Bán Tiên

Chương 1511: Âm Dương tán (1)




Cử Côn cất tiếng giên dỉ và lập tức lắc đầu vẫy đuôi bơi đi, nhanh chóng phóng
đến. Hai H.I. nhân đội nón lụa rũ đứng ở trước nhất cũng lập tức có động tác,
bọn họ rời khỏi đội ngũ sông về phía Cử Côn. Lệnh tiễn màu đen trong tay hai
người vung lên, có tiếng loảng soàng xuất hiện, hai cái lệnh tiễn hóa thành hai
mũi tên kéo theo dây xích bay lên, trên dây xích còn có hắc khí nồng đậm quấn
quanh. Còn người vân Côn còn lại, vừa nhìn liền biết hai sợi dây xích này
không phải vật tầm thường.
Đồng thời Y cũng nhìn thấy được phía dưới lớp lụa mỏng phất với là hai khuôn
mặt mèo. Khi cự côn còn chưa hoàn toàn phát huy được tốc độ, sợi dây xích
trên tay hai hắc y nhân mặt mèo đã bay ra, mũi tên vùn vụt lao vuốt lên không
trung, bắn về phía cự côn theo hai đường vòng cung. Long mày vân côn hơi
nhét, có chút kinh thường, Y biết rõ sự bất phàm và làn da dày của cự côn, chỉ
với đòn tấn công như thế là không làm gì được cự côn. Y đừng yên nhìn xem.
muốn biết được đường hướng của phía đối phương. Hai mũi tên xích sắt bắn
chúng bên dưới quai hàm của cựu Côn, miệng của cựu Côn cũng hớt văng hai
người, hai người văng ra rơi xuống đất. Bọn họ nắm chặt sợi dây xích và lôi
kéo. Vân Côn vốn không coi trọng đột nhiên thân thể giao động, mặt lộ vảy
kinh hãi. Không chỉ có y, tất cả mọi người đứng ở trên người cựu Côn đều bị
chấn động một cái, phát hiện cựu Côn vậy mà thực sự bị hai người mặt mèo kéo
dừng lại. Làm sao có thể như vậy?
Bộp bộp bộp, vần côn lại vung doi liên tục quất cự côn mấy cái, nhưng phát
hiện cự côn không có phản ứng gì giống như không hề cảm giác. Ánh mắt y
chạm đến âm khí vô tận ở xung quanh, trột nhớ tới điều gì đó, kinh ngạc kêu
lên, là câu hồn tác. Phán quan lấy được câu hồn tác của Minh giới từ đâu ra?
Rồi đột nhiên y hiểu ra điều gì đó, vung doi chỉ tới, phẫn nộ quát lớn, người là
Minh Phán của âm tì. Thật lớn mật, không núp ở Minh giới.
lại dám tự tiện sông vào nhân gian để trưởng hình. Chuyện đúng sai tại nhân
gian cần gì Minh phán tới phán xét? Cái gì? Bất kể là văn khúc hay đám người
kha mật, đều có chút kinh ngạc, phán quan là âm tí của Minh giới trong truyền
thuyết. Bọn họ cho rằng Minh đã nghe lầm, nhưng cũng biết kiến thức của Vân
Cô nhất định hơn hẳn bọn họ. Y đã nói ra như vậy, tất nhiên không phải không
có lý do. Âm thanh kèn Sona làm dối, loạn tâm thần vẫn đang vang lên.
Đội ngũ bay tới đó đã sắp bay đến trước mặt mọi người. Đã biết được nền tảng
của đối phương, vân côn cất tiếng cười nhạt, y không chút e ngại, quang ảnh
xanh tím trong tay loé lên, ngọn doi như xét đánh, bắn về phía đội ngũ đó.
Tiếng kèn sona đột nhiên dừng lại, sau đó, đội ngũ cầm cờ dơ phiên đột nhiên
tan thành mây khói, hóa thành âm khí tản ra rồi biến mất, chỉ còn lại chiếc kiệu
và người trong kiệu vẫn còn đó.
Bóng roi như tia xét chấp mắt liền đánh chúng chiếc Đại ô trên kiệu. Mọi người
mở to mắt, há hốc mùng kinh ngạc, trước mặt không hề xuất hiện cảnh tượng
tan vỡ thành mảnh vụn. Thậm chí còn không có bất kỳ âm thanh to lớn nào, chỉ
nghe tiếng phốc như đánh vào bông vải, rồi có một đám âm khí rừng lên. Chiếc
kiệu kia lơ lửng tại chỗ không có tới gần hơn nữa, ngọn roi tỏa ra hai khí xanh
tím cắm vào trên bề mặt Đại ô, dường như đã đánh thủng một lỗ. Bên trong lỗ
thủng cuồn cuộn âm khí,
Trường tiên như một sợi dây thường, một đầu bị văn côn túm lấy lôi kéo, một
đầu bị mặt ô kẹp chặt lại. Văn côn rõ ràng đang ra sức kéo ra, nhưng không thể
nào kéo dòi trở về. 1146 chương âm dương tán. Một chiếc ô bị dòi thần của
mình quất chúng, vậy mà ngay cả âm thanh cũng không phát ra, còn không thể
kéo nó đi, thậm chí cũng không thể rút dòi về. Đây là chuyện gì chứ? Văn côn
có thể nhìn thấy.
Nữ nhân đeo mặt nạ ngồi ở phía sau tấm dèm hạt trâu không hề động đậy chút
nào. Cử côn và chiếc kiệu song song hạ xuống đất. Mấy con đại hác miêu nằm
biếng nhác trên kiệu rũi người nhẹ nhàng nhảy xuống đất như hác báo, rồi bắt
đầu chạy nhảy chơi đùa trên mặt đất bám đầy sương giá. Chúng giống như hoàn
toàn không thấy tình hình trước mắt, càng chạy càng xa. Con nô, người tính
dùng thông thiên tiên để phá vỡ âm dương sao. Thật là buồn cười.
giọng nói phiêu mỉu của nữ nhân đối diện lại vang lên. Vân Côn tựa như được
nhắc nhở điều gì đó, đồng tử đột nhiên co lại, ánh mắt rán chặt vào chiếc đại ô
phủ đầy hoa văn quái dị, có vẻ rất kinh ngạc, hỏi, đây là âm dương tán của Minh
Giới ư? Y đã từng nghe nói tới vật này, sau khi thi triển, nó có thể tách rời âm
dương. Đây là bảo vật quan trọng của Minh Giới, thảo nào doi thần của mình
không thể lay chuyển. Y ngước mắt nhìn mây đen đầy trời.
cuối cùng đã hiểu được vì sao âm khí có thể nồng động đến mức độ này. Ngay
cả mặt trời chói trang cũng không thể xua đi, hóa ra là sử dụng trọng bảo âm
dương tán của Minh giới để che phủ bầu trời. Tay y kéo doi, khó thể tin nổi hỏi,
chỉ là một vị Minh phán, làm sao có thể nắm giữ trọng bảo âm dương tán.
Những lời đối thoại của hai người khiến sắc mặt lê hoa và kha mật liên tục biến
đổi, trở nên vô cùng khó coi và bất an, nếu Vân Côn thất bại.
Bọn họ làm sao có thể có kết cục tốt đẹp? Văn khúc bị áp dải thì vẻ mặt ngoại
chứ đầy kinh nghi bất định ra, cũng chỉ có đầy kinh nghi bất định. Vị phán quan
đèo mặt nạ, đã có động tác, rơ tay búng ra một luồng ô quăng rơi vào đỉnh Đại
ô, lập tức nhìn thấy trên Đại ô chấp động ánh sáng mờ ảo, chậm rãi xoay tròn,
rồi quay càng lúc càng nhanh, âm khí âm u và âm thanh chuyển động kết hợp
với nhau, nghe như là có vô số u hồn đang than đang khóc. À!
Vân côn hét lớn, rộng chân chống lại, siết chặt xoi, có vẻ như đang nỗ lực tranh
đoạt. Nhưng đầu ngọn xoi bị kẹt trên âm dương tán không thể thoát ra, sức quay
của âm dương tán không phải tu vi của Y có thể chống lại. Y lập tức bị kéo bay
ra ngoài, lôi Y lao về phía âm dương tán đang xoay tròn với tốc độ rất nhanh.
Mặc dù như thế, Y vẫn không chịu buông tay. Thực sự là vì Y không thể vứt bỏ
thông thiên tiên trong tay, một khi để mất thông thiên tiên.
đồng nghĩa với việc mất đi quyền kiểm soát cự côn, một lần mất sẽ mất đi hai
kiện trọng bảo. Nhưng nếu Y đã dám nói ra lời không để Minh phán vào mắt, tự
nhiên cũng không phải kẻ an chay, trong khi nương theo lực kéo xoay tròn,
chiếc dòi trong tay Y rung lên, hai khí xanh tín bùng lên mạnh mẽ. Ngọn dòi đột
nhiên dài ra, dài nhanh hơn tốc độ xoay tròn của âm dương tán, ngọn dòi uốn
lượng cuốn xuống như một con rồng cuốn tròn, rất nhanh liền cuốn quanh toàn
bộ chiếc kiệu. Không chỉ cuốn lấy,
Ngọn roi còn bao bọc cả kiệu và người vào bên trong, và nhanh chóng xiết chặt
lại, âm dương tán càng xoay chuyển, lực xiết sẽ càng mạnh. Không thể không
nói, vân Côn đã sử dụng tới một rượu chiêu. Mọi người đã có thể nghe thấy
tiếng vỡ nát lách tách của cổ kiệu ở bên trong đó. Nhìn thấy cảnh này, cả Kha
Mật và Lê Hoa đều rất vui, nhưng chẳng mấy chốc, hai người liền biến sắc, Lê
Hoa hết lên, thượng tiên cẩn thận. Trên mặt đất cách đây không xa đột nhiên
toát ra một luồng khói xanh.
có thứ gì đó chui ra khỏi lòng đất. Trong nháy mắt, khói xanh đã ngưng tụ thành
hình, một nữ nhân đeo mặt nạ đen, ráng vẻ duyên ráng yêu kiều, mặc một bộ
váy đen rũ tua, tóc dài buộc khăn tròn đầu, chiếc cổ để lộ làn ra trắng nón bắt
mắt, thần thái yên tĩnh, dưới chân là mặt đất đầy sương giá. Những ai đã nhìn
thấy được người trong kiệu đều biết rõ, đây chính là phán quan ngồi trong kiệu
trước đó. Rũ Khánh ở xa quan sát, hỏi, đánh nhau rồi sao?
Bọn hắn ở quá xa, Minh tăng và hướng lan huyên cũng không thấy rõ lắm, cho
nên không có trả lời hắn. Vân Côn ở trên không trung nghiêng đầu nhìn, phát
hiện phán quan không biết đã rời khỏi cổ kiệu từ lúc nào, đang lẳng lặng nhìn
mình, y lập tức lướt đi, theo sợi ròi kéo dài ra, tung một trưởng đánh tới. Phán
quan không tránh không né, phất tay đánh lại. Ngay khi song trưởng và chạm
vào nhau, Vân Côn đột nhiên lóe lên rời khỏi, tại thời khắc cuối cùng.
y tránh để trực diện và chạm với đối phương. Phán quan đánh hụt vào khoảng
không, thân thể vẫn duy trì trạng thái rơ tay, chiếc mặt nạ che chắn khuôn mặt
khiến người ta không biết được phản ứng trên gương mặt nạng. Vân Côn bay đi,
rơi xuống cách không xa, rõi mắt nhìn chằm chằm phán quan, quan sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.