Bán Tiên

Chương 1450: Trở lại dò xét




Lê Hoa cắn cắn môi, không biết phải giải thích thế nào, ngay cả bà ta cũng
không biết là nên vui hay buồn, với cuộc diện hiện tại. Bà ta xem như đã một
bước lên trời, trước đây có nằm mơ cũng không ngờ được có một ngày mình lại
có vận mai ly kỳ như vậy. Về tâm lý cũng có một sự thay đổi, trước đây bà ta có
chút e ngại với loại người như Kha Mật. Bây giờ đối mặt với vấn đề không dễ
trả lời này, bà ta hỏi ngược lại, vậy người cảm thấy ta nên trở thành người như
thế nào?
Kha mật vội vàng hơi khom người biểu thị xin lỗi, sau đó hỏi tiếp về việc đột
phá đến cảnh giới bán tiên, Thượng tiên có hứa hẹn gì không? Lê Hòa, khẽ gật
đầu, nói là để xong việc trước mắt, sau khi mở ra tiên phủ. Nói đến việc này bà
ta có phần không được tự nhiên, việc này không phải bà ta mở miệng yêu cầu
mà chính là vân côn chủ động hứa hẹn. Bà ta cho rằng người khác đã hiểu lầm
là bà ta chủ động dùng thân thể để đổi lấy. Đã hiểu rồi.
mong rằng Nương Nương không quên lời hứa của mình. Sau này có chuyện gì
cứ việc phân phó, dù lên núi đao hay xuống biển lửa ta cũng không chối từ. Ta
không quấy giày Nương Nương nghỉ ngơi nữa. Kha mật lễ phép cuối đầu không
Nương lui ra. Đi ra khỏi nhà gỗ, trên mặt lão ta loé lên nét đồ cờt, bất kể nói
như thế nào. Lão ta xem như đã chuẩn bị được thêm một phương án dự phòng
cho mục đích của mình, nếu Vân Côn không cho, lão ta có thể ra tay từ chỗ bà
ta.
Ở sâu trong rừng núi rộng lớn, Mong Phá mời hướng Lan Huynh và Minh Tăng
đến một nơi hẻo lánh. Vắng lặng để nói chuyện, theo lão ta, ngoại trừ hai người
này ra, những người khác không có tư cách nghị sự củng lão. Những người
khác không dám lỗ mãng nhưng Giữ Khánh thì không quan tâm mấy điều đó,
Hắn ương ảnh sáp lại lắng nghe, chuyện đã đến tình trạng này, Hắn không thể
không cẩn thận nhiều hơn. Có hướng Lan Huynh và Minh Tăng nói giúp, Mong
Phá không thể làm cho Giữ Khánh tránh đi.
Vì vậy lão ta đành phải nói ra suy nghĩ của mình. Sau khi suy đi nghĩ lại, ta thấy
ba chúng ta có lẽ phải quay lại cự linh động đi một chuyến. Hướng lan huyền
ánh mắt hơi động, hỏi, lý do? Mong phá, lúc trước, khi chúng ta bị Vân Côn bắt
giữ, Vân Côn đã hỏi rất nhiều vấn đề, chúng ta đều thành thật khai ra. Nhưng có
một điều, à, Cư Hạp và Sô Vũ đều không khai ra điểm máu chốt, đó là thời
điểm khi nào mở ra cổng tiên phủ.
bởi vì chúng ta đều biết đó là đường lui cuối cùng của chúng ta. Nhưng tình
hình hiện tại có chút phiền phức, Cư Hạc và Sô Vũ đều đã biến thành cự nhân,
đối với bọn họ mà nói, đường lui đó đã không còn quan trọng nữa, chỉ sợ vân
côn làm như vậy cũng là vì mục đích này. Sau biến cố đột ngột lúc trước, không
biết bọn họ có chết hay không, nhưng có thể khẳng định rằng cho dù không
chết, bọn họ cũng không thể nhanh chóng thích nghi với kích thước thân thể
mới như vậy.
Khả năng rất lớn là bọn họ vẫn còn ở tại khu vực cử linh động. Chúng ta phải đi
tìm thử xem. Hướng Lan Huyên chậm rãi hỏi, giết bọn họ diệt khẩu ư. Mong
phá khẽ gật đầu, khi hẹn 10 ngày đang đến gần, ta lo rằng đã quá muộn. Hướng
Lan Huyên suy nghĩ một chút, sau đó nhìn sắc trời rồi nói, được, nửa canh giờ
nữa đích thân hai chúng ta đến đó một chuyến. Ánh mắt nàng dừng lại trên
người Minh Tăng, Đại Hòa Thượng thì không nên đi, ở lại đây hỗ trợ bọn họ.
Minh Tăng hơi chắp tay bày tỏ đồng ý. Sau khi đuổi hai vị cao thủ rời đi, hướng
Lan huyên liếc nhìn Dữu Khánh ở bên, cất lời chơi đùa, nhìn chằm chằm vào ta
làm gì. Có phải thấy ta còn đẹp hơn cả hoa không? Dữu Khánh, hoa chẳng là gì,
quá thô tục. Đẹp hơn cả tiên nữ mới đúng. Nghe câu nịnh nọt này, hướng Lan
huyên trộn tròn mắt, cuối cùng không nhịn được phì cười ra tiếng, đừng có
đứng đây múa mùa múa mép, có dám thì thả đi. Dữu Khánh không hiểu, hỏi.
Người biết rõ kỳ hẹn 10 ngày đó là giả, vì sao còn đồng ý mạo hiểm đi diệt
khẩu với lão ta? Hướng Lan huyên, ta vừa mới thấy Diệp A Lang và Thanh Nha
trở về gặp người. Trước tiên hãy nói cho ta biết bọn họ tìm hiểu được gì rồi. Về
vấn đề này, không có gì phải giấu dếm nàng, Dữu Khánh nói, kế hoạch của
người đã thành công, nơi hoác lãng ẩn nấp đã bị phát hiện. Họ đã đi giò xét,
phát hiện hoác lãng đã trở về bên cạnh Kha Mật. Ngoài ra,
Họ còn đưa về một tin tức quái lạ, Lê Hoa đã thay thế vị trí của Chí Mỹ, trở
thành Lê Hoa Nương Nương. Hướng Lan Huyên thoáng sửng sốt, sau đó mỉm
cười, việc này thật thú vị. Dữ Khánh, ngươi thật sự sẽ mạo hiểm đi diệt khẩu
với mông phá sao. Hướng Lan Huyên dơ ngón tay giật mạnh chút giê mép bên
khóe miệng hắn, khiến hắn phải đau đớn bịt miệng. Rồi chậm rãi nói, bí mật mở
ra tiên phủ là lối thoát cuối cùng của chúng ta, càng ít người biết càng tốt.
Mong phá là người thông minh, nếu không đồng ý điều này, sẽ khiến hắn lập
tức nghi ngờ. Không chỉ có hắn, nếu đám người Cư Hạp còn sống, khi đến kỳ
hạn người ngày mà không thấy cổng tiên phủ mở ra, bọn họ cũng sẽ nghi ngờ
chúng ta. Cần phải làm chút gì đó để phân tán sự cú ý của bọn họ, khiến bọn họ
nghĩ lầm là người bên ngoài đổi ý. Một vấn đề khác chính là con cá lớn kia,
không phải người muốn tìm nó sao. Ta muốn thử tấn công cự linh động lần nữa.
để xem sau khi gây ra động tĩnh, có thể thu hút nó tới hay không. Dữu Khánh
đam chiêu nói, người nghi ngờ việc nó tấn công chúng ta là vì trận chiến đó ảnh
hưởng đến cự linh động sao. Hướng Lan huyên, đây chỉ là suy đoán, tuy nhiên,
dựa theo tình hình lúc đó, hình như có liên quan, cho nên ta cần thử xem. Nếu
mối liên quan nhân quả đó thực sự tồn tại, lần sau muốn tìm nó sẽ thuận tiện
hơn. Còn về cây châm, bây giờ Hoắc lãng đã thành công quay về bên đó.
có thể nhờ Hoắc lãng nghĩ cách tìm giúp. Chờ ta trở lại, một khi xác định được
mối liên hệ nhân quả giữa cựa Linh Động và con Côn kia, ta sẽ lập tức liên hệ
với Hoắc lãng. Đã có nội gián ở phía bên Vân Côn, sau này không phải không
có khả năng nghĩ cách dẫn dụ Vân Côn rời đi. Nếu người đến đây để tìm cách
giải quyết giác dối trên cơ thể, giảm được việc gì phí công vô ích thì nỗ lực
giảm đi, ta tranh thủ chuyến này giải quyết luôn. Ngay trong ngày hôm đó,
hướng lan huyên và mông phá lặng lẽ lên đường, ngoại trừ Minh tăng và Dữu
Khánh da, không ai biết hai bọn họ đi đâu. Sẩm tối, hai người lẻn đến gần cự
linh động, thỉnh thoảng ngửi thấy mùi hôi thối buồn nôn. Hai người không cần
nhìn cũng biết đó là hậu quả sau đòn tấn công của con cự cô kia, rất nhiều cự
nhân đã chết vì bị ảnh hưởng. Lúc trước, bọn họ đã nhìn, thấy khi tìm người ở
đây. Nhưng người của Vân Côn rất tự nhiên, căn bản không có đi thu dọn sát
chết.
để mặc cho nó thối giữa trong núi rừng, chỉ là mùi thi thể thối giữa quả thực
khiến người không chịu nổi. Lúc đó đã chết không ít, cũng có rất nhiều người
còn sống, qua một số ngày luyện tập, rất nhiều người trong số họ cơ bản có thể
đi lại bình thường. Tuy nhiên sức mạnh cơ bắp còn chưa đủ, đa số vẫn cần có tu
vi hỗ trợ, xem ra bọn họ tạm thời còn chưa thể đi quá xa. Những người còn sống
đều như quỷ đói, bò lổng ổng khắp nơi trong núi rừng để tìm kiếm thức ăn, có
khi giống như châu.
ngựa hay khỉ, ăn cả quả dại và cỏ hay cây rừng, cơ thể quá khổng lồ, nhu cầu
thức ăn cũng rất lớn. Hai người bắt một tù binh, cố ý tìm người quen, vốn là
người của Ti Nam phủ, là thù hạ của mông phá, giờ đã biến thành một cự nhân
đói khác, bò khắp nơi tìm thức ăn. Khi gặp lại mông phá, Gã khóc, không cần
dùng tới biện pháp tra tấn gì Gã liền khai ra, coi như hợp tác. Qua lời giải thích
của Gã, bọn họ mới biết được.
Lúc trước Phổ Nhạ bị thương không nhẹ, chỉ là giả vờ bình thường mà thôi. Về
sau gã mới biết được điều này, bây giờ không biết Phổ Nhạ đã đi đâu, còn mang
theo cả Cửu Hạp. Mà Cửu Hạp, có vẻ lão ta đã hoàn toàn quy thuận vào Phổ
Nhạ. Còn Sô Vũ, trước đó Y cũng may mắn tránh được một kiếp, nhưng cuối
cùng vẫn phải chết, không biết vì lý do gì mà bị Phổ Nhạ giết chết. Nghe những
kẻ canh dữ nói, thì hình như là vì Y kháng cự lại Phổ Nhạ, không chịu khai gì.
Thà chết chứ không chịu khuất phục, kết quả đã bị Phổ Nhạ vặn gãy cẩu. Mông
tiên sinh, đưa ta đi đi. Nhìn thấy mông phá và hướng lan huyền hỏi song liền rời
đi, gã cự nhân nằm trên mặt đất cất lời cầu xin, nhưng đầu nhìn họ. Mông phá
quay lưng về phía gã chầm mặc một lúc, cuối cùng quay người lại, chậm dãi
bước đến gần. Hướng lan huyền không có quay đầu lại, cuối đầu nhìn ngón
chân của mình, đầu ngón chân hất hất một cục đá. Mông phá đứng ở trước mặt
gã thủ hạ kia.
nói, nhắm mắt lại. Cự nhân ngẩn người một chút, sau đó nước mắt chảy ra, tựa
hồ đã hiểu, ngập ngừng như muốn nói điều gì đó, cuối cùng không có nói gì, từ
từ nhắm mắt lại. Thân hình mông phá lóe lên, một trường vỗ lên chán gã, một
trường này gần như không có phát ra âm thanh gì, chỉ nghe thấy trong đầu cự
nhân có tiếng dung động kèm theo tiếng ngại ngào. Bóng người lóe lên lại rơi
xuống, mông phá xoay người xảy bước đi về phía hướng lan huyên. Cơ thể cự
nhân co giật.
Máu chàn ra từ khóe mắt và miệng mũi, rồi rất nhanh không còn động đậy. Đi
tới bên cạnh hướng Lan huyên, mong phá cất tiếng thở dài, xem ra, kết quả
đáng lo nhất đã xuất hiện, trải qua biến cố này, Cư hạp 8-9 phần 10 đã nói ra hết
rồi. Đến kỳ hạn 10 ngày mở cổng ra, sợ là nhân gian phải chịu một chận biến
cố. Hướng Lan huyên bình thản nói, tại sao ta lại cảm thấy là Vân Phinh, Lý
Đông Tân, Đinh Giáp Thanh Sẽ, thay lòng đổi dạ.
Chưa chắc đã để cho chúng ta lại đi ra ngoài. Mong phá cả kinh, người có ý gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.