Ánh trăng khá sáng, dễ dàng để làm việc trong đêm tối.
Lão đầu trọc góp nhặt một đống lớn cỏ khô rồi ngồi trong đống cỏ khô ra sức
xoa xoa vò vò, tấm chiếu từ từ được đan bện rộng ra.
Thỉnh thoảng y ngẩng đầu nhìn về phía giữa sườn núi, đó là nơi đám đại lão
Hướng Lan Huyên tụ tập, lâu lâu có thể nhìn thấy những người đó khoa tay múa
chân, dường như thỉnh thoảng có điều gì đó tranh chấp. Y vốn muốn đến gần
làm việc, nhưng bên đó đột nhiên không cho phép đến gần, không phải chỉ
nhằm vào một mình y, tất cả những người không liên quan đều phải thành thật ở
dưới chân núi, có vẻ như đang trao đổi việc đại sự gì đó.
Ánh trăng thực sự làm cho cái đầu trọc của Vân Khôn càng dễ thấy. Lão Khâu
đứng dưới gốc cây chỗ ngoặt phía bên kia chân núi, lão ta mơ hồ nhìn thấy một
cái đầu trọc, mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng kết hợp với sự chỉ dẫn và
xác nhận của linh trùng, lão ta đã có thể xác định được đó chính là Vân Côn.
Vấn đề hiện tại là, làm sao tiếp cận Vân Côn?
Lão ta có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp các trạm gác công khai và bí mật để
tìm đến đây, là đã nghĩ đủ mọi cách, phí hết tâm tư.
Nhìn thấy mục tiêu không còn xa nữa, nhưng làm sao để tới gần lại trở thành
một vấn đề.
Hiện tại lão ta đang mặc một bộ đồng phục áo lam của Đại Nghiệp ty, tự nhiên
là được lột ra từ trên người một gã nhân viên Đại Nghiệp ty, lão ta thực sự gan
lớn, dựa vào một bộ đồng phục này để lúc lén lút, lúc công khai từ chỗ khu vực
tiếp giáp giữa Đại Nghiệp ty và Ty Nam phủ luồn lách mò tới đây.
Thỉnh thoảng có nhân viên canh gác của Đại Nghiệp ty chặn lại tra hỏi, không
lừa gạt được thì lão ta trực tiếp động thủ lặng lẽ hạ gục.
Lúc này, lão ta công khai đứng ở đây, nhân viên Ty Nam phủ và Thiên Lưu sơn
nhìn thấy, đều cho rằng đó là nhân viên canh gác của Đại Nghiệp ty, có thể thấy
được lá gan lão ta lớn thế nào.
Kỳ thật là bởi vì lúc này nửa bước khó đi, cho nên lẻn được đến đây dường như
đã là cực hạn, muốn tiến thêm một bước cũng rất khó khăn.
Trước mặt là khu vực trung tâm của ba thế lực lớn, số lượng nhân viên quá mức
dày đặc, muốn tiếp tục lẻn vào sâu hơn nữa mà không bị phát hiện là chuyện
không thể nào.
Lúc này Vân Côn đang ở giữa đám đông nhân viên Đại Nghiệp ty, lão ta không
thích hợp công khai đến gần, bộ đồng phục này chỉ có thể lừa gạt người của
Thiên Lưu sơn và Ty Nam phủ, không tiện trực tiếp xâm nhập vào trong đám
người Đại Nghiệp ty, nếu không có cơ hội thích hợp, kẻ lạ mặt rất dễ bị nhận ra
hoặc bị nghi ngờ.
Vấn đề là, bây giờ mọi người đều ở nơi xa lạ, tính cảnh giác rất cao, người lạ
mặt như lão vừa đến, tám chín phần mười sẽ bị nhìn chăm chú.
Cởi bộ quần áo đang mặc trên người, đổi sang đồng phục của Ty Nam phủ hoặc
Thiên Lưu sơn rồi đi đến đó? Trải qua một khoảng thời gian khá lâu cẩn thận
quan sát, lão ta phát hiện không thể thực hiện được, người của thế lực khác vừa
đến khu vực đóng quân của Đại Nghiệp ty, lập tức sẽ bị chặn lại tra hỏi, lão ta
không thể vượt qua được sự kiểm tra.
Mặc quần áo tự do giả làm đám ô hợp để đến đó cũng không được, đám ô hợp
rõ ràng đều đang bị quản thúc, chưa được cho phép là không thể tùy ý đi lại, chỉ
cần lão ta dám đi ra ngoài bằng cách đó, bất kể nhà ai đều sẽ lập tức chặn lão ta
lại để kiểm tra.
Lãi ta thực sự muốn trực tiếp nhảy ra chạy đến trước mặt Vân Côn để nói rõ,
vấn đề là không biết Vân Côn có lập tức tin tưởng lão hay không, và cũng
không biết Vân Côn rốt cuộc là đang nghĩ cái gì, vì sao phải làm ra vẻ đáng
thương như vậy, còn có người nào đó có thể trực tiếp đánh chết A Bồng lại là ai,
chuyện gì xảy ra, có phải nhầm lẫn hay không?
Nếu trực tiếp xông tới mà Vân Côn không có lập tức xuất thủ giúp đỡ lão, lão ta
sẽ phải đối mặt với nguy hiểm bị bao vây đánh chết.
Đã đến một bước này, lão ta không dám hành động bất cẩn, lão ta quả thực có
phần đau đầu, cau mày vắt óc nỗ lực nghĩ biện pháp, ánh mắt đảo quanh nhìn
khắp nơi, tìm kiếm sơ hở có thể lợi dụng.
Ở trên sườn núi, các đại lão tranh luận thật lâu, đầu tiên là ép hỏi Hướng Lan
Huyên đến cùng có ý đồ gì, Hướng Lan Huyên nhất quyết không thừa nhận,
khăng khăng nói rằng chỉ muốn quan sát kỹ hơn để xác nhận.
Nàng không thể nào thừa nhận mình đang yểm hộ cho nhóm người Thám Hoa
lang.
Sau một thời gian dài giằng co, dù có tin hay không, một nhóm đại lão tạm thời
không còn cách nào khác với Hướng Lan Huyên, trừ khi động thủ. Động thủ
ngay trước mặt Vân Côn ư? Thôi quên đi.
Tấm giấy cửa sổ đã bị xé rách, mọi người không có cách nào tiếp tục giả vờ
được nữa, chỉ có thể đối mặt với hiện thực, bên cạnh ẩn nấp một gia hỏa kinh
khủng như thế, hiện tại nên làm gì bây giờ?
Không biết Vân Côn trà trộn vào bên cạnh mọi người rốt cuộc muốn làm gì, có
lẽ có thể tiếp tục giả vờ như vậy, nếu là hồ ly thì rốt cuộc sẽ lộ đuôi ra, mọi
người có thể chậm rãi quan sát. Nhưng mà, mọi người thật sự có thể chậm rãi
được sao?
Hoặc là bọn họ phải nghĩ cách tiếp xúc với Vân Côn, dò xét xem y có ý gì, xem
có khả năng hợp tác nào không, hoặc nói là có khả năng nào để bọn họ thu lợi
không, tìm kiếm tiên duyên là lí do mấy vị Bán Tiên đó để bọn họ mạo hiểm
quay vào lần nữa.
Phương pháp này có một vấn đề lớn, đó là một khi thăm dò được ý của y, có thể
sẽ xuất hiện một cuộc đọ sức, liệu bọn họ có chịu được hậu quả như vậy không?
Theo thông tin biết được đến nay, Vân Côn là một kẻ tàn bạo và biến thái.
Hoặc là thừa dịp Vân Côn không biết rõ tình hình, mọi người nghĩ ra một
phương án chu toàn để đối phó y, dùng cố tình tính vô tâm, quyết đoán giải
quyết mối phiền phức và nguy hiểm này.
Nhưng bản thân phương án này đã chứa đầy rất nhiều mạo hiểm và rủi ro,
chênh lệch tu vi giữa hai bên quá lớn, phải dùng cách nào mới có thể xử lý được
cao thủ như Vân Côn chứ?
Khi thực lực đạt đến một mức độ nhất định, bản thân có thể tránh được rất nhiều
loại thủ đoạn.
Bởi vậy bọn họ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, mãi vẫn không thể trao đổi
ra được một giải pháp nào hiệu quả.
“ít nhất phải khéo dài mười ngày…” Không tìm ra được giải pháp nào ổn thỏa,
Mông Phá cất tiếng thở dài.
Đây cũng là một điều khiến mọi người đau đầu, ba vị Bán Tiên ở bên ngoài đã
định ra ngày mở cổng là tại ngày thứ mười, nếu không, hiện tại bọn họ có thể hi
sinh một số người để dẫn dụ Vân Côn rời đi trước, sau đó bọn họ nhân cơ hội
này để chạy ra khỏi tiên phủ, không bao giờ bước vào nữa.
Trong khi mọi người đang thở ngắn than dài, Sô Vũ lại đưa tay ôm lấy chỗ eo
của mình, bên trong có một cái lọ sắt luôn mang theo bên mình.
Ô Ô đã chú ý tới sự khác thường của vị Tứ động chủ này từ lâu, không phải mới
một lần, hai lần mà đã nhiều lần như thế, lúc trước gã lo lắng bên cạnh có nhiều
người ngoài, định để về sau rồi nói chuyện riêng, nhưng lúc này gã rốt cục
không nhịn được nữa, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Sô Vũ trầm mặc một chút, sau đó nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Không
biết tối nay có chuyện gì, hai con côn trùng vốn đang yên lặng chợt trở nên náo
động rộn ràng. Căn cứ vào phản ứng của chúng khi ở trên cửa thuyền lúc trước,
ta nghi ngờ tên ma đầu kia có khả năng cũng đang ở khu vực này.”
Mông Phá bất mãn nói: “Ma đầu nào? Mới vừa nói nữ nhân Hướng Lan Huyên
xong, bây giờ lại đến ngươi cũng bắt đầu chơi trò đánh đố. Mọi người mà cứ
tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ không thể nào liên thủ được nữa.”
Sô Vũ trầm mặc một chút rồi mở miệng, chuyện cho tới bây giờ, y cũng cảm
thấy không có gì phải giấu giếm, liến nói rõ: “Lão Khâu ở kho hàng bến tàu mà
các ngươi cũng đang theo dõi đó, thân phận thực sự của lão chính là cổ ma Kha
Mật hồi trước.”
“Kha Mật?” Mấy người ở bên cạnh gần như đồng thanh thốt lên.
Cừu Hạp: “Làm sao có thể như vậy? Không phải Kha Mật đã chết ở trong tay
Đại thánh từ lâu rồi sao?”
Ô Ô: “Chúng ta không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng muốn điều tra rõ nguyên
nhân.”
Hướng Lan Huyên cau mày nói: “Việc này có gì đó không đúng nha. Nếu như
ta như nhớ không lầm, lúc trước ở trên thuyền bên ngoài, lão ta và Đinh Giáp
Thanh ở trên cùng một chiếc thuyền, nếu các ngươi đã biết lão ta là Kha Mật,
Đinh Giáp Thanh có thể để cho lão chạy thoát lần nữa sao? Hay là, các ngươi có
tính toán gì khác hay sao?”
Những người khác khẽ gật đầu, và đều nhìn chăm chú về phía Ô Ô và Sô Vũ.
Sô Vũ thở dài, “Việc này thực ra là lỗi của ta. Lúc đó chùng ta ngồi chung một
thuyền chính là nhằm vào Kha Mật. Tuy nhiên, lợi dụng việc Đại thánh giao
đấu với Văn Khúc gây ra hỗn loạn và thu hút sự chú ý của mọi người, lão ta
quyết đoán nhảy khỏi thuyền bỏ chạy. Lúc đó ta cũng lo tập trung chú ý tới trận
đấu, không ngờ lại để cho lão ta chạy thoát ngay dưới mí mắt của ta. Nói đến
việc này, ngay cả ta cũng không thể tin nổi.”
Cừu Hạp vuốt râu nói: “Nếu thật sự là như vậy, chạy thoát một lần còn có thể
nói là may mắn, nhưng có thể một lần nữa chạy thoát ngay dưới mí mắt của Đại
thánh, vậy không thể coi là may mắn nữa rồi. Tên ma đầu này tuyệt đối không
đơn giản.” Lão ta nhìn quanh một vòng, “Hắn ở gần đây ư? Ngươi có chắc
không?”
Mọi người cũng đều quan sát xung quanh.
Đang ngồi trên một tảng đá, Văn Khúc đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời
đêm.
Mấy vị đại lão đang nói chuyện cũng lần lượt ngẩng đầu lên.
Lão đầu trọc đang ra sức bện chiếu cũng quay đầu nhìn về phía bầu trời, nhìn
thấy một con chim bay lượn xoay quanh trên không, động tác chà xát dây rơm
hơi dừng lại, con ngươi hơi co vào.
Bởi vì y nhận ra con chim đó, đây chẳng phải là Thanh điểu của vị Thám Hoa
lang kia sao?
Mông Phá a một tiếng, “Đây chẳng phải là con Tam Túc ô mà Thám Hoa lang
nuôi sao?”
Cừu Hạp: “Vị đại tài tử này quả thực có chỗ bất phàm, thứ mà người khác làm
sao cũng không thuần phục được, hắn chỉ tùy tiện mua một con sắp chết ở U
Giác phụ, lại có thể nuôi được rồi.”
Chuyện có liên quan đến việc Dữu Khánh mua một con Tam Túc ô tại U Giác
phụ không phải là điều gì bí mật, căn bản không thể gạt được ánh mắt của mấy
thế lực lớn này.
Sô Vũ: “Vị Thám Hoa lang đó tới đây ư?”
Hướng Lan Huyên cau mày không nói lời nào, thân hình chợt lóe lên, lao vút về
phía con Tam Túc ô kia.