Cả các manh mối có được trong quá trình thẩm vấn những người bị bắt trước
đây về cơ bản đều là công lao của Kha Mật. Phổ Nhạ cũng sẵn sàng giao công
việc này cho lão ta, dù sao thì lão ta quen thuộc những người và sự việc bên
ngoài hơn. Nếu để người của Phổ Nhạ thẩm vấn, họ thậm chí còn không thể kể
ra được tên của bao mấy người, riêng việc tìm hiểu mối quan hệ giữa những tù
binh đó cũng phải tốn rất nhiều thời gian. Trong khi đó, thủ đoạn thẩm vấn của
Kha Mật không chỉ ác độc, hơn nữa lão ta còn có cổ trùng hỗ trợ.
hầu như không ai có thể kháng cựu được để giữ kín miệng. Vì để thể hiện ra
được sự hiệu ức của mình, có thể nói rằng Kha Mật đã làm bất cứ điều gì cần
thiết, không từ thủ. Đoạn nào? Chính vì hiệu suất làm việc cao của lão ta, tiến
trình bắt sữ mới có thể diễn ra nhanh chóng như vậy. Đến bây giờ, gần như toàn
bộ chủ cột chính của 3 đại thế lực đều đã bị bắt, những manh mối liên quan có
thể moi ra được cũng đã moi ra gần hết. Lão ta quay lại tập trung vào người của
Tam Tiên bảo.
muốn đào ra manh mối hành tung của đám người Dữu Khánh từ những người
này, không có ý định buông tha cho cá lọt lưới. Tuy nhiên, kế hoạch của lão ta
tạm thời bị gián đoạn vì sự xuất hiện đột ngột của Chí Mỹ. Người truyền lời rất
nhanh liền đến nơi, không hề khách khí với Kha Mật, trực tiếp gọi to, Kha Mật,
Phổ Nhạ đại nhân bảo ngươi đến nó. Kha Mật hỏi thăm dò, có chuyện gì vậy?
Người tới thuận miệng trả lời, Chí Mỹ nương nương muốn gặp người. Kha Mật
xoay truyền trong mắt, gật đầu nói, được.
Người đi trước đi. Để ta đem bọn họ theo, cùng đi đến đó. Vừa nói vừa chỉ mấy
người nằm trên mặt đất. Người kia hừm một tiếng, nhanh lên. Rước lời liền bỏ
đi trước. Nhưng Kha Mật không hề có ý nghe theo mệnh lệnh, nói khẽ với Lê
Hoa ở bên cạnh, đi thôi, chạy nhanh nào. Hà! Lê Hoa vẻ mặt khó hiểu, hỏi, bỏ
chạy. Kha Mật, có quỷ mới biết Chí Mỹ định làm gì, lỡ như nàng ta muốn trả
thù thì sao? Dù sao.
Nàng ta tìm ta nhất định không có chuyện gì tốt, chúng ta không cần phải đánh
cực với nàng ta, trước tiên vòng qua nơi này đến gặp vân côn rồi tính tiếp. Nói
xong liền quay người bỏ chạy. Lão ta không có bỏ chạy tay không, 5 người tam
tiên bảo kia cũng được lão ta mang theo. Lê Hoa nhìn trái nhìn phải, bà ta thực
sự đã phục với sự quyết đoán của lão ta mỗi khi có chuyện ập lên đầu. Mỗi lần
lão nói cần mạo hiểm thì thực sự dám mạo hiểm, nói bỏ chạy cũng là quyết
đoán bỏ chạy.
Lần trước bỏ chạy ngay dưới mý mắt đinh giáp thanh chính là như vậy. Bà ta
cũng chỉ hơi do dự một chút rồi quyết đoán cùng chạy theo, dù sao lần trước bà
ta cũng nằm trong số người lừa gạt chí mỹ. Ô ô và phổ nhạ ở bên kia chờ đợi
mãi vẫn không thấy bóng dáng của khà mật đâu, tự nhiên lại phái người đến
thúc dục. Kết quả có thể biết được, người phái đi quay về báo, nói rằng không
thấy bọn họ nữa, không biết đã đi đâu. Phổ Nhạ thoáng sửng sốt, sau đó giận dữ
quá lớn.
Tiếng quá tức giận làm dung chuyển khắp núi rừng xung quanh. Cô ta tức giận
không phải vì phải giải thích với chính mỹ, mà bởi vì sự to gan lớn mật của Kha
Mật đã chọc giận cô ta, lão ta vậy mà lại dám chống lệnh của mình. Với tu vi
của Kha Mật và Lê Hoa, chỉ cần lợi dụng sơ hở và bỏ chạy, trong lúc nhất thời
làm sao có thể dễ dàng tìm được. Ô ô cũng tức giận nghiến răng nghiến lợi, vốn
cho rằng lần này giết chết Kha Mật là chuyện chắc chắn.
Không ngờ rằng trong tình huống như vậy mà vẫn để cho Kha Mật trốn thoát.
Không nghĩ tới Kha Mật lại dám trái lệnh với người của Vân Côn, nhớ đến việc
lão mà đầu đó mới lần chạy thoát khỏi. Tay của Thiên Lưu Sơn, Gã càng cảm
thấy trong lòng khó chịu. Gã vốn định giải cứu Sô Vũ ra trước, sau đó mới đến
chỗ Vân Côn mạo hiểm, để tránh lo lắng về sau. Hiện tại xem ra Gã không còn
lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm liều được ăn cả ngã về không. Không có lý do
gì để ở lại đây lâu.
thậm chí gã còn không nói tiếng nào với Phổ Nhạ, liên trực tiếp bay lên không
rời đi. Ở chỗ sâu trong núi rừng, Kha Mật tạm dừng lại nghỉ ngơi sau một thời
gian mang theo mấy người trốn trốn tránh tránh. Lão ta nói Lê Hoa đi trước giò
đường, bọn họ cũng nhìn thấy cảnh tượng đám người phía bên Phổ Nhạ triển
khai truy lùng. Chạy cũng đã chạy rồi, bọn họ không cần phải để cho Phổ Nhạ
bắt trở lại. Kha Mật rất sợ mình bị giao cho Chí Mỹ nương nương, tất cả đều
phải chờ gặp được Vân Côn rồi nói tiếp.
Thưa dịp thời gian nghỉ ngơi này, lão ta tiện thể thẩm vấn mấy người của tam
tiên bảo, cũng giống như những người bị bắt khác. Khi lão ta dùng tới thủ đoạn
ác độc, không ai có thể chống cựu được, tất cả đều thành thành thật thật khai ra,
hỏi gì đáp nấy. Sau khi biết tin hoắc lãng bị bắt, kha mật sừng sốt, dơ tay ra hiệu
cho người duy nhất còn tỉnh táo trong 5 người ngừng lại, hỏi, chậm đã, người
nói hoắc lãng đã bị bắt à? Nam tử quỳ trên mặt đất, sương khớp tư chi sai lệch.
Cơ bắp vặn vẹo, còn có con trùng nhúc nhích bò trong mũi trong tai, mặt may
sợ hãi gật đầu đáp, đúng là bị bắt. Ban đầu không có ai nhận ra hắn là hoắc lãng,
Thanh Nha chém một đau, suýt chút nữa chém chết hắn, tại thời điểm sắp chết
hắn hết lên nói rằng mình là hoắc lãng, cầu xin Thanh Nha tha mạc. Sau đó,
hoắc lãng lộ ra bộ mặt thật, mọi người mới biết có con trùng ẩn dưới lớp da mặt
hắn. Hắn nói con trùng của người thay đổi dung mạo cho hắn.
Người này là một trong những nhân viên được Thanh Nha dẫn đi dọn dẹp xung
quanh lúc đó, gã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình bắt giữ Hoắc lãng, lúc
này thành thành thật thật kể ra. Nghe xong, vẻ mặt Kha Mật thay đổi liên tục,
suy nghĩ một lúc rồi hỏi như muốn xác nhận lại, Hoắc lãng bị đánh rất thê thảm,
lại còn khai cả ta ra ư. Nam tử quý trên đất vội vàng trả lời, đánh hắn hình như
là vì hắn vốn là thù hạ của Thanh Nha, và hình như đã phản bội Thanh Nha.
Thanh Nha rất tức giận.
Hán quả thực đã khai ra ngươi, nói rằng toàn bộ quá trình giả chết đều do người
làm chủ. Bởi vì lúc đó phải vụy vã rút đi, nên không có tiếp tục thẩm vấn, nhờ
vậy mà Hoắc lãng giữ được mạng sống. Thanh Nha muốn biết tình huống liên
quan nên bắt Hán mang theo. Sau đó có thẩm vấn ra được điều gì hay không thì
ta không biết. Ta cũng không biết hiện tại Hoắc lãng có còn sống hay không.
Kha mật im lặng, đôi mắt lấp lóe âm chầm một cách kỳ lạ, rồi đột nhiên quay
lại.
nhìn thấy một bóng người lướt tới, đó chính là Lê Hoa. Phía trước hẳn là không
có vấn đề gì, có thể đi được rồi. Lê Hoa vừa nói vừa nhìn người, bị tra tấn đang
quỳ trên mặt đất. Kha Mật đột nhiên xuất thủ, vỗ một chuồng vào chán nam tử
đang quỳ trên đất, đánh cho đầu gã vỡ toang, đổ nhào xuống đất ngay tại chỗ,
bộ dạng chết không nhắm mắt. Lê Hoa giật nảy mình, sao vậy? Kha Mật, khi
ngươi theo dõi đám người thám hoa lang, tên này từng tham dự chuyên sát
ngươi.
ta chút sận giúp người. Lê Hoa Kinh thường nói, dựa vào hán ư, không cần như
vậy. Kha mật đang ngồi trên tảng đá nhân cơ hội này đứng lên, có vẻ thận
miệng hỏi, cũng phải, chỉ có cảnh giới cao huyền mới có thể uy hiếp được
người. Đúng rồi, ngoài Minh tăng ra, người nói còn có một cao thủ cao huyền
khác mà người không biết cùng liên thủ truy sát người sao. Lê Hoa, ta quả thực
không biết, nhưng có thể khẳng định đó là nữ nhân, không giống hướng Lan
huyền.
Kha mật cười ha ha, bất kể là nam hay nữ, ít nhất là cao huyền, ngươi có thể
trốn thoát dưới sự liên thủ truy sát của cô ta và Minh Tăng. Đó không phải việc
dễ dàng, đặc biệt là trong trường hợp khả năng có nội gián đã mật báo trước để
khóa chặt vị trí của các người. Trong tình cảnh bọn họ đã chuẩn bị từ trước, có
lẽ lúc đó ngươi là người duy nhất trốn thoát được. Lê Hoa thở dài, có lẽ vậy.
Tâm phúc hoắc lãng gì đó của người e rằng đã gặp nạn.
Không có tâm phúc hay không tâm phúc, bị chết thì chỉ có thể tự trách số mạng
của mình không tốt. Được rồi, không nói chuyện này nữa, đi thôi. Kha mật vùng
tay lên, thì Pháp cuốn theo 4 người sống đã hôn mê tiếp tục luồn lách đi tới.