dưới một sơn cốc được bao phủ bởi rất nhiều dây leo, có hơn chục người đang
ẩn nấp trong đó, đây là một bộ phận nhân viên Thiên Lưu Sơn, Ô Ô và So Vũ
đã gặp lại nhau, đang ở đây chờ đợi. Một nhóm người có thể quan sát được
khung cảnh bên ngoài bằng cách hơi vạch ra đám dây leo trên đỉnh đầu. Mặt
trời đã hiện lên, So Vũ không hiểu sao cả, thấy có chút nôn nao, người đi tìm
thám hoa lang tại sao vẫn chưa trở về. Ô Ô trả lời.
Có thể là vì đám người thám hoa lang đã chạy khá xa, hơn nữa trời lúc trước
khá tối, không dễ tìm được xấu hiệu. Trinh sát bên này phái ra ngoài đã phát
hiện lối ra tiên phủ đã bị phong tỏa, đồng thời cũng phát hiện ra hướng đi của
nhân viên Cửu Hạp và Mông Phá. Sở dĩ bọn họ có thể phát hiện ra, tự nhiên là
bởi vì bên này có tay mắt cài cắm vào bên kia. Bọn họ cũng có phát triển tay
mắt trong đám người Tam Tiên bảo, vì vậy, bất kể nhóm người Dữu Khánh chạy
đi đâu.
đều sẽ có người lưu lại ký hiệu để cung cấp mạnh mối hướng đi cho bọn họ.
Vấn đề bây giờ là, bọn họ đã truy tung được hướng đi phía bên Cửu Hạp và
mông phá từ lâu, nhưng người truy tung tung tích của nhóm người thám hoa
Lang lại chậm chạp không có phản hồi. Mâu chốt là Ô Ô đã đưa ra quyết định,
trong mấy nhóm người, Ô Ô muốn đi cùng nhóm người thám hoa Lang. Gã cảm
thấy đây là lựa chọn tốt nhất, So Vũ là lão tứ, chỉ có thể nghe theo nhị ca. Trong
khi nơi này đang nói chuyện,
Trên vách đá Sơn Cốc bỗng nhiên có ba người luồn xuống, chính là những
người được phái đi truy tìm tung tích nhóm người Dữu Khánh. Ba người trực
tiếp chạy đến trước mặt nhị vị động chủ phục mệnh. Sau khi hành lễ, người cầm
đầu báo cáo, nhị động chủ, tứ động chủ đã tìm được người cài vào Tam Tiên
Bảo rồi, và cũng đã liên lạc, nhưng họ đã tách ra khỏi đám người thám hoa lang
rồi, được chia thành từng nhóm 5 người đi ẩn áo.
Gã kể lại quá trình phân tán của nhóm người Dữu Khánh mà mình biết được từ
chỗ nội gián. Sau khi nghe xong, Oouken Nghi hỏi, không phải hướng lan
huyên đã chạy thoát rồi sao? Làm sao còn bị Vân Côn đánh trọng thương? Ánh
mắt xô vũ lấp lóe, Y không mấy ngạc nhiên với việc hướng lan huyên bị đánh
trọng thương. Bởi vì lúc trước khi thoát thân thì Y cũng đã âm thầm dùng thủ
đoạn lấy hướng lan huyên làm mồi thu hút Vân Côn rời đi, tuy nhiên, nhân thủ
mà Y bố chí không có phát huy tác dụng. Lúc này,
Y Đại Khái đã đoán được, có lẽ Y không phải là người duy nhất lấy hướng Lan
Huyên ra làm mồi, nếu không, hướng Lan Huyên sẽ không xui xẻo như thế.
Người cầm đầu về phục mệnh đáp, nội gián chỉ nghe nói là bị vân côn đánh bị
thương, được Thám Hoa Lang cõng về. Hình như Thám Hoa Lang đã nhận ra
được tình huống có biến cố, nên đã cùng với Minh Tăng khẩn cấp chạy đi cứu
hướng Lan Huyên đưa về. Nội gián cũng không biết rõ tình huống cụ thể, hắn
cũng có hỏi thăm những người khác, nhưng không ai biết rõ.
Hắn lại không thể trực tiếp hỏi thăm đám người thám Hoa Lang. Ô ô chầm
ngâm nói, ở xa như vậy vẫn có thể nghe được động tĩnh cực lớn, chẳng lẽ là
Văn Khúc và Văn Côn đánh nhau sao. Đối với Văn Khúc, đây là lần đầu tiên
Gã lĩnh giáo nhân vật đó, cũng khiến Gã có phần kính ưỡng. Trong hoàn cảnh
như vậy, ông ta lại dám một mình cứng rắn đối mặt với Văn Côn, thực sự lạc
an, đảm a, khi phách đó không bội phục cũng không được. Hơn nữa, rõ ràng là
ông ta đã giúp đỡ Gã, nếu không…
Gã đúng là không có biện pháp thoát thân, gã cần phải thừa nhận ân tình này. So
Vũ không phải là hướng lan huyên được Minh Tăng và thám hoa lang cõng về
sao? Động tĩnh đó có khả năng là Minh Tăng do đấu với Vân Côn. Van Khúc
hẳn là không ngăn được Vân Côn, nhưng Minh Tăng thì có khả năng đó. Ô ô có
chút chẩm ngơm khẽ gật đầu. Ba người trở về phục mệnh đều kinh hạc, không
biết vì sao tứ động chủ lại nói như vậy. Van Khúc không đỡ được Vân Côn.
Minh Tăng lại có thể đỡ được ưu. So Vũ phất tay cho ba người lối ra, sau đó
mới xoay lại nói, Thám Hoa Lang và Minh Tăng có thể chạy đến cứu người.
Chỉ sợ bọn họ đã sớm biết trước có biến cố, lại còn có thể giò xét ra tai mắt mà
văn côn bố trí ở xung quanh để dọn dẹp sạch sẽ. Nhị ca, xem ra lựa chọn của
ngươi là đúng. Thám Hoa Lang này quả thực không đơn giản, quả thực phải
nghĩ cách tìm đến hắn mới được.
Chìa khóa ra vào cũng không ở trong tay chúng ta, thời hạn 10 ngày cũng là
một phiền toái lớn. Hy vọng phía bên hắn có biện pháp khác. So Vũ vừa định
tiếp lời, ánh mắt trợt sao động, bởi vì nhận thấy hai con linh trùng trong lọ nhỏ
trên người mình dường như trở nên sao động. Vẻ mặt dưới lớp tre mặt đột nhiên
thay đổi, Y nhận ra rằng mình mãi bận rộn việc khác nên đã phạm phải một sơ
sốt lớn không nên có. Oh oh vô tình phát hiện ra sự khác thường của Y, vô thức
hỏi, sao vậy? So Vũ
Nhị ca, ta lo rằng ba người bọn họ trở về có thể đã bị người ta theo dõi rồi, để
cho an toàn, ta sẽ dẫn mấy người đi kiểm tra xung quanh một chút. Cẩn thận là
chuyện tốt, ô ô ử một tiếng. So Vũ xoay người rời đi, đi được mấy bước y bỗng
nhiên dừng lại quay đầu nói, Nhị ca, ngươi cũng nên cẩn thận một chút. Ô ô
nhìn y, nhận ra được có điều gì đó bất thường, có chút ngạc nhiên hỏi, lão tứ,
ngươi làm sao vậy? So Vũ
Chỉ là cẩn thận nhiều hơn một chút, nếu như ta phát hiện có gì đó không ổn, ta
sẽ phát ra cảnh báo, chúng ta cần chuẩn bị gặp lại nhau ở điểm hẹn tiếp theo.”
Oh oh gật đầu thể hiện đã hiểu. So Vũ không nói thêm gì nữa, nhanh chóng gọi
thêm mấy người rồi rời đi. Mấy người nhanh chóng từ một góc sơn cốc lẻn ra
ngoài. Sau khi dẫn mấy người chạy ra xa thêm một chút, So Vũ lấy chiếc lọ kim
loại trên người kia ra. Giao cho hai gã thủ hạ bảo quản và căn dặn.
Có nhìn thấy ngọn núi cao nhất đó không? Các người cầm theo thứ này chạy
đến đó trở lại. Nếu trên đường đi có xảy ra bất kỳ chuyện gì, trước tiên hãy lập
tức giết chết hai con con trùng ở trong lọ. Đã hiểu chưa? Vâng. Didi, hai người
lập tức cầm lấy chiếc lọ, nhanh chóng luồn sâu vào trong núi rừng. So Vũ rõi
mắt nhìn theo, trong mắt đầy vẻ nghiêm trọng, Y biết rõ sẽ khó có thể gặp lại
được hai gã thủ. Hạ này nữa rồi, nhưng Y không thể không làm như vậy.
Y quay lại vẫy tay gọi hai tên thủ hạ còn lại, ba người thay đổi phương hướng
nhanh chóng chạy sang hướng khác. Hai người đi trước chưa chạy được bao xa
thì bị một người chờ sẵn cản lại với vẻ mặt cười nhạt, đó chính là Kha Mật. Kha
Mật đã cảm ứng được hướng di chuyển của Linh Trung, cho nên nhanh chóng
chạy tới phía trước chặn đường, nhưng hai người xuất hiện trước mắt lại khiến
cho lão ta không thể cười nổi nữa. Mặc dù lão ta chưa từng nhìn thấy bộ mặt
thật của Sô Vũ, nhưng với ánh mắt già đời của lão,
45:08
Thứ thoáng nhìn qua là có thể biết được trong hai người này không thể có Sô
Vũ. Lão ta lập tức quát lớn, Sô Vũ đâu? Trong khu rừng rậm phía sau lão ta lập
tức sông ra một đám người muôn hình muôn vẻ, còn có không ít nhục xí tứ
cước xà. Thế trận này khiến cho sắc mặt hai người đại biến, trong nhái mắt liền
nhận ra rằng fan này mình khó tránh khỏi tay kiếp. Nhớ tới lời dặn dò của Sô
Vũ, người cầm chiếc lọ kim loại đột nhiên thi pháp phá hư, ép cho hai con linh
trùng trong lọ nổ tung.
Các ngươi, sắc mặt khà mật đại biến, còn chưa nói xong, phụt, miệng đã phun
ra một ngụ máu tươi, hai tay ôm lấy ngược. Thân thể run rẩy một cái, ngay sau
đó lập tức lao tới đồng thời gào lên quái dị, ta sẽ giết các ngươi. Bộ dạng đau
buồn, tức giận và oán hận đó có vẻ còn đau lòng hơn cả là phụ mẫu của lão ta bị
giết chết. Tuy nhiên, cuối cùng lão ta vẫn giữ lại được một chút lý trí, dù sao lão
ta còn phải có gì đó để giải thích với Vân Cồn.
Giữ lại người sống mới có ích, trong cơn tức giận, lão ta giảm lực lại, chỉ đánh
cho hai người thổ huyết, ẩm ẩm ngã xuống đất. Lão ta còn chưa kịp cho hỏi
tung tích của số vũ, ở cách không xa đã vang lên tiếng đánh nhau ẩm ẩm.
Thoáng quay đầu nhìn, Kha Mật nhanh chóng ra tay không chế hai người ngã
trên đất, sau đó vội vã bay lên không chung kiểm tra. Đúng lúc nhìn thấy một
bóng người từ trong rừng nhảy ra, đánh bay một số người và nhục xí tư cước xà
quấn quyết xung quanh.
rồi rất nhanh lao vuốt lên trời, rồi đi. Vừa nhìn thấy cách ăn mặc che giấu khuôn
mặt và tu vi có thể bay ở trên trời, Kha-Mật lập tức hết lớn, hán chính là sô vũ,
chẳng hán lại. Lão ta cũng khẩn cấp đuổi theo. Đúng vậy, người chạy trốn quả
thực là sô vũ, cho dù đã sử dụng mồi nhử nhưng y vẫn không thể thoát thân, chỉ
vì khi y kịp phản ứng thì muộn rồi. Kha-Mật dẫn theo một lượng lớn nhân mã
đã đến đây, và đã bí mật tổ chức bố trí bao vây trước khi chặn giết.
Bất kể So Vũ chạy về hướng nào, cũng không thể tránh khỏi bị phát hiện. Vừa
đụng đầu, Y lập tức quay người chạy ngược lại, nhưng lại đụng phải vòng vây,
Y không còn cách nào khác, đành phải công khai chạy trốn trên bầu trời. Khi Y
vừa bay qua đỉnh một ngọn núi lớn, một cây đại thụ đột ngột từ mặt đất mọc
lên, như một cây trổi khổng lồ vụt ngang vào con rùi, cuồng phong gào thét
chấn động như sầm gió. Đối mặt với đòn tập kích đột ngột như thế, So Vũ
không hề có sức phản kháng.
Con rùi là y bị đánh bay, chiếc khăn che mặt cũng bay đi, miệng phun máu tươi,
rơi xuống mặt đất. Phổ nhã ném cây đại thụ đi, mái tóc dài tung bay, cuối cùng
bay lên lơ lửng trên ngọn núi. Cách đó không xa, ô ô nhìn cảnh này với đôi mắt
muốn nổ tung. Lúc trước khi Sô Vũ rời đi, gã đã cảm thấy lời nói của Sô Vũ có
chút khác thường. Đến khi một đám nhục xí tứ cước xả bay qua bên trên sơn
cốc, còn có một số nhân mã lướt qua.
Gã làm sao có thể không bị kinh động? Sau khi lặng im chờ đám đông đó đi
qua, Gã mới gan dạ bám theo xem xét tình hình, tại cao gan lớn A. Đến khi nhìn
thấy cảnh tượng vay quét, lại nhìn thấy sô vũ bị đánh bay. Gã lập tức hiểu được
những lời nói lúc trước của lão Tứ là lời từ biệt với mình, đồng thời cũng hiểu
được hành động bất thường của lão Tứ là để dẫn dụ nhân mã bao vây rời đi. Gã
cũng đoán được đây có thể là giác dối do linh trùng gây ra.
Nhưng việc này có thể trách một mình lão tứ được sao? Trong thời điểm này Gã
cũng không nghĩ tới vấn đề đó, kha mật quy thuận vân côn, mọi người đều
không có nghĩ tới việc đề phòng linh trùng đang mang theo trên người. Vì vậy
mới để xảy ra sơ sớt lớn như vậy, và không kịp thời nhắc nhở lão tứ cũng là
trách nhiệm của người làm ca ca là Gã đây. Nhưng Gã chỉ có thể chờ mắt nhìn
sô vũ bị đánh ngã, Gã không có mù, với tu vi của lão tứ, nhưng hay cả một
chiêu của cự nhân kia cũng không chặn được.
Tu vi trên lệch quá lớn, lớn đến mức không thể kháng cự, gã có chạy ra cũng
chỉ là đi tìm chết. Kha mật, người chờ đó cho ta. Trong mắt ô ô xuất hiện tơ
máu, gã nghiến răng cất lên một lời oán hận, rồi quyết đoán xoay người rời đi,
nhanh chóng trở lại sơn cốc. Yêu cầu mọi người hãy trân trọng cơ hội mà lão tứ
phải dùng tính mạng để tranh thủ cho mọi người, cần nhanh chóng sơ tán. Đang
nằm trên mặt đất thở hồn hền, sô vũ bị kha mật dùng một tay kéo lên.
Sô Vũ có nửa khuôn mặt người và nửa khuôn mặt thú. Nửa trên là mặt người,
nửa dưới là phủ đầy lông thú, miệng cũng có răng nanh thú, dung mạo nhìn rất
đáng sợ, đây là bán yêu quái điển hình. Kha mật quan sát y rồi cười ha ha, hóa
ra tứ động chủ thiên lưu sơn đãi danh đỉnh đỉnh lại có dung mạo chẳng ra gì như
vậy, thảo nào không dám dùng khuôn mặt thật gặp người. Sô Vũ, người làm vậy
có phải là tự ti mà cảm không chứ?
49:56
So Vũ phun một ngụm nước bọt sen lẫn máu tươi tới mặt lão ta, còn chưa kịp
chạm đến đối phương thì tất cả đã bắn ngược trở về trên mặt mình. Y thở hồn
hền mắng, Kha Mật, người làm chó cho Vân Côn, sẽ không có kết cục tốt. Kha
Mật nhổ một nhúm lông dính máu trên mặt Y, nói, ta rất thích nhìn thấy cảnh
đám người cao cao tại thượng các người rơi vào kết cục này. Từ trước đến giờ
đều là các người coi thường người khác, không nghĩ đến lại có một, ngày bị ta
coi thường phải không?
Người thực sự cho rằng mình rất giỏi sao? Người cho rằng người không phải
đang làm chó cho đinh giáp thanh sao? Sét về thực lực, sét về năng lực, nếu
không có đinh giáp thanh chống lưng, người có cho rằng ta sẽ đặt một con bán
yêu quái nhà ngươi vào trong mắt sao?
Người có tin hay không khi ta lại đi ra ngoài thì Đinh Giáp Thanh cũng phải
quỳ gối trước mặt ta như một con chó. Rước lời, lão ta xách Sô Vũ bay lên
không trung, thật giống như là xách một con chó chết, đưa đến trước mắt Phổ
Nhạ. Bước tiếp theo chính là Tiến hành thẩm vấn Sô Vũ. Sô Vũ rất cứng miệng,
ngoài việc mắng khà mật ra, y không hề nói gì khác, hiển nhiên là đã có ý định
chết. Cuối cùng là từ mấy tên thủ hạ của Sô Vũ mới hỏi ra được một chút tình
huống.
đến khi bọn họ phản ứng lại, chạy đến sương cốc che giấu người kia thì không
còn nhìn thấy một bóng người nào.