Bán Tiên

Chương 1359: Kết luận (1)




Những lời này vừa vang lên, trọng điểm là giọng nói đó, Hướng Lan Huyên và
Tương La Sách nghe thấy giọng nói này thì đều thất kinh, chưa nhìn thấy người
tới đã biết là ai rồi.
Mọi người quay lại nhìn, thấy một người giấu mình trong chiếc áo choàng đi
đến, có cảm giác như đi vào chỗ không người, bảo vệ tại cửa vào định ngăn lại,
nhưng tay còn chưa giơ lên thì đã cứng lại.
Mặc dù bị vành nón che khuất, Hướng Lan Huyên không thấy rõ khuôn mặt của
người này, nhưng nàng vẫn cung kính hành lễ chào, “Chưởng lệnh.”
Tương La Sách vội vàng theo sát, cung kính hành lễ, “Tương La Sách bái kiến
Địa sư.”
Đám người nhàn tản trong ngoài nghe thấy thì đều cực kỳ hoảng sợ, dồn dập cúi
đầu hành lễ.
Người tới không phải ai khác, chính là Chưởng lệnh của Đại Nghiệp ty, người
được Ân quốc sắc phong làm “Địa sư”.
Một người đến, mọi người đều cúi đầu im lặng.
Địa sư đi quanh thi thể của Bàng Vô Tranh, quan sát kiểm tra.
Hướng Lan Huyên len lén liếc nhìn, nàng vốn đã nghi ngờ Địa sư đã thân đến
Hổ Phách hải, bây giờ tận mắt nhìn thấy, coi như suy đoán của mình đã được
xác nhận.
Chuyện Thám Hoa lang lại đưa tới một tờ giấy của người thần bí, nàng chỉ vừa
mới truyền tin báo cáo không bao lâu, pháp giá vị này đã đích thân đến đây,
không thể nào là trùng hợp.
Địa sư chợt dừng bước, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Răng.”
Hướng Lan Huyên lập tức bước nhanh đến, chính tay giữ lấy mặt Bàng Vô
Tranh, cạy miệng thi thể ra kiểm tra, quả nhiên chẳng mấy chốc liền cạy ra được
hai chiếc răng giả, nàng đưa lên cho Địa sư nhìn xem, “Quả thực có hai chiếc
răng giả.”
Địa sư thò đầu tới quan sát vị trí của hai chiếc răng giả, “Xem ra có thể đúng là
Đông Liên Ngọc.”
Hướng Lan Huyên đặt hai chiếc răng giả nhổ ra đó lên trên ngực người chết, thử
hỏi, “Vì sao Chưởng lệnh đánh gãy răng Đông Liên Ngọc vậy?”
Địa sư lạnh nhạt nói: “Hồi đó hắn theo đuổi sư muội của ta, không biết uống
nhầm thuốc gì, cứ chạy đến trước mặt ta buông lời ngạo mạn, ta chỉ cho hắn
một chút trừng phạt nhẹ nhàng mà thôi.”
Hóa ra là chuyện trời ơi đất hỡi đó, thảo nào khiến cho vị này đích thân ra mặt
làm chứng, Hướng Lan Huyên à một tiếng, rồi nhanh chóng im miệng, không
có hỏi lão ta đã buông lời ngạo mạn gì.
Nếu như thi thể trước mắt thực sự là Đông Liên Ngọc năm đó, việc lão ta giả
chết hồi đó có lẽ cũng có liên quan đến loại chuyện vớ vẩn này. Ngay trước mặt
Địa sư, nàng không tiện nói ra những suy đoán liên quan nữa.
Địa sư: “Nếu như ta nhớ không lầm, trước lúc chết, bởi vì bệnh nặng hắn hình
như đã từng đến Tích Lư sơn. Người thay đổi dung mạo cho hắn, thậm chí còn
giúp hắn tránh khỏi bị kiểm tra ra giả chết rất có khả năng chính là Dược Đồ.
Thời niên thiếu, hắn và Dược Đồ từng cùng nhau du ngoạn, có giao tình không
tầm thường. Phái người đến Tích Lư sơn xác minh đi.”
Hướng Lan Huyên âm thầm kêu lên, ai dà, xem ra hồi đó vị Chưởng lệnh này
rất quan tâm đến Đông Liên Ngọc, nếu không sẽ không có khả năng nhớ rõ
được những chuyện mấy chục năm trước như vậy. Nói đi cũng phải nói lại, có
một người trong cuộc biết rõ ràng như thế ở đây, thật sự tốt hơn hẳn bất kỳ hồ
sơ nào, cũng không cần phải mất công kiểm tra, nàng lập tức đáp, “Vâng.”
Sau đó liền quay đầu lại dặn dò người đi làm ngay.
Địa sư dường như lại quan sát kỹ khuôn mặt Bàng Vô Tranh một hồi, rồi sau đó
xoay người đi ra, cất bước tản bộ trong sân trống rộng lớn bên ngoài, một mình
Hướng Lan Huyên đi theo, Tương La Sách chỉ có thể đứng nhìn từ phía xa.
Sau một hồi đi loanh quanh, Địa sư chợt nhẹ giọng nói: “Người thần bí truyền
tin kia rất không tầm thường, dường như không có gì không biết, không có gì
không làm được. Nếu như Bàng Vô Tranh ẩn giấu thân phận kỹ như thế mà vẫn
có thể biết được, chắc hẳn cũng biết người giết chết Bàng Vô Tranh là ai.”
Hướng Lan Huyên: “Quả thực có khả năng này.”
Địa sư: “Ta rất không hiểu, vì sao lại phải giết chết Bàng Vô Tranh tại thời điểm
mấu chốt này chứ? Ngươi cảm thấy sao?”
Hướng Lan Huyên: “Theo thuộc hạ phán đoán, bất kỳ chuyện gì xảy ra vào thời
điểm này, có lẽ đều có liên quan đến tiên phủ.”
Địa sư bước chậm lại, nói: “Lối vào tiên phủ có thể ở tại nơi này, Bàng Vô
Tranh lại trùng hợp ẩn cư ở đây năm mươi năm, vả lại còn không giống như là
ẩn cư. Ẩn cư không ai cần phí công phí sức xây dựng ra một thương hội lớn như
vậy. Hắn tới đây dường như có ý đồ. Phải chăng, việc Bàng Vô Tranh đến đây
ẩn cư vốn là có liên quan với tiên phủ? Sau đó có người phát hiện ra điều gì đó,
co nên mới dẫn đến cái chết của Bàng Vô Tranh. Tất cả người của Bàng thị,
không thể để lọt người nào.”
Hướng Lan Huyên: “Chưởng lệnh yên tâm, chúng ta đã và đang truy bắt tất cả
những người có liên quan.”
Địa sư: “Đích thân ta theo dõi chặt chẽ nhưng vẫn không thể phát hiện được
người thần bí đó làm cách nào để đưa tờ giấy vào trong phòng Thám Hoa lang.”
Đối với việc này, Hướng Lan Huyên không cảm thấy ngạc nhiên, nàng cũng
biết người thần bí đó tất nhiên sẽ là đối tượng được vị này trọng điểm chú ý,
nàng nói: “Quả thực là không thể tin nổi.”
“Lúc trước, bên phía Ty Nam phủ đưa cho Thám Hoa lang một bản danh sách,
liệt kê thông tin liên quan đến toàn bộ cao thủ Cao huyền bị mất tích hoặc tử
vong trong vòng một trăm năm nay, trong đó có Đông Liên Ngọc. Thám Hoa
lang đưa ra yêu cầu này cho Mông Phá trong ngày nghĩa tử của Lý Trừng Hổ bị
tập kích.”
Địa sư lẩm bẩm chỉ như kể việc trong nhà, bình tĩnh nói ra một số tình huống,
nhưng lại khiến cho người khác không hiểu sao cảm thấy rất áp lực.
Hướng Lan Huyên trố mắt không nói nên lời, nàng biết rõ nếu đối phương đã
nói ra tin tức này, vậy thì nhất định không sai, tên cẩu Thám Hoa đó đã giấu
giếm nàng việc này.
Giấu giếm nàng không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là bản thân nội
dung tin tức đó, tên cẩu Thám Hoa đó muốn có danh sách đó để làm gì? Địa sư
đã chỉ rõ Đông Liên Ngọc, điều này khiến nàng lo sợ run lên. Nghĩ đến những
lời trước đó, nàng không khỏi dò hỏi: “Chưởng lệnh, ngài nghi ngờ rằng không
tồn tại người thần bí nhét tờ giấy nào đó, mà chính Thám Hoa lang đang tự biên
tự diễn sao?”
Địa sư giấu mình trong chiếc áo choàng, tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu
trời đêm đầy sao, “Khó có khả năng hắn tự biên tự diễn. Có thể biết được Bàng
Vô Tranh là Đông Liên Ngọc đã giả chết năm mươi năm, còn có thể biết rõ một
loạt thủ đoạn của lão Khâu kia, Thám Hoa lang không thể làm được những việc
này. Nhất định phải có người nào đó đứng sau đang thao tác. Cho nên người
thần bí này xác thực có khả năng tồn tại.”
Nghe nói như thế, Hướng Lan Huyên cũng gật đầu đồng ý.
Địa sư đột nhiên thay đổi chủ đề, nói: “Đã xác định được rồi, lần này Thám Hoa
lang tới đây đúng là vì tiên phủ.”
Vừa nghe được lời này, Hướng Lan Huyên giật mình kinh hãi suýt chút nữa thì
hồn phi phách tán, nàng vô thức dừng bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.