Sau cơn mưa, dừng núi xanh um tươi tốt, bầu không khí trong lành, sương mủ
quấn quanh. Những ngôi nhà mái tranh giải khắp nơi trên núi, mọi người gọi
nơi này là tích lưu sơn. Ở đây thơm nồng mùi thuốc, người dân thuần phác sản
dị. Bên trong căn nhà gỗ với đủ loại dược liệu dược sỡ muôn màu, bạc tang tang
đang vô cùng tập trung điều chỉnh ngọn lửa nấu thuốc. Đột nhiên có một nhà
đầu mặc váy ngắn xanh lam hộc tốc chạy vào, mừng dỡ kêu to, tang tang, hán
đã về rồi.
Nam Trúc Tiên Sinh đã về lại rồi. Bạc tang tang giật mình, lập tức dừng công
việc trên tay, có chút bước thiết đi ra ngoài, bước nhanh đến sườn núi trước cửa
nhìn ra khe núi phía xa xa. Nàng ta nhìn thấy Nam Trúc ở giữa đám đông vô
cùng náo nhiệt, không khỏi nở nụ cười hiểu ý. Không biết vì sao, khi Nam Trúc
ở đây nàng không cảm thấy gì, nhưng sau khi Nam Trúc rời đi, nàng nhận ra
mình có chút nhớ gã. Nam Trúc Tiên Sinh đã quay lại rồi.
Thỉnh thoảng có những lời tương tự vang lên trong sơn góc. Số người nghe
tiếng đến đây càng ngày càng nhiều, bọn họ vây quanh Nam Trúc, xôn sao náo
nhiệt, tươi cười nhiệt tình cho hỏi Nam Trúc. Có thể thấy rõ, Nam Trúc rất được
chào đón ở đây. Không còn cách nào, danh tiếng và mối quan hệ của Nam Trúc
ở đây được gã xây dựng ra bằng hàng đống tiền. Ví dụ như lần này, gã mang
theo rất nhiều thứ trở lại, miệng hết to, đừng vội, tất cả mọi người đều có phần.
Mỗi lần Gã trở lại đây đều là như thế, không chỉ chịu khó chi tiền cho Bạc Tang
Tang. Gã còn sẵn sàng chi tiền cho những người xung quanh Bạc Tang Tang, vì
vậy những người bên cạnh Bạc Tang Tang đều khen Nam Trúc tốt. Mọi người ở
Tích Lưu Sơn này gần như đã coi Nam Trúc như người trong gia đình mình.
Trước đây không ai có thể quen thuộc với Tích Lưu Sơn như thế, Tích Lưu Sơn
rất lạnh nhạt đối với người ngoài, Nam Trúc là người đầu tiên. Tất nhiên, Gã ở
đây tiêu tiền như nước lấy được lòng người.
Phía sau lại là một đám người khổ cực phải thắt lưng buộc bụng. Để ta đi xem
Nam Trúc tiên sinh mang quà gì cho ta. Nhà đầu váy lam nói xong liền vụi vàng
chạy đi. Một lúc sau, Nam Trúc mới thoát khỏi đám người và leo đến sườn núi
này. Hiện tại, hai chân gã đã khôi phục lại. Sau khi đối diện với bạc tang tang,
hai tay gã cầm một cái hộp hình dáng tinh xảo đẹp mắt đưa đến trước mặt bạc
tang tang, đây, cho người. Mở ra xem có thích không.
Bạc Tang Tang không vội vàng nhận lấy cái hộp mà nắm lấy tay Nam Trúc bắt
mạch cho gã. Nhìn tình huống Nam Trúc đi đến đây, đặc biệt là bộ dạng thở hồn
hền leo lên núi, nàng ta nhận ra được tình trạng của gã không ổn. Sau khi kiểm
tra, nàng ta kinh ngạc hỏi, tu vi của người. Nam Trúc sức khoát nhét chiếc hộp
vào tay nàng ta, bình thản xua tay nói, không sao, chỉ cần mấy năm là có thể
khôi phục lại. Bạc Tang Tang tò mò hỏi, cơ thể người vẫn bình thường.
Không phải bị hủy bỏ Tuvi, nhưng Tuvi lại không còn nữa. Tại sao có thể như
vậy? Có phải vì người đi tiên phủ hay không? Trong tu hành giới lan truyền tin
tức các người tiến vào tiên phủ. Nam Trúc gật đầu, đúng vậy, không có chuyện
gì đâu. Lần này ta đến đây là muốn nói cho người biết, ta biết công thức điều
chế loại thuốc đó ở đâu, nếu người muốn đi, ta có thể dẫn người đi. Đôi mắt bạc
tang tang lập tức sáng lên, được, người chờ ta.
Rứt lời liền xoay người rời đi. Nam trúc rất vui, Gã biết biện pháp này chắc
chắn sẽ lừa gạt được, nhìn thấy nàng ta xuống núi, Gã vội hỏi, Người đi đâu
vậy? Trong lúc rời đi, Bạc Tang Tang quay lưng về phía Gã đáp lại, Sư phụ ta
cũng muốn biết rõ, để ta gọi sư phụ cùng đi. Hà! Nam trúc vẻ mặt nghẹng ngào,
thực ra Gã chỉ muốn lừa gạt một mình Bạc Tang Tang mà thôi. Không muốn lừa
gạt một lão già, nhất là một lão già có thực lực tương đối mạnh.
có thể giải quyết gã bất cứ lúc nào. Liệu sẽ có phiền phức gì hay không? Nhưng
trong tình huống này, gã không thể từ chối. Cách một eo biển, đối diện với ảo
vọng rực rỡ ánh đèn dưới bầu trời tối tăm, tạo chân tự sừng sững trên vách đá
im lặng và u tối, nhưng trên đỉnh tháp bên trong chùa có ánh sáng trắng rượu
nhẹ tỏa ra. Minh Tang ở bên trong tháp, đối diện với ánh sáng trắng rượu nhẹ
đó, cùng kính chắp tay kể lại toàn bộ hành trình của nhóm người tại cự linh phủ.
Chờ ông ta kể xong, bầu không khí yên tĩnh lại, ánh sáng trắng phát ra giọng
nói của nữ nhân, tiên giới, người muốn đi chứ. Minh tăng chầm mặc, hiếm có
mà không đáp lời, thay vào đó ông ta hỏi ngược lại, có phải ngài đã từng ngâm
thiên tuyển không? Trước đây ông ta luôn luôn tôn kính ánh sáng trắng này như
linh quang của thần Phật, sau khi trải qua hành trình cử linh phủ, nhìn thấy tình
huống của Ô Ô, ông ta đã hiểu được đây là chuyện gì. Giọng nữ nhân trong
bạch quang nói
Người đã mở mang kiến thức rồi, tạo chân tự này không giữ người lại được nữa,
ta sẽ sắp xếp người khác tới chông coi. Người đi đi, đến tiên giới tu hành đi
thôi. Dù sao, cơ duyên như vậy rất khó có được. Vâng, Minh tăng khòm người
đáp lời.” Giọng nữ nhân từ Bạch Quang nói tiếp, Thanh Nha đã vô dụng, một số
chuyện tại ảo vọng không thể chờ đợi đến khi hắn khôi phục tu vi, cần phải thay
đổi người tiếp nhận. Giữ hắn lại làm thái thượng cũng không thích hợp.
Ta niệm một phần tình cũ của hắn, thay vì chờ người khác không chứa chấp
được hắn, không bằng để cho hắn rời khỏi. Người đưa hắn đi luôn đi. Thanh
Nha, Minh tăng sưởng sốt, có chút kinh ngạc, lúc này mới nhận ra rằng, thế lực
của tên địa đầu xa ảo vọng đó vậy mà cũng do linh quang thần Phật này kiểm
soát, chẳng trách lúc trước dặn dò cần quan tâm tới Thanh Nha. Trong lòng ông
ta âm thẩm ruôn sợ, không ngửi đáp, vâng. Nói Thanh Nha gọi phu phụ hướng
chân tới.
đưa họ đi cùng đi. Nhớ giận dò bọn họ, đây cũng là cơ duyên của ta, ta hy vọng
các người có thể giúp ta tìm được phương pháp thoát khốn. Minh Tăng không
hiểu, hướng chân, giúp Ngài thoát khốn. Đó là một người thuần khiết, sau khi
đến tiên giới, Hắn có khả năng sẽ tiền xa hơn cả các người. Sự kiên trì của Hắn
rất có thể sẽ giúp ta thoát khốn. Còn về chuyện thoát khốn của ta, Thám Hoa
làng biết rõ, các người có thể hỏi Hắn sau khi đến tiên giới.
Đi đi! Vâng! Minh tăng đáp lời, sau đó lùi lại hai bước rồi mới xoay người, khi
ngang qua một khung cửa sổ thì ông ta vô thức dừng lại. Nhìn ra mặt biển âm u
thỉnh thoảng có sóng nước long lanh, trong đầu hiện lên giọng nói và nụ cười
của một người nào đó. Bạch quang có giọng nói nữ nhân dường như đoán được
nỗi nhớ của ông ta, người hẳn phải biết rõ, người không thể cho nàng điều nàng
muốn. Khi cần cắt đứt phải cắt đứt, cần rơi đi thì phải đai. Buông bỏ đi!
Minh Tăng hoàn toàn tỉnh ngộ, xoay người lại thi lễ, sau đó tĩnh tâm đi xuống
tòa tháp. Gia khỏi tháp, đi vào trong chùa thực hiện bàn giao, sau đó ông ta cởi
áo ca sa trên người da, đặt các vật phẩm tượng trưng cho chủ trí xuống, hòa
thượng già cùng hòa thượng trẻ đều cùng da đưa tiễn. Khi ra đến ngoài cổng,
Minh Tăng xoay người lại chắp tay chào tạm biệt bọn họ, rồi lại lại bái với phía
tòa tháp kia, sau đó bay thẳng về phía ảo vọng.
Một mặt ông ta phải đi tìm thanh nha để hoàn thành lời dặn của nữ nhân Bạch
Quang, mặt khác ông ta cần hoàn thành sự Ủy thác của Dữ Khánh, tìm một nữ
nhân tên là Liễu Phiêu Phiêu để cùng mang đi. Khi ông ta bay qua phía trên ảo
vọng thì có một tiểu hồ yêu hai tay chống cằm đứng trên sân thượng nhìn thấy,
chỉ là không thấy rõ đó là ai.