Ẩn sâu ở trong rừng rậm, bọn y nhìn thấy một đoàn người đi qua, quan sát ước
tính số lượng, bọn y phát hiện có gần trăm người, cầm đầu là một tên béo.
Thực ra, nhóm người này không phải ai khác, chính là nhóm người Tam Tiên
bảo do Nam Trúc dẫn dắt, bọn họ đúng là ăn mặc đủ loại quần áo.
Không còn cách nào, Tam Tiên bảo xuất thân từ một nhóm cướp trong Tu hành
giới, đi đánh cướp mà còn mặc đồng phục thì có phần không thể nào nói nổi.
Sau đó, bọn họ xác nhận được nhóm người này có tính chất đội ngũ. Nói chính
xác, đây là một đội ngũ ăn mặc lộn xộn có quy mô số người lớn nhất. Nữ nhân
đó đương nhiên không dám làm giảm yêu cầu trong việc thực hiện mệnh lệnh
của Ô y nhân, chắc chắn muốn chọn mục tiêu tốt nhất cho y.
“Không tệ không tệ.” Ô y nhân nhìn xem, gật đầu liên tục, tiếp đó quay đầu lại
căn dặn: “Tìm thêm một số đám ô hợp khác, xua đuổi bọn chúng đến nơi này.”
“Vâng.” Nữ nhân nhận lệnh rời đi.
Ầm ầm ầm, tiếng đánh nhau đột nhiên vang lên, khiến cho nhóm người Nam
Trúc khẩn cấp dừng lại nghiêng tai lắng nghe.
Nghe xong, Nam Trúc hơi lộ vẻ lo lắng, cất tiếng lẩm bẩm, “Phía bên lão Thập
Ngũ không có việc gì chứ?”
An Di suy nghĩ một chút, nói: “Nơi xuất hiện âm thanh đánh nhau không cùng
hướng với dấu hiệu chỉ đường. Có lẽ không phải Thám Hoa lang.”
Đúng vậy, Nam Trúc nhún vai, vung tay lên, “Đều do bọn họ tự tìm, chúng ta đi
đường của chúng ta, kệ bọn họ tự tìm chết.”
Một nhóm người tiếp tục đi tới theo dấu hiệu chỉ đường.
Tuy nhiên, càng đi tới, bọn họ càng nhận thấy không thích hợp, âm thanh đánh
nhau càng ngày càng gần bọn họ, sau đó bọn họ thậm chí còn có thể nhìn thấy
một đám cự nhân nhảy lên, rơi xuống.
Rất nhanh, bọn họ không thể đứng ngoài xem náo nhiệt được nữa, nhìn thấy
năm sáu người đang chạy trối chết về phía bọn họ, phía sau là cự nhân đang
đuổi theo.
Trong đám người vội vã chạy trốn có cả Ô y nhân. Y thậm chí không thèm xử
lý vết máu lúc trước dính lên mặt và y phục, trên tay cầm một thanh kiếm gãy
không biết nhặt đâu ra, còn hét to về phía bên này, “Cứu mạng, cứu mạng.”
Đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy, mấy người đang chạy trốn lập tức
mừng rỡ như đất hạn lâu ngày gặp trời mưa, không hẹn mà cùng nhau chạy về
phía bên này.
Nhiều người yên tâm hơn, có thể hiểu được tâm tình đó, vì mạng sống mà,
nhưng với nhóm người Tam Tiên bảo thì lại bị tai bay vạ gió, Nam Trúc tức
giận mắng, “Một đám khốn nạn, không có bản lĩnh mà còn dám xông vào trong
này chạy lung tung, hại người hại mình.”
Vừa mắng gã vừa lùi lại phía sau, xen lẫn vào trong đám người, để cho người
của Tam Tiên bảo chắn tại phía trước.
Đã quá muộn để không đếm xỉa đến rồi, những cự nhân kia gặp người liền tấn
công, nhìn thấy một đám người đông như thế chúng càng không chịu buông tha.
Bất đắc dĩ, An Di và Tô Thu Tử là hai người đầu tiên rút vũ khí ra, dẫn theo
nhóm người Tam Tiên bảo xông tới động thủ, Nhị đương gia và Tam đương gia
nhấc tay ra hiệu, đám người tản ra, lướt đi trên các ngọn cây, bắt đầu tấn công
hơn mười cự nhân từ các góc độ khác nhau.
Nam Trúc lùi xa hơn một chút quan sát trận chiến, Văn lão không cần suy nghĩ,
lập tức rút lui theo gã. Hai người trốn cùng một chỗ quay nhìn nhau, trong lòng
coi thường người kia, nhưng không ai nói lời nào, tiếp tục nhìn xem trận chiến.
Mặc dù sức tấn công của mấy cự nhân rất mạnh, nhưng thân thể khổng lồ
dường như cũng không chịu nổi sự khéo léo, linh hoạt của đám người nhỏ bé
bay tới bay lui vây công, khi khắp nơi trên người chịu cảnh da tróc thịt bong,
sau một tiếng rống to ở phía xa, các cự nhân dồn dập nhanh chân bỏ chạy, rút
lui.
Đám người nơi này không có đuổi theo, và cũng không dám đuổi theo. Sau khi
kiểm kê nhân số, bọn họ nhận thấy không có tổn thất gì. Một số người không bị
cự nhân trực tiếp đánh trúng, nhưng lại bị đá vụn và mảnh gỗ nổ tung ra dưới
đòn đánh mạnh của cự nhân làm bị thương, may mà không bị vấn đề gì lớn.
Trận chiến xảy ra rất nhanh và kết thúc cũng nhanh. Đám người chuẩn bị tiếp
tục lên đường.
Bọn họ không có hứng thú gì với mấy tên ô hợp này, nhưng Ô y nhân lại chạy
tới trước bọn họ, ngăn bọn họ lại, chắp tay khẩn cầu: “Chư vị, lẻ loi một mình
thực sự quá nguy hiểm. Hãy dẫn chúng ta đi cùng, chúng ta nguyện dốc sức vì
chư vị.”
Mấy tên ô hợp khác thấy vậy thì có phần sửng sốt, đều không ngờ được đột
nhiên lại có người đại diện cho họ.
Nhưng quả thực đề nghị này không tệ, họ đều nhận ra đám người trước mắt, đây
chính là nhóm người Tam Tiên bảo của Thám Hoa lang. Người ta có thể thu
nhận đương nhiên là chuyện tốt, chỉ sợ người ta không nhận. Tuy nhiên, đã có
người mở miệng, bọn họ dứt khoát cũng hùa theo thử xem.
Kết quả đúng như dự liệu của bọn họ, Nam Trúc mắng: “Chúng ta không thiếu
người, nhận mấy tên ô hợp các ngươi chẳng có ích gì. Tránh ra đi!”
Ô y nhân thành khẩn nói: “Làm sao sẽ vô ích chứ, chỉ cần các ngươi dẫn theo
chúng ta, bảo chúng ta làm gì cũng được. Có công việc gì bẩn thỉu, mệt nhọc cứ
giao cho chúng ta làm.”
Nam Trúc lười để ý đến y, phất tay kêu gọi mọi người, vòng sang một bên rời
đi.
Nhưng Ô y nhân vẫn không từ bỏ, y lại lướt tới chặn lại phía trước, “Hãy thu
nhận chúng ta đi.”
Bốp! Nam Trúc phất tay tặng cho y một cái tát vang dội. Gã ra tay đột nhiên,
không hề có dấu hiệu nào.
Đây là vì lười nói nhiều lời, bọn họ cần phải lên đường.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Ô y nhân bị đánh cho lảo đảo, ngơ ngác nhìn gã,
dường như chưa hiểu được chuyện gì xảy ra.
Nam Trúc chỉ vào mũi y, mắng to: “Đồ khốn, kéo phiền phức tới cho chúng ta,
chúng ta không bắt nạt ngươi là đã bỏ qua cho người rồi, bây giờ còn dám dây
dưa không dứt. Nếu còn lải nhải, có tin ta làm thịt ngươi hay không?”
Trong mắt Ô y nhân lại lóe lên thần thái hưng phấn kỳ lạ, nhưng đã bị những
giọt nước mắt trào ra che lấp.
Nam Trúc thoáng sửng sốt, rồi lại tiếp tục mắng, “Khóc cũng vô ích, cút ra đi.
Nếu còn đi theo, gia gia ta chặt sống ngươi!”
Gã vung tay muốn đẩy y ra.
Ai ngờ Ô y nhân lại, bộp bộp, trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Nam Trúc,
khóc lóc rơi lệ nói: “Ta trên có già, dưới có nhỏ, không muốn chết ở nơi này. Ta
không nghĩ tới tiên gia phúc địa lại nguy hiểm như thế. Ta van cầu ngài, chỉ cần
có thể sống sót, ngươi bảo ta làm gì cũng được.”
Mấy tên ô hợp khác trợn mắt há mồm ra nhìn, dễ dàng quỳ xuống như vậy ư,
bọn họ không làm được a.
“Hừ!” Nam Trúc buồn cười, nhấc tay vỗ lên cái đầu trọc bóng loáng của Ô y
nhân mấy cái, tiếp đó lại ngoéo bộ ria của y, “Trông như là một con cá trê,
muốn khóc liền khóc, thoáng nhìn liền biết không phải là thứ gì tốt.” Gã quay
đầu lại hỏi mọi người, “Các ngươi cảm thấy có thể thu nhận lão khốn này
không?”