Bởi vì vấn đề truyền thừa của Linh Lung quan, y chỉ có thể hộ tống một đám
tiểu bối đến nơi này.
Những nguy hiểm tại Hổ Phách hải này, y còn có thể âm thầm giúp đỡ một tay,
nhưng sâu vào bên trong đó, vậy thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân đám tiểu
bối mà thôi.
Trước khi mấy người Dữu Khánh tới đây, y đã biết Hổ Phách hải chắc chắn sẽ
không yên ổn, cho nên y mới âm thầm chạy đến đây, cũng may mà lão Thập
Ngũ không tệ, đối mặt với nguy cơ trùng điệp, hắn đã dùng một loạt thủ đoạn
khó hiểu hóa giải, thế cục khó giải như vậy đã được hắn giải quyết bằng cách
đó.
Kết quả là y cũng không tốn quá nhiều công phu, chỉ giúp hắn ngăn chặn bớt
một số mũi tên đâm sau lưng.
Mặc dù vậy, cho dù y không có công khai tham gia vào, nhưng hành vi của y
vẫn đã vi phạm quy tắc của Linh Lung quan, theo môn quy, y và Dữu Khánh
không thể cùng lúc xuất hiện tại Hổ Phách hải để mạo hiểm.
Không bao lâu sau, Tương Hải Hoa từ trong khoang thuyền đi ra ngoài, ra hiệu
lệnh cho thủ hạ, nói: “Rút về.”
Trùng Nhi lập tức đi đến, thỉnh cầu: “Các chủ, có thể để lại cho ta một chiếc
thuyền hay không, ta muốn ở lại đây chờ bọn họ.”
Tương Hải Hoa lập tức khuyên nhủ: “Lâm thiếu, bây giờ còn chưa biết được khi
nào bọn hắn mới đi ra, ở lại đây chờ đợi như vậy không phải là biện pháp. Ta sẽ
sắp xếp người chờ ở đây, một khi bọn hắn đi ra, ta sẽ lập tức thông báo cho
ngươi. Hơn nữa…” Cô ta ra hiệu về phía mấy vị Bán Tiên.
Lúc này, tiểu sư thúc cũng đi tới, khuyên nhủ một câu, “Lâm thiếu, Các chủ nói
rất đúng, tốt nhất là trở về trước đi.”
Y đã nói như vậy rồi, Trùng Nhi còn có thể nói gì nữa? Nàng chỉ có thể im lặng
gật đầu.
Thế là, sau khi kiểm kê lại nhân số, các tàu thuyền to to nhỏ nhỏ ở đây đều
chuyển hướng quay trở về.
Nhân số có thiếu hụt, bởi vì cho dù là thủ hạ của cha con Tương thị, vẫn có
người không thể nhịn được sự cám dỗ của tiên phủ, lén lút đi vào.
Mấy vị Bán Tiên cũng không dừng lại ở đây quá lâu, nhưng họ không có đi xa,
đều đi đến hòn đảo gần đây, lên ở tại Tê Lan tiểu trúc vốn của Bàng Vô Tranh…
- ––-.
Lối vào một lần nữa đóng kín lại, đám người Dữu Khánh ở trên thuyền bị đám ô
hợp cùng xông vào thu hút sự chú ý.
Những người phía bên Dữu Khánh và người của các phương thế lực lớn sau khi
tiến vào đều không có đi lung tung, vẫn tụ tập tại một chỗ như trước. Trong khi
đó, đám ô hợp đến tứ khắp nơi kia thì khác, bọn họ thuộc về loại lai lịch bất
chính, sợ bị trừng phạt, cho nên vừa vào bên trong liền phân tán ra bỏ chạy.
Về cơ bản, bọn họ đều chạy về phía bờ biển rộng rãi kia, vừa để tránh bị bắt lại
nghiêm phạt, vừa có sự háo hức truy tìm kho báu, có chút cảm giác ai đến trước
được giành trước.
“Có lẽ phải hơn vạn người xông vào?” Một người giấu mình trong chiếc áo
choàng đen xốc mũ trùm đầu lên, để lộ khuôn mặt, chính là Mông Phá.
Hướng Lan Huyên bình thản nói: “Không sợ nhiều người, có người dò đường là
chuyện tốt.”
Nơi này vừa mới nói xong, mặt biển phía trước đột nhiên ầm ầm hất tung lên,
một con quái vật khổng lồ giống như cá mập lao vọt ra mặt nước, há chiếc
miệng khổng lồ đầy răng nanh nhọn hoắt, giữa ban ngày vẫn có thể nhìn thấy
đôi mắt của con quái vật này đỏ rực, chiếc mũi xương dài cứng cáp như một
thanh kiếm, trên người trông như mọc đầy gai ngược hình lăng trụ.
Có cảm giác một cú táp của nó có thể cắn chết mười mấy người. Biến cố này
gây ra một cảnh tượng hoảng loạn, hàng loạt bóng người hét lên sợ hãi, chạy tán
loạn. Thân thể to lớn màu đen nện xuống mặt nước, hất tung lên sóng lớn. Khi
thân thể nó luồn trong nước, một hàng gai xương bén nhọn trên lưng lộ ra mặt
biển.
Không chỉ có một con, chỉ chốc lát sau, trên mặt nước xuất hiện hơn chục bộ
gai xương lưng, chúng vùn vụt rẽ nước phá sóng truy đuổi tấn công.
Một chiếc thuyền bị quái vật dưới nước đẩy bay lên, bị một cú táp trực tiếp cắn
vỡ thành từng mảnh ở trong không trung.
Những chiếc thuyền lớn rất nhanh liền trở thành mục tiêu tấn công hàng đầu,
đám ô hợp đó lập tức dồn dập rời thuyền bỏ chạy. Có kẻ nhanh chóng thoát đi,
cũng có kẻ đánh nhau với thủy quái.
“Phía sau!” Chợt có người hét to lên.
Mọi người quay đầu nhìn lại, nhìn thấy trên mặt nước phía mọi người tiến đến
xuất hiện hàng trăm hàng gai xương vây lưng rẽ sóng lướt đến, xông về phía
đám người bọn họ.
Các đại lão như Mông Phá không hề hoảng loạn, sau khi quan sát trận chiến
giữa đám ô hợp và những con quái vật này, bọn họ đã đánh giá được thực lực
của chúng, không có gì phải lo lắng.
Không cần các đại lão này ra lệnh, những người dưới trướng họ đã chủ động
nhảy ra ngoài, đáp xuống mặt biển chặn giết chúng nó, còn có một số người lặn
xuống nước.
Xét về mặt này, đám người Tam Tiên bảo, nhân lực dưới trướng Dữu Khánh
kém hơn rất nhiều. Bọn họ thấy Dữu Khánh trốn ở trong đám đông không lên
tiếng, vì vậy tất cả đều đứng tại chỗ xem náo nhiệt, làm như người của ba thế
lực lớn đang bảo vệ bọn họ vậy.
Thủ hạ dưới trướng Thanh Nha cũng không khác lắm, bọn họ rụt rè e sợ đứng
yên một bên, không còn cách nào, lão đại của bọn họ phải nằm sấp ra đó, bọn
họ còn có thể làm gì.
Khi động tĩnh đánh nhau nổi lên, Thanh Nha có phần không kiềm chế được nữa,
gã thử đứng lên, muốn nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, nằm ở trên sàn bị người
ngăn cản không thấy được gì.
Nào ngờ vừa mới đứng lên, ánh mắt Sô Vũ đã tập trung vào gã, lạnh lùng nói:
“Ta có cho phép ngươi đứng lên sao?”
Vẻ mặt Thanh Nha cứng lại, thân thể từ từ hạ thấp xuống, chân trần ngồi xổm ở
đó, trong túi lạch cạch rơi ra mấy củ đậu phộng ướt át, cực kỳ gây chú ý.
“Ta có nói ngươi ngồi xổm không?”
Thôi được, Thanh Nha hạ thấp người xuống chút nữa, kiểu ngồi úp sấp mặt
xuống, trở về lại tư thế trước khi đứng lên.
“Ta có bảo ngươi nằm úp sấp xuống sao?”
Thanh Nha ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn y, rất muốn hỏi xem rốt cuộc thì đối
phương muốn như thế nào?
Nhưng xem như đầu óc cũng nhanh nhạy, gã rất nhanh liền hiểu được đối
phương có ý gì, trong lòng thầm an ủi mình, đại trượng phu co được dãn được,
núi xanh còn đó không sợ thiếu củi đốt.
Gã lảo đảo đổi tư thế, thử quỳ gối ở đó.
Sau khi quỳ gối, quả nhiên Sô Vũ không có nói thêm gì nữa.
Đám thủ hạ của Thanh Nha không kẻ nào đành lòng nhìn gã, hoặc là quay đầu
đi hoặc cúi đầu xuống, tất nhiên khó tránh khỏi cùng xấu hổ.
Khóe miệng Hướng Lan Huyên hiện lên nét cười hài hước, nàng liếc mắt nhìn
Dữu Khánh trốn ở trong đám đông, nàng cũng chú ý thấy không chỉ có mình
lưu tâm đến Dữu Khánh, các đại lão đều kín đáo liếc mắt nhìn chằm chằm vị
Thám Hoa lang kia.
Lý lẽ rất đơn giản, chưa nói đến việc chuyến đi này có thể thu hoạch được gì
hay không, mọi người đều phải cân nhắc đến việc làm thế nào để rời khỏi khi
muốn rút lui, bọn họ hoàn toàn không biết làm cách nào để mở ra lối vào tiên
phủ, chuyện hàng đầu lúc này là cái gì, không cần nói cũng biết.
Tiếng đánh nhau ầm ầm ở xung quanh không hề làm xáo trộn bầu không khí
trên thuyền.
Hướng Lan Huyên đảo đôi mắt đẹp nhìn quanh một vòng rồi chợt lên tiếng nói:
“Chúng ta có việc cần trao đổi, ai không liên quan sang hết thuyền khác đi.”
Nàng vung tay lên ra hiệu cho người của mình, “Tránh đi!”
Các thủ hạ của nàng lập tức tuân theo, dồn dập phi thân rời đi.
Mông Phá và Sô Vũ rất ăn ý, cũng ra hiệu cho thủ hạ của mình.
Thanh Nha định giả vờ hồ đồ xen lẫn trong đó để rời đi, nhưng vừa nhân cơ hội
đó đứng dậy, giọng nói lạnh lùng của Sô Vũ đã vang lên, “Ta cho phép ngươi
đứng lên sao?”
Thanh Nha ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn y rồi cúi thấp đầu, lại quỳ yên tại đó.
Dữu Khánh lặng lẽ phất tay ra hiệu cho người của mình, rồi xoay người xen lẫn
trong đám đông, cùng nhau rời đi.
Nhưng Hướng Lan Huyên mỉm cười lên tiếng, “Thám Hoa lang, không ai nói
ngươi tránh đi cả. Ngươi tới đây, tới đây đi.”
“Ách…” Dữu Khánh quay đầu nhìn lại, cười khan nói: “Mấy đại lão các ngươi
nói chuyện, tiểu nhân vật như ta sẽ không tham gia.”
Hướng Lan Huyên: “Ui, ngươi một lúc mang theo hơn trăm người vào đây, coi
như là người cầm đầu một phương thế lực, sao có thể thiếu ngươi chứ.” Nhìn
thấy Dữu Khánh còn muốn khách khí mấy câu, nàng lập tức đổi sắc mặt, “Đừng
có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Thôi được rồi, Dữu Khánh lập tức khuất phục, đành ở lại. Hắn phất tay cho thủ
hạ rời đi, đừng để ý đến mình, nói mấy người Nam Trúc trước tiên tránh đi một
chút