Bán Tiên

Chương 1407: Không thể lưu lại (2)




Lão Khâu: “Nương nương nói có lý, chỉ là ở đây, hai ta thực sự bế tắc thông tin,
không thể nào phán đoán tình huống, chắc hẳn nương nương đã nắm giữ được
rất nhiều tình huống nơi đây.”
Quả thực là như thế, sau khi hai bọn họ xuất hiện ở đây, Chí Mỹ nương nương
lập tức chính thức để tâm tìm hiểu thế cục nơi này.
“Hiện tại, những người ở bên ngoài xông vào đây đại khái chia thành ba nhóm.
Số lượng nhiều nhất chính là đám ô hợp mà ngươi đã nói. Loại này có đến hàng
ngàn người, chạy đi khắp mọi nơi. Sau khi A Bồng chết, Phổ Nhạ đang lùng bắt
bọn họ khắp nơi. Hiện nay đã bắt được gần một nửa.
Một nhóm khác chính là ba thế lực lớn mà ngươi nhắc tới. Bọn họ tụ tập lại với
nhau, Vân Côn đang ở trong bọn họ. Ta lấy cớ tìm Vân Côn, hỏi người của Vân
Côn, nhưng kỳ lạ là, đến bây giờ ngay cả người của Vân Côn cũng khó thể tiếp
cận với Vân Côn, không biết rõ Vân Côn vướng phải chuyện gì ở trong đó.
Một nhóm cuối cùng, chính là nhóm người Thám Hoa lang gì đó mà ngươi nói,
cũng có gần trăm người. Căn cứ vào thông tin thẩm vấn được từ tù binh, ở trong
có một hòa thượng, có vẻ rất lợi hại, gọi là Minh tăng. Nghe nói hắn là đệ nhất
nhân dưới Bán Tiên. Chắc hẳn các ngươi biết người này. Tình hình hiện nay đại
khái là như vậy.”
Nghe nói đến Minh tăng, vẻ mặt lão Khâu và Lê Hoa đều trở nên nghiêm túc,
nhưng chủ yếu là cảm thấy quái lạ. Lão Khâu nghi hoặc hỏi: “Tại sao Minh tăng
lại tách khỏi đám người kia để đi cùng với nhóm người Thám Hoa lang chứ?”
Chí Mỹ nương nương cau mày: “Ngươi hỏi ta?”
Ngụ ý là, ta đi hỏi ai đây?
Lão Khâu vội sửa lời: “Không, không phải, nương nương hiểu lầm rồi, ta sẽ
nghĩ cách để biết rõ ràng việc này. Nương nương, việc này không nên chậm trễ,
chúng ta phải nhanh chóng tìm cách lấy được phương pháp ra vào trước Vân
Côn. Về vị trí cụ thể của những người đó, e rằng còn cần nương nương sai
người dẫn dắt một chút. Có thể bỏ qua đám ô hợp kia, chắc hẳn nương nương
có thể cung cấp vị trí của ba thế lực lớn và Thám Hoa lang chứ?”
Chí Mỹ nương nương: “Sẽ có người dẫn hai ngươi đi. Các ngươi trước tiên đi
xuống chờ ở nơi ẩn nấp lúc trước dưới chân núi.”
“Vâng.” Lão Khâu cung kính nhận lệnh, rồi lập tức dẫn Lê Hoa rời đi.
Hai người một mạch lẻn xuống chân núi, chui vào trong một sơn cốc hẻo lánh.
Sau khi dừng lại, dò xét xung quanh một lượt xong, lão Khâu cất tiếng cười
nhạt, “Không có thịt ăn, ngay cả một ngụm canh cũng không được uống, lại
muốn chúng ta bán mạng, thực là suy nghĩ quá nhiều. Chí Mỹ nương nương này
không thể lưu lại nữa rồi.”
Lê Hoa sửng sốt, thấp giọng hỏi: “Có ý gì?”
Lão Khâu: “Ngươi không có nghe được sao? Pháp môn đột phá đến Bán Tiên
nằm trong tay Vân Côn. Theo một kẻ vô năng làm sao có được tương lai gì
chứ? Đã như vậy, không bằng trực tiếp quy thuận vào Vân Côn. Chí Mỹ nương
nương này là hòn đá lót đường cho chúng ta!”
“Hít…” Lê Hoa hít vào một hơi khí lạnh.
1083 chương đánh tạp đích đầu trọc lão.
Bà ta thực sự không nghĩ tới, lão ma đầu này ngày hôm qua mới dẫn mình theo
đến quy thuận Chí Mỹ nương nương, hôm nay một lời không hợp liền lập tức
quay người phản bội, trở mặt cực nhanh, nhanh đến mức khiến người bất ngờ
không kịp đề phòng.
Bà ta không thể không nhắc nhở: “Vân Côn hỉ nộ vô thường, tàn bạo độc ác, chỉ
cần không vui là có thể ngay lập tức giết chết thủ hạ của mình, quy thuận vào
hắn chẳng khác chơi với lửa.”
Lão Khâu: “Chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao? Đi ra ngoài, mấy tên Bán
Tiên đó sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Ở lại đây, nữ nhân Chí Mỹ đó có thể cho
chúng ta cái gì? Chúng ta đã cách đại nạn không xa, lẽ nào cô ta thật sự cho
rằng chúng ta sẽ nỗ lực hết sức phục vụ cô ta khi thời gian sống không còn
nhiều sao?
Cô ta không thể cho chúng ta thứ chúng ta muốn, chỉ đồng ý suông là không có
tư cách để chúng ta cống hiến. Cô ta cho rằng chúng ta là tiểu nhi ba tuổi sao?
Lúc trước ta quy thuận vào cô ta, là vì cho rằng cô ta có thể giúp chúng ta đột
phá tu vi, cho rằng cô ta có thể giúp chúng ta kéo dài tuổi thọ, liên thủ với nhau,
phát huy sở trường của hai bên cảm thì cả hai đều có lợi, đều có tương lai. Nếu
giúp cô ta đi ra ngoài, chúng ta cũng có thể có được thứ chúng ta muốn. Nhưng
hiện tại thì sao, giúp cô ra ngoài thì được cái gì chứ? Chúng ta mạo hiểm lớn
như vậy giày vò một hồi, kết quả vẫn có người đè ép trên đầu, vẫn phải mở to
mắt nhìn tuổi thọ của mình đến gần, chúng ta còn cần thiết mạo hiểm chạy vào
sao?
Cô ta nói rằng sẽ giúp chúng ta lấy được pháp môn đột phá từ chỗ Vân Côn,
ngươi tin ư? Cô ta là người từng đã trải qua việc đó mà còn không biết nguyên
nhân đột phá, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là Vân Côn kiểm soát pháp môn
này cực kỳ nghiêm ngặt. Ta không tin nữ nhân đó có thể lấy được nó trong thời
gian ngắn.
Nếu cô ta đã không thể cho chúng ta, vậy chúng ta liền tìm đến người có thể cho
chúng ta, trực tiếp tìm đến hỏi Vân Côn đi!
Lê Hoa, điều quan trọng nhất là chúng ta không còn thời gian nữa. Hiện nay hai
bên trong ngoài đang giằng co với nhau, mặc dù ta không biết chuyện gì xảy ra,
nhưng ta có thể khẳng định, đây chỉ là yên tĩnh nhất thời trước cơn bão tố. Tình
trạng này không có khả năng duy trì mãi mãi, kẻ mạnh nhất định sẽ là bên triển
khai thăm dò trước tiên, thế cục rất nhanh sẽ có biến động, sẽ bị phá vỡ bất cứ
lúc nào.
Ta không tin mấy người bên ngoài đó sẽ là đối thủ của Vân Côn. Ta đoán rằng
khả năng lớn là bọn họ đang cố lộng huyền hư, nếu bọn họ thật sự có thể trấn áp
Vân Côn, cho dù chỉ có một người, bọn họ cũng sẽ trực tiếp chạy đến Cự Linh
cung này để gây rối từ lâu rồi.
Cho nên chúng ta thật sự không còn thời gian nữa. Một khi Vân Côn đã bộc lộ
ra ưu thế áp đảo, chúng ta mới đến quy thuận vào, giá trị sẽ giảm đi rất nhiều.
Lúc trước, chúng ta không thể trực tiếp quy thuận hắn là bởi vì chúng ta không
có tư cách, bây giờ chúng ta đã có tấm bài Chí Mỹ làm công trạng để thể hiện
lòng trung thành của mình… Lê Hoa, ta cảm thấy hiện tại chúng ta đang ở thời
điểm mấu chốt để có thể đạt được giá trị thật lớn, không tận dụng thời cơ này
thì không có lại nữa!”
Lê Hoa chăm chú lắng nghe, coi như đã bị lão ta thuyết phục, cuối cùng thở dài
gật đầu, nhìn xung quanh nhìn rồi hạ giọng nói: “Nếu vậy, chúng ta còn ở lại
đây chờ gì nữa? Nhanh chóng đi thôi.”
Lão Khâu: “Một thế giới rộng lớn như thế, chúng ta lạ nước lạ cái, có thể đi đâu
chứ? Chúng ta có biết người của ba thế lực lớn đang ở đâu không? Chúng ta có
biết tên cẩu Thám Hoa đó ở đâu không? Chúng ta không thể bỏ phí thế lực của
ả đàn bà Chí Mỹ đó mà không dùng đến. Mang theo người của cô ta ở bên cạnh,
chúng ta mới có thể đi khắp nơi mà không sợ xảy ra chuyện, chúng ta mới có
thể nhanh chóng tìm được Vân Côn. Dẫn người của cô theo, đó chính là giữ lấy
chứng nhân ở bên cạnh, chúng ta có thể giao cho Vân Côn làm bằng chứng bất
cứ khi nào!”
Tên ma đầu này quả thực quá ghê gớm… Lê Hoa chợt có cảm giác rợn tóc gáy,
bà ta thực sự không biết phải nói gì về vị này, chẳng trách lão ta bị đánh cho
trốn tránh mấy chục năm không dám lộ mặt.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, mặc dù phương thức làm việc này có chút
cực đoan và mạo hiểm, nhưng bà ta phải thừa nhận rằng đây chắc chắn là một
lựa chọn theo hướng có lợi, cũng phù hợp với lợi ích của bà ta.
Hai người đợi khoảng nửa giờ thì có hai bạch y nữ tử từ trong Cự Linh cung đi
xuống. Hai bên gặp mặt nhau, sau đó lại cùng nhau đi gặp đám người Hoắc
Lãng đang ẩn náu sâu trong núi rừng.
Sau đó, hai bạch y nữ tử gọi tới mấy con quái điểu không có lông, chở bọn họ
cùng nhau lên đường.
Bay được một lúc, lão Khâu cảm thấy tốc độ bay quá chậm, lão ta và Lê Hoa
mang theo một gã bạch y nữ tử thi pháp bay đi trước, đồng thời cũng mang theo
tâm phúc Hoắc Lãng, số còn lại thì để cho một gã bạch y nữ tử khác dẫn đi theo
sau.
Khi đám người lão Khâu đi trước vội vã chạy đến khu vực mục tiêu, bạch y nữ
tử đi theo hỏi rõ yêu cầu của bọn họ, rồi nói bọn họ chờ một chút, nói là đi tìm
một người tên là “Không ngân”, là thị nữ thiếp thân của Vân Côn nhờ giúp đỡ,
lấy cớ là nương nương lo lắng không biết tại sao Vân Côn vẫn còn chưa quay
về, đến tìm hiểu tin tức về Vân Côn.
Không để bọn lão ta đi theo là để tránh bị người của Vân Côn phát hiện.
Nhìn theo nữ nhân này rời đi xong, khi Lê Hoa quay người lại, vô tình phát hiện
thấy lão Khâu giơ một tay ôm ngực im lặng, không khỏi hỏi: “Sao vậy?”
Lão Khâu chậm rãi bỏ tay xuống, nhìn về một phương hướng, nói: “Ba thế lực
lớn hẳn là đang tụ tập ở đây, Sô Vũ hẳn là cũng ở đó.”
Lão ta có thể cảm ứng được hai con linh trùng của mình cách đây không xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.