấy chỉ muốn về nhà, mà ta cũng không có tư cách thích người khác.

Sau đó phụ hoàng chết, tất cả mọi người đều đi theo ta, chỉ cần ta phạm một sai lầm nhỏ, người sau lưng ta đều sẽ vạn kiếp bất phục.

Ta càng không có thời gian để yêu nàng ấy.

Ta dẫn quân ép chết mẫu thân ruột của mình, ta ngồi lên vị trí cao nhất, có quyền lực tối cao trong tay.

Nhưng có rất nhiều ánh mắt nhìn ta, rất nhiều người muốn ta chết.

Ngay sau đó, là trọng thần khuyên ta tấn công Quy Từ.

Ta từng do dự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý và phái người tấn công, ta cần kiến công lập nghiệp, đây cũng là lý tưởng của Hoài Chi.

Ta đã cưới rất nhiều nữ nhân mà mình không yêu.

Người ta yêu cũng không muốn ở lại,

Tân hoàng hậu thả Tô Mạch Mộc đi, ta lại không có cách nào.

Khi ta gặp Tô Mạch Mộc ở biên giới Tây Vực, ta biết nàng ấy sẽ không bao giờ yêu mình nữa, sẽ không bao giờ ở bên cạnh ta nữa.

Huynh trưởng nàng ấy đã chết.

Ta không dám nhìn vào mắt nàng ấy, trong mắt nàng ấy tràn đầy hận thù.

Cả đời ta đã bị dẫn dắt bởi các loại người, các loại quyền lực lôi kéo đi về phía trước.

Ta đã chiến đấu rất ít cho bản thân mình, chỉ cần là nàng ấy, ta muốn chiến đấu vì điều gì đó.

Ta đê tiện tổ chức hôn lễ trong sân nhỏ, đê tiện ép Tô Mạch Mộc gả cho mình.

Bài hát trong hôn lễ là do ta viết, phụ mẫu vẫn còn sống, hai người hạnh phúc bên nhau, đầu bạc đến già.

Đây vốn là giả dối, một trò lừa đảo mà ta tự tạo ra cho mình.

Khi dao găm lạnh lẽo đâm vào ngực ta, ta mới dám vén khăn voan đỏ của nàng lên.

Bây giờ chúng ta có thể được coi đã kết tóc phu thê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.