Bán Tiên

Chương 1353: Một kích (3)




Đang ở trong phòng cùng với Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm nằm tựa trên bệ
cửa sổ nhìn động tĩnh bên ngoài, Trùng Nhi khẽ giật mình, rồi lập tức đứng dậy
trở về phòng mình, nhỏ giọng đáp lời: “Sư phụ, con không biết sư huynh đã đi
đâu.”
Tiểu sư thúc: Đến tiệm quần áo Nghê Thường tìm Nam béo, hắn biết.
Vừa nghe nói là tiệm quần áo Nghê Thường, Trùng Nhi giật nảy mình, đơn giản
là có tật giật mình, e dè đáp: “Vâng, con biết rồi.”
Tiểu sư thúc: Nhớ kỹ, nếu như trước bình minh ngày mai mà ta không liên lạc
với con, thì hãy nhân danh ta nói với hắn, đừng có tìm tiên phủ nữa, bất kể xảy
ra chuyện gì, bất kể hắn nghĩ ra biện pháp gì, hắn đều phải lập tức rời khỏi Hổ
Phách Hải, lập tức trở về núi thủ quan.
Vẫn là câu nói kia, Linh Lung quan chỉ còn sót lại hai đệ tử nội môn mà thôi,
không thể đồng thời mạo hiểm. Nếu như y tự cứu mình không thành công, bị
gục ngã tại nơi này, vậy thì một người khác cần phải cầu sự ổn định, quyết
không thể tiếp tục mạo hiểm.
Trùng Nhi nhận ra được có chuyện không ổn, hỏi: “Sư phụ, sao vậy? Có phải đã
xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Tiểu sư thúc: Nhớ kỹ lời ta nói, lập tức đi tìm lão Thập Ngũ.
Trùng Nhi bất đắc dĩ, chỉ có thể làm theo.
Ra khỏi phòng, nàng cất tiếng bắt chuyện với Mục Ngạo Thiết và Bách Lý
Tâm, nói mình ra ngoài một lát.
Hai người Mục, Bách nhìn nhau, cuối cùng để Bách Lý Tâm ở lại giữ nhà, Mục
Ngạo Thiết âm thầm đuổi theo…
Bên trong mật đạo, vẫn im ắng và đen tối như mực.
Hoàng Tu Hùng không nhịn được nữa, hỏi: “Thám Hoa lang, người đâu? Có bò
hẳn cũng đã bò đến nơi rồi a?”
Dữu Khánh có chút bối rối, cảm thấy có phần kỳ quái.
Bỗng nhiên, Phượng Quan Vân nói: “Có người đến.”
Không cần cô ta phải nhắc nhở, Hoàng Tu Hùng vừa mới dứt lời thì cũng nhận
ra, tuy nhiên, phương hướng của người tới không đúng, là đến từ phía sau bọn
hắn.
Chẳng mấy chốc, bọn hắn nhìn thấy có những đốm sáng của Huỳnh thạch đang
đến gần nơi đây, một nhóm người đang chạy về phía bọn hắn.
Ở đây không có chỗ nào để ẩn nấp, hiện tại Dữu Khánh cũng rất tự tin, ở đây có
ba người cảnh giới Thượng Huyền, cần gì phải trốn, tay hắn đã dặt lên chuôi
kiếm.
Chỉ chốc lát sau, hai bên mở to mắt nhìn nhau chằm chằm, người đến nhận ra
đám người Dữu Khánh, Dữu Khánh cũng đã từng gặp bọn họ ở bên cạnh
Hướng Lan Huyên.
“Các ngươi đang làm gì ở đây?” Người cầm đầu đám người cất lời hỏi.
Dữu Khánh: “Các ngươi từ cửa hàng quần áo đến đây, còn không biết chúng ta
đang làm gì sao? Tất nhiên là truy tìm kẻ khả nghi.”
Người đó hỏi tiếp: “Ý ta hỏi là, tại sao các ngươi vẫn còn ở đây?”
Xét theo thời gian, lẽ ra bọn hắn không chỉ đi được ít như vậy.
Dữu Khánh chớp chớp mắt, “Sợ chết, không dám đi tới nữa.”
“Xì.” Long Hành Vân xì một tiếng khinh thường, âm thanh rất rõ ràng, tất cả
mọi người đều có thể nghe được.
Dữu Khánh quay sang nhìn gã, lại có ý muốn thưởng cho gã mấy cú bạt tai, lão
tử hạ thấp mình cũng không được sao?
Đột nhiên, có âm thanh ong ong nặng nề lan theo vách đường hầm truyền đến,
một nhóm người lập tức nhìn xung quanh, kinh nghi bất định.
Dữu Khánh lập tức hỏi nhóm người mới đến, “Bên ngoài xảy ra chuyện gì
vậy?”
“Không biết.” Người cầm đầu lắc đầu trả lời, rồi quay sang nói với một gã thủ
hạ: “Ngươi trở lại báo cho Đại hành tẩu biết đã tìm được người.”
“Vâng.” Người đó nhận lệnh nhanh chóng rời đi.
Người cầm đầu tiếp tục hỏi Dữu Khánh, “Đã dò xét phía trước chưa, như thế
nào?”
Dữu Khánh: “Chưa, hay là, cùng đi dò xét?”
Người cầm đầu lập tức cảnh giác, lo lắng có cạm bẫy gì đó, lập tức cất tiếng gọi
hai người đi trước dò đường…
Bên ngoài tiệm quần áo Nghê Thường vẫn còn một đám người ngồi xổm ở đó,
Thanh y phụ nhân giấu mình trong chiếc áo choàng đứng ở phía xa đánh giá
tình hình nơi đây.
Bà ta không thể tiếp xúc trực tiếp với Trùng Nhi, nên trước tiên đến đây tìm
nhân thủ ở bên này để sắp xếp, sau đó thuận tiện đến xem tình hình của cửa
hàng quần áo.
Bên trong cửa hàng quần áo, Hướng Lan Huyên đang cất bước đi quanh xem
xét tình trạng bên trong cửa hàng, bỗng nhiên một tràng động tĩnh ầm ầm từ
phía xa truyền đến, nàng vụt quay đầu lại nhìn vế phía đó, và phản ứng cũng rất
nhanh, thân thể lóe lên lướt ra ngoài như một bóng ma, đồng thời để lại một câu
nói, “Các ngươi ở lại tiếp tục công việc.”
Nàng bay ra khỏi cửa hàng, nhìn thấy cửa sổ của cửa hàng đối diện hướng ra
bên ngoài, lập tức thân thể như một con chim, bay lướt qua. Khi ra khỏi Tri Hải
các, thân hình bất chợt lao vút lên cao, còn cao hơn cả Tri Hải các. Lơ lửng dưới
bầu trời đầy sao lấp lánh, ánh mắt đảo quanh, rồi lại giống như một mũi tên rời
khỏi dây cung, bắn về phía xuất hiện động tĩnh.
Gần như cùng vào lúc đó, có mấy bóng người cũng lao vút đi trong màn đêm,
nhưng công khai hiện thân thì chỉ có nàng và Tương La Sách.
Nhìn thấy một nơi tụ tập đông người nhất, nàng bay đến, hạ xuống trước một
cái thi thể.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt người chết, nàng rất bất ngờ, hỏi: “Bàng Vô Tranh?”
Nàng ngẩng đầu nhìn sang Tương La Sách.
Tương La Sách vẻ mặt nghiêm trọng, người chết coi như là bằng hữu của ông
ta, có người ghé sát lỗ tai ông ta thì thầm mấy câu, sau đó ông ta lập tức xoay
người rời đi, không để ý đến Hướng Lan Huyên, bay vào trong một đống đổ nát.
Hướng Lan Huyên hơi nhướng mày, rồi cũng nhẹ nhàng lướt đến. Nhìn thấy
một nam nhân chật vật nằm giữa đống đổ nát, cho dù người đầy bụi bặm, nhưng
nàng vẫn nhận ra được, đó là tình nhân của Tương Hải Hoa, rõ ràng đã bị
thương nặng, thở hổn hển, dường như bất lực nhìn mấy người vây quanh nhìn
mình.
Nàng không khỏi quay đầu nhìn Bàng Vô Tranh, sau đó lại nhìn nam nhân nằm
trên mặt đất, cất tiếng hỏi: “Người đâu? Ai có thể nói cho ta biết đã có chuyện
gì xảy ra?”
Lập tức có người của Đại Nghiệp ty đi tới trước mặt, báo cáo cho nàng nghe
những gì tạm thời đã biết. Nội dung báo cáo khiến cho nàng dần dần nhướng
mày.
Cùng lúc này, cũng có người kể lại đại khái tình huống cho Tương La Sách
nghe. Sắc mặt Tương La Sách âm trầm, trong ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiểu
sư thúc lộ ra vẻ bất thiện.
Từ lời kể lại của hai bên, có thể thấy được, bất kể là Đại Nghiệp ty hay là
Tương La Sách đều có phái người âm thầm theo dõi tiểu sư thúc.
Không lâu sau lại có người bay đến, tại Hổ Phách hải này, không có bao nhiêu
người dám công khai bay tới bay lui như vậy. Đó là Tương Hải Hoa, cô ta dẫn
người đến, tự nhiên cũng là do động tĩnh quá lớn rước đến.
Vừa mới đến, cô ta liền đến bên cạnh Tương La Sách hỏi một câu, “A cha, xảy
ra chuyện gì vậy?”
Tiểu sư thúc nằm trên mặt đất quá chật vật, quá bẩn thỉu, cô ta chỉ lướt mắt nhìn
qua nên không nhận ra được, dù sao cô ta cũng đã quen với bộ dạng ngọc thụ
lâm phong của tiểu sư thúc.
Tương La Sách không hề đáp lại, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm tiểu sư thúc
nằm trên mặt đất.
Nhận thấy phản ứng của phụ thân không thích hợp, cô ta nhìn kỹ lại người bị
thương ở trên mặt đất, lúc này mới như đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhào tới
ngồi xổm xuống đỡ tiểu sư thúc lên, “Thương Thủy, ngươi bị sao vậy? Ai đánh
ngươi thành như vậy?”
Cô ta rất lo lắng, đôi mắt cũng đỏ.
Hướng Lan Huyên cười ha cười, “Ở trước ánh mắt nhiều người, Tương các chủ
chú ý hình tượng một chút.”
Tương La Sách trầm giọng nói: “Đừng ở nơi này làm mất mặt xấu hổ, tránh ra
đi.”
Tương Hải Hoa nhận ra là đang nói với mình, cô ta quay đầu nhìn phụ thân
chằm chằm, không có động tĩnh gì.
“Kéo nàng ta ra.” Tương La Sách trực tiếp hạ lệnh, lập tức có người bước đến
tách Tương Hải Hoa ra.
“A cha, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Tương Hải Hoa cực kỳ khẩn trương.
Hướng Lan Huyên cất bước đi tới trước mặt tiểu sư thúc, từ trên cao nhìn kĩ
phía dưới, nhấc chân lên, dùng đầu ngón chân chọc chọc vào mặt tiểu sư thúc,
“Bàng Vô Tranh chết ở bên kia, ngươi nằm gục ở nơi này. Ngươi nghìn vạn lần
đừng có nói với ta đây chỉ là trùng hợp.”
Tiểu sư thúc thở hổn hển nói: “Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ đi
ngang qua đây, đột nhiên bị người đánh.”
Tương Hải Hoa thấy y bị làm nhục, tức thì giận dữ nói: “Hướng Đại hành tẩu,
ngươi đừng có khinh người quá đáng!”
Thà không nói ra lời này còn đỡ, cô ta vừa nói ra lời này, Hướng Lan Huyên lập
tức giẫm lên mặt tiểu sư thúc, dùng sức dí chặt đầu của y xuống đất, lạnh lùng
liếc nhìn Tương Hải Hoa, “Ngươi có tin hay không, bây giờ ta có giết chết hắn,
Lý Trừng Hổ cũng không nói được gì?”
“Ngươi…” Tương Hải Hoa vùng thoát ra khỏi nắm giữ, định tiến tới tranh luận,
nhưng Tương La Sách đã duỗi tay chặn ngang, cản cô ta lại.
Hướng Lan Huyên cười nhạt mỉa mai đôi cha con này, rụt chân lại, quát lên,
“Đưa đi.”
Lập tức có nhân viên Đại Nghiệp ty lướt tới, khiêng tiểu sư thúc bị thương nặng
đưa đi. Bàng Vô Tranh bị mất mạng nằm bên kia và những kẻ không may khác
cũng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.