Sau khi giọng nói ồn ồn vang vọng tắt hàn, người trong hàng động cũng đi ra,
một bóng người loé lên, vạch ra một đường vòng cung, dừng lơ lừng ở vị trí cao
hang đầu Phổ Nhạ, bình tĩnh đối diện với Phổ Nhạ. Văn lão! Khi thấy rõ người
đến, Nam trúc khẽ thốt lên. Dữu Khánh và hướng Lan huyên cũng có chút ngạc
nhiên, ông ta làm vậy là có ý gì, muốn đánh nhau trực diện với Phổ Nhạ một
chận ưu. Lão ra hỏa này có phần hung mãnh A.
Bọn hắn có nghe Ô Ô đề cập đến chuyện xảy ra lúc trước, khi biết thân phận
của Vân Côn đã bị bộc lộ thì Vân Khúc đích thân đứng ra đoạn hậu kiềm chế
Vân Côn, nên Ô Ô mới có thể chạy thoát. Bây giờ lại xuất hiện cảnh tượng
tương tự. Đương nhiên, điều này tựa hồ rất phù hợp với tính cách của Vân Khúc
trong lời kể. Dữu Khánh có chút kinh ngạc, sao ông ta lại đến đây? Cửu hạp đã
biến thành cự nhân ngồi sóng xoài trong nước, tóc tai dối bù, ngước đầu nhìn
lên, bàn tay nắm chặt.
cất lời lẩm bẩm với vẻ mặt phức tạp, văn khúc. Tuy rằng lão ta đã nghe văn
khúc nói chỉ cứu mông phá, nhưng lão ta vẫn rất muốn hỏi, vì sao người không
sớm xuất hiện, mà phải chờ chúng ta biến thành cự nhân rồi mới xuất hiện chứ.
Chỉ riêng điều này đã khiến lão ta cảm thấy hận. Mông phá ở trong lòng bàn tay
phổ nhã quay đầu nhìn, rất vui mừng khi thấy đó là văn khúc, nhận thấy văn
khúc đúng là Văn. Khúc, thực sự là người uy tín, nói lời giữ lời.
Trường lệnh quả nhiên không có nhờ cậy nhầm người. Trước đó không biết Văn
Khúc đã đi đâu, sau khi bị bắt gã tưởng rằng Văn Khúc sẽ không bao giờ quan
tâm đến mình nữa. Việc ông ta xuất hiện vào lúc này khiến cho gã cảm động
muốn khóc, thực sự rất muốn gọi to cứu ta. Nhưng kinh nghiệm dày dặn đã giúp
gã ngăn chặn sự xung động của mình. Đầu tiên là Văn Khúc chưa chắc đã có
thể cứu được mình, nếu lúc này biểu hiện quá khắc thường nói không chừng sẽ
tự tìm phiên phước.
Phổ nhạc nhìn chầm chầm lão già đeo tay nải trước mặt một lúc, dựa vào những
thông tin đã biết, cô ta hỏi, ngươi là Văn Khúc? Văn Khúc hớt hớt cầm về phía
mông phá, thả hắn ra. Phổ nhạc nắm bàn tay lại, giữ mông phá ở trong, khi
thường nói, ta không thả hắn thì ngươi làm gì được ta chứ? Văn Khúc, ta giết A
bồng dễ như trở bàn tay, ngươi so với A bồng thì thế nào? Cái gì? Ông giết chết
A bồng. Nam chúc trộn chòn mắt, tưởng mình nghe nhầm.
Gá quay đầu nhìn sang Dữu Khánh, phát hiện thấy Dữu Khánh cũng đang nhìn
mình, gá lập tức lẩm bẩm, lão nhân này có phần không quan tâm võ đức nhà.
Dữu Khánh đương nhiên biết rõ à bồng bị chết như thế nào, cho nên cũng bối
rối, đây thực sự là văn khúc ngạo khí lăng vân trong truyền thuyết sao. Những
người không biết thì hoặc là kinh ngạc hoặc là vui mừng, có người nín thở
ngương thần, có người hít thở gấp gáp. Nhất là mông phá và những tù binh bị
biến thành cự nhân, bọn họ rất kích động.
vì họ nhìn thấy có hy vọng thoát khỏi ma trảo. Vẻ mặt phổ nhã trở nên nghiêm
trọng, cô ta có nghe Vân Côn nói, A Bồng hẳn là bị một gã mập tên là Nam
Trúc giết chết. Nhưng Vân Côn cũng có nói, quá trình A Bồng bị giết chết có
phần khó hiểu, lẽ nào? Lão nhân trước mặt này mới là câu trả lời thực sự. Nếu
ông ta có thể dễ dàng giết chết A Bồng như vậy, có thể tưởng tượng được cô ta
đang đối diện với một người như thế nào. Vì vậy cô ta không thể không tập
trung chú ý.
Cô ta như lầm đại địch, hỏi xác nhận lại lần nữa là người giết chết A Bồng. Văn
khúc hỏi ngược lại, không thể giết sao. Nam Trúc nhắc tay gãi gãi chán, sau đó
ngẩn đầu nhìn trời. Phổ Nhạ nhìn mông phá ở trong tay, sau đó liếc mắt nhìn hai
bên, nói, Thượng Tiên đã nói rồi, A Bồng bị một gã mập tên là Nam Trúc giết
chết, không phải hắn giết. Hướng Lan huyên, A Lang đại cô và Giữ Khánh
đồng loạt quay nhìn Nam Trúc. Hả?
Nam chúc thoáng sừng sốt rồi đột nhiên cảm thấy vô cùng lo sợ, gã chật nghĩ
tới một vấn đề, để cho người ngoài nhầm tưởng là Văn Khúc giết chết A Bồng
dường như càng thích hợp. Giám chạy đến đây mua mép lửa bịp, bắt lại. Phổ
nhạc đột nhiên quá lớn, chỉ tới Văn Khúc. Đám nhục xí tứ cước xa tức thì gào
lên bày lượn xoay quanh, bày ra tư thế chuẩn bị tấn công. Đồng thời có bốn
bóng cự nhân khuấy lên cùng phong từ hai bên cô ta nhảy ra, vùng cao đại
bổng, sất thủ trước tiên.
đập mạnh về phía văn khúc trong không trung. Biến cố đột nhiên xảy ra, những
người khác biến sắc, nhất là những cự nhân trần trùng nửa ngồi trong nước.
Trong nhái mắt bọn họ liền bị một áp lực rất mạnh đè ép, người có chút kinh
nghiệm đều biết thực lực của 4 cự nhân đó không yếu. Văn khúc lơ lửng trong
không trung không biết có phải đang giả vơ bình tĩnh hay không, chỉ thấy ông ta
cứ lơ lửng ở đó mà không hề có bất kỳ phản ứng nào, chỉ hờ hững liếc nhìn hai
bên. Khi cây đại bồng đầu tiên quét ngang đến,
Ông ta không nhanh không chậm xoè 5 ngón nhẹ nhàng đè xuống, cố định cây
gậy còn to hơn cả thân thể ông ta dừng lại trước người. Rồi thuận tay vẫy ra, đại
bổng bay vuốt ngược lại, phập, một âm thành vang lên, một cơn mưa máu phun
ra, cây đại bổng rời khỏi tay cự nhân, đâm xuyên qua lồng ngược gã, đánh gã
bay ngược ra sau. Với cây đại bổng từ trên cao nện xuống, văn khúc rơ tay ngăn
lại, thuận tay đẩy ra, lại thấy một chận mưa máu tuôn rơi.
Cự nhân bay lên cao vùng bổng bị nghệng bay ngược ra sau, cây gậy cắm vào
trong lồng ngược gã. Hai gã cự nhân liên tiếp ra tay với tốc độ rất nhanh, nhanh
đến mức khiến người ta nhì không kịp. Nhưng mọi người dường như vẫn có thể
thấy rõ động tác của Van Khúc, giống như là động tác quay trậm, điều đó cho
thấy sự ung dung của ông ta khi xuất thủ. Hai cự bổng còn lại liên tiếp đánh tới,
Van Khúc còn ngón tay búng ra, đầu ngón tay hất bay cây một bổng to lớn và
chạm vào một cây một bổng khác đang nệm tới, bốp.
nổ tung thành vô số vụn gỗ. Văn khúc vung tay áo, đứng chắp tay sau lưng, như
núi cao chấn vực sâu, vô số vụn gỗ như bị một vòm cong vô hình bắn ngược ra
ngoài, phát ra một loạt âm thanh chiếu chiếu giày đặc. Hai gã cự nhân ngã ngửa
ra sao, trên người phun ra hàng trăm tia máu lỗ chỗ. Đám nhục xí tứ cước xà
vốn đang bay lượn với khí thế rào giạt trong không chung chợt chở nên hỗn
loạn, máu tuôn ra, rất nhiều con gạo thét lắc lưu rơi rụng xuống như mưa.
những con may mắn tránh thoát sợ hãi vội vã bay vuốt lên cao. Hồ nước màu
trắng sữa bị máu nhuộn đỏ, cự nhân ở trong đó như vừa tắm qua một cơn mưa
máu, họ không để ý đến sự mỏi mệt của cơ thể và cảm giác xấu hồ nữa. Bất kể
là nam hay nữ, tất cả đều rồn dập rời khỏi hồ nước tránh đi, sợ bị trận chiến lan
đến mình. Cảnh tượng hỗn loạn nhanh chóng kết thúc. Một con nhục xí tứ cước
xà bị thương rơi vào trong tán cây và phát hiện đám người Dữu Khánh ẩn nấp ở
đó.
Nó há miệng gào lên khàn khàn, hướng lan huyền cách không trực tiếp bóp
chết, khiến cho nó y mịa. Đối với nàng mà nói, trận đánh vừa rồi chỉ là bước
dạo đầu, nàng biết đối với cao thủ cảnh giới bán tiên, như vậy chẳng là gì cả.
Không thể kiểm tra được độ sâu cạn của Văn Khúc, Phổ Nhạ không thể ngồi
yên nhìn xem được nữa, cô ta phất tay vung ra, mong phá ở trong bàn tay bay
xéo lên phía bầu trời như một ngôi sao bằng. Thân hình Văn Khúc lóe lên đuổi
theo.
Phổ Nhạ rút sợi dây xích sát, quấn quanh eo bùng ra, tựa như tiếng xét đánh, có
mùi cháy khét bốc lên trong không khí. Những vết xỉ xét trên dây xích biến
thành những đốm lửa, có thể thấy được tại ban ngày, chúng vùng vẫy trong
giáng chiều, trông rất ngoạn mục. Sợi thiết liên như được nung đỏ lên đó trong
nhái mắt liền đuổi kịp văn khúc. Chỉ riêng một màn này liền khiến cho hướng
lan huyên phải hít vào một hơi khí lạnh, chưa nói tới tu vi.
Ít nhất về tốc độ xuất phát sau mà vẫn có thể đuổi kịp đó là đã nhanh hơn Văn
Khúc, đoán chừng Tu Vi cũng vượt qua Văn Khúc, ít nhất là mạnh hơn Sa
Nàng. Và cảnh tượng thiết liên cháy đỏ lên khi cắt qua khoảng không đã khiến
đám người Dữu Khánh kinh ngạc sừng sốt. Rất muốn biết đó có phải là ảo giác
do thuật pháp, hay sợi thiết liên thực sự cháy đỏ lên trong nhái mắt. Phải biết
rằng sợi thiết liên cuấn nơi Elpho nhã không phải là một sợi thiết liên bình
thường mà là một sợi thiết liên rất to.
Nhìn thấy nguy hiểm ập tới, Văn Khúc không thể quan tâm đến mông phá được
nữa, ông ta cũng bỏ qua việc cách không chụp lấy mông phá. Kéo mông phá tới
vào lúc này chỉ sẽ khiến mông phá đối mặt với nguy hiểm lớn hơn, vì vậy ông
ta để cho mấy con nhục xí tứ cước xà tùy ý quắp mông phá đem đi. Ông ta
chống lại luồng cương phong có sức ép hủy diệt tập kích tới, đồng thời lật
người để tránh sợi thiết liên ngày càng đỏ hơn. Sợi xích sắt đó giống như linh xà
nhanh chóng uốn lượng xoay quanh.
trong chấp mắt đã cuộn tròn lại thành một cái lồng sát. Đà say tròn đó khiến cho
không khí phải xoay truyền theo, trong nhái mắt liền giam giữ văn khúc vào
trong đó.