Bán Tiên

Chương 1409: Hoa đậu phộng (1)




Nghe xong lão ta hưng phấn xổ ra một tràng, một lúc sau Lê Hoa mới bừng tỉnh
lại, nghi hoặc hỏi: “Làm sao ngươi biết mấy người Ô Ô, Mông Phá, Cừu Hạp
đều có mặt, làm sao ngươi biết bọn họ đã biết thân phận của Vân Côn nhưng
vẫn cố ý gạt Vân Côn?”
Câu hỏi này đi thằng vào mấu chốt.
Lão Khâu thoáng sửng sốt một chút, nhận ra mình tựa hồ có phần hưng phấn
quá mức, nhưng cũng không quá mức để ý, hoặc nói cách khác là không coi
trọng Lê Hoa, tại trong mắt lão ta, Lê Hoa chỉ là một trợ thủ hoặc tùy tùng mà
thôi, liền cưỡng ép xóa đi sự nghi hoặc của bà ta, “Ta có cách của ta. Nói chung,
tình hình hiện tại là như thế. Bọn họ dường như cố ý cách ly Vân Côn. Thảo nào
Vân Côn không thể liên lạc với bên ngoài. Hiện tại, việc chúng ta cần làm là
nhắc nhở Vân Côn, hắn đang bị lừa.”
Thôi được, nếu lão ta không muốn nói, Lê Hoa cũng không ép buộc, bà ta hỏi:
“Làm sao để nhắc nhở? Cũng không thể trực tiếp đến trước mặt để nhắc nhở,
đúng không?”
Lão Khâu: “Đương nhiên là phải gặp mặt để nhắc nhở trực tiếp, nếu không,
chúng ta làm sao thể hiện ra được giá trị của chúng ta. Gián tiếp nhắc nhở thậm
chí có thể khiến hắn không tin. Việc này rất quan trọng đối với ngươi và ta. Có
một số việc nhất định phải trực tiếp nói rõ ràng mới đáng tin. Hiện nay, ngoài
cách tiếp xúc trực tiếp để nhắc nhở ra, rất khó trong thời gian ngắn tìm ra được
cách nào ổn thỏa để liên lạc với hắn.”
Lê Hoa lo lắng hỏi: “Chúng ta làm sao có thể tiếp cận hắn mà không bị phát
hiện? Ngươi cho rằng đám Cừu Hạp là kẻ vô tích sự sao? Ngươi không phải
muốn ta đi dẫn dụ bọn họ rời đi chứ?”
Đúng là không phải nói, lão Khâu quả thực đang nghĩ đến kế điệu hổ ly sơn này,
bớt đi sự uy hiếp của một số cao thủ, lão ta có thể hành động dễ dàng hơn một
ít, lão ta hỏi ngược lại: “Không dùng cách điệu hổ ly sơn thì phải làm sao bây
giờ? Hay là ta dẫn dụ bọn họ rời đi, còn ngươi thì đi gặp mặt Vân Côn? Ngươi
có dám một mình đến gặp hắn không? Ngươi có thể nói rõ ràng cho hắn không?
Ngươi đi một mình đến đó có thể nhanh chóng tìm được Vân Côn tại trong số
hàng nghìn người đó không?”
Không phải là lão ta khinh thường nữ nhân này, xét về năng lực, nữ nhân này
kém xa lão ta, chỉ xứng hỗ trợ lão làm việc.
Lê Hoa không dông dài với lão ta mà đi thẳng vào vấn đề, “Điệu hổ ly sơn
chẳng khác gì đi chịu chết. Chỉ cần hai hoặc ba người trong đám Ô Ô bám lấy
ta, ta còn có cơ hội sống sót sao? Ngươi xác định ngươi có thể thuyết phục Vân
Côn tới cứu ta trước khi bọn họ giết chết ta hay không? Ta không phải là Chí
Mỹ, để có thể bị ngươi lợi dụng như kẻ ngốc!”
Lão Khâu trầm giọng hỏi: “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn muốn lùi bước
hay sao?”
Lê Hoa: “Vân Côn hỉ nộ vô thường, ngươi có chắc chắn tiếp cận hắn bằng cách
này thì hắn nhất định có thể tiếp nhận chúng ta không? Đối với hắn mà nói, giết
người chỉ như trò đùa. Ngươi không cảm thấy làm vậy là đang đánh cược với
mạng sống của mình sao? Ta cho rằng hấp tấp tiếp cận trực tiếp như vậy không
thích hợp. Chúng ta phải nghĩ ra một biện pháp khác ổn thỏa hơn, ít nhất là
không thể cực đoan như thế.”
Lão Khâu có chút tức giận, “Rõ ràng là đã tính toán rồi mới hành động, sao lại
là hấp tấp? Chúng ta đã tính toán trước, đã có công trạng, lại có lợi cho hắn, về
tình về lý hắn đều sẽ tiếp nhận chúng ta. Đây chính là thời cơ rất tốt để mạo
hiểm đạt lấy kết quả, làm sao có thể giẫm chân tại chỗ chỉ vì sợ hãi hắn? Làm
đại sự mà do dự lưỡng lự như thế, làm sao có thể thành công?”
Dù cho lão ta có nói như thế nào, Lê Hoa vẫn lắc đầu: “Lão Khâu, nếu là người
khác, ta có lẽ sẽ bớt chút lo lắng, nhưng với ngươi, hừ, ta đã tận mắt chứng kiến
ngươi qua cầu rút ván rất lưu loát, cho nên, ta sẽ không làm mồi nhử cho kế
điệu hổ ly sơn. Chúng ta hãy tìm ra cách khác tốt hơn đi rồi nói tiếp!”
Thấy bà ta đã hạ quyết tâm, lão Khâu tức giận đến xanh cả mặt, nhưng không
thể làm gì bà ta, cũng không thể hiện tại liền động thủ đánh bà ta ta một trận a.
Suy đi nghĩ lại, lão ta vẫn không muốn dễ dàng từ bỏ thời cơ này, giống như lão
đã nói, cơ hội mất rồi sẽ không có lại, đây chính là cơ hội tốt nhất để lấy được
lòng tin của Vân Côn, lão ta quả quyết nói: “Được rồi, nếu vậy, một mình ta sẽ
đi tìm hắn.”
Lê Hoa sửng sốt, lại kinh hãi, tự hỏi phải chăng tên ma đầu này bị điên rồi hay
không?
Tuy nhiên, bà ta cũng đã lĩnh giáo được sự to gan lớn mật của tên ma đầu này
khi còn ở ngoài tiên phủ.
Lúc trước, khi mọi người bị mắc kẹt trên thuyền bên cạnh Đinh Giáp Thanh thì
ai dám bỏ chạy ngay dưới mí mắt của Đinh Giáp Thanh chứ?
Ít nhất bà ta, Lê Hoa, là không dám làm loạn dưới mí mắt của Đinh Giáp Thanh.
Đinh Giáp Thanh không biết chúng ta là ai, chỉ trưng dụng thuyền của chúng ta
để tạm thời sử dụng mà thôi, chạy trốn ngược lại sẽ khiến Đinh Giáp Thanh
nghi ngờ, một khi bị bắt lại, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng tên ma đầu này lại dám thừa dịp Đinh Giáp Thanh động thủ với người
khác, động tĩnh gây ra thu hút sự chú ý của những người khác để quyết đoán
kêu gọi bọn họ trốn xuống nước bỏ chạy, nếu lúc đó bị phát hiện, vậy thì coi
như xong.
Bây giờ nghĩ lại việc đó, bà ta vẫn còn có chút sợ hãi.
Nhưng có một điều bà ta không thể không thừa nhận, nếu lúc đó vì sợ Đinh
Giáp Thanh mà không dám hành động liều lĩnh thì có lẽ bọn họ đã không vào
được tiên phủ này.
“Một mình ngươi?” Bà ta thử hỏi lại, muốn xác nhận xem đối phương có phải
thật sự muốn làm như vậy hay không.
Nếu như đã đưa ra quyết định, lão Khâu liền dứt khoát tạm thời đè xuống sự bất
mãn trong lòng, sau một chút trầm tư, lão ta chậm rãi nói: “Theo thông tin nghe
ngóng được ở bên đó, có người tiết lộ tin tức quan trọng, Thám Hoa lang dường
như cũng biết được thân phận của Vân Côn. Nếu là như vậy, tại sao nhóm người
Thám Hoa lang lại tách khỏi nhóm bên này, mỗi người đi một ngả?”
Đại lão nói chuyện, Hoắc Lãng không có tư cách nói chuyện, chỉ ở một bên
lắng nghe, mí mắt chợt giật một cái, gã đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, lão ma
đầu này làm cách nào đột nhập qua được mạng lưới canh gác của ba thế lực lớn
để nghe được mấy thông tin quan trọng như vậy? Nghe những lời này, dường
như còn tìm đến vị trí trung tâm, ở một bên nghe trộm đại lão của ba thế lực lớn
nói chuyện.
Vấn đề là, nếu lão ta thật sự có năng lực xâm nhập vào trong đó mà không bị
phát hiện, có lẽ lão ta đã liên lạc với Vân Côn rồi, vì sao vừa rồi còn phải tranh
chấp với Lê Hoa chỉ vì chuyện điệu hổ ly sơn chứ? Vì vậy, gã không thể không
nghi vấn về việc làm sao có thể nghe trộm được những thông tin quan trọng như
thế.
Trong đầu gã chợt lóe lên một ý, một ý nghĩ không chắc chắn lắm hiện lên, lão
ta vẫn còn có linh trùng hay sao?
Nếu là người khác, gã sẽ không nghĩ như vậy, mấu chốt là đây quả thực là việc
mà linh trùng có thể làm, hơn nữa, khả năng này rất phù hợp với lão ma đầu
này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.