Bán Tiên

Chương 1357: Tiêu tan hoài nghi (2)




May mà gần đây nàng đã trải qua và có được một số kinh nghiệm trong phương
diện nói dối, nếu không, với tố chất tâm lý của nàng lúc trước, nàng rất khó nói
ra được lời trôi chảy như vậy ngay trước mặt Dữu Khánh.
Dữu Khánh: “Bà ta muốn nói chuyện gì với ta?”
Trùng Nhi: “Không biết, có lẽ là có liên quan đến Hổ Phách tộc.”
Dữu Khánh cau mày, “Ngươi thậm chí còn chưa biết người ta là người tốt hay
kẻ xấu đã tự ý giúp người ta hẹn gặp ta, lại còn giấu ta. Ngươi uống nhầm thuốc
rồi sao?”
Trùng Nhi lập tức cam đoan: “Ta tin tưởng bà ấy sẽ không hại công tử.”
Dữu Khánh thuận tay cho nàng một cái vỗ vào đầu và một cú đá vào mông, nhổ
một ngụm nước bọt, “Xì, ngươi tin tưởng có ích gì, ta thấy ngươi đã bị đám Hổ
phách nữ đó làm mê hồn rồi nha.”
Tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, đã nói mà, đệ tử Linh Lung
quan trải qua tiểu sư thúc kiểm ra phân biệt làm sao có khả năng bán đứng đồng
môn, thì ra chuyện là như vậy.
Thấy hắn lại bắt đầu động tay động chân với mình, Trùng Nhi cảm thấy dễ chịu
hơn, nàng lại thúc giục: “Lời lẽ của sư phụ trong thư có vẻ rất cấp bách, hình
như đây là chuyện rất quan trọng. Công tử, ngươi nên nhanh chóng đi tìm
Hướng Lan Huyên nói cho cô ấy biết đi.”
“Thầy trò các ngươi không có người nào là tốt. Như sư phụ ngươi, khi nói đến
nơi này, ngay từ đầu đã thấy không thích hợp, nhất định trong lòng có ý nghĩ
xấu xa gì đó…” Dữu Khánh hùng hùng hổ hổ quay người lại, miệng chửi rủa
nhưng hành động thì vẫn tuân theo, cất bước đi tìm Hướng Lan Huyên.
Bên ngoài địa lao cung thành, thanh Tẩu Không kiếm đã trở về lại trong tay
Hướng Lan Huyên, thủ hạ báo cáo kết quả kiểm nghiệm.
Một kết quả rất kỳ quái, trên kiếm quả thực có mùi vị của Bàng Vô Tranh,
nhưng vết thương trên cổ của Bàng Vô Tranh không khớp với thanh kiếm này,
làm đủ các loại kiểm tra, thậm chí còn trực tiếp lôi mấy người sống ở trong địa
lao ra ngoài để thử kiếm, nhưng ra tay thế nào đều không thể tạo ra vết thương
như vậy.
Mà trên người Bàng Vô Tranh lại không có vết thương nào khác, có thể xác
định, vết thương trên cổ là vết thương chí mạng duy nhất, cũng là nơi duy nhất
bị thương.
“Như vậy không thể khẳng định được sự nghi ngờ tên tiểu bạch kiểm đó, có khả
năng là Bàng Vô Tranh chạm qua thanh kiếm này, cũng có thể là khi Bàng Vô
Tranh bị thương, huyết khí bắn ra nhiễm lên thanh kiếm này.” Hướng Lan
Huyên vuốt ve thanh kiếm trong tay lẩm bẩm một câu, sau đó xoay người trở lại
địa lao.
Thủ hạ lặng lẽ đi theo, trong lòng dường như biết rõ, nói đến cùng vẫn là vì tên
tiểu bạch kiểm đó là tình nhân của Tương Hải Hoa, có bối cảnh giúp đỡ.
Bị cố định tứ chi trên bục tra tấn, tiểu sư thúc lẳng lặng nằm đó, vết thương đã
được chữa trị, Tương Hải Hoa sai người đưa đến thuốc trị thương tốt nhất,
nhưng vết thương đẫm máu trên mặt vẫn chưa được xử lý.
Hướng Lan Huyên đi tới trước mặt y, vuốt ve lưỡi kiếm trong tay, như cười như
không nói: “Trải qua kiểm tra, vết thương chí mạng trên cổ Bàng Vô Tranh
chính là do thanh kiếm này gây ra, mà thanh kiếm này lại ở trên người ngươi,
ngươi giải thích thế nào?”
Tiểu sư thúc nghe nói vậy thì bật cười, than thở: “Muốn buộc tội ta thì muốn nói
gì chẳng được, kiếm của ta luôn ở trên người ta, không có khả năng đụng chạm
vào Bàng Vô Tranh. Hướng Đại hành tẩu, ta là thật sự xui xẻo, khi đi qua đó thì
đột nhiên bị người tập kích, ta hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Y biết rõ, mình là người duy nhất trên đời này phát huy ra được uy lực chân
chính của thanh Tẩu Không kiếm này, đối với vết thương chỉ do một đòn gây
nên trên người Bàng Vô Tranh, người ngoài không thể dùng thanh kiếm này để
thử nghiệm ra được.
Và khi nhìn thấy đích thân Hướng Lan Huyên chủ trì thẩm vấn mình, y liền biết
rõ mình đã giữ được tính mạng rồi.
Y cũng biết những bí mật liên quan đến việc xông pha trong các tiên phủ của
Hướng Lan Huyên và mấy người lão Thập Ngũ.
Đương nhiên, chưa đến lúc không còn cách nào khác, y không muốn để cho bất
kỳ kẻ nào biết được y quen biết mấy người lão Thập Ngũ.
Hướng Lan Huyên thờ ơ nói: “Đột nhiên nhảy ra khỏi Tri Hải các từ trên cao
xuống, đây là chuyện ngươi chưa bao giờ làm, sau đó đi thẳng đến ngõ Điền Tự,
tiếp đó vòng vo đi dạo tại ngõ Điền Tự, mà cùng lúc đó, Bàng Vô Tranh cũng
kỳ quái bất ngờ xuất hiện tại ngõ Điền Tự, rồi cũng đi dạo quanh quẩn tại ngõ
Điền Tự. Ngươi nói với ta đó là trùng hợp, ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?”
Tiểu sư thúc cười khổ, “Hướng Đại hành tẩu, ta không oán không cừu với Bàng
Vô Tranh, nếu như ta thật sự muốn tập kích lão, ngươi cảm thấy ta có thể nằm
tại nơi này sao?”
Hướng Lan Huyên đưa thanh kiếm trong tay ra, chạm vào vết thương trên mặt
tiểu sư thúc, mũi kiếm rung động, cạo mở những vảy máu vừa mới khô cứng
trên vết thương, “Ép ta phải tra tấn thực sự không hay chút nào. Nể mặt Tương
Hải Hoa, hãy thành thật nói rõ mọi việc đi, chỉ là một tên Bàng Vô Tranh, chết
cũng đã chết rồi, không cần trả mạng của ngươi. Việc này phải có lời giải thích
hợp tình hợp lý, hiểu không?”
Tiểu sư thúc: “Thật sự không phải ta làm.”
Đúng vào lúc này, có người bước nhanh đến bên cạnh Hướng Lan Huyên, thì
thầm điều gì đó.
Sau đó Hướng Lan Huyên ném kiếm xuống, đi ra ngoài. Ra khỏi địa lao, nàng
mới hỏi, “Có nói tìm ta có chuyện gì không?”
Thủ hạ cùng đi theo ra nói: “Không nói, Thám Hoa lang chỉ nói là có việc gấp.”
Hướng Lan Huyên vung hai tay áo, trực tiếp bay lên không trung rời đi, trong
phút chốc đã bay đến bên trên Tri Hải các, thân hình lóe lên, lao vút vào cửa sổ,
trở về trong phòng mình.
Nàng bước đến trước gương nhìn dung nhan của mình, sau đó mới phất tay áo,
cửa phòng tự động mở ra, nàng đi đến trước cửa sổ, nói: “Cho hắn vào đi.”
Đã quen đường thuộc lộ, khi tới đây Dữu Khánh không câu nệ chút nào, sải
bước đi vào, đến gần hành lễ, “Đại hành tẩu.”
Hướng Lan Huyên liếc nhìn hắn, “Tìm ta làm gì?”
Dữu Khánh vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “Đại hành tẩu, nghe nói ngươi bắt tình nhân
của Tương Hải Hoa sao?”
Hướng Lan Huyên liếc mắt khinh bỉ, “Thế nào, có quan hệ rất tốt với ngươi hay
sao? Ngươi nghìn vạn lần đừng có nói ngươi tới đây cầu xin cho tên tiểu bạch
kiểm đó.”
“Cầu xin?” Dữu Khánh xùy một tiếng, xua tay nói: “Hoàn toàn không quen biết,
và ta cũng không có khả năng cầu xin cho loại người như vậy, một tên tiểu bạch
kiểm ăn cơm nhuyễn mà thôi, thật khiến cho nam nhân chúng ta mất mặt, xấu
hổ. Theo ta thấy, loại người như vậy cứ trực tiếp giết chết là được, không có gì
phải khách khí.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.