Bán Tiên

Chương 1459: Kế hoạch có biến (2)




Theo cô ta, đây là công lao của mình, nhưng Thượng Tiên lại muốn cưỡng ép
chuyển cho Kha Mật, sự khác biệt xa gần đã bộc lộ ra. Kha Mật cũng rất bất đắc
dĩ, nhưng không thể từ chối, vẻ mặt nguyễn cưỡng, cố gắng tiếp nhận việc này.
Có đôi khi lão ta không biết vần côn cố ý hay vô ý, một số yêu cầu của y khiến
cho mâu thuẫn giữa lão và phổ nhạ ngày càng sâu hơn. Sau một trận tra tấn,
Phượng Quan vần bị đánh cho thương tích khắp người, một cánh tay cũng đã bị
bẻ gãy, nhưng vẫn rất cứng miệng.
không chịu nói điều gì. Kha mặt đứng ở trước mặt cô ta không có trực tiếp đe
dọa hủy bỏ Tu Vi như thẩm vấn mấy người sô vũ, đám sô vũ có rất nhiều người
trong khi Phượng Quan Vân thì chỉ bị bắt một mình. Nếu thật sự hủy bỏ Tu Vi,
chẳng may cô ta cảm thấy như vậy sống không bằng chết và nhất tâm muốn
chết, vậy thì đừng mong hỏi thêm được gì nữa. Lần này lão ta há mồm ói ra hai
con nhuyễn trùng, xoay bàn tay ra cho Phượng Quan Vân nhìn thấy, một tay thì
bóp mở miệng Phượng Quan Vân ra.
Đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, một khi hai con con
trùng này chui vào trong bộng ngươi, đảm bảo ngươi muốn sống không được
muốn chết không xong. Ngươi thật sự muốn thử xem trước sao”. Phượng Quan
Vân liếc nhìn sắc trời, sau đó ánh mắt dừng lại trên hai con nhuyễn trùng ghê
tẩm kia, cuối cùng lộ ra vẻ sợ hãi, miệng khàn khàn dên dỉ, ta nói. Hai mắt kha
mật sáng lên, lập tức thả miệng cô ta ra, hỏi, có phải mấy người thám hoa lang
đi chung với các người không?
Phượng Quan Vân, phải, ta biết các người muốn biết tông tích của bọn họ, ta có
thể nói cho các người, nhưng ta có điều kiện. Đồng ý thì ta nói, nếu không đồng
ý thì chết dễ hay chết xấu tùy các người, có thủ đoạn gì các người cứ việc sử
dụng. Kha mật quay đầu lại nhìn Vân Côn, thấy y không có ý kiến gì, lập tức
quay đầu lại nói, hãy nói ra điều kiện của người trước đi. Phượng Quan Vân, ta
có thể không quan tâm tới người khác, nhưng nếu một trong ba người, Long
Hành Vân…
Hoàng Tu hùng hay ta có kết cục không tốt, ta sẽ không nói. Kha Mật không thể
làm chủ việc này, lão ta hiểu mối quan hệ giữa Phượng Quan Vân và hai người
Long Hành Vân, chỉ là không biết ý Vân Cồn thế nào, cho nên lão ta quay đầu
lại nhìn Vân Cồn. Vân Cồn lên tiếng, chỉ cần ba người các người thành tâm
phục vụ ta, ta đảm bảo sẽ không có ai cố ý làm khó hay đối xử khắt nhiệt với
các người. Đây là lời hứa ta có thể làm được, nếu đòi hỏi hơn nữa.
Vậy thì phải nhìn xem những người cứng cỡ nào. Kha mật cũng lập tức phụ
họa, phượng quan văn, thượng tiên đã đích thân đảm bảo rồi, không biết chừng
mực sẽ không được gì. Phượng quan văn suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu,
ta nói. Tiếp đó cô ta nói ra mọi chuyện ngay tại chỗ, có những ai, nấp ở đâu.
Hoắc lãng nghe thấy mà vô cùng lo sợ, địa điểm ẩn nấp không khác lắm với
những gì đầu to cho biết cách đây không lâu. Sau khi biết được thông tin, lập
tức triển khai nhân má.
hoắc lãng nhanh chóng tìm cơ hội dặn rò đầu to, thả đầu to bay đi, nói đầu to
nhanh chóng đi báo tin. Nhìn bóng ráng đầu to biến mất trong núi rừng, gã vẫn
khó tránh khỏi lo lắng, lỗi như đầu to xảy ra chuyện gì đó trên đường đi khiến
cho tin tức không thể chuyển đến kịp lúc, vậy thì giác dối lớn. Điều may mắn
duy nhất là, không biết vì lý do gì, văn côn dù đã biết được nơi ẩn náo của phạm
nhân chính nhưng vẫn không có dấu hiệu sẽ đích thân xuất thủ.
y giao toàn bộ mọi việc cho Phủ Nhạ điều động và sắp xếp. Đối với điều này,
Lê Hoa cũng có phần không hiểu. Nhìn đám nhân viên bận rộn, nhân cơ hội
xung quanh không có ai, bà ta hỏi Vân Côn, Ngài nói hướng Lan Huyên cũng
có cảnh giới bán tiên. Bên cạnh cô ta còn có hai, ba cao thủ cao huyền, vết
thương của Phủ Nhạ vẫn chưa khỏi hẳn, nếu Ngài không bích thân ra tay, Phủ
Nhạ có thể bắt được bọn hắn không? Vân Côn bình thản nói, đột nhiên bắt được
Tù Binh vào lúc này.
Có trời mới biết đây có phải là kế Điệu Hổ Ly Sơn hay không? Điệu Hổ Ly
Sơn? Lê Hoa sừng sốt, khó thể tin được, hỏi, Ngài Hoài nghi cổng tiên phủ này
còn sẽ mở ra. Văn Côn cười ha ha, khuyên bà ta bình tĩnh, không sao cả. Khi
rằng hướng Lan huyên kia có cảnh giới bán tiên nhưng cô ta vẫn còn trên lịch
một khoảng cách lớn so với phủ nhạ. Mặc dù phủ nhạ chưa khỏi hẳn vết
thương, nhưng hướng Lan huyên cũng không dễ đánh bại được nàng ta trong
khoảng thời gian ngắn.
Hơn nữa, cứ để Phổ Nhạ đi xem trước đi, nếu không phải là kế điệu Hổ Ly Sơn,
nếu những kẻ đó đều có mặt, quãng đường này chẳng là gì đối với ta, đến lúc đó
ta chạy đến cũng không muộn. Lê Hoa lại ngẩn người, chờ nàng ta giò xét rõ
tình hình rồi mới báo cho Ngài, có phải đã muộn rồi không? Vân Côn, yên tâm
đi, Phổ Nhạ có cách báo cho ta biết ngay lập tức. Lê Hoa àm một tiếng, người ta
không nói rõ, bà ta cũng không tiện hỏi thêm gì nhiều.
Bây giờ tuy rằng bà ta đã trở thành lê hoa nương nương gì đó, nhưng quá trình
này rất qua loa, ngay cả một nghi thức đơn giản nhất cũng không có. Chỉ công
khai thông báo ra ngoài một câu mà thôi, chính bà ta cũng không dám thật sự
coi trọng thân phận này của mình, ít nhất vào lúc, này bà ta tạm thời chưa coi là
thật. Đội ngũ đã lên đường, Phượng quan vần mình đầy thương tích cũng bị áp
giải đi theo, tại trước khi chưa xác nhận được những gì cô ta nói. Việc canh giữ
là cần thiết và không tránh khỏi.
đồng thời cũng muốn cô ta chỉ dẫn địa điểm ẩn áo chính xác. Lần này Kha Mật
không thể được nhàn hạ, tu vi của lão ta phải có ích, nếu phổ nhạ đánh nhau với
hướng lan huyền. Lão ta và Cửu Hạp phải đi giữ chân Minh Tăng, mong phá và
một nữ tu cao huyền khác không biết tên. Vì vậy, Cửu Hạp cũng lên đường đi
theo với vết thương đứt tay, không ai quan tâm gã bị thương thế nào, chính gã
cũng muốn giả vờ thờ ơ không để ý đến. Chỉ là phi hành đường dài trong không
chung có phần mệt nhọc.
Bây giờ thân thể của Gã quá lớn, vì để tiết giảm sức lực, Gã tung nhảy lướt đi ở
trên mặt đất. Chuyện đã đến nước này, việc này không sao cả, điều Gã cảm khái
nhiều nhất chính là hướng lan huyên, nữ nhân đó vậy mà đã đột phá đến cảnh
giới bán tiên. Mâu chốt là nàng ở ngay dưới mý mắt của Gã lâu như vậy mà Gã
không phát hiện thấy bất kỳ manh mối gì, Gã dám khẳng định hướng lan huyên
không phải sau khi đến đây mới đột phá. Nữ nhân này che dấu quá sâu, chỉ nghĩ
đến thôi đã thấy sợ hãi.
Lúc trước khi gã bộc phát oai nghiêm lên đầu nữ nhân này, sợ là nữ nhân đó đã
nhìn gã như nhìn một người sắp chết. Làm thế nào nàng ta đột phá được đến
cảnh giới bán tiên? Kết hợp với việc Vân Côn chỉ ra rằng đã có người tiến vào
chữ yêu chi cảnh tắm rửa thiên tuyền, và tình trạng của Ô Ô mà phượng quan
Vân khai ra. Có thể khẳng định Ô Ô và hướng Lan Huyên đã nói dối về chữ yêu
chi cảnh, nói cách khác, rất có thể hướng Lan Huyên đã đạt được tiên duyên gì
đó trong chữ yêu chi cảnh.
Kha mật cũng có nghi ngờ tương tự, chỉ là hai người đều không hiểu, nếu đều
đã đột phá đến cảnh giới bán tiên, còn nhiều thời gian, cần gì phải chạy vào
trong cữ linh phủ này để mạo hiểm. Tìm cớ hoặc cố ý làm ra chuyện gì đó dẫn
đến không tiện đi vào, không phải là việc gì khó a. Hoắc lãng cỡi trên lưng một
con phi xí tứ cước xa, nhìn chơi đất xa xa, trong lòng căng thẳng, gã rất lo lắng
cho con con trùng tên đầu to kia. Sợ nó xảy ra chuyện trên đường đi.
Việc này không phải bình thường nha, chỉ cần hơi chút sai lầm sẽ kết thúc. Theo
gã thấy, một con con trùng nhỏ như thế quả thực quá yếu ớt, mặc dù có linh
tính. May mà đầu to không phải là một con con trùng bình thường, trên đường
đi đúng là gặp phải một số quấy dày. Nơi đây quả thực có rất nhiều muông thú
và phi trùng khác, luôn có kẻ săn mồi muốn bắt nó nhưng đều bị nó vượt qua.
Đầu to cũng biết tình hình khẩn cấp nên một đường vụi vã bay đi.
cuối cùng nó đã về đến nơi đám người hướng Lan huyên ẩn nấp với tốc độ
nhanh nhất. Nhưng nó vẫn theo thói quen, trước tiên lẻn về với Dữu Khánh,
lặng lẽ báo tin cho Dữu Khánh biết, để Dữu Khánh biết trước thông tin mà hoắc
lãng, muốn thông báo cho hướng Lan huyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.