Bán Tiên

Chương 1518: Ta không nên hỏi ư? (2)




Ngoài rìa kinh thành cẩm quốc, ánh đèn thắp sáng trong hẻm núi giữa hai ngọn
núi, tạo nên sự giực sỡ cho tịch Nguyệt Phường. Tối nay, Tiểu Tiên Lâu từ chối
nhận khách vì cần phải chiều đãi khách quý quan trọng. Lâm Thành Đạo, lão
bản đứng phía sau và cũng là quan viên triều đình, đích thân khiêm tốn dẫn một
người giấu mình trong chiếc áo trỏng đi vào, bên cạnh người KH AOC một áo
trỏng có hậu vệ đi theo. Tiểu Tiên Lâu cũng đã được hậu vệ đi tiền trạm của
người khoác áo trỏng giám sát.
Cẩn thận như vậy tất nhiên là vì địa vị của người mặc áo trỏng không tẩm
thường. Lâm thành đạo mở cửa căn phòng riêng tốt nhất, rồi nhanh chóng tránh
sang một bên. Bên trong phòng riêng đã được bày sẵn rượu và thức ăn, chỉ là
trong căn phòng vốn không có ai lại bất ngờ có một người yên tĩnh ngồi trước
bàn. Hộ vệ của người mặc áo trỏng lập tức bày ra tư thế đề phòng. Nhưng sau
khi thấy rõ người ngồi trong phòng là ai, người mặc áo trỏng nhức tay ra hiệu
cho hộ vệ ngừng lại và ra lệnh, không sao, các người lui ra đi.
Không ai được đến gần khi chưa được ta cho phép. Vâng, đám hộ vệ cất tiếng
nhận lệnh, cùng nhau rút lui. Lâm Thành Đạo cũng cẩn thận lui ra. Khi rời đi,
Gã chú ý thấy ánh mắt người mặc áo chỏng quan sát mình, Gã có chút bối rối
cúi đầu xuống, không còn cách nào, chuyện hôm nay là do Gã sắp xếp lừa
người mặc áo chỏng tới đây. Người ngồi ở trước bàn dựa không phải ai khác, đó
là Dữ Khánh. Chính hắn nói Lâm Thành Đạo sắp xếp chuyện này.
Người mặc áo trỏng cười trước áo trỏng ra, để lộ hình dáng, chính là quyền thần
hiện tại của Cẩm Quốc, lại bộ thị lang từ Văn Tân. Dữu Khánh quen biết Gã,
bởi vì Gã Vốn có một cái tên khác, đó là A Sĩ Hành, là người quen cũ của Dữu
Khánh. Bây giờ Gã cũng để dâu. Bốn mắt hai người nhìn thẳng vào nhau. Một
người nhìn thấy lại một thư sinh nho nhã hồi đó thường ngồi lắc lưu đọc sách
bên bờ suối xanh tươi giữa màn sương mù trong núi.
một người thấy được một thiếu niên hồi đó bị mọi người đuổi đánh vì nhìn lén
quả phụ đang tắm. Hai người đang chăm chú nhìn nhau bỗng nhiên nở nụ cười,
Giữ Khánh đưa tay mời ngồi. Từ Văn Tân ngồi ở đối diện, cầm lấy bầu rượu tự
giót cho mình, ta còn tưởng rằng là vị khách quý nào chứ, không ngờ lại là
người. Giữ Khánh nói, đáng lẽ ta phải sớm nghĩ ra là người. Thực ra ta từng có
nghi ngờ, chỉ là cảm thấy với tình huynh địa người ta, người không cần phải
giấu dếm ta như vậy.
Từ văn tân mỉm cười, nâng chén biểu thị ta tự phạt mình một chén trước. Khi
chén rượu được đưa đến bên môi, Dữu Khánh nhẹ rộng nói ra một câu, bách lý
tâm chết rồi. Từ văn tân hơi dừng tay lại một chút, rồi vẫn ngẩn đầu uống cạn,
sau đó đặt chén rượu xuống, vừa giót rượu vừa bình tĩnh nói, ta đã nghe nói.
Dũ, Khánh nâng chén rượu lên giải ngang trước mặt để mặc nghiệm nàng rồi
giót lại rượu cho mình, ta nghe nói gần đây trong kinh thành rất giối loạn. Từ
văn tân
Toàn bộ nhân viên Ti Nam phủ do Lạc Vân Phinh cầm đầu đột nhiên trốn đi,
khiến mọi người hoảng sợ. Nghe nói Thiên Lưu Sơn và Đại Nghiệp Ti cũng
vậy. Vừa lúc hỏi người một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Giữ Khánh
chỉ đáp đơn giản, không lâu sẽ bình thường trở lại. Từ Văn Tân à một tiếng,
Thầy Hắn nói rất chắc chắn, tức thì trong lòng có tính toán. Gã định hỏi kỹ hơn
nhưng bị Giữ Khánh cắt ngang nói sang chuyện khác, hơn một trăm người gia
đình Mai Tang hải bị diệt môn.
là do người làm à? Từ Văn Tân thoáng chầm mặt, sau đó khãy gật đầu đáp, ừ!
Dữu Khánh, ngay sau đó, tên hoàng đế kêu và một đám hoàng thất bị đầu độc
giết chết, không phải cũng là do người làm chứ! Từ Văn Tân bình tĩnh hỏi,
người không cho rằng nhà ta bị diệt chỉ là chuyện của một mình mai tang hải
chứ! Tên hoàng đế đó chắc chắn có liên quan, thậm chí còn có thể là đầu sỏ!
Quả nhiên là như thế, Dữu Khánh âm thầm cả kinh, ta thực sự đã đánh gái thấp
ngươi!
Ngươi lại có thể vươn tay hạ độc thủ tận trong Hoàng Cung. Từ Văn Tân, ta
không có thế lực lớn như vậy, nói một cách chính xác thì cũng không tính là ta
làm, cuối cùng người nào được lợi người đó chính là hung thủ. Ta nhiều nhất
chỉ là hỗ trợ bày kế. Dữu Khánh sửng sốt, là vị lục hoàng tử may mắn thoát
chết, đương kim hoàng đế hiện nay. Từ Văn Tân im lặng, xem như rán tiếp thừa
nhận. Dữu Khánh bỗng cảm khái nói, thảo nào nghe nói ngươi trở thành quyền
thần.
Bên ngoài chỉ là một thị lăng của lại bộ, thực tế lại có thể làm chủ lại bộ, rất
được Hoàng đế tí nhiệm. Tử Văn Tân cười cười, đẩy chén nói, uống rượu. Dữu
Khánh cùng gã uống cạn một chén, hỏi tiếp, nghe nói ngươi vốn là mưu sĩ của
ứng tiểu đường, những chuyện này cũng có liên quan đến ứng tiểu đường hay
sao? Tử Văn Tân thở dài, nhất định phải hỏi đến cùng như vậy sao? Dữu
Khánh, ta không nên hỏi ư. Tử Văn Tân chầm mặc một lúc, cười tự diễu.
Sau khi ngươi rời khỏi kinh thành không bao lâu, ta liền quy thuận ứng Tiểu
Đường. Không khó để ta chứng minh thân phận và lấy được sự tín nhiệm của
ông ta. Lần này, ứng Tiểu Đường đã nhận ra chuyện cả nhà Mai Tang Hải bị
diệt môn có liên quan đến ta nhưng không có phản ứng gì. Khi vụ án Hoàng
Thất bị diệt môn xảy ra, ông ta cũng nghi ngờ ta, nhưng ông ta không có chứng
cứ, tuy nhiên, ông ta cũng không chứa ta được nữa, nên để ta rời đi. Sau khi ta
quy thuận vào lục Hoàng Tử,
Ông ta Đại Khái biết rõ sự việc có liên quan đến lục Hoàng Tử, nhưng ông ta
không có cách nào để tiếp tục điều tra sâu hơn và cũng không thể điều tra. Bởi
vì ông ta là thuộc phái bảo Hoàng, không còn lựa chọn nào khác, trừ khi ông ta
muốn Hoàng Đế đổi họ. Ông ta Đại Khái cũng có chút nản lòng thoái chí,
nhưng Hoàng Đế không chịu để cho ông ta rút lui, ông ta cũng không thể lui,
Minh Tăng còn có, thể khiến tỷ Nam phủ kiềm chế một chút. Nghe nói người có
mối quan hệ rất tốt với Minh Tăng.
Dữu Khánh không trả lời, chỉ hỏi, từ trước tới nay, ta ở ngoài sáng, người ở
trong tối, mục đích của người là dùng ta làm mối để nhử hung thủ diệt môn A ra
hồi đó phải không? Từ văn tân không phủ nhận, bây giờ thành tựu và mối giao
tiếp của người tại tu hành giới đã vượt qua sự tưởng tượng của ta. Chúng ta liên
thủ với nhau sẽ rất có tương lai. Dữu Khánh, về chuyện của Trung Nhược Thần,
người dự định xử lý thế nào? Ta nghe nói nàng dường như vâng chưa thể bỏ qua
được hiểu lầm.
Phải chăng đã đến lúc người nên cho nàng một lời giải thích. Ta không muốn
nàng cứ một mực hiểu lầm như vậy, và ta cũng không thể mãi mãi gánh vác
hiểu lầm này. Từ Văn Tân gật đầu, được, ta sẽ giải thích cho nàng. Dữu Khánh,
gần đây ta còn nghe nói, khi ta bị bắt đi tra tấn ở ảo vọng, người có đến cứu ta.
Từ Văn Tân, đúng vậy. Dữu Khánh, đấu qua đấu lại với những kẻ đó không có
ý nghĩa gì, người có nghĩ tới việc rút khỏi hay không, đi với ta đi đổi cách sống
khác.
Từ văn tân, cái gì mới gọi là có ý nghĩa. Giữ vững phẩm cách mặc dù tốt, nhưng
ý nghĩa của việc học nhiều, đọc nhiều sách như vậy không phải như thế. Nếu
như ta đã ra mặt, ta nên làm một chút chuyện, ta sẽ để cho ứng tiểu đường hiểu
rằng, ông ta chưa chắc đã đúng, ta chưa chắc đã sai. Vì vậy Dữu Khánh không
nói gì nữa, đưa chén tới, nói, uống rượu. Hắn vốn định mang đối phương cùng
đi, nhưng bây giờ cảm thấy không cần nữa.
Hai người vui vẻ hàn huyên rất lâu rồi mới chia tay. Khắp bầu trời đầy sao, Dữu
Khánh đứng ở trên núi nhìn theo bóng từ văn tân xuống núi, sau đó quay sang
hỏi người ở bên cạnh, cô cô của người thật sự không định đi theo ta sao. Người
hàn nói tới chính là Diệp Điểm Điểm, hắn muốn mang mẹ con hai người cùng
rời đi, nhưng Diệp Điểm Điểm có vẻ không muốn rời khỏi phượng tộc, hắn lại
không thể nói là đi tiên giới. Lâm Thành Đạo lắc đầu, cô cô đã hồi âm, nói là
hai tử con nhỏ.
Người lại không thể đưa ra lời đảm bảo cho nàng để tương lai xem tình hình dồi
cân nhé. Dữu Khánh im lặng gật đầu, cũng phải, giúp ta chuyển lời cho nàng,
nói là ta tặng nàng khu vườn đào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.