Bán Tiên

Chương 1425: Tới đúng lúc (1)




Mặc dù trục hụt, nhưng bọn chúng vẫn không từ bỏ việc lùng bắt những nhân
viên Thiên Liêu Sơn phân tán chạy trốn kia, đồng thời cũng gia tăng mức độ
lùng bắt, bởi vì bọn chúng biết được một thông tin quan trọng từ miệng của
những người bị bắt. Đó chính là bên phía Thiên Liêu Sơn đã phát triển mạng
lưới nội gián trong các thế lực Đại nghiệp ti, ti Nam phủ và cả thám Hoa Lang.
Căn cứ vào một số dấu hiệu thì có thể đoán được những nội gián đó chắc hẳn có
lưu lại đánh dấu như ám ký hay dấu hiệu chỉ đường gì đó để thiên lưu sơn thuận
lợi truy tùng. Tuy nhiên mấy người bị bắt không biết ám ký hay dấu hiệu chỉ
đường là gì, sô vũ, người duy nhất biết chuyện thì thả chết không mở miệng.
Kha mặt nhổ sạch lông trên mặt y, đánh gãy hết răng trong miệng, bẻ gãy từ chi.
Còn thả cổ trùng chui vào trong cơ thể để tra tấn y.
sử dụng đủ các loại cực hình nhưng vẫn không thể khiến Y khai ra. Sô vũ không
chỉ không khai, còn một lòng muốn chết, Kha Mật tạm thời không thể làm gì
được, nhưng cũng không có giết chết Y, giữ lại có lẽ có thể phát huy chút tác
dụng làm mồi nhử. Vì vậy, bọn chúng chỉ có thể dốc sức vây bắt những nhân
viên thiên lưu sơn lọt lưới lúc trước. Vì mục đích này, Phổ Nhạ đã huy động
một lực lượng khổng lồ, sử dụng phương thức kéo lưới lui tới lục soát khắp một
khu vực rộng lớn nơi này.
khiến cho nhiều người lần lượt xa lưới. Ô Ô có thể bay ở trên trời nên đã trốn ra
khỏi khu vực lục xoát từ lâu. Thực tế thì Khamat và Phổ Nhã cũng không chông
chờ phương pháp tìm kiếm này có thể bắt được người có tu vi như Gã. Trên
đường đi, Ô Ô bắt mấy cái miệng để giò hỏi, và không hề dừng lại chút nào, dứt
khoát đi thẳng đến cự linh cung, nơi trung tâm, của cự linh phủ. Gã đoán chừng
bọn chúng sẽ không giết So Vũ nhanh như vậy, mặc dù Gã không thể trực tiếp
cứu So Vũ ra.
nhưng sẽ không ngồi yên nhìn xem số vũ bị giết. Bất kể như thế nào gã cũng
phải tìm cách giải cứu y, nghĩ đi nghĩ lại, gã chỉ có thể nhắm vào Cự Linh Cung.
Núi non hẻo lánh, cây cao tươi tốt, kỳ sơn tú thủy, suối trong thác nước điểm
xuyến giữa biển hoa rực rỡ xanh tươi, còn có một ngọn núi cao vút tận trời.
Lẻng đến dưới chân núi Cự Linh Cung sừng sững cao vút, ô ô quan sát xung
quanh, nhắm chẩn một vùng đất cao đầy loạn thạch ở trong núi.
đó chắc chắn là một nơi rất thích hợp để quan sát. Gã nhanh chóng lẻn đến vùng
đất cao, luôn lách vào trong đống loạn thạch dày đặc, cẩn thận điều tra. Muốn
dùng nơi đây làm điểm quan sát, trước tiên tự nhiên phải xác định xem nơi này
có an toàn hay không. Gã vốn tưởng rằng nơi này an toàn, bởi vì không nhận
thấy có bất kỳ động tĩnh gì khác thường. Nhưng khi gã lặng lẽ nhô đầu nhìn về
nơi rất tốt để ẩn áo trong đống loạn thạch thì lập tức sừng sốt.
Gã nhìn thấy nơi đó cũng có mấy đôi mắt đang sững sờ nhìn gã. Hai bên dần
dần mở to đôi mắt. Đối với cả hai bên, đây đều là những gương mặt quen thuộc.
Một đám người trốn ở trong đó không phải ai khác, chính là nhóm người Dữu
Khánh, Minh Tăng và Hướng Lan Huyên. Bọn hắn đến trước Ô Ô không bao
lâu, chỉ vừa mới chọn nơi đây làm điểm quan sát, đang cẩn thận quan sát tình
huống phía Cự Linh Cung thì đột nhiên Hướng Lan Huyên nói có người đến.
Khiến bọn hắn nín thở ngương thần, rất khẩn trương.
nhưng có nằm mơ cũng không ngờ tới người xuất hiện lại chính là Ô Ô. Long
hành vân gãi đầu, vô cùng vui mừng hỏi, nhị thúc, sao người lại tới đây. Ô Ô
cũng không ngờ tới lại là bọn hắn, toàn bộ thân thể đều xuất hiện, đi vào trong
đó, kinh ngạc hỏi, sao các người lại tới đây. Không phải là ngạc nhiên bình
thường mà là rất kinh ngạc. Lúc trước bọn gã nỗ lực hết sức vẫn không thể tìm
được mấy người này, kết quả chỉ ngẫu nhiên lựa chọn một mục tiêu để chạy đến
liền đụng phải.
Thế giới rộng lớn như thế, trời đất bao la như vậy lại có thể va vào nhau như thế
này, đúng là đi mòn dày sắt tìm không thấy được đến lại chẳng phí công phu.
Tuy nhiên, Gã cũng có thể nghĩ ra được lý do tại sao lại gặp nhau ở nơi này,
xem ra quan điểm của hai bên khá giống nhau, cả hai đều cho rằng nơi này là
điểm quan sát thích hợp nhất. Ta còn muốn hỏi ngươi chứ, hướng Lan huyên
vừa bực mình vừa buồn cười nói. Nàng đi tới bên cạnh Gã, vươn đầu ra ngoài
nhìn quanh một vòng.
Rồi ngạc nhiên hỏi, chỉ một mình người. Mặc dù tác dụng phụ của mật ong
Bách Hoa tiên phủ thật khiến người xấu hổ, nhưng phải thừa nhận rằng nó thực
sự là một loại thật dược chữa thương rất tốt. Hiện tại, thương thế của nàng đã
khỏi hơn phần nửa, không cần phải tiếp tục nằm sắp trên lưng Dữu Khánh bắt
người ta làm châu làm ngựa nữa. Khi nghe hỏi có phải mình đến đây một mình
hay không, tâm trạng của Ô Ô trở nên nặng nề, gã khẽ gật đầu, quan sát nàng
một chút, hỏi…
Nghe nói người bị vân côn đánh bị thương. Lúc trước nghe nói nàng cần phải
được người khác gõng trên lưng, nhìn tình huống bây giờ dường như không có
chuyện gì, gã có phần nghi ngờ thông tin mình nhận được là sai lầm. Hướng
Lan huyên khẽ gật đầu, hỏi, một mình người chạy đến đây làm gì? Ô ô hỏi
ngược lại, các người tới đây làm gì? Hai người mở to mắt nhìn nhau một lúc,
sau đó hướng Lan huyên dò hỏi, không phải người tới đây cũng vì trí mỹ nương
nương chứ? Ô ô kinh ngạc.
đảo mắt nhìn mọi người một lượt, các người cũng tới đây vì trí mỹ nương
nương. Hai người nói như vậy, xem như đã trực tiếp bộc lộ ý định đến đây của
mình, thực ra bọn họ coi như đã khá thẳng thắn với nhau. Tất nhiên, cũng là bởi
vì có một số tình huống cả hai bên đều đã biết rõ. Giữa hai bên có bí mật và sự
hiểu ngầm mà người ngoài không biết được, bọn họ có thể tin tưởng nhau ở một
mức độ nhất định. Hướng Lan Huyên không hiểu, mấy người bọn họ chạy tới
đây còn có thể hiểu được.
Đối phương lẻ loi một mình tới đây là có ý gì? Nàng nghi hoặc hỏi, So Vũ đâu?
Chỉ một mình ngơi đến tìm Chí Mỹ Nương Nương sao? Nếu thật sự là đi gặp
mặt Chí Mỹ Nương Nương, mà sự việc không được xuân sẻ và xảy ra chuyện, e
rằng làm ẩm lên cũng không ai biết được. Ô ô cất tiếng thở dài, So Vũ đã xảy ra
chuyện, rơi vào trong tay lão giả khà mật kia. À! Long hành vân thất kinh, tư
thúc bị lão ma đầu đó bắt.
Thanh Ha đứng ở một góc lặng lẽ nhét khóe miệng không răng, trên mặt không
có biểu lộ gia hỉ nộ ai ố gì. Nhưng ai có chú ý tới đều có thể nhận ra được Y
đang hả hê trước sự xui xẻo của người khác. Hướng Lan Huyên không hiểu,
hỏi, mặc dù Kha Mật là một cao huyền danh tiếng đã lâu, nhưng nếu người liên
thủ với Sô Vũ, lão ta chưa chắc đã là đối thủ của các người. Khả năng giết chết
Sô Vũ cũng lớn hơn là bắt Sô Vũ đưa đi ngay trước mặt người. Ô ô, người quên
rằng hắn đã quy thuận vân côn.
chúng ta cũng quên mất, nhất thời sơ sẩy để xảy ra sai lầm lớn, chính là hai con
linh trùng của Kha Mật. Lão ma đầu đó hai lần chạy thoát dưới tay Đại Thánh,
đường đường toàn bộ Thiên Liêu Sơn lại không làm gì được đồ vật như thế,
đánh cũng làm mặt chúng ta. Có cơ hội chúng ta nhất định sẽ bắt hắn về đưa
cho Đại Thánh và toàn bộ Thiên Liêu Sơn một lời giải thích. Bởi vì nghĩ hai con
linh trùng đó có thể cảm ứng được Kha Mật đến gần, thậm chí còn có thể dùng
làm môi nhử rũ rỗ Kha Mật.
cho nên một mực giữ ở trong tay. Thực ra, đó là vấn đề tâm lý của chính chúng
ta. Khi đối mặt với Kha Mật, chúng ta luôn có cảm giác yêu Việt, cao cao tại
thượng với lão, cho rằng Kha Mật nhìn thấy chúng ta thì chỉ có thể trốn chạy.
Không ngờ rằng hắn lại có thể phản công nhanh như thế. Chúng ta còn chưa kịp
dùng linh trùng làm mồi dẫn dụ hắn, thậm chí còn chưa kịp nghĩ đến việc. Này
thì đã bị hắn đánh cho không kịp trở tay.
Vân Côn còn điều động lượng lớn nhân mã hỗ trợ, có một nữ cự nhân, xem thực
lực, chắc hẳn chính là Phổ Nhạ ở hốt Nhì Sơn. Thực lực rất mạnh, sô vũ thậm
chí không đỡ nổi một chiêu của cô ta. Ta chỉ có thể bỏ chạy, người của Thiên
Lưu Sơn đã tàn mắc hết. Thì ra là thế, đường đường tứ động chủ Thiên Lưu
Sơn, trước đây là một người oai phong cỡ nào, đột nhiên rơi vào kết cục như
thế, mọi người không khỏi bùi ngủi. Long Hành Vân vẻ mặt đầy lo lắng. Ai?
Hướng Lan huyên cất tiếng thở dài, hỏi, vậy mục đích người đến đây là? Ánh
mắt ô ô quét quét qua đám người Minh tăng, rõ ràng là không tiện tiết lộ, gã hất
đầu ra hiệu cho hướng Lan huyên, người sau hiểu ý, lập tức đi theo gã ra nơi
khác nói chuyện. Những người khác đều tự mình hiểu lấy, duy chỉ có Dữu
Khánh là không thức thời cất bước đi theo. Người! Long Hành Vân muốn gọi
hắn lại, nhắc hắn thức thời một chút, nhưng khi khi thấy hắn đã trùn ra rồi, gã
cũng dứt khoát lướt đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.