Bán Tiên

Chương 1419: Uy thế của thần phật (1)




Minh tăng ở bên cạnh vẫn bình tĩnh, một mặt là bởi sự tu dưỡng theo Phật gia,
mặt khác là do lời hứa trước đó của Dữu Khánh.
Lúc trước ông ta có hỏi Dữu Khánh, lần này tới đây nếu như xảy ra biến cố, làm
sao có thể thoát thân trước mặt Vân Côn.
Dữu Khánh đảm bảo với ông ta rằng hắn có cách của hắn, nói rằng hắn sẽ
không lấy mạng sống của mình ra mạo hiểm, vì vậy Minh tăng đã tin hắn.
Dữu Khánh giơ Thiên Dực lệnh ra, quả thực là muốn dùng Thiên Dực lệnh để
chạy trốn, nhưng hắn biết rõ thứ này không đáng tin cậy, đặt cược vào đó chẳng
khác nào đánh cược mạng sống, nhưng một khi đối mặt với Vân Côn, muốn
chạy thoát trước mặt Vân Côn, chỉ dựa vào thực lực của bản thân phe mình là
không thể nào.
Kỳ thực, cách tốt nhất chính là không tới, vấn đề là hắn vẫn lựa chọn tới đây.
Hắn nhớ Dã Tiên có nói, mục đích Cửu vĩ hồ nhờ Dã Tiên gieo trồng Linh
chủng chính là để giao cho kẻ trước mắt này, để kẻ này đến Bách Hoa tiên phủ
tìm Ong chúa lấy lệnh bài. Nói cách khác, kẻ này hẳn là có khả năng nhận ra
Thiên Dực lệnh, có lẽ Thiên Dực lệnh có thể ổn định kẻ này.
Vì vậy hắn giơ ra ngay trước mặt Vân Côn. Kết quả Vân Côn quả thực có chú ý
tới động tác trên tay hắn, nhưng chỉ hơi chú ý mà thôi. Y liếc mắt đảo qua tấm
lệnh bài đó, và không có bất kỳ phản ứng nào thêm.
Chuyện gì chứ? Dữu Khánh có chút bối rối, bởi vì đêm tối hay là bởi vì khoảng
cách xa?
Khoảng cách ngắn như vậy, dưới ánh trăng này, với nhãn lực của đối phương,
không đến mức không nhận ra a? Nếu đã nhận ra, y không nên bình tĩnh như
vậy chứ?
Hắn nhìn xuống lệnh bài, sau đó bừng tỉnh hiểu ra, trong nháy mắt liền hiểu
được, mình đã quá mức chắc chắn, đừng nói tới Vân Côn, cho dù là bản thân
Cửu vĩ hồ sợ rằng cũng chưa chắc có thể dễ dàng nhận ra được đây là Thiên
Dực lệnh.
Nguyên nhân rất đơn giản, tấm lệnh bài này đã bị Cửu vĩ hồ hủy hoại biến dạng
rồi, người ngoài nhìn thấy, sẽ cho rằng nó chỉ là một miếng sắt bỏ đi mà thôi.
Thôi quên đi, hắn không thể trực tiếp nhắc nhở Vân Côn đây là Thiên Dực lệnh.
Nhưng hắn vẫn hi vọng Vân Côn có thể nghe hiểu, hắn nắm lấy lệnh bài, thi
pháp kết nối với nó, tập trung ý niệm hô lên, “Dực!”
Nghe lời này, Minh tăng quay đầu nhìn hắn, không biết hắn đang nói cái gì.
Hướng Lan Huyên một lần nữa quay đầu lại nhìn tấm lệnh bài, nàng biết công
dụng của Thiên Dực lệnh nhưng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến.
Vân Côn đứng giằng co ở xa xa, trong mắt lóe lên nét nghi hoặc, y không biết
đối phương đang làm trò gì, đi thì không đi, đánh cũng không đánh, thậm chí
ngay cả một câu nói cũng không thèm nói với y, không biết đang lẩm bẩm cái
gì.
Mặt ngoài, y biểu hiện bình tĩnh, trên thực tế là ngoài lỏng trong căng, trước sự
xuất hiện đột ngột của Dữu Khánh, trong lòng y tràn đầy cảnh giác và đề phòng.
Thiên Dực lệnh không có phản ứng, Dữu Khánh không bất ngờ với điều này,
điều đáng ngạc nhiên chính là tên Côn nô ở đối diện, y vậy mà cũng không có
phản ứng gì, hành động của mình đã rất rõ ràng, cầm tấm thẻ bài và hô lên khẩu
lệnh “Dực”, như vậy còn không đoán ra được hắn đang khống chế Thiên Dực
lệnh sao? Y không thể có một chút xíu phản ứng hay biểu hiện gì sao?
Hắn rất muốn hỏi Vân Côn ở đối diện là có ý gì? Đánh thì không đánh, đi cũng
không đi, im lặng đứng yên ở đó đến cùng là muốn làm gì? Cho thấy cái đầu
trọc của mình có thể phản quang sao?
“Dực!”
“Dực dực dực…”
Dữu Khánh thử thêm mấy lần, Thiên Dực lệnh vẫn không có phản ứng, tên gia
hỏa cái đầu bóng loáng ở đối diện cũng không có phản ứng gì, nhưng hắn có thể
nhận ra được y đang nghi hoặc.
Được rồi, nếu đối phương đã cho hắn cơ hội làm thử, vậy thì hắn không ngại
thử nhiều một chút, lỡ như có thể kích hoạt được pháp bảo này, hắn có thể lập
tức bỏ chạy.
Ôm Hướng Lan Huyên trong lòng, hắn lập tức không ngừng vừa sờ vừa kêu to,
“Dực dực dực dực dực…”
Với kiểu hô lớn liên tục như vậy, có cảm giác như hắn đang ngâm xướng hát
kịch.
Tuy là người Phật gia, với tu dưỡng của Minh tăng, lúc này trên mặt ông ta
cũng lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nhìn hắn, muốn hỏi xem tên tiểu tử này rốt cuộc là
đang làm gì, bị động kinh ư?
Vân Côn càng thêm kinh nghi, hét lớn lảm nhảm như vậy là có ý gì? Đây không
giống như là chuyện mà người bình thường có thể làm ra. Tại sao nhìn biểu hiện
có vẻ đáng sợ? Dù sao, y biết rõ, hành vi biến thái này của đối phương chắc hẳn
để nhằm vào mình. Điều này càng khiến cho y trở nên cảnh giác cao độ.
Nằm trong vòng tay của ai đó, nhìn Dữu Khánh hò hét như đang hát kịch,
Hướng Lan Huyên cũng trợn mắt há mồm, nghe một hồi không nghe được từ
nào khác, nàng liền bỏ qua, thả lỏng tinh thần tiếp tục gối đầu vào vai Dữu
Khánh, vẻ mặt bình tĩnh an tường, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cũng
quan trọng với nàng nữa.
Nàng bò ra khỏi đống bùn đất, trên người mặc dù rất bẩn thỉu, nhưng mà trong
lòng lại thanh tịnh.
Xướng một lúc lâu, Dữu Khánh cảm giác giọng mình đã sắp biến thành con vịt
kêu cạc cạc rồi, hắn cảm thấy lần này e rằng khó thể kích hoạt được Thiên Dực
lệnh, hơn nữa hắn cũng biết nếu cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp,
đối phương sớm hay muộn sẽ không kiên nhẫn được nữa.
Vì vậy hắn dừng gào, nói với Minh tăng: “Chúng ta đi thôi.”
Tâm đang lặng như nước đọng, Hướng Lan Huyên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn
hắn.
Minh tăng sửng sốt, rất muốn hỏi hắn, như vậy rồi đi sao? Chẳng lẽ một đoạn
ngâm xướng vừa rồi ẩn giấu huyền cơ gì đó mà mình không nhận ra được? Vì
vậy, ông ta thử hỏi, “Đi?”
Dữu Khánh: “Không đi thì làm gì? Ở lại đây chờ người ta mời ăn cơm sao?”
Đối phương không có bất kỳ phản ứng gì, hắn cũng không biết là có ý gì. Có
một số việc hắn không thể chủ động nói thẳng ra, bởi vì không biết rõ mối quan
hệ giữa Vân Côn và Cửu vĩ hồ đến cùng là như thế nào, một khi nói ra kẽ hở, đó
sẽ là thảm họa.
Hắn muốn dùng cách rời đi để thử xem có phải đối phương thực sự sẽ không có
phản ứng hay không? Nếu không, cứ tiếp tục giằng co như vậy nhất định sẽ xảy
ra vấn đề. Vì đã lao đầu vào đây rồi, cuối cùng cũng phải phân biệt rõ là con la
hay là con ngựa.
Làm như vậy thật sự được sao? Minh tăng quay đầu lại nhìn Vân Côn lần nữa,
thấy y vẫn không chút động đậy, lập tức quyết định thực hiện thử xem. Ông ta
thi pháp mang theo hai người bên cạnh bay lên trời, chuyển hướng bay đi.
Ông ta vừa bay vừa cảnh giác cao độ, mặc dù tin tưởng Dữu Khánh sẽ không
lấy mạng sống của mình ra làm trò đùa, nhưng cứ rời đi theo cách như vậy, thật
khó để không lo lắng hay không đề phòng. Ông ta không ngừng quay đầu lại
quan sát Vân Côn.
Rời đi như vậy thôi sao? Vân Côn nhìn theo, trong lòng có cảm giác như trút
được gánh nặng, khi ánh mắt chạm đến tay áo phất phơ của Hướng Lan Huyên
thì y bỗng nhiên giật mình.
Nếu vị Thám Hoa lang này là cao thủ, mình đành người của hắn bị thương, vì
sao hắn không tính sổ với mình, vì sao ngay cả một chút phản ứng cũng không
có?
Trong đầu y lướt qua cảnh tượng Văn Khúc rời đi, rất có khả năng là lừa gạt
mình, sát ý lập tức lộ ra trong ánh mắt.
Lần này y không chút do dự vung tay lên đánh ra một chưởng, cách không đánh
tới phía xa, ù ù, sóng khí bắt đầu từ dưới chân y lan tràn ra các ngọn núi bốn
phương tám hướng.
Vốn vẫn luôn cảnh giác đề phòng, Minh tăng kinh hãi, lập tức chắp hai tay
trước ngực, toàn thân trong nháy mắt tỏa ra kim quang, bùng phát thành một
bóng người hư huyễn khổng lồ sừng sững trong hư không.
Bóng người đó chính là bộ dáng bản tôn của ông ta, nhưng cực kỳ to lớn và uy
nghiêm, còn lớn hơn những cự nhân kia vô số lần. Cho dù lúc này chỉ là ở dưới
ánh trăng, những ô lưới kim tuyến trên áo cà sa cũng lấp lánh ánh sáng vàng
kim rực rỡ, mang tới cảm giác mông lung hư huyễn cường đại. Dưới nền trời
đầy sao lấp lánh, bóng người tựa như một vị thiên thần cao lớn hàng lâm xuống
thế gian, khiến cho người ta có cảm giác chấn động khó tả.
Ngoài ra còn có một vòng cung ánh sáng mờ ảo cực lớn bao phủ bóng dáng vị
thần này, tựa như một chiếc vỏ trứng bao bọc lại.
Người ở trong đó, lơ lửng dưới chân bóng Phật khổng lồ này, Dữu Khánh ngẩng
đầu nhìn xung quanh, nhưng không thực sự cảm nhận được đồ sộ đó, có lẽ đây
là trong cuộc u mê.
Vân Côn ở bên ngoài nhìn thấy hết toàn cảnh, ngước mắt nhìn bóng vị thiên
thần uy nghiêm kia, y cảm thấy vị Thần phật khổng lồ uy nghiêm đó dường như
đang nhìn xuống mình như nhìn con kiến, sự uy nghiêm đó khiến cho tim gan y
run rẩy, thậm chí y còn có cảm giác hai chân mình như nhũn ra, trong lòng đang
tự hỏi mình, rốt cuộc mình đã làm ra chuyện gì? Có phải đầu mình bị vào nước
hay không, đã biết có khả năng mình không thể trêu chọc những người này, vì
sao còn hành động thiếu suy nghĩ chứ?
Tuy nhiên, phản ứng đó chỉ diễn ra trong nháy mắt, nước đã đổ khó thu về, một
đòn bộc phát ra mười phần uy lực của y đã đánh trúng bóng thần phật kia, có
hối hận cũng đã muộn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.