Bán Tiên

Chương 1435: Hiện hình (1)




Cảnh tượng này khiến cho tất cả những người chứng kiến không zest mazul.
Vân Côn với cái miệng dính đầy máu đứng lên như không có chuyện gì, nhìn
chăm chú vào Phổ Nhạ, hỏi, có chuyện gì? Phổ Nhạ vội vàng trả lời, hầu hết
chủ cột của ba thế lực lớn đã bị bắt và đưa đến đây, mời Thượng Tiên xử lý.
Vân Côn, dẫn tới đi. Vâng. Phổ Nhạ đáp lời, quay đầu lại thi pháp hét lớn, dẫn
tới. Ơm thanh ẩm ẩm vang xa.
Từ phía bờ biển lập tức có một đám nhục xí tư cước xả bay tới, nem mấy trăm
người của ba đại thế lực lên đỉnh thạch trụ khổng lầu. May mà diện tích đỉnh cốt
đủ lớn, có thể dễ dàng chứa thêm cả nghìn người nữa. Không ai có thể đứng
được, tất cả đều bị nhân viên áp giải đấm đá máng mỏ buộc phải quỳ xuống, có
một số bởi vì bị thương nặng ngã ra đất. Số vũ hiện ra, nguyên hình chính là
một trong số đó. Cưu hạp và mong phá không muốn quỳ, nhưng sau khi bị một
trận quyền cước và mấy cú tát tai.
Bọn họ đành phải xụ mặt quỳ xuống. Pháp lực đã bị không chế, người ta muốn
đẻ người quỳ gối ngơi cũng không có cách nào kháng cự lại được. Cùng lúc đó,
có hai người bay lên và hạ xuống, không phải ai khác, chính là Kha Mật và Lê
Hoa. Khi ánh mắt phổ nhạ chạm đến hai người, lập tức nổi rận, lớn mật, các
người còn dám trở về. Kha Mật và Lê Hoa đang ngây người nhìn thi thể đầm
đìa máu tươi của Chí Mỹ, từ lỗ thủng trên cổ Chí Mỹ cùng với vết máu đầy trên
miệng.
Mặt Vân Côn, cho dù không hề nhìn thấy những gì đã xảy ra bọn họ cũng có thể
tưởng tượng ra được cảnh tượng Vân Côn cắn cổ, bọn họ chật thấy rượn cả tóc
gái. Tiếng hét giận dữ của Phổ Nhạ khiến hai người tỉnh táo lại, cũng khiến Vân
Côn nhìn chằm chằm vào hai người. Vân Côn lên tiếng hỏi, sao lại phải gào lên
như thế. Phổ Nhạ lập tức bẩm báo, hai người này cùng đi theo ta, nhưng lại dám
trái lệnh, còn len lút bỏ trốn. Không thể chấp nhận thái độ như vậy.
Kha mật lập tức quỳ xuống, Khẩn Trương giải thích, Thượng Tiên không phải
nhỏ kháng lệnh mà thực sự là không thể tuân theo. Phổ Nhạ đại nhân gọi hai
người bọn ta đến gặp Chí Mỹ nương nương, hai bọn ta sao dám đến gặp, chỉ có
thể Khẩn Trương trở về xin Thượng Tiên định đoạt, cũng không phải là lén lút
bỏ trốn. Xin Thượng Tiên mình dám! Thượng Tiên mình dám! Lê Hoa cũng
nơm nớp lo sợ quỳ xuống theo. Vân Côn quan sát bà ta mấy lần, bởi vì chưa
từng nhìn thấy trước đây.
nhưng cũng có thể đoán được đây là ai, bởi vì lúc trước Khamat có đề cập đến
đồng bọn. Sau khi nghe giải thích, Văn Côn hỏi Phổ Nhạ, gọi bọn họ đến gặp
Chí Mỹ sao? Vì sao phải gọi bọn họ đến gặp Chí Mỹ? Việc này! Phổ Nhạ
thoáng nhìn thi thể Chí Mỹ, tức thì có chút bất an, lúc trước Chí Mỹ nương
nương xuất hiện tại hiện trường. Cưỡng ép ta giao đám người bị bắt cho nàng,
ta không đồng ý, nói là phải có thượng tiên đồng ý mới được.
Hậu Nương Nương lại nói rằng muốn gặp Kha Mật, ta không thể từ chối được
nữa nên mới sai người đi gọi Kha Mật đến. Nào ngờ Kha Mật lại dám chống
lệnh bỏ chạy. Ta đương nhiên biết rõ Nương Nương có thể sẽ gây bất lợi cho
hắn, nhưng ta sẽ không ngồi xem, một khi có chuyện gì xảy ra, ta tất nhiên sẽ ra
tay ngăn cản. Vân Côn chầm mặc một lúc rồi nhàn nhạt nói, việc này thôi đi.
Vâng, Phủ Nhạ đáp lời với vẻ miễn cưỡng. Kha Mật thì như được đại xá, dập
đầu cảm tạ.
cảm tạ thượng tiên rộng lựa. Lê Hoa có phần chịu không nổi bộ ráng khún núm
như vậy của Lão, là cao huyền nhiều năm, bà ta có sự tự tôn của mình, người ta
đã nói chuyện qua rồi, có cần phải vậy không? Nhưng không còn cách nào
khác, hai người ở cạnh nhau là một sự so sánh, bà ta không dám quá gây chú ý,
đành phải dập đầu cảm tạ theo. Vấn đề mấu chốt là, khi không nghe ai nói đứng
lên, kha mật liền, cứ thành thành thật thật quỳ mãi như vậy.
khiến cho bà ta cũng chỉ có thể cùng quỳ theo. Anh mắt vân côn đảo qua đảo lại
đám người bị bắt mấy lần, chậm dãi hỏi, không thấy nam béo, không có văn lão
đầu, không có đại hòa thượng, không thám hoa lang, cũng không thấy có hướng
lan huyên. Y tứ của một loạt câu chất vấn này rất rõ ràng, chưa bắt được bất kỳ
kẻ nào mà ta muốn bắt. Người lại không biết xấu hổ nói với ta rằng nhân sự chủ
chốt của mấy thế lực lớn đều đã xa lười sao.
và những người mà Y có thể kể tên ra đều là người mà Y để ý đến, hoặc nói
cách khác là những người mà Y có thể có chút e ngại. Thứ tự gọi tên của Y về
cơ bản cũng tương ứng với mức độ e ngại nặng nhẹ trong lòng Y. Phổ nhạc cảm
thấy toát mồ hôi lạnh khi nghe Y kể tên, cô ta đáp, vẫn đang tiếp tục truy tìm,
xin thượng tiên cho thêm chút thời gian. Văn Côn không đưa ra ý kiến gì về
việc này, đối diện với một đám người đang quỷ gối, Y nói to.
Có một đại hòa thượng gọi là Minh Tăng, hắn từng một lần đối đầu trực diện
với bản tọa, thực lực hình như ngang ngửa với bản tọa. Nhưng theo bản tọa biết,
ở ngoại giới hắn lại khuất phục phía dưới mấy kẻ bán tiên. Bản tọa muốn biết
chuyện đó là thế nào? Ai có thể cho bản tọa một câu trả lời? Khi nói lời này thì
y nhạy bén quan sát biểu cảm và phản ứng của mọi người. Lời này vừa nói ra,
phổ nhạ lại kinh hãi, còn có người có thể giao đấu trực diện với vân côn ưu.
Vậy mà trước đó Vân Côn không có nói cho cô ta biết. Một khi gặp phải người
này, chẳng phải mình sẽ không hay biết gì mà cứ cắm đầu xong tới cứng chọi
cứng ư. Nghĩ đến câu hỏi Vân Côn vừa đưa ra, cô ta đã nhận ra được, có thể
Vân Côn muốn để cho mình đi thử sức tên Hỏa Thượng kia. Nói chung, tất cả
người từ bên ngoài vào đây đều rất kinh ngạc và nghi hoặc về điều này, Minh
Tăng lại có năng lực như vậy sao? Duy chỉ có mông phá và cừu hạp thì khác.
mông phá cuối đầu rũ mắt xuống giống như nghe không hiểu, cưu hạp lại vô
thức hơi quay đầu liếc nhìn mông phá. Phản ứng của hai người lập tức bị ánh
mắt của Van Kohn bắt được, bởi vì hai người đều quỳ ở ở hàng đầu tiên, bất kỳ
phản ứng nào cũng sẽ dễ dàng bị phát hiện. Van Kohn cũng nhận ra hai người,
lúc trước, khi bệnh chiếu giữa ba thế lực lớn, y đã từng gặp bọn họ, và từ những
kẻ ô hợp, y cũng đã giò xét được thân phận của hai người này. Các Ngươi
Vân Côn lên tiếng thu hút sự cú ý của hai người, sau đó khẽ hứt cầm hỏi, có
phải có thể cho ta đáp án không hả? Mong phá lắc đầu. Cửu hạp, ta không biết.
Vân Côn ồn một tiếng, rồi lập tức nhìn sang Kha Mật, ngươi có biện pháp nào
khiến kẻ biết chuyện phải mở miệng hay không? Kha Mật quì gối đảo trong
mắt, chắp tay đáp, trước tiên làm trực tiếp một chút, phế bỏ tu vi của từng
người, ai có thể nói ra đáp án cho Thượng Tiên biết, người đó sẽ được miễn,
hình phạt này.
Nghe vậy, một đám tu sĩ đang quỳ đều kinh hãi, mông phá giận dữ nói, Kha
mật, sống muộn gì ngươi cũng sẽ gặp quả báo. Kha mật cười ha ha nói, quả báo
ư. Mông phá, trước tiên ngươi hãy nói cho ta, kể từ khi làm việc cho tỳ nam
phủ, đến nay ngươi đã giết chết bao nhiêu người. Có bao nhiêu người vô tội?
Ngươi vậy mà lại nói chuyện quả báo với ta. Nếu thực sự có quả báo, ngươi
cảm thấy ngươi có thể tránh được tai kiếp sao?
Tiếp đó lão ta chắp tay bày tỏ lòng trung thành của mình với Vân Côn, thượng
tiên, trước tiên cứ thử như vậy một lượt, sau đó, nếu vẫn không có đáp án, ngay
hãy giao những kẻ này cho nhỏ thử xem. Trừ khi bọn họ không có đáp án, bằng
không, nhỏ nhất bệnh sẽ khiến kẻ nào biết chuyện phải mở miệng. Vân Côn,
không cần sau đó, hiện tại liền giao cho người xử lý. Trên mặt Phổ Nhạ thoáng
qua một nét bất mãn. Vâng. Kha mật chắp tay nhận lệnh.
Ngay lập tức liền nhanh nhẹn đứng lên, quay đầu lại nhìn Lê Hoa, ra hiệu bà ta
hỗ trợ. Lê Hoa chỉ có thể đứng lên theo, thực ra bà ta rất không muốn làm như
vậy. Làm chuyện đắc tội với người khác ngay trước mặt mọi người chắc chắn
không phải là chuyện gì tốt, nhưng bà ta đã lên thuyền tặc, không còn lựa chọn
nào khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.