Bán Tiên

Chương 1427: Đoạt xá (1)




Đúng là không phải nói, nếu không bị nhắc nhở, Dữu Khánh thực sự không
nhận ra đây là công việc mình phải làm. Qua thời gian ở cùng với mấy người
Nam Trúc, dần dần hắn hình thành thói quen hắn nói còn người khác nghe lời
làm việc. Trong lúc nhất thời hắn không thể nhận thức được tình hình thực tế,
nghe nhắc nhở như thế, hắn nhìn trái nhìn phải, đúng vậy à, xét về tu vi và địa
vị, hắn nên là người làm việc vật đó. Xét theo sự việc, chức khác nay khác,
cũng không phải là chuyện gì tồn hại thể diện.
Hán lập tức ngồi sổm xuống cứu thị nữ kia tỉnh lại, sau đó lại bị hướng lan
huyên ra hiệu tránh sang một bên. Ô Ô cũng rất có bài bản, sau khi tiếp nhận thị
nữ kia, Gã không hề hành động uy hiếp hay đe dọa nào, mà chỉ nói lời chấn an
người ta, cho chuyện về chuyện nhà chuyện cửa. Nữ tử này tên là Tiểu Chi,
cũng là một người đáng thương, vốn là một con quý yêu được tạo hóa mở ra
linh chí, kết quả là bị người của Vân Côn bắt giữ. Sau khi bị giam cầm một thời
gian.
cô ta cùng các yêu tu bị bắt khắc bị áp giải vào trong miệng con đại cô kia,
ngâm nhân tuyền, rồi biến thành hình dạng con người. Toàn bộ tu vi cũng mất
hết về sau chuyển làm tu sĩ nhân loại để tiếp tục tu hành, trong lúc tình cờ cô ta
được Chí Mỹ nương nương yêu ái, trở thành một trong những thị nữ của Chí
Mỹ. Ô Ô bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc về điều này, đã nhiều lần hứa hẹn sẽ thả
đối phương rời đi, thực tế là muốn làm cho cô ta thả lỏng tâm tình. Để khôi
phục lại trạng thái cư sử bình thường.
nhân cơ hội đó gã quan sát ngôn hành cử chỉ của vị thị nữ này, trong lòng âm
thầm mô phòng theo. Sau khi đã ghi nhớ đại khái, trong lòng có tự tin, Ô Ô tiếp
tục chấn an và nói chuyện phiếm một hồi rồi mới do hỏi những thông tin chi tiết
có liên quan đến cự linh cung. Mãi cho đến khi hỏi đi hỏi lại nhiều lần vẫn cảm
thấy trong lúc nhất thời không thể có thêm được thông tin gì mới. Ô Ô đột nhiên
ra tay, điểm cho gã thị nữ bất tỉnh rồi nói với hướng lan huyên.
cần phải tìm một nơi bí mật để cất giữ nhục thân của ta. Hướng Lan Huyên,
phía sau ngọn núi này có một hang động kín đáo, hẳn phải là hang ổ của một
loài xã thú nào đó. Nếu người không ngại thì nó rất thích hợp, có thể để cho
Minh tăng trông coi nhục thân giúp người. Ô ô, được, cứ làm như vậy đi.
Hướng Lan Huyên cách không hút lấy một viên đá trên mặt đất, con ngón tay
búng ra. Dữu Khánh phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh khỏi, sau đó nhìn
thấy hướng Lan Huyên hoác tay với mình.
Vì vậy vội vàng chạy đến, sau đó lại trở thành người giúp việc, khiêng thị nữ
kia rời đi cùng hai người. Đi đến phía sau núi, vén mở ra một đám dây leo rủ
xuống, quả nhiên phía sau có một cái sơn động tương đối nhỏ. Trong hang có
mùi tanh hôi, mấy người chui vào đây cũng không quan tâm đến mùi hôi, tất cả
đều là người làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết. Hướng lan huyền và Dữu Khánh
nên không biết phải làm gì tiếp theo nên giao người thị nữ này lại cho Ô Ô tự
xử lý.
Ô Ô đặt thị nữ xuống mặt đất bằng rồi đột nhiên ra tay cởi bỏ cấm chế trên
người cô ta, thị nữ mở mắt ra, vừa định ngồi dậy thì lại bị Ô Ô vùng trưởng vỗ
vào chán đánh cho bất tình. Tiếp theo Ô Ô nhắm mắt lại, giống như đang cảm
ứng cái gì đó, từng ngón tay điểm lên trên đầu thị nữ, cảm giác chậm rãi và
nặng nề. Cứ như vậy được một lúc, Ô Ô mới ngừng tay mở mắt ra. Hướng Lan
Huyên hỏi, đây là làm gì? Đánh tan ý thức của cô ta. Ô Ô trả lời,
Sau đó quay đầu nhìn nàng, ta bắt đầu đây. Hướng lan huyên, yên tâm, ta sẽ hộ
pháp tốt cho người.” Ô Ô lập tức khoanh chân ngồi ở bên cạnh người thị nữ
đang nằm thẳng, nhắm mắt lại yên lặng. Hai người bên cạnh nhìn xem hết sức
trăm chú, có thể nghe được tiếng hô hấp của gã dần trở nên đều đều và kéo dài.
Bỗng nhiên, một quả cầu ánh sáng rượu nhẹ bất chợt hiện ra từ trên người Ô Ô,
di chuyển một vòng trong hang động. Tiếp đó chậm rãi trôi về phía đầu của
người thị nữ.
rồi từ từ chìm vào trong đó, cho đến khi toàn bộ quả cầu ánh sáng biến mất. Bên
trong hang động yên tĩnh, không có bất kỳ phản ứng gì, Hướng Lan Huyên và
Giữ Khánh quan sát một lúc rồi quay mặt nhìn nhau bối dối. Phù phù! Thị nữ
đột nhiên thở hồn hền, đôi mắt vụt mở ra, ngồi dậy, nhắc hai tay lên nhìn, sau
đó lại nhìn ngược mình, sau đó mới chậm rãi đứng lên. Người là? Hướng Lan
Huyên thử hỏi. Thị nữ quay đầu liếc nhìn ô ô đang khoanh chân đả toạ.
trả lời, là ta. Giọng nói của vẫn là giọng nói vốn có của thị nữ. Thành công là tốt
rồi, Hướng Lan Huyên đi vòng quanh quan sát đã hai vòng, vui vẻ hỏi, có thân
thể nữ nhân, cảm giác thế nào. Hàm ý chêu chọc rất rõ ràng, đồng thời cũng có
sự tò mò, sau khi phản ứng lại, dữ khánh không nhịn được chấp mắt chêu chọc.
Thị nữ lùm nàng một cái, không tốt. Haha! Hướng Lan Huyên bị phản ứng của
gã làm cho bật cười khanh khách.
Chọc thì chọc, tiếp theo vẫn phải bắt tay vào việc chính. Sau khi hai bên trao
đổi với nhau những công việc tiếp theo, Giữ Khánh lại chạy ra ngoài mổ
chuyến, lần này là mời Minh Tăng đến đây, và giao việc hộ pháp nhục thân của
Ô Ô lại cho Minh Tăng. Ô Ô đã đoạt xá thị nữ, nóng lòng muốn giải cứu cho Sô
Vũ, nên không có trậm chễ thêm nữa, sau khi đã trao đổi xong với bên này thì
lập tức vội vã rời đi, nhưng bị Giữ Khánh ngăn lại. Trong Bộ Dạng Nữ Nhân
Trên mặt Ô Ô lộ ra vẻ không hiểu, thám hoa lang còn có việc gì dặn rò hay sao.
Dữu Khánh hỏi, một khi sự việc có biến cố, với tu vi sơ huyền của nhục thân
này, người có nắm chặt đánh lén không chế được chí mỹ nương nương không?
Ô Ô chỉ cần áp sát được cô ta, ta sẽ chờ cơ hội hành động, nỗ lực tìm cơ hội khi
cô ta không để phòng để hạ thủ. Hướng Lan Huyên, người thị nữ này, chắc hẳn
đã là tâm phúc, khả năng đó rất cao. Nếu như là ám sát.
Ta sẽ không lo lắng, nhưng muốn giữ lại thân thể nguyên vẹn để có thể sử dụng,
với tu vi của thân thể này mà không thể đánh ra một kích toàn lực, ta thực sự
là… Dữu Khánh lắc đầu, hiển nhiên còn là lo lắng sẽ xảy ra sơ sốt. Nghe nói
như thế, hướng Lan huyền cũng hơi cao mày, sắc thực có thể xảy ra chuyện
không như ý muốn, khóe mắt nàng liếc nhìn Dữu Khánh từ trên xuống dưới.
Trong lòng chột sinh ý nghĩ, người học hành có rất nhiều ý nghĩ xấu, người nói
như vậy.
Chẳng lẽ là có cao kiến gì khác hay sao? Cũng không thể nói là cao kiến. Dữu
Khánh vừa nói vừa lấy ra một cây châm cài tóc màu xanh ngọc từ trong tay áo,
là do hắn vừa mới lấy từ chỗ Nam Trúc, hai tay đưa lên, nói, trên cây châm này
có bôi một loại kỳ độc. Chỉ cần đâm vào trong cơ thể người, cho dù không đâm
chúng vào chỗ hiểm, bất kể tu vi của đối phương cao bao nhiêu, đều có thể
khiến đối phương lập tức mất đi khả năng phản kháng. Ngài hãy cầm nó theo để
đề phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.