Bán Tiên

Chương 1442: Người duy nhất




Nhưng Văn Khúc cũng không hề hoảng loạn, sau khi đối diện với ánh mắt đối
phương, tại lúc đôi mắt người đó mở to ra chuẩn bị hết lên thì ông ta dơ tay
cách không chụp tới. Quả cầu lửa trong nhái mắt liền bị dập tắt, tựa như chưa hề
có ai từng đến kiểm tra nơi tối tăm này. Còn người kia và nhục xí tứ cước xa
cùng lúc nổ tung thành đống máu thịt, cùng nhau rơi xuống trong mặt nước ẩm
ẩm dậy sóng, không có bất kỳ kẻ nào chú ý tới. Văn Khúc thoát ra khẽ lõm, lại
tiếp tục đi theo quan sát phía dưới.
Mấy người hướng lan huyên nấp ở phía trên vực sâu quan sát phía dưới không
thể thấy được những gì xảy ra bên trong hang động, căn cứ tình hình nhân viên
bay tới bay lui trên không. Bọn nàng lại chuyển vào trong rừng núi, tránh tránh
né né lẻn đến phía sau núi, quả nhiên phát hiện một cửa hang động khác và cũng
nhìn thấy Phổ Nhạ, bọn nàng liền tiếp tục nấp kỹ quan sát. Bên trong hang
động, ánh sáng phía trước càng ngày càng sáng rõ và to lên, một cửa hang thật
lớn dần dần hiện ra trước mắt mọi người.
thậm chí còn có thể nhìn thấy phổ nhạ đứng chờ ở trên bờ. Cầm của những cự
nhân ở trong nước đã có thể nhô lên khỏi mặt nước, không cần phải nhảy loi
choi trong nước để ngoi lên lấy hơi cầu sinh. Sau đó cổ và vai từ từ nhô lên khỏi
mặt nước, nữ nhân lộ ra khỏi mặt nước theo bản năng che chắn ngược mình.
Hầu hết mọi người đều quan sát những người xung quanh, khi so sánh với nhau,
bọn họ không nhận thấy mình có biến lớn. Ở giữa bọn họ,
một người đàn ông mạp mạp trắng trẻo vung tay vung chân ra sức bơi, trông rất
nhỏ bé và cũng rất thu hút sự chú ý. Phổ Nhạ ở trên bờ đảo mắt qua liền nhìn
thấy gã, lập tức cao mày, vẻ mặt đầy kinh ngạc và nghi hoặc, không rõ có
chuyện gì xảy ra. Có một cự nhân khác đến bên cạnh, tay nâng một cái khay
râng lên, bên trong chất đầy các loại hoa quả to to nhỏ nhỏ. Phổ Nhạ đưa tay
bốc một nắm, tựa như bốc đậu, ngẩn đầu thả vào trong miệng, nhai nuốt không
cần bỏ hạt.
đưa tay bốc liên tiếp mấy nắm. Đối với người bình thường, số lượng hoa quả cô
ta nuốt một lần là khó thể tưởng tượng nổi. Cô ta vừa ăn, vừa nhìn đám người
thoát thai hoán cốt đang đi ra ngoài, phần lớn sự chú ý đều dành cho người
dường như không hề bị ảnh hưởng gì kia. Cửu hạp từng bước đi ra khỏi mặt
nước, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi tay mình. Khi cơ thể lộ ra khỏi mặt nước
càng ngày càng nhiều, sức nâng của nước dần dần giảm đi, rã cảm thấy mệt mỏi
tăng lên, hai chân.
dường như không đỡ nổi trọng lượng cơ thể, sức nặng cơ thể khiến gã khó thể
dựng thẳng sống lưng. Từng thân thể đi ra khỏi mặt nước, lưng còng xuống,
nước chảy dòng dòng trên người, khó khăn cất bước đi lên bờ. Có người loạn
chọng đứng không vững, ngã sắp xuống nước, rồi tiếp tục bò tới trước, từng
người từng người lần lượt ngã sắp xuống. Đang chăm chú quan sát, Dữu Khánh,
trợt nghe một tiếng suyệt khẽ bên cạnh, còn có ngón tay chọc vào hắn, hắn quay
đầu nhìn lại, đó là Nam Trúc.
Hắn thấy Nam Trúc chỉ vào cây đại thụ ở một bên, có vẻ thần thần bí bí, không
biết làm cho quỳ gì. Mấy người cùng nhìn qua, thấy đó chỉ là một cây đại thụ
mà thôi, mặc dù rất cao to, nhưng loại cây như thế này rất phổ biến trong cửa
linh phủ, chẳng có gì là lạ, không nhìn thấy có gì đặc biệt. Trong lúc bọn Hắn
đang thắc mắc không biết Nam Trúc có ý gì thì Nam Trúc nhận ra được bọn
Hắn không hiểu ý mình, gã lại chỉ tới cây và nhỏ rõng nhắc nhở, là cây.
Lá cây khô héo sắp dụng rồi. Mấy người nhìn chăm chú, quả thực có một chiếc
lá cây khô héo, vừa mới nói xong liền thấy chiếc lá khô đó dung dinh rớt xuống.
Mà Nam Trúc thì muốn bọn hắn nhìn nhiều hơn thế, gã chỉ tới những cây đại
thụ khác, lúc này mọi người mới phát hiện trên những cây khác cũng có lá khô
lần lượt dụng xuống. Mấy người nhanh chóng quan sát rừng cây xung quanh và
nhận ra có điều không thích hợp. Đại thụ có lá khô rơi dụng là chuyện rất bình
thường.
nhưng chúng đồng loạt rụng lá trong cùng một thời gian thì có vẻ khá bất
thường. Mọi người đều cảm thấy có chút quá lạ, tên Nam Béo này làm sao có
thể chú ý tới điều đó trong lúc này. Nam Trúc Hạ thấp dọng chủ động giải thích,
ta nhận thấy khu vực gần cửa hàng bên kia có điều bất thường, sau khi cư hạp bị
đuổi xuống nước. Ta tình cơ phát hiện một chiếc lá trên thân cây bên cạnh ta
khô héo đi với tốc độ có thể nhận thấy bằng mắt thường. Lúc đó cảm thấy quá
lạ, ta liền nhìn những cây khác.
Phát hiện thấy có rất nhiều cây đều có lá cây đang dần khô héo. Sau đó, khi tất
cả những người bị bắt tới cửa hàng đều đã bị đuổi xuống, ta lại quay nhìn tình
hình trước lá cây khô héo ở bên cạnh thì đột nhiên phát hiện trên cây có thêm
rất nhiều lá cây đang héo úa. Khi đó có thể thấy rõ trên mỗi cây đều có lượng
lớn lá cây khô héo đi với tốc độ có thể nhận rõ bằng mắt thường. Đến lúc này, ta
đại khái đã hiểu, khi có một người vào ngâm mình trong cửa linh động.
Mỗi một cây trong khu rừng núi rộng lớn này sẽ có một chiếc lá khô héo rụng
xuống. Còn có mối liên quan như vậy sao? Mấy người lại quay nhìn xung
quanh. Hương Lan Huynh suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói ra, ta hiểu rồi, đây
có thể là nguyên nhân giúp cho người đi vào có thể biến thành cự nhân. Mỗi
một người trở thành cự nhân, người đó sẽ hấp thu tình hoa từ một chiếc lá trên
từng cây trong vùng rừng núi này, tích tiểu thành đại tụ tập vào một thân, tạo
nên một cự nhân. Lời giải thích này, rất hợp lý.
Mọi người lập tức hiểu ra. Nam Trúc lập tức vỗ mông ngựa, cất lời nịnh bợ,
không hổ là hướng đại hành tẩu, điều mà ta nghĩ mãi không ra, hướng đại hành
tẩu nhìn thoáng liền biết, nam mỗ thực sự bội phục sát đất. Hướng lan huyền
liếc mắt khinh thường, sau đó vẻ mặt đột nhiên thay đổi, ngỡng đầu nhìn bầu
trời, con côn kia đi rồi. Nam Trúc thốt lên gần như cùng lúc với nàng, à, có một
người không biến đổi thành cự nhân.
Dữu Khánh và A-Lang đại cô vừa ngước mặt nhìn bầu trời lại lập tức cúi đầu
nhìn xuống, trong lúc nhất thời không biết nên chú ý đến bên nào. Con đã bay
đi, do địa hình nên bọn hắn không nhìn thấy được, còn mục tiêu mà Nam Trúc
chỉ tới thì bọn hắn lại có thể nhìn thấy. Bởi vì bị mất định hồn châm, bây giờ có
đuổi theo con cũng không làm gì được, nên mọi người rất ăn ý mà cùng tập
trung vào người đàn ông vẫn đang bơi trong nước, không hiểu có chuyện gì.
15:51
Cửu hạp đã biến thành cự nhân nhưng khuôn mặt vẫn không thay đổi, hướng
lan huyên thoáng nhìn liền nhận ra, còn người ở trong nước thì nàng không biết,
mấy người Dữu Khánh cũng không nhận ra. Dù vậy hướng lan huyên vẫn lẩm
bẩm, hình như đã gặp ở đâu đó. Những cự nhân đã đến gần bờ không biết là vì
cảm thấy xấu hổ hay vì chân cẳng hết sức, tất cả đều nghiêng người ngồi bên
mép nước, duy chỉ có một người đàn ông nhỏ bé ra sức bơi vào bờ. Sau khi lên
bờ, người đàn ông ước sũng rõ ràng nghi hoặc nhìn xung quanh.
Dường như cũng đang thắc mắc vì sao mình không giống những người khác.
Vừa mừng vì mình không biến thành cự nhân vừa sợ vì mình lạc lõng không
giống ai. Quần áo của gã rõ ràng cũng không phù hợp với cơ thể, rất chật. Phổ
Nhạ chỉ vào gã, hỏi, có chuyện gì vậy? Người đó giật nảy mình, ngẩn đầu rõi
mắt nhìn cô ta, thỉnh thoảng lại cuối nhìn hai bàn tay mình. Con nhục xí tư cước
xà bám theo gã chở một người bay lên không trung, dừng lại tại vị trí cao ngang
tầm mắt mũi Phổ Nhạ.
Rồi bẩm báo, đại nhân, không biết có chuyện gì xảy ra, mấy người chúng ta một
mực đi theo hắn, không thấy hắn làm điều gì khác, hắn quả thực chỉ luôn bơi ở
trong nước. Kể cả những người vừa mới biến thành cự nhân kia, tất cả đều đang
quan sát người đàn ông đó, dường như không ai nhận ra cả. Hướng lan huyên
nấp ở gần bên quan sát một vòng đột nhiên cất tiếng lẩm bẩm, tại sao không
thấy mông phá. À, rồi nàng trợt nhớ ra điều gì đó, là mông phá.
Trước khi bị phán quan đả thương, hình dạng của mông phá là như thế. Đúng
vậy, chính là mông phá. Chẳng lẽ cự linh động này đã chữa khỏi căn bệnh mà
hắn mãi vẫn không thể nào chữa khỏi hay sao. Nam tử mập mạp này lại chính là
mông phá hình dạng như bộ xương kia sao. Mấy người Dữu Khánh khó thể tin
nổi. Phổ Nhạ cao mày, dơ tay lên cách không chục tới, mông phá đang cảm thấy
lạc lõng và khẩn trương lập tức bị hút bay lên, thoáng cái đã bị phổ nhạ nắm
trong tay.
Nắm giữ mông phá, thi pháp cảm nhận một lúc, sau đó phổ nhạ mở lòng bàn tay
ra, nhìn, mông phá đang bò dậy trong lòng bàn tay mình, chầm rộng hỏi, nói đi,
vì sao lực lượng dưỡng hóa của cử linh động lại vô dụng với người. Mông phá
giờ khóc giờ cười đáp, đại nhân, ta cũng không biết, ta thật sự không biết gì cả.
À, lời nói của gã đột đột dừng lại, gã trật cuối đầu nhìn thân thể và hai tay của
mình, rồi sau đó đưa tay lên sờ mặt sờ má mình.
Phổ Nhạ cũng nheo mắt nhìn chằm chằm sự biến đổi của mông phá, những biến
đổi rõ ràng có thể nhận biết bằng mắt thường, chỉ thấy mông phá đang nhanh
chóng gẩy đi. Rất nhanh, không bao lâu sau, mông phá lại biến thành bộ dạng
gầy Death như bộ xương khô lúc trước. Chuyện gì vậy chứ? Dữu Khánh quay
lại hỏi hướng Lan huyên. Không biết, hướng Lan huyên lắc đầu có lẽ nguyên
nhân có liên quan đến việc Phán quan đã thương hắn, Phán quan có thể diệt sức
sống con người, rất đáng sợ.
Nhìn hai bàn tay mình rồi lại quay nhìn Phổ Nhạ, mong phá bày ra bộ dạng như
muốn nói ta cũng bất lực. Là người sao? Phổ Nhạ thốt lên ngạc nhiên, cô ta
đương nhiên quen thuộc với đầu lĩnh Ti Nam Phủ do mình bắt được, sau khi suy
nghĩ một lúc. Vẫn không hiểu là chuyện gì xảy ra, cô ta liền nói, áp giải hắn
xuống, giam lại, đợi thượng tiên quyết định. Đúng vào lúc này, bên trong cự
linh động truyền ra một tràng âm thanh ôm ôm, ta có thể không quản tới người
khác, nhưng hắn…
Người phải thả ra. Anh mắt mọi người đồng loạt quay nhìn về phía cửa hàng, kể
cả đám người Dữu Khánh nấp ở trên núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.