Lại là thần bí nhân? Khi nghe hắn nói như vậy, Hướng Lan Huyên thực sự
muốn nhéo tai Dữu Khánh. Là người biết rõ nguồn gốc của “Củ cải trắng” này,
nàng ý thức được cái gọi là “Thần bí nhân” đó đã trở thành tấm mộc vạn năng
cho tên cẩu Thám Hoa này sử dụng, gặp phải việc gì không thể giải thích rõ
ràng hoặc không tiện nói thật, hắn đều đẩy lên đầu Thần bí nhân.
Cho đến bây giờ, sau khi trải qua một loạt chuyện, nàng nhận ra được lúc trước
mình đã bị tên này lừa.
Nói chung, ngay khi nhắc đến “Thần bí nhân”, bất kể là Hướng Lan Huyên hay
là Mông Phá, ngay cả Sô Vũ cũng nghẹn lời, đó là một tồn tại không thể xác
định.
Nhưng Sô Vũ vẫn chất vấn thêm, “Đưa cho ngươi lúc nào?”
Dữu Khánh: “Thứ này đã được đưa cho từ lâu rồi, khi tại U Giác phụ thì đã có
người đưa cho. Nói là thứ tốt, nhưng lúc đó không biết nó là chìa khóa. Gần đây
Thần bí nhân mới nói cho biết nó là chìa khóa tiến vào tiên phủ.”
Mông Phá lập tức nhìn chằm chằm vào hắn, đối phương chưa nói cho lão ta biết
thông tin này.
Sô Vũ: “Mục đích chuyến đi này của ngươi đến đây có phải là vì tiên phủ hay
không?”
“Đúng vậy.” Dữu Khánh thành thật thừa nhận, ngay sau đó hắn chỉ tới Mông
Phá và Hướng Lan Huyên, “Bọn họ đã biết từ trước rồi, ta đã báo cho bọn họ
biết.”
“Hả?” Sô Vũ lập tức nhìn chằm chằm vào hai người, thấy cả hai đều không đưa
ra lời phản bác nào, có vẻ không có ý kiến, y tức thì hiểu ra, thì ra Đại Nghiệp
ty và Ty Nam phủ đã sớm biết Thám Hoa lang đang tìm tiên phủ, chỉ có mình y
bị lừa gạt, lập tức trầm giọng hỏi: “Vì sao báo cho bọn họ mà không báo cho ta
biết?”
Dữu Khánh: “Tứ động chủ, ta không cần phải công bố việc này khắp nơi phải
không? Hướng đại hành tẩu đến tìm ta, hỏi ta, ta mới nói. Mông tiên sinh cũng
là đến tìm ta, hỏi ta, ta mới nói. Còn Tứ động chủ, ta thậm chí còn không biết ở
đâu, làm sao nói cho ngài biết?”
Ngụ ý là, ngươi không có tới hỏi ta.
Nghe được lời này, Sô Vũ hết lời chống đỡ. Y nhìn về phía Ô Ô, phát hiện Nhị
ca đang chắm chú nhìn mình, y há to miệng nhưng không biết phải giải thích
thế nào. Không có chỗ để phát tiết, y nhìn chằm chằm Thanh Nha, “Tất cả là do
bị hắn lừa dối.”
Thanh Nha bị y làm cho sợ hãi run rẩy.
Dữu Khánh vội vàng lập tức ngăn trước mặt Thanh Nha, “Việc này không liên
quan gì với Thanh gia. Ta đã giấu giếm hắn.”
Ô Ô lên tiếng ngắt lời, “Được rồi, chúng ta hãy nói về tòa tiên phủ này đi.
Ngươi biết được bao nhiêu?”
Dữu Khánh thầm nghĩ, giả vờ làm gì chứ, những gì chúng ta biết được có khác
nhau lắm đâu. Nhưng hắn vẫn lắc đầu nói: “Hoàn toàn không biết gì cả, bắt đầu
từ những manh mối liên quan, ta đều được người ta dẫn dắt đi tới đây.”
Ô Ô không có biểu hiện ra là tin hay không, gã trước tiên khuyên mọi người,
“Chúng ta chưa biết tình hình nơi này thế nào, không thích hợp ở lại đây lâu,
nếu như có Thủ sơn thú tiên phủ gì đó, phát hiện có người xâm nhập, nó tất
nhiên sẽ đến đây để kiểm tra.”
Trong lúc mọi người hoặc gật đầu hoặc đồng tình, Cừu Hạp lại hỏi: “Người giao
đấu với Đại thánh là ai, có phải cũng đã tiến vào tiên phủ rồi hay không?”
Ô Ô nhìn về phía Sô Vũ, lúc đó gã đã ẩn giấu thân phận, không ở bên cạnh Đại
thánh, cho nên không biết chuyện này, mà Sô Vũ thì trước hay sau sự việc đều ở
bên cạnh Đại thánh, tuy vậy gã cũng có nhìn thấy lần giao phong đó, gã cũng
muốn biết đó là ai.
Đương nhiên, nếu như Sô Vũ cảm thấy không tiện nói ra, gã vẫn sẽ đứng về
phía Sô Vũ.
Sô Vũ trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Đại hòa thượng cũng nghe
được, để hắn nói ra đi.”
Mọi người lập tức nhìn sang Minh tăng.
Minh tăng quả thực không có gánh nặng gì, bình tĩnh nói: “Bần tăng cũng
không thấy rõ là ai, chỉ nghe Đại thánh và Địa sư nói chuyện với nhau, Đại
thánh nói là, Văn Khúc đã tới.”
“Văn Khúc?” Mọi người đều kinh ngạc, đều quay sang nhìn Sô Vũ chờ y xác
nhận.
Sô Vũ gật đầu, giải thích thêm một câu, “Đại thánh cũng không ngờ là Văn
Khúc lại xuất hiện, vì vậy mới bất ngờ không kịp đề phòng, định ra tay lần nữa,
nhưng Văn Khúc tự biết không địch lại nên đã bỏ chạy.”
Cừu Hạp kinh hãi thốt lên: “Văn Khúc đã đột phá đến cảnh giới Bán Tiên!”
Trong lòng mọi người biết rõ chắc chắn là như vậy, người tu vi Cao Huyền có
dồn sức toàn lực bộc phát như thế nào, cũng không thể đẩy lui Đinh Giáp
Thanh.
“Về phần Văn Khúc có vào tiên phủ hay không, Đại thánh cũng không biết.” Sô
Vũ hất hất cằm về phía Mông Phá, “Căn cứ vào tình hình lúc đó, Đại thánh
đoán rằng Địa Mẫu có thể biết được gì đó, Mông huynh chắc hẳn đã nhận được
lời dặn dò gì đó đi?”
Lời này khiến cho Đại Nghiệp ty và Thiên Lưu sơn đều âm thầm rùng mình,
nếu như Mông Phá được cao thủ Bán Tiên hỗ trợ, vậy nhà mình lam sao chơi
được nữa?
Mông Phá bình tĩnh nói: “Mọi người chắc hẳn cũng đã nghe nói qua những lời
đồn đại về Văn Khúc, với tính cách của hắn, nếu thật sự tái xuất giang hồ, lại
còn có thực lực ép lui được Đại thánh, ngươi cảm thấy hắn sẽ nghe lệnh
Chưởng lệnh chúng ta sao?”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác, lúc đó lão ta còn
cảm thấy kỳ quái, người mà ngay cả Đinh Giáp Thanh cũng không thể làm gì
thì có thể là ai chứ, bây giờ thì biết rồi, hóa ra là Văn Khúc, ai da.
Lão ta thật sự không biết Địa Mẫu làm cách nào thuyết phục được người như
Văn Khúc hỗ trợ, nhưng đủ để nâng cao lòng tin lão ta.
Người khác âm thầm gật đồng đồng ý, một người như Văn Khúc vậy khó có thể
nghe lệnh Địa Mẫu.
“Vào tiên phủ luôn luôn đúng.” Cừu Hạp lẩm bẩm một câu.
Nam Trúc đột nhiên chen lời, “Văn Khúc là ai chứ?”
Mọi người nhìn về phía gã, thấy gã đang chăm chú quan sát đám người tránh xa
kia, bọn họ không khỏi cũng chăm chú quan sát những người đó.
Hướng Lan Huyên quan sát một lúc rồi lắc đầu, “Khi Văn Khúc thoái ẩn thì ta
còn chưa sinh ra.”
Ngụ ý là, cho dù gặp được nàng cũng không nhận ra.
Mọi người cũng đều lần lượt lắc đầu. Những người lớn tuổi có mặt ở đây, tại
bảy mươi năm trước nhìn thấy Văn Khúc, cũng giống như rất nhiều tiểu nhân
vật nhìn bọn họ bây giờ vậy. Cho dù có một chút thực lực và danh tiếng, nhưng
đa số ngay cả tư cách gặp mặt Văn Khúc cũng không có.
Nam Trúc cười vui vẻ, “Không phải chứ, các ngươi đều chưa từng gặp Văn
Khúc sao? Chuyện này có vẻ sẽ rất thú vị đây.”
Về việc này, không ai nói gì, coi như chấp nhận lời cười nhạo của tên mập này,
nhưng vẫn có người liếc mắt nhìn gã, nhận thấy lá gan của tên mập này cũng
béo như vóc người của gã.
“Có khả năng Lão Khâu và Lê Hoa nhận ra, nhất là Lê Hoa, lấy trước quen hội
làm người.” Sô Vũ nhắc nhở một câu.
Vừa dứt lời thì có người từ dưới nước ngoi lên.
Là những người lúc trước xuống nước ngăn chặn thủy quái. Trận chiến đã lắng
lại từ lâu, thủy quái cũng không ngốc, biết không địch, đã sợ hãi bỏ chạy hết rồi.
Lên thuyền, có người khiêng theo con trai đặc biệt lớn, bỏ xuống, có người rũ
mở vạt áo bị túm lại, một đống hạt châu lớn như trứng gà lạch cạch rơi xuống,
màu sắc khác nhau, sắc màu rực rỡ.