Kha mật nở nụ cười nham hiểm đi tới chỗ đám người đang quỳ, đến bên cạnh
một người ở góc gần nhất, thấy ăn mặc quần áo của Đại Nghiệp Ti. Lão ta vỗ
vai người đó, hỏi, vì sao Minh Tăng dám đối đầu trực diện với Thượng Tiên,
người có biết đáp án không? Người đó cúng quyết xua tay đáp, ta thật sự không
biết, ta đã nghe nói về Minh Tăng từ lâu, nhưng thật sự không biết gì cả. Kha
mật lập tức rời đi, đi được hai bước lão ta trợt dừng bước quay đầu lại.
Mặt đây kinh ngạc nhìn Lê Hoa đang đi theo mình, người còn chờ gì nữa? Phế
bỏ Tu Vi của hắn đi chứ. Lê Hoa sưởng sốt, nhưng dưới ánh mắt nhìn chăm chú
của đám người Vân Côn, bà ta không còn cách nào khác và cũng không thể nói
được gì, chỉ có thể đi về phía người vừa mới trả lời. Người đó kinh hãi, vừa lăn
vừa bỏ hết lên, ta thực sự không biết gì cả. Nhưng kết quả chỉ có thể đổi lấy một
tiếng hét thảm, rã đã bị Lê Hoa tàn nhẫn ra tay phá hủy đan điền khí hải.
Tu vi hỗn loạn tiêu tán khiến toàn thân người đó co giật, vô cùng đau đớn. Kha
mật như cười như không bỏ qua những người khác, đi đến chỗ mông phá, cưu
hạp và sô vũ ở phía trước nhất. Đi đến bên sô vũ đã hiện nguyên hình, nằm im
đó như một con chó chết, lão ta nhắc chân đạp đạp, đá đá vào y. Nét cười nửa
miệng càng ngày càng lộ rõ trên khuôn mặt, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về
phía mông phá và cưu hạp. Thấy cảnh này, thị nữ vô ngân có vẻ đã khôi phục
lại bình thường.
Đi đến bên cạnh Vân Côn, nhỏ rộng hỏi, thượng tiên, cứ đặt di thể của Nương
Nương ở đó như vậy sao? Vân Côn đang nhìn chằm chằm tình hình phía bên
khà mật, nghe vậy cũng chỉ liếc mát thoáng nhìn thi thể. Trên mặt đất, nhạt nhạt
nói một câu, về sau hãy đưa về cử Linh Cung để an chí. Vâng. Thị nữ vô ngân
hơi không người, và cũng đúng vào lúc này, đầu nhọn của một cây châm cài tóc
xanh ngọc nhô ra dưới lòng bàn tay, mãnh liệt đâm vào sau hông Vân Côn ở cử
Ly gần.
Ngay khi đầu nhọn cây châm sắp chạm đến da thịt vân côn, một cảm giác không
ổn hiện lên trong lòng thị nữ vô ngân. Đầu châm đụng phải một lực cản cứng
cỏi khó thể tiến thêm được, một luồng pháp lực cường đại bao trùng toàn bộ cơ
thể cô ta, khiến cho cô ta không thể cử động. Sô vũ, ngươi có biết đáp án hay
không? Khi Kha Mật vừa mới âm chầm hỏi ra những lời này, lão ta không khỏi
đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía vân côn. Không chỉ có lão ta.
Rất nhiều người đều cảm nhận được sự giao động pháp lực mạnh mẽ tỏa ra từ
trên người Vân Côn. Vân Côn vẫn đứng yên ở đó, tựa như không có chuyện gì
xảy ra, y vẫn đưa lưng về phía thị nữ vô ngân. Bình thản nói như đang nói với
chính mình, người có biết ta đã trải qua bao nhiêu lần ám sát rồi không? Người
xung quanh cũng như người bên cạnh ta đều đã từng ám sát ta, đây là lần thứ
35, không, lần thứ 35 là trí mỹ, còn người là lần thứ 36.
Y không nhanh không chậm đưa tay ra sau, nắm lấy cổ tay muốn đâm vào
mình, đồng thời chậm rãi xoay người lại. Nhắc bàn tay thị nữ vô ngân lên, vạch
mở cây châm cài tóc dùng để ám sát mình trong tay cô ta ra cho mọi người cùng
thấy. Mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy như vậy, và đều nhận ra được có
chuyện gì đang xảy ra, rất nhiều người hít vào một hơi khí lạnh, đều chấn động
sường sốt. Thị nữ vô ngân cũng mặt đầy kinh ngạc, cô ta không nghĩ tới trong
tình huống như vậy mà vẫn có thể thất bại.
Vân Côn ghé miệng đến bên tay cô ta, nhỏ rộng thì thầm, có một con hồ ly nói
với ta rằng, ta nhất định cần phải sống sót. Nói rằng với tính cách của ta, để
sống sót mà không gặp phải chuyện bất ngờ thì không thể tin tưởng bất kỳ kẻ
nào. Vì thế cô ta đã dạy cho ta rất nhiều bài học khắc sâu ấn tượng. Ta sẽ không
hỏi vì sao người muốn giết ta, bởi vì tất cả những câu trả lời đều không khác
nhau lắm. Ta chỉ muốn nói cho người biết, ta không tin tưởng bất kỳ kẻ nào bên
cạnh.
Ngay cả với nữ nhân cùng ta vui vẻ, ta đều sẽ duy trì mấy phần cảnh giác. Y
ngẩn đầu lên, quay nhìn thi thể của Chí Mỹ, thực sự không nghĩ tới người đã
quy thuận nàng ta. Nếu người quan tâm đến thi thể nương nương của người như
thế, vậy thì để cho các người cùng tồn tại đi. Khi nói lời này, vết máu dính trên
miệng Y hóa thành xương mù màu đỏ tan đi theo gió, thoáng cái khuôn mặt Y
đã trở nên sạch sẽ.
Thi thể trên mặt đất cũng dần dần trở nên mơ hổ dưới sự giao động của một
luồng pháp lực, từ từ biến thành cho bụi tan đi theo gió. À, cùng lúc đó, thị nữ
vô ngân cất lên tiếng kêu đau đớn và thảm thiết, cơ thể, sống sơ sơ của cô ta bị
biến thành cho bụi. Đột nhiên, từ trong cơ thể cô ta lóé lên một đoàn bạch
quang, thu hút sự chú ý của mọi người, ngay cả văn côn cũng phải bất ngờ.
Đoàn bạch quang này chính là linh thể của Ô Ô.
có thể nói lần này là bị Vân Côn cưỡng eff bức ra ngoài. Không còn cách nào
khác, Vân Côn làm như vậy, ngay cả một khối thịt để che giấu cũng không có,
Gá không thể nào tiếp tục ẩn nấp được nữa. Và Gá cũng phải cảm nhận và chịu
đựng toàn bộ cơn đau đớn khi nhục thân của thị nữ vô ngân bị đô sống. Nếu đã
không còn chỗ để nấp, Gá tự nhiên không cần phải tiếp tục chịu đựng cơn đau
đớn đó nữa. Vừa rất khiếu, Gá liền biết mình không còn có khả năng ám sát
Vân Côn hay giải cứu cho Sô Vũ.
45:12
nên khẩn cấp bay lên trời. Vân Côn làm sao có thể để cho gã bỏ chạy dễ dàng
như thế, y cách không chục tới. Nào ngờ pháp lực cường đại của y lại không có
tác dụng gì đối với đoàn bạch quang này, không hề ảnh hưởng đến tốc độ của
đối phương. Y lật lòng bàn tay cách không đánh ra một đòn, khí lưu ủ ủ gào thét
phóng lên cao, tựa như sấm dền cuồn cuộn trong không trung, ngay cả những
đám mây trắng trên trời cũng bị đánh tan. Đám nhục xí tứ cước xả bay lượn trên
cao bị chấn động lảo đảo.
Rất nhiều con rơi rụng xuống như mưa rào, dù là như thế nhưng đoàn bạch
quang kia vẫn không bị ảnh hưởng chút nào. Oh-Oh cũng đã nhận ra đối
phương không làm gì được mình, dứt khoát rừng lại lơ lửng trên không trung
nhìn xuống dưới. Đám nhục xí tứ cước xa khắp xung quanh vọt tới chục bát
cũng chỉ vô ích, bởi vì đó chỉ là một đoàn ánh sáng, không có thực thể. Trong
lúc rất nhiều người đang kinh ngạc, không biết đây là thứ gì thì Vân Côn ngừng
ngửa mặt nhìn lên trời.
quay đầu nhìn nửa đoạn cánh tay đầm đìa máu tươi của thị nữ Vô Ngân. Nhìn
chăm chú bàn tay vẫn còn nắm chặt cây châm cài tóc màu xanh ngọc, nhớ tới
hung khí mà Chí Mỹ cầm trong tay dùng để ám sát và cưỡng ép thị nữ Vô
Ngân, hình như là cùng một vật. Đôi mắt Y đột nhiên nheo lại, rồi ngước mặt
nhìn lên trời, lẩm bẩm nói, linh thể. Linh thể đoạt xá, ngươi không phải là Vô
Ngân, cũng không phải là Chí Mỹ, ngươi đã tắm rửa thiên tuyền trong chư yêu
chi cảnh.
Khi nghe được mấy chữ chư yêu chi cảnh, bất kể là mông phá hay kiều hạp đều
lập tức lộ ra vẻ kinh nghi. Ngay cả sô vũ đã hiện ra nguyên hình nằm vô lực trên
mặt đất cũng gian nan ngước đầu lên. Trong số những người tiến vào cự linh
phủ lần này, bọn họ biết rõ ai từng tiến vào chư yêu chi cảnh, trong đó có người
đã tắm rửa thiên tuyển ưu. Sự chấn động mà tin tức này đem tới cho bọn họ là
người ngoài khó thể tưởng tượng được. Vân Côn vùng tay lên, thi thể của thị nữ
vô ngân thể bị ném bay ra ngoài.
xoay vòng vòng trong không trung. Khi bay ra khỏi phạm vi của đỉnh thạch trụ,
cây châm cải tóc xanh ngọc mới tuột ra khỏi bàn tay thi thể, cùng nhau rơi
xuống biển rộng. Tiếp đó, Văn Côn đưa tay sờ lên chiếc túi lớn cỡ bàn tay loàng
loáng ánh kim loại đeo ở bên hông, trong tay đột nhiên xuất hiện một ngọn ròi
đen bóng loáng. Y vùng lên, chiếc ròi lập tức đón gió nhanh chóng to lên, dài
ra, uốn lượn phóng lên cao, trên thân ròi cũng bắt đầu mọc ra gai nhọn.
Chủ yếu nhất chính là xuất hiện hai loại khí tím và xanh bao bọc quanh thân
doi, như ráng như mù. Vừa nhìn thấy vật này, ô ô trong hình thái linh thể tức thì
khó giải thích mà cảm thấy bất an mãnh liệt. Gã ý thức được có chuyện không
ổn, rõ ràng đây là pháp bảo gì đó, gã không dám ở lại nữa, cũng không còn có
thể quan tâm đến sự sống chết của số vũ, khẩn cấp bay đi. Chạy đi đâu? Vân
Côn cất tiếng quát, âm thanh như xét đánh.
Ngọn doi trong tay bay lên không trung giống như là thần long bái vĩ, một vệt
sáng xanh tím lóe qua giống như tia sét. Quất chúng vào bạch quang đang chạy
trốn, bạch quang bị đánh rơi xuống mặt đất phía bờ biển, kèm theo đó là một
tiếng kêu a thảm thiết ôm ôm vang lên.