Bán Tiên

Chương 1420: Uy thế của thần phật (2)




Dưới đòn đánh uy lực cường đại đó, huyễn ảnh Thần phật nhanh chóng bị đẩy
lùi.
Nói một cách chính xác là nhanh chóng bị uy lực cường đại của đòn đánh đè ép,
ảo ảnh Thần phật khổng lồ đột nhiên bùng phát ra, lại đột nhiên co lại, giống
như một quả bong bóng bị đâm thủng.
Bản chân quy vị, sức mạnh của đòn tấn công dường như ngay lập tức bức ép ảo
ảnh Thần phật co trở về trong cơ thể Minh tăng.
Vừa rồi còn run rẩy, Vân Côn sửng sốt, Thần phật uy nghiêm nhìn rất đáng sợ
nhưng lại không chịu được một đòn như thế sao?
Y cảm thấy may mắn, cho rằng mình đã bị lừa gạt, mặt lộ vẻ dữ tợn, vừa định
bộc phát cơn giận dữ, bất chợt nhận ra điều không thích hợp, quá bình tĩnh!
Đòn đánh vừa rồi của y là một đòn đã tập trung toàn lực, nhưng kết quả là khi
đánh vào trên người hòa thượng kia lại không có chút phản ứng nào, theo logic
mà nói, cho dù không có động tĩnh trời long đất lở thì cũng không thể ngay cả
một âm thanh cũng không có a.
Ngay sau đó, y chợt trợn tròn đôi mắt, hòa thượng kia đã xuất thủ, động thủ về
phía y!
Hai tay chắp lại, Minh tăng mở mắt ra, hai tay đang chắp tay chợt mở ra, song
chưởng đẩy ra ngoài trông rất bình thường.
Nhưng thanh thế tạo ra dường như khiến cho toàn bộ không gian đều phải rung
chuyển, sức mạnh vô hình vặn vẹo hư không, trong nháy mắt liền đánh tới Vân
Côn trên mặt đất.
Vân Côn mở to đôi mắt đến cực điểm, vội vàng đẩy hai tay ra, dùng hết toàn bộ
tu vi để chống cự.
Ầm! Thiên địa rung chuyển, một làn sóng bụi đất xen lẫn rất nhiều thứ khác
nhau điên cuồng tràn ra bốn phương tám hướng, tựa như thực hiện một cuộc
tổng dọn dẹp sạch sẽ mặt đất. Dư lực của đòn đánh cũng tràn về phía nhóm
người Minh tăng như một cơn sóng thần ập tới, tuy nhiên, trên người Minh tăng
đã tỏa ra một vầng hào quang nhàn nhạt bao bọc bọn họ vào trong.
Cho dù hào quang có xu hướng bị nén lại nhưng cuối cùng vẫn vững vàng bảo
vệ được bọn họ.
Sau khi sóng xung kích tràn qua, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu thật lớn,
một cái lòng chảo đã được tạo ra chỉ trong nháy mắt, ở giữa có một điểm sáng
loang loáng, đó là cái đầu trọc của Vân Côn.
Vân Côn ngước nhìn mấy người Minh tăng trên không trung, trong mắt lộ ra vẻ
kinh hãi, y không ngờ được tên hòa thượng này lại là một người thâm tàng bất
lộ, tiện tay đánh ra một đòn là có thể sánh nang với một đòn toàn lực của y. Nếu
vừa rồi y không có dốc hết toàn lực để chống cự, e rằng sẽ không chặn được!
Tên Thám Hoa lang đó còn chưa có ra tay a, e là không cần hắn phải ra tay, có
tên hòa thượng đó là đủ rồi.
Y hối hận, y sợ hãi, mình đã uống nhầm thuốc gì vậy chứ, người ta mạnh hơn
ngươi nhưng không có động thủ với ngươi, ngươi lại chủ động đi tấn công đối
phương, đây chẳng phải là đi tìm cái chết sao? Giờ khắc này, y sợ hãi đến cực
điểm, ngay cả chạy trốn cũng không dám.
Dữu Khánh lơ lửng trên không nhìn lòng chảo vừa mới được tạo ra trên mặt đất,
trợn mắt há mồm sửng sốt, thực sự kinh ngạc, khó thể tin nổi, đây là việc mà tu
vi của Minh tăng có thể làm được ư?
Hắn quay đầu nhìn Minh tăng đang bình tĩnh không dao động, tâm tình không
thể nào tả được, mẹ nó, quá chấn động đi, bỗng nhiên cảm thấy vui mừng, bất
kể như thế nào, ít nhất hiện tại bọn hắn cùng một nhóm. Có được sự bảo đảm
cường đại như thế này, chuyến đi này còn có chuyện gì không làm được sao?
Vị hòa thượng này thật sự quá kín tiếng, hắn vừa định mở miệng nói đùa một
câu, muốn nói ông ta đã có bản lĩnh như vậy vì sao không thể hiện ra sớm.
Nào ngờ Hướng Lan Huyên tựa hồ đoán được đức tính quê mùa của hắn, bàn
tay đặt trên vai hắn nhanh chóng bóp lên bờ vai hắn, kéo một cái để ra hiệu.
Dữu Khánh quay nhìn nàng, Hướng Lan Huyên khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói khẽ
bên tai hắn, “Đừng vui mừng quá sớm, không phải như ngươi nghĩ đâu.”
Dữu Khánh thoáng sửng sốt, nhận được đòn đánh vừa rồi của Minh tăng có điều
gì đó mà mình không biết, có thể chỉ là tốt mã dẻ cùi.
Bình tĩnh lại và suy nghĩ, hắn có thể hiểu được, vị huynh đệ này của Ứng Tiểu
Đường cho dù tu vi cao đến đâu, chỉ sợ cũng rất khó có thể vượt hơn xa những
Bán Tiên khác như vậy, khoảng cách chênh lệch lớn đến mức quá khoa trương.
Trên không trung, trong lòng đất, tất cả đều chìm vào yên tĩnh, chỉ có bụi đất
bốc lên phía xa xung quanh tạo thành một bức rèm khổng lồ.
Minh tăng không tiếp tục động thủ.
Vân Côn đứng trong lòng chảo ngửa đầu nhìn lên, cũng không có tiếp tục động
thủ, trên mặt có vẻ sợ hãi, như thể đang chờ đợi sự phán xét cuối cùng.
Mấu chốt là mấy người Minh tăng cũng không biết tình huống như thế nào,
không có khả năng chủ động động thủ. Bỏ chạy sao? Vừa mới bỏ chạy, người ta
liền động thủ.
Nữ nhân tinh tế tỉ mỉ, Hướng Lan Huyên ở trong lòng Dữu Khánh nhẹ giọng
nhắc nhở: “Đại hòa thượng, hình như y đã bị tư thế của ngươi chế ngự rồi.”
Dữu Khánh và Minh tăng quan sát kỹ, thấy đối phương mãi vẫn không có phản
ứng, cảm thấy điều đó có thể là sự thật.
Nếu là như vậy, có nghĩa là bọn hắn đã có thể rời đi?
Nhưng nếu cứ trực tiếp chạy đi như thế, rất dễ để lộ nội tình.
Mọi người đều là người lăn lộn ngoài đời, khi bị người ta ra tay đánh, chưa
hoàn thủ đã bỏ chạy, còn không thốt tiếng nào, không chỉ không hợp lý mà càng
thể hiện có vẻ dễ bắt nạt, một khi để người ta nhận ra được không đúng, vậy thì
phiền phức liền tới rồi, muốn chạy cũng chạy không thoát.
Phải làm sao bây giờ? Tại thời điểm mạng sống treo lơ lửng, mọi người đều do
dự không biết nên quyết định như thế nào.
Cuối cùng, Dữu Khánh ánh mắt lóe lên, chợt thi pháp lớn tiếng nói: “Vân Côn,
ngươi quen thuộc nơi này, ta không tính toán với ngươi, cho ngươi lập công
chuộc tội, tìm giúp ta một người gọi là ‘Côn nô’!”
Nghe được lời này, vẻ mặt Vân Côn chấn động, ánh mắt lấp lóe, những vật sống
tại đây đã lần lượt bị y thay thế hết từ lâu, chỉ biết y là Vân Côn thượng tiên cao
cao tại thượng, đây là y tự sơn son thiép vàng cho mình, không ai biết rằng tên
của y gọi là “Côn nô”, đó là cái tên mà các tiên nhân cao cao tại thượng trước
đây gọi y.
Có thể gọi ra cái tên “Côn nô” này, xem ra mình đã đoán đúng, vị Thám Hoa
lang này quả nhiên còn có lai lịch khác.
Đám người này tìm mình làm gì? Trong lòng y tràn đầy nghi hoặc, không biết là
chuyện tốt hay chuyện xấu nên y không dám dễ dàng bộc lộ thân phận.
“Đi thôi.” Dữu Khánh nhỏ giọng nói thầm với Minh tăng.
Mặc dù không biết “Côn nô” mà hắn vừa mới nói đó là chuyện gì, nhưng Minh
tăng vẫn tạm thời đè nén sự nghi hoặc trong lòng, thấy Hướng Lan Huyên cũng
ra hiệu đã có thể rời đi, lập tức mang theo hai người nhanh chóng bay đi.
Lần này, Vân Côn quả nhiên không có tiếp tục xuất thủ.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng người, y mới bay ra khỏi hố sâu, hạ
xuống bên mép lòng chảo dõi mắt nhìn về phía xa, có chút nghi hoặc với tốc độ
bay của đám người Minh tăng, cảm thấy bay quá chậm, nếu đã bộc lộ tu vi, vì
sao còn bay chậm như thế?
Vẫn còn giả vờ!
Nghĩ đến đây, lòng y cảm thấy tràn đầy phiền muộn.
Nữ nhân Hướng Lan Huyên đó biểu hiện bề ngoài là cảnh giới Cao Huyền, thực
ra là đã che giấu tu vi cảnh giới Bán Tiên. Văn lão đầu kia, bề ngoài là một lão
già nhếch nhác vô dụng, kết quả cũng là che giấu tu vi, biểu hiện ra gần đây
cũng đã đạt đến cảnh giới Bán Tiên, tu vi thực sự thì ngay cả quỷ cũng không rõ
ràng.
Tên mập mạp kia còn quá đáng hơn, lại đi ngụy trang thành tu vi Sơ Huyền tu
vi, cuối cùng thì dễ dàng giết chết A Bồng. Tên hòa thượng vừa rồi cũng khoa
trương không kém, đã ra tay rồi mà còn làm ra vẻ mình chỉ có cảnh giới Cao
Huyền.
Còn có tên Thám Hoa lang kia, thực lực và nội tình càng thâm sâu khó dò.
Y rất muốn biết thế giới bây giờ là như thế nào? Y đã biết lòng người khó dò,
nhân tâm hiểm ác, nhưng không ngờ tới lại khó lường đến mức độ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.