Sau khi xác định bọn họ đã đi xa, đám người Dữu Khánh mới ra mặt, đến hiện
trường đánh nhau xem xét mấy cái thi thể, nhìn đồng phục áo lam liền biết là
người của Đại Nghiệp ty.
Hiện trường không có thi thể của cự nhân, chỉ có thi thể của người Đại Nghiệp
ty, mọi người quay mặt nhìn nhau, Dữu Khánh kinh nghi, ngay cả Hướng Lan
Huyên cũng chỉ có thể chạy trốn sao?
Văn lão đeo chiếc túi trên lưng đi xem xét vòng quanh hiện trường, quan sát
những nơi bị gậy của cự nhân phá hủy.
Bỗng nhiên, bóng dáng của Tiểu Thanh từ xa xa bay tới, Dữu Khánh phi thân
đến đón, tránh ra khỏi tai mắt của mọi người, trao đổi với Tiểu Thanh một chút,
sau khi biết được phương hướng nhóm người Hướng Lan Huyên bỏ chạy, hắn
lập tức quyết định trước tiên đuổi theo hỏi xem tình hình thế nào. Hắn dặn hầu
hết người ở lại chờ đợi, phải tập hợp tất cả nhân thủ tản ra trở về, không thể bỏ
mặc không quan tâm tới.
Vì để cho người của Tam Tiên bảo yên tâm, Dữu Khánh để Nam Trúc ở lại, chỉ
dẫn theo Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm đi trước, hắn nói sẽ lưu lại ký hiệu,
dặn bên này sau khi đã tập trung đầy đủ thì đi theo ký hiệu tìm bọn hắn.
An Di lập tức nói người tìm điểm cao nhất, treo tín hiệu tập kết của Tam Tiên
bảo lên.
Sau khi nhìn theo đám người Dữu Khánh rời đi, Văn lão di chuyển đến trước
mặt Nam Trúc, hỏi: “Con chim đó là Tam Túc ô à?”
Nam Trúc thái độ cung kính đáp: “Tiền bối quả là có đôi mắt tinh tường.”
Văn lão có phần kinh ngạc nói: “Sách cổ nói rằng, Tam Túc ô tính tình cương
liệt, thà tuyệt thực chết cũng không bị người thuần hóa. Các ngươi làm sao
thuần hóa được nó?”
Nam Trúc ngạc nhiên hỏi: “Còn có chuyện như vậy sao? Chúng ta mua một con
gần chết ở U Giác phụ, sau đó cho nó ăn chút tiên đào, rồi trở thành như vậy.
Nó rất khó nuôi sao?”
Văn lão lập tức sững sờ, ngây người hỏi: “Tiên đào? Tam Túc ô mua ở U Giác
phụ?”
Nam Trúc giang tay, “Đúng vậy. Có người công khai rao bán ở U Giác phụ,
chúng ta mua một con về chơi. Việc này chỉ cần hỏi là biết.”
Nhân viên Tam Tiên bảo ở bên cạnh cũng có vẻ như bừng tỉnh hiểu ra, như là đã
có thêm kiến thức.
Tô Thu Tử trầm ngâm nghĩ ngợi và nói với An Di: “Con Tam Túc ô này hình
như cũng không đắt, xem ra nếu có cơ hội chúng ta cũng có thể mua một con.”
An Di gật đầu đồng ý, “Tốc độ bay nhanh, khả năng tránh nguy hiểm giỏi, còn
biết dò đường, nhìn rất có trí tuệ, quả thực có lời.”
Nam Trúc âm thầm cười lạnh, bây giờ mà còn có Tam Túc ô xuất hiện mới là
chuyện lạ.
Gã hoàn toàn không sợ người khác đi xác minh lời gã nói.
“Vấn đề vốn vẫn luôn không giải quyết được, hóa ra là phải cho ăn tiên đào
a…” Văn lão giơ tay vuốt râu, có vẻ cũng đã hiểu ra, có chút cảm khái nói:
“Quả nhiên đọc vạn quyển sách không bằng đi nghìn dặm đường.”
Nam Trúc thử hỏi: “Tiền bối, có một chuyện muốn mạo muội thỉnh giáo.”
“Hả?” Văn lão nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào gã, “Tiểu mập mạp, ngươi coi
như là người thực tế, không cần khách khí, có gì nói thẳng ra đi.”
Nam Trúc cúi đầu khom lưng cảm tạ, rồi nói tiếp, “Tiền bối, lúc trước chúng ta
nghe người của Thiên Lưu sơn nói là hình như có một lão tiền bối tên là Văn
Khúc tiến vào tiên phủ này. Ngài cũng họ Văn, lại lẻ loi một mình. Tiền bối,
ngài, ngài chính là Văn Khúc tiền bối đó phải không?”
Gã lười suy đoán, dứt khoát hỏi thẳng, biết rõ ràng rồi nói tiếp, nếu không cũng
quá khó xử.
Đám người An Di và Tô Thu Tử ở bên cạnh đều nhìn đến, tất cả đều giật nảy
mình với câu hỏi này, lão nhân này là Văn Khúc ư?
Văn lão không cần suy nghĩ, trực tiếp lắc đầu nói: “Không phải.”
Phản ứng của ông ta khiến Nam Trúc cảm thấy không bình thường, nếu thật sự
không phải, ai bị người hiểu lầm là Văn Khúc đều sẽ có chút kinh ngạc hoặc
sửng sốt, ít nhất không nên có phản ứng như vậy, vì vậy gã tiếp tục dò hỏi:
“Tiền bối thật sự không phải là Văn Khúc sao?”
Văn lão cũng rất dứt khoát, trực tiếp giơ tay chỉ lên trời, nói: “Lão phu thề với
trời, nếu ta là Văn Khúc sẽ bị sét đánh, chết không yên lành!” Dứt lời, bỏ tay
xuống, hỏi: “Tiểu mập mạp, bây giờ ngươi đã tin rồi chứ?”
“Nói quá lời, nói quá lời.” Nam Trúc nhanh chóng xua tay biểu thị mình không
phải có ý đó, người ta đã thề độc như vậy rồi, gã còn có cái gì không thể tin
tưởng được? Nếu thực sự là Văn Khúc, với địa vị và thân phận như vậy, ông ta
không cần phải tự rủa mình.
Xem ra lão Thập Ngũ nói không sai, quả thực là lý lẽ đó, một người có thể bức
lui Đại thánh khi đối đầu trực diện, làm sao có thể dễ dàng bị mấy tên ô hợp nào
đó ở đây đánh bị thương, và hồi đó cũng sẽ không để cho Văn thị gặp phải đại
kiếp nạn như vậy.
Nỗi lo lắng sợ đắc tội cao nhân và mong muốn cẩn thận nịnh nọt cũng hoàn
toàn được trút bỏ, cũng không còn bộ dạng cúi đầu cung kính nữa, gã nhấc tay
vỗ vỗ lưng Văn lão, “Lão tiền bối cứ yên tâm, đều là người mình, không đến
mức như vậy, trên đường đi xảy ra chuyện gì, ta sẽ quan tâm tiền bối.”
Đâu chỉ có gã thở phào nhẹ nhõm, những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm,
nếu thực sự là Văn Khúc thì quả là kinh người.
Văn lão liếc nhìn gã với ánh mắt đầy ẩn ý, thờ ơ nói: “Đúng rồi, làm phiền rồi.”
“Không có gì.”
“A, quả Hắc hồ lô treo trên eo ngươi rất đặc biệt nha. Hình như nó trống rỗng,
không chứa thứ gì phải không?”
“Ai, cũng giống như ta vậy, mập giả tạo, trong bụng không có thứ gì. Vẫn là tay
nải của tiền bối tốt hơn, thoạt nhìn chứa không ít thứ tốt, không hổ là người đọc
vạn quyển sách, trong bụng có hàng.”
Hai người tùy tiện nói chuyện phiếm, An Di đã nhận ra được, vị Văn lão này
thực sự rất tùy ý, nói chuyện với ai cũng được, có thể nói chuyện văn hoa với
Tô Thu Tử, lại có thể nói chuyện tào lao, nhảm nhí với tên mập mạp này.
Mọi người chờ đợi một thời gian, những người Tam Tiên bảo tản ra dò xét cũng
bắt đầu lần lượt tụ tập lại…
Ở chỗ sâu trong rừng núi hẻo lánh, một nam tử bị dây leo già treo lên một cây
đại thụ, hai bạch y nữ tử xinh đẹp mỗi người nắm một tay của người đàn ông,
liếm ngón tay chảy đầm đìa của gã, đầu ngón tay đã bị hai nữ tử cắn đứt mấy
ngón.
Giống như gặm mía, mạnh mẽ cắn đứt ra nhai, ăn.
Người đàn ông đầu hói mặc đồ đen với bộ ria mép hình chữ bát đi qua đi lại
trước mặt họ, trong tay kéo theo một chiếc roi màu đen bóng, thỉnh thoảng cất
lời hỏi. Nam tử bị tra tấn kia đã sợ đến mức có hỏi tất đáp.
Gã đã nhận ra được, hai nữ một nam này chắc chắn là người trong tiên phủ này,
không chỉ bởi vì thực lực cường đại mà còn bởi vì Ô y nhân này một mực hỏi
về tình hình bên ngoài, không chỉ hỏi tình hình Tu hành giới, ngay cả phong tục
tập quán cũng hỏi, dường như họ không biết gì về thế giới bên ngoài.
Câu hỏi tiếp theo của Ô y nhân đã xác nhận suy đoán của gã, “Nếu như cổng
Tiên phủ được mở ra theo cách bình thường, ngay khi nó được mở ra, trận pháp
phong ấn liên quan sẽ có phản ứng, ta không thể hoàn toàn không biết gì cả như
vậy. Cho nên, nó chắc chắn không phải được mở ra theo cách bình thường. Tên
Thám Hoa lang đó rốt cuộc làm sao mở ra được?”
Nam tử khẩn trương đáp: “Ta không biết, ta thật sự không biết, a…” Tiếng kêu
thảm thiết vang lên.
Hai nữ tử miệng đầy máu tươi lại bắt đầu nắm lấy ngón tay của gã, răng rắc
răng rắc gặm ăn.
“Ta thực sự không biết gì cả a. Ngài hỏi ta cái gì, ta đều trả lời theo thực tế. Đại
tiên tha mạng cho ta a…”
Vù vù, chiếc roi trên tay Ô y nhân quất lên người hai nữ nhân, đánh ra vết máu,
hai nữ nhân đau đớn run rẩy, lập tức ngừng gặm.
Ô y nhân hỏi tiếp, “Tên Thám Hoa lang mà ngươi nói ở đâu?”
Nam tử run rẩy trả lời: “Khi ta đi vào đây, ta thấy hắn ở cùng một chỗ với ba thế
lực lớn.”
“Các ngươi tiến vào bao nhiêu người?”
“Không biết, ta đoán chừng ít nhất phải hơn vạn người.”
“Làm sao để phân biệt được người nào là người của ba thế lực lớn. Người nào
là ô hợp, đơn lẻ như ngươi?”
“Mặc đồng phục áo xám chính là người của Ty Nam phủ, mặc đồng phục áo
lam là người của Đại Nghiệp ty, còn mặc đồng phục màu xanh là người của
Thiên Lưu sơn. Những người không thuộc ba thế lực lớn thì mặc đủ loại, rất dễ
nhận ra.”