Mấy người đợi một lúc, bạch y nữ tử lúc trước lại quay về, và mang theo tin tức
Vân Côn về đây.
Tin tức này có phần không rõ ràng, thị nữ thiếp thân của Vân Côn vẫn không có
thể liên lạc được với Vân Côn, cũng không biết Vân Côn rốt cuộc xảy ra chuyện
gì, xem như tạm thời mất liên lạc với Vân Côn, nhưng không dám đến gần điều
tra, bởi vì nhóm người của ba thế lực lớn đã bố trí một mạng lưới giám sát khá
lớn ở xung quanh, muốn đến gần mà không bị phát hiện là rất khó, một số nhân
thủ đã bị chết vì điều này.
Mà trước đó Vân Côn cũng đã dặn dò nhân thủ của mình không được hành
động hấp tấp nếu chưa được phép của y.
Tìm được Vân Côn nhưng lại không biết tình huống và vị trí hiện tại của Vân
Côn, Lê Hoa nhìn sang lão Khâu, nên làm gì bây giờ?
Lão Khâu trầm mặc một hồi, rồi đột nhiên hỏi: “Ngươi nhất định đã nhìn thấy
bộ dạng của Vân Côn như thế nào rồi phải không?”
Lúc trước lão ta đã từng bắt không ít tù binh, hỏi thăm không ít người bản địa,
nhưng không ai biết rõ trông Vân Côn như thế nào.
“Đương nhiên đã gặp rồi.” Bạch y nữ tử gật đầu, giơ tay lên môi làm dấu hiệu
chữ bát, “Hai chòm râu hình chữ bát tương đối dài, đầu trọc, nước da màu đồng
cổ.”
Gộp những điểm này lại trên thân một người, đặc điểm nhận dạng đã rất rõ
ràng, lão Khâu hít một hơi thật sâu, dường như đã đưa ra quyết định gì đó, “Các
ngươi chờ ở đây, để ta đến trước dò xét.”
Lê Hoa không thể không nhắc nhở, “Đừng có liều lĩnh, phải cẩn thận một chút.”
Lão ma đầu này hành động có phần điên cuồng, bà ta có chút lo lắng.
Không có tiếng đáp lại, lão Khâu đã rời đi rồi.
Tuy nhiên lão ta không có chạy quá xa, cũng không có chạy đi dò xét gì đó, mà
chạy đến một chỗ hẻo lánh kín đáo, quan sát khắp nơi, sau khi xác nhận không
có ai chú ý, lão ta mới dùng hai tay vạch mở vạt áo trước ngực, để lộ lồng ngực
ra ngoài.
Một vệt ánh trăng xuyên qua tán cây tình cờ chiếu vào ngực lão. Tại vị trí trái
tim lão ta có một con bọ cánh cứng nhỏ đang cắm đầu hút máu, nó có màu đỏ
sẫm lấp loáng ánh vàng kim. Đây rõ ràng là một con linh trùng, chỉ là con này
to hơn ba con linh trùng lúc trước một chút.
Thông tin toàn bộ linh trùng đều đã tổn thất là lão ta nói cho người khác nghe,
hay nói đúng hơn là nói cho Hoắc Lãng nghe. Mặc dù Hoắc Lãng đã trở thành
tâm phúc của lão, nhưng lão ta vẫn còn chút đề phòng, có thể lừa gạt người
khác.
Trên thực tế, con linh trùng này mới là con linh trùng được lão ta đào tạo ra sớm
nhất, và cũng là con có linh tính tốt nhất. Trước đó, sở dĩ lão ta có thể dễ dàng
tìm được Chí Mỹ nương nương trong Cự Linh cung, chính là nhờ công lao của
con linh trùng này.
Đã tổn thất ba con, mấu chốt là đến nay vẫn không biết được vì sao chúng bị
phát hiện, lão ta có chút sợ hãi, lão ta vốn không muốn tùy tiện sử dụng đến con
cuối cùng này, nhưng với tình cảnh bây giờ, lão ta cho rằng đã đến lúc vận dụng
nó.
Linh trùng thấy ánh sáng, nó không bám vào da để hút máu nữa, nó ngẩng đầu
lên, nhìn thấy ngón tay lão Khâu duỗi ra, liền vẫy cánh bay lên và đáp xuống
bụng ngón tay.
Lão Khâu nhỏ giọng dặn dò nó một lúc rồi giương tay lên, linh trùng liền bay đi
theo phương hướng ngón tay chỉ…
Trong núi rừng trập trùng, một lượng lớn người do ba thế lực lớn và một bộ
phận đám ô hợp tập hợp thành im ắng ở trong đó. Có kẻ ẩn nấp làm nhiệm vụ
canh gác, có kẻ khoanh chân đả tọa, cũng có tụm năm tụm ba ngồi tán dóc với
nhau, có kẻ thì ngủ gật.
Cũng có những người đang làm việc lặt vặt, ví dụ như Ô y nhân. Y đang cắt cỏ
trải chỗ ngồi cho mọi người.
Y cũng không biết mình may mắn hay là không, khi phân chia đám ô hợp thì y
được chuyển đến dưới trướng Hướng Lan Huyên, vì vậy công việc theo đội ngũ
bôn ba dò đường khắp nơi không đến lượt y, y ở lại trong đội ngũ chuyên môn
làm những việc lặt vặt, ví dụ như việc trước mắt.
Có lợi có hại, phiền toái lớn nhất chính là ở lại trong đội ngũ, khắp nơi xung
quanh đều có những đôi mắt nhìn chằm chằm, cắt đứt liên lạc giữa y với người
bên ngoài.
Trong núi rừng không có ánh lửa, ánh trăng rọi sáng như nước.
Hướng Lan Huyên đứng ở trên một tảng đá, khuôn mặt xinh đẹp hướng về ánh
trăng, nhìn vào bầu trời đêm sâu thẳm, tự hỏi không biết kế hoạch của Dữu
Khánh có thuận lợi hay không, đã rời đi an toàn hay chưa.
Trải đệm xong, Ô y nhân chạy tới dưới tảng đá, ngửa đầu bẩm báo: “Đại hành
tẩu, chỗ ngồi đã trải xong rồi.”
Hướng Lan Huyên cúi đầu đảo mắt nhìn y, nhảy xuống, đi tới trước đệm cỏ
dưới đất nhìn nhìn, rồi lại ra lệnh: “Nhớ tìm một chút cỏ khô, bện thành chiếu.
Từ ngày mai trở đi hãy cõng theo trên người, để có thể sử dụng bất cứ khi nào.
Đừng để mỗi một lần đều phải chờ đợi lâu như vậy.”
“Vâng, nhỏ biết rồi.” Ô y nhân cúi đầu khom lưng đáp lời.
Ở cách không xa, Văn Khúc thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía bên này, coi như
đã phục nữ nhân Hướng Lan Huyên này rồi, nữ nhân này thật là có gan a.
Ô Ô xuất hiện tại bên cạnh Hướng Lan Huyên, nhàn nhạt khiển trách Ô y nhân:
“Hướng đại mỹ nhân da mịn thịt non, nếu đã biết rồi, tại sao còn không đi làm
sớm một chút?”
“Vâng vâng vâng, nhỏ lập tức đi làm.” Ô y nhân lập tức nhận lệnh lui ra, bắt
đầu đi loanh quanh trên dưới khe núi, thu nhặt cỏ khô, thái độ làm việc rất tận
tâm tận trách nhiệm, gặp ai cũng khách khách khí khí.
Ô Ô còn chưa kịp nói gì thì Mông Phá, Sô Vũ nhìn thấy lão đầu trọc đã đi xa,
liền tiếp cận tới đây.
Cừu Hạp nghiêng đầu nhìn đến, có phần không hiểu ra sao, thấy vậy cũng áp sát
tới đây.
Thấy mấy người đều tụ tập lại bên cạnh mình, và đều lặng im trầm mặc, Hướng
Lan Huyên nhìn trái nhìn phải, không nhịn được hỏi: “Các ngươi định làm gì
vậy?”
Sô Vũ hạ thấp giọng nói: “Không phải chúng ta định làm gì, mà là ngươi.
Ngươi kéo lão đầu trọc này đến bên người rốt cuộc muốn làm gì?”
Hướng Lan Huyên kinh ngạc hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Mông Phá cũng hạ giọng nói: “Hướng Lan Huyên, đến bây giờ mà còn giả vờ
hồ đồ sao? Ngươi cho rằng chúng ta không biết lão đầu trọc này là ai ư? Văn
lão đã nói cho ta biết rồi. Ngươi và Thám Hoa lang thân thiết như thế, đừng nói
là ngươi không biết nhé.”
Sô Vũ cũng hùa vào: “Long Hành Vân cũng đã nói cho chúng ta.”
Cừu Hạp không hiểu bọn họ đang nói gì, “Lão đầu trọc đó thế nào vậy? Hắn có
thân phận gì khác hay sao?”
Mông Phá, Ô Ô, Sô Vũ đồng loạt quay đầu lại nhìn lão ta, ánh mắt như đang
nhìn kẻ ngốc.
Cừu Hạp quả thực không biết, nhưng cũng nhận ra rằng mình là người duy nhất
tại đây không biết chuyện, lão ta lập tức quay đầu hỏi Hướng Lan Huyên,
“Chuyện gì vậy?”
Sô Vũ trả lời thay, “Mẹ nó, lão đầu trọc đó có khả năng chính là tên Vân Côn
thượng tiên kia. Hắn trà trộn vào trong chúng ta không biết định làm trò quỷ
gì.”
Vừa nghe lời này, Cừu Hạp lập tức như bị sét đánh, kinh hãi há to miệng, mặt
đầy kinh ngạc.
Không ai quan tâm đến cảm xúc của lão ta, Mông Phá nhìn chằm chằm Hướng
Lan Huyên: hỏi, “Ngươi giữ hắn ở bên cạnh, khiến chúng ta không dám nói
chuyện lớn tiếng, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Lúc trước phát hiện thấy Hướng Lan Huyên chủ động giữ lão đầu trọc lại bên
người, bọn họ còn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không ở bên phía mình là được,
về sau phát hiện Hướng Lan Huyên trực tiếp giữ lão đầu trọc tại trung tâm,
khiến họ sợ chết khiếp.
Trên đường đi quan sát thật lâu, vẫn không hiểu Hướng Lan Huyên rốt cuộc có
ý gì, bây giờ tự nhiên là phải tìm cơ hội để hỏi thăm.
Cừu Hạp lấy lại tinh thần quay đầu nhìn chằm chằm Hướng Lan Huyên, cả giận
hỏi: “Ngươi đã biết trước việc này nhưng cố ý giấu giếm không báo cho ta?”
Hướng Lan Huyên hơi khom người thể hiện áy náy, “Bây giờ vẫn chưa hoàn
toàn xác định có phải hắn hay không, vì vậy chưa báo.”
Cừu Hạp nhận ra được lời này chỉ là mượn cớ, nổi giận, “Hướng Lan Huyên,
ngươi có còn để ta trong mắt hay không hả? Loại chuyện này mà ngươi cũng
dám giấu ta. Ngươi cho rằng ta không dám xử lý ngươi sao?”
Nhìn thấy lão ta có dấu hiệu không kiểm soát được lời nói, Ô Ô nhanh chóng
can thiệp khuyên lão ta bớt giận, những người khác cũng thể hiện lúc này không
phải là thời điểm tính toán chuyện đó. Bọn họ muốn biết Hướng Lan Huyên rốt
cuộc có kế hoạch gì.
Hướng Lan Huyên nói không có gì, nói rằng giữ y lại bên cạnh là để dễ dàng
quan sát.
Mấy người gãi đầu, không chú ý tới trong đám cỏ tranh bên cạnh có một con bọ
cánh cứng lặng lẽ bò đi, bay mất.
Đó là con linh trùng của lão Khâu. Nó bay thẳng đến địa điểm xuất phát, tìm
đến lão Khâu đang ẩn nấp, dùng giọng thé thé đối thoại với lão ta.
Nghe báo cáo xong, lão Khâu sửng sốt, vội vàng quay lại tìm Lê Hoa. Sau khi
tách bạch y nữ tử kia ra, lão ta hưng phấn nói: “Lê Hoa, ông trời thực sự cũng
giúp ta. Mấy tên thủ lĩnh của ba thế lực lớn đó hóa ra đã biết chuyện Vân Côn
thượng tiên trà trộn trong bọn họ nhưng cố ý giả vờ không biết để đùa giỡn hắn.
Hướng Lan Huyên vậy mà lại dám sai Vân Côn làm việc vặt. Thực sự là to gan
lớn mật. Vạch trần cô ta chính là một đại công, và điều đó sẽ càng thể hiện ra
giá trị của chúng ta. Ô Ô, Cừu Hạp, Mông Phá, Hướng Lan Huyên, Sô Vũ đều ở
đây, một khi Vân Côn nổi giận, một tên đều chạy không thoát! Việc chúng ta
cần làm bây giờ là nghĩ cách tiếp cận Vân Côn, rồi báo cho hắn biết sự thật.”