Minh Tăng mỉm cười bình thản, thể hiện đó là chuyện đã qua, về sau, bởi vì
Bần Tăng không chịu hoàn tục mà cuối cùng chấm dứt qua lại. Hướng Lan
Huyền ả một tiếng, hỏi, thăm dò, vậy hai người Lén Lút nói chuyện gì vậy?
Muốn nối lại tình xưa hay sao? Minh Tăng, cô ấy hỏi thăm Bần Tăng một
chuyện, hồi đó, khi Hồ Phách Hải bị huyết tẩy.
Sở dĩ cô ấy có thể chạy thoát khỏi vòng vây là bởi vì có tồn tại nào đó không
biết là người hay là thần âm thầm chuyển âm chỉ đường cho cô ấy, nên cô ấy
mới chạy thoát được. Chuyện này khiến cô ấy băn khoan rất nhiều năm, cô ấy
muốn xác nhận xem có phải là ta giúp nàng hay không. Hướng lan huyền kinh
ngạc, còn có chuyện như vậy sao? Là ông sao? Minh tăng lắc đầu, tỏ ý không
có liên quan gì với mình, thần thái bình tĩnh.
Dường như tất cả đều không có liên quan hệ gì đến ông ta. Nhìn bộ dạng không
lo nghĩ gì của ông ta, hướng lan huyền không thể không gợi cho ông ta chút
việc phải suy nghĩ, đại hòa thượng, ông cảm thấy cổng tiên phủ này còn có thể
mở ra nữa không? Mặc dù mấy người bên ngoài đã đưa cho ông một phương án
dự phòng, nhưng ta biết rất rõ tính cách của mấy người đó, chắc hẳn người cũng
biết một ít. Trong thời gian ngắn thì dễ nói, nhưng nếu chúng ta càng kéo dài
thời gian đi ra ngoài…
Bọn họ sẽ dễ dàng sinh ra lo lắng. Đến lúc đó, khi chúng ta gửi tín hiệu muốn đi
ra ngoài, không có gì bảo đảm bọn họ có mở ra hay không. Minh Tăng bình tĩnh
nói, yên tâm đi, sẽ có người mở ra. Hướng Lan Huyên kinh ngạc hỏi, làm sao
biết được. Minh Tăng cười mà không đáp, ông ta hơi kho ngửi chào rồi lướt đi.
Hướng Lan Huyên cao mày, xoay người lại nhìn theo bóng lưng rời đi, cảm
thấy đằng sau chuyện này dường như có dấu điều gì đó.
Gần một tháng sau, Hoắc lãng đang canh giữ tại cửa động đột nhiên nhìn thấy
một bóng người từ trên trời hạ xuống, đó là một người lùn. Người sau có phần
khó chịu trước ánh mắt nhìn kỹ của Gã nên đã dơ tay cho Gã một cú tá tai. Bốp!
Hoắc lãng bị đánh cho tỉnh lại, lúc này mới nhận ra người ở trước mắt chính là
chủ của mình, cổ Makhamad. Người trên người dưới gặp lại nhau, trước những
câu hỏi của chủ, Hoắc lãng lập tức báo cáo lại các thông tin mà Gã tìm hiểu
được trong khoảng thời gian vừa rồi.
Chẳng bao lâu sau, phía bên Giữ Khánh cũng nhận được tin tức từ chỗ hoắc
lãng do đầu to đưa về. Vân Côn và con Côn đã tách ra, dường như đã từ bỏ việc
đích thân mình đi tìm kiếm, y đã quay trở về canh giữ khu vực Lối Gia. Tại sao
vẫn còn canh giữ Lối Gia chứ? Chuyện lo lắng nhất đã xảy ra, điều này khiến
cho Giữ Khánh có chút khó chịu. Mấy ngày liên tiếp, sau nhiều lần xác nhận
tình hình không có gì thay đổi, Giữ Khánh và hướng Lan Huyên lại gặp mặt
nhau.
Trải qua một phen thảo luận, xác định thời cơ đã đến, bọn họ liền tập trung mọi
người lại, lên đường tiến tới cự linh động. Trên biển rộng Bao La, tê lan tiểu
trúc của bàng vô tranh vẫn như trước, nhưng đã thay đổi chủ nhân. Bên trong
bình nghỉ mát nhìn ra biển rộng, Đinh Giáp Thanh và Lý Đông Tân chắp tay sau
lưng sóng vai đứng dựa lan can, nhìn chằm chằm về phía cổng vào, tiên phủ.
Đây là ca trực của Đinh Giáp Thanh, còn Lý Đông Tân là rảnh rỗi buồn chán
nên đến đây.
Ba vị cao thủ bán tiên có thể nói là ngày đêm không nghỉ đích thân ở đây theo
dõi, thay phiên nhau cành trừng. Thấy người bên cạnh đi đến đây nhưng không
nói lời nào, đinh dắp hành lên tiếng trước, không đến chỗ mỹ nhân của người,
chạy đến cạnh ta làm gì. Lý Đông Tân liếc mắt nhìn y, biết rõ trong miệng chó
vị này không thể phun ra ngả voi, gã chẳng muốn để ý điều này. Nói tới vấn đề
khác, đã hơn một tháng rồi, nếu thật sự nhận được tín hiệu.
Người cảm thấy cánh cửa này còn có thể mở ra được không? Đinh giáp thanh
hừ một tiếng, nhưng có người không thể không mở để đi ra. Lý Đông Tân hơi
cao mày, ta thấy thật quá lạ, Minh Tăng không phải luôn một mực ở yên bên
chỗ thiên lưu sơn của người sao. Từ lúc nào lại có mối giao tình sâu sắc với
phán quan như vậy. Phán quan từ trước đến nay luôn không xen vào việc thế
tục, bây giờ đột nhiên lại truyền lời tới, chỉ có một ý, sự an toàn của Minh Tăng
rất quan trọng.
Nếu không thể ra khỏi tiên phủ, phán quan sẽ lấy củ cải trắng trên tay bọn họ để
đi vào điều tra tình hình, nếu ai dám động tay động chân gì đó, phán quan sẽ
phân sinh tử với người đó. Đình giáp thanh hít một hơi thật sâu, nghi hoặc nói,
ai biết được. Bên dưới ngọn núi chơ chụi lớp loáng ánh kim loại chính là cự linh
động, hoặc có thể nói là nó và cự linh động là nhất thể. Đám người Dữu Khánh
trốn ở trong rừng trên một ngọn núi tương đối gần đó, quan sát cự linh động từ
phía xa.
Theo thông tin hoắc lãng gửi đến, mặc dù có người chông coi cự linh động,
nhưng không có nhân viên nào có thực lực tỏa chấn. Lý do là vì cự linh động
này rất khó bị phá hủy, không cần cao thủ canh giữ. Dù vậy, bọn hắn vẫn không
dám hành động hấp tấp, trước tiên vẫn phải quan sát cẩn thận rồi tính tiếp.
Những người khác thì không sao, Thanh Nha chờ đợi một hồi lâu, cuối cùng
không nhịn được nhỏ giọng hỏi. Ta nói Nha, chúng ta chạy đến đây rốt cuộc là
để làm cái quỷ gì vậy?
Không phải là vị nào đó không muốn ra ngoài, định tiến vào cự linh động ngầm
mình chứ. Mấy người lòng hành vân không biết có chuyện gì nên cũng có nghi
vấn như vậy, chỉ là không mở miệng hỏi mà thôi. Nhưng Thanh Nha hỏi vô ích,
không ai trả lời, hay nói cách khác là không ai để ý đến y. Chờ một lúc lâu sau
không thấy ai trả lời, quên đi, Thanh Nha lại cầm củ đậu phộng cuối cùng kia
đặt lên trên môi, ngửi ngửi. Đúng vào lúc này, hướng lan huyền lên tiếng, được
rồi đó.
Các người chờ ở đây, ta sẽ động thủ. Dữu Khánh nói, để ta đi theo người.
Không cần, chỉ đi gây tiếng động mà thôi, nhiều người cũng chẳng ít gì, tốt nhất
là đừng để bảo vệ phát hiện. Hướng Lan Huyên nói xong liền lướt đi ra ngoài.
Thanh Nha lại cầm củ đậu phộng xuống, nhìn trái nhìn phải, không biết đến
củng là muốn làm gì.
Văn Khúc đột nhiên nói ra một câu. Trong lúc vô tình, ông ta phát hiện ra hành
vi này của Thanh Nha và đã chú ý thật lâu, một mực lặng lẽ chờ xem khi nào
Thanh Nha sẽ bóc vỏ ra ăn. Nhưng đợi hoài vẫn không thấy Thanh Nha hạ thù,
kết quả việc này trở thành một vướng mắc trong lòng, cuối cùng ông ta không
nhịn được nên cất lời hỏi. Khi nghe hỏi vậy, mọi người đồng loạt quay nhìn
Thanh Nha. À, Thanh Nha giật mình, nhanh chóng nắm chặt củ đậu phộng, thở
dài nói với Văn Khúc, văn lão.
Đời này có thể ta sẽ không bao giờ được ăn nó nữa, chỉ là giữ lại nhiệm tưởng.
Sinh ai dơ cao đánh khẽ. Văn khúc lắc lắc đôi tay cụt của mình, người đang chế
nhạo ta à? À, tuyệt đối không có ý đó, tuyệt đối không có ý đó. Thanh ha vội
vàng cầu xin tha thứ, tuy rằng đã không còn răng, nhưng vẫn giữ củ đậu phộng
trong tay không buông. Mọi người nghe vậy đều bật cười, Nam chúc còn cười
tươi như hoa. Ơm. Mặt đất bỗng nhiên dung chuyển.
Từ phía cự linh động vang lên tiếng nổ lớn chấn động thiên địa, tức thì nhìn
thấy chim muông từ tán khắp nơi, còn nhìn thấy có bóng người từ trên cây nhảy
xuống. Không lâu sau, hướng lan huyền từ sâu trong núi rừng chui ra, lốt về bên
cạnh mọi người. Những người biết chuyện tập trung tinh thần nhìn chằm chằm
động tĩnh, người không biết thì kinh nghi nhìn xung quanh, không biết có
chuyện gì ồn ào như vậy. Không lâu sau, có bảo vệ tiến về phía này để lục soát,
mọi người nhanh chóng tránh đi.
di chuyển đến một nơi khác. Trải qua một thời gian chờ đợi như vậy, Giữ Khánh
và Hướng Lan Huyên đều thở phào nhẹ nhóm, phía chân trời lại xuất hiện cảnh
tượng gió nổi mây bay. Một điểm đen xuất hiện, con cô đó quả nhiên lại đến,
trước đó bọn hắn có chút lo lắng lần này không có tác dụng, may mà không có
vấn đề. Tuy nhiên, Giữ Khánh vẫn tỏ ra lo lắng, chỉ mong có thể thuận lợi tiếp
cận. Hướng Lan Huyên vẫn tự tin và chủ động, nếu tình huống không có gì sai
lầm, vấn đề chắc hẳn không lớn.
Một mình ta đi là được, đợi nó rơi xuống dối hãy tiến hành theo kế hoạch. Với
sức tấn công cường đại của con cự cô nó, bọn hắn không thể lỗ mãng đến đây,
đã tìm hiểu rất nhiều trước lúc đến đây.